Đầu bếp toét miệng:
- Cắt thịt lỡ trúng ngón tay!
Từ Đông Đông nghe thấy, lập tức rùng mình, không nghĩ có thể hạ tay hung ác như thế...
Mặc dù nhìn thì máu thịt be bét, nhưng sau khi rửa, Trần Thương cẩn thận kiểm tra một chút, ngược lại cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là gân bắp thịt của ngón trỏ và thần kinh bị tổn thương một chút.
Với tình hình này, bưởi trưa hôm nay sẽ không được nghỉ ngơi!
Cơm trưa... Đoán chừng cũng không thể ăn.
Nhìn thoáng Từ Đông Đông đang đi theo phía sau, Trần Thương không nhịn được cười nói:
- Vừa tới đã phải cùng tôi đói bụng.
Từ Đông Đông vỗ vỗ cái bụng:
- Không có chuyện gì, nguồn năng lượng đã dự trữ đủ.
Mặc dù nói đùa, nhưng cậu ta nghe ra được, dường như Trần lão sư thường xuyên bỏ cơm trưa nha?
Y tá trợ giúp người bệnh tranh thủ thời gian chụp x quang, lấy mẫu máu, gấp rút kiểm tra. Chờ đến lúc có kết quả sẽ chính thức tiến vào phòng phẫu thuật.
Tính cách của người bệnh cũng không tệ, lúc này lại không quan tâm bệnh tình của mình mà ngược lại quan tâm hỏi han Trân Thương:
- Bác sĩ, cái này, giữa trưa, lại làm chuyện này, aiz... Chậm trễ ngài ăn cơm, lát nữa làm xong phẫu thuật chúng ta đến chỗ kia ăn cơm đi? Chính là nhà hàng của tôi, tôi mời khách!
- Giữa trưa, lại làm phiền mọi người mất một buổi trưa tôi cũng thật áy náy.
Người bệnh này đối với việc chính mình khiến cho Trần Thương và mọi người bỏ lỡ bữa trưa tỏ ra vô cùng băn khoăn.
Trần Thương lập tức hơi dở khóc dở cười, mà Từ Đông Đông thì ngược lại, dường như có mấy phần chờ mong...
Hôm nay Lưu Kiện trực ban gây tê, nhìn thấy Trần Thương, lại nhìn thanh niên đứng bên cạnh, cười nói:
- Tiểu Trần, đây là thực tập sinh hả?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm.
Lưu Kiện cười cười, hảo ý khuyên một câu:
- Đi theo bác sĩ Trần nhớ cố gắng học tập nhiều một chút. Từ Đông Đông nhẹ gật đầu.
Mặc dù tuổi của cậu ta cùng Trần Thương không sai biệt lắm, nhưng là cái này một phần lý lịch và kinh nghiệm lâm sàng vẫn kém rất nhiều.
Lưu Kiện thực sự nhìn Trân Thương với con mắt khác, trên cơ bản, mỗi lúc có thông tin thấy Trần Thương có phẫu thuật, bất luận lớn nhỏ, Lưu Kiện đều chủ động tới đảm nhiệm gây tê.
Đến mức mà các chủ nhiệm khác gọi cũng đều không đi qua.
Đối với việc này, Trần Thương vô cùng cảm kích.
Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, có một bác sĩ gây tê tốt cũng chính là khiến cho phẫu thuật được bảo hộ, có thể thuận lợi mà tiến hành.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Nối lại gân ngón tay thì vấn đề gây tê khá đơn giản cản trở gây tê rất đơn giản. sau khi nối xong Trân Thương bắt đầu khâu lại.
Lưu Kiện nhìn Từ Đông Đông, lại không nhịn được chỉ điểm một chút:
- Bác sĩ Trần là bác sĩ khâu cơ số một đấy.
Đây là lời nói thật.
Người bệnh thở dài:
- Bác sĩ à, ngài phải cho ngón tay tôi hoạt động thật tốt nha, nếu như khâu tốt, sau này khi đến chỗ tôi ăn cơm tôi sẽ tự mình xuống bếp làm cho anh, cái kia, tay nghề của tôi thật sự không phải là khoác lác đâu, đáng tiếc... aiz!
Trần Thương lại dở khóc dở cười, đến cùng, người bệnh này là lo lắng cho ngón tay mình, hay là cho làm quảng cáo cho nhà hàng của mình.
Phẫu thuật rất nhanh, ước chừng không đến hai mươi phút đã hoàn thành, lúc này người bệnh đã có cảm giác. Muốn co co hoạt động một chút, Trần Thương vội vàng ngăn lại.
- Cắt thịt lỡ trúng ngón tay!
Từ Đông Đông nghe thấy, lập tức rùng mình, không nghĩ có thể hạ tay hung ác như thế...
Mặc dù nhìn thì máu thịt be bét, nhưng sau khi rửa, Trần Thương cẩn thận kiểm tra một chút, ngược lại cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là gân bắp thịt của ngón trỏ và thần kinh bị tổn thương một chút.
Với tình hình này, bưởi trưa hôm nay sẽ không được nghỉ ngơi!
Cơm trưa... Đoán chừng cũng không thể ăn.
Nhìn thoáng Từ Đông Đông đang đi theo phía sau, Trần Thương không nhịn được cười nói:
- Vừa tới đã phải cùng tôi đói bụng.
Từ Đông Đông vỗ vỗ cái bụng:
- Không có chuyện gì, nguồn năng lượng đã dự trữ đủ.
Mặc dù nói đùa, nhưng cậu ta nghe ra được, dường như Trần lão sư thường xuyên bỏ cơm trưa nha?
Y tá trợ giúp người bệnh tranh thủ thời gian chụp x quang, lấy mẫu máu, gấp rút kiểm tra. Chờ đến lúc có kết quả sẽ chính thức tiến vào phòng phẫu thuật.
Tính cách của người bệnh cũng không tệ, lúc này lại không quan tâm bệnh tình của mình mà ngược lại quan tâm hỏi han Trân Thương:
- Bác sĩ, cái này, giữa trưa, lại làm chuyện này, aiz... Chậm trễ ngài ăn cơm, lát nữa làm xong phẫu thuật chúng ta đến chỗ kia ăn cơm đi? Chính là nhà hàng của tôi, tôi mời khách!
- Giữa trưa, lại làm phiền mọi người mất một buổi trưa tôi cũng thật áy náy.
Người bệnh này đối với việc chính mình khiến cho Trần Thương và mọi người bỏ lỡ bữa trưa tỏ ra vô cùng băn khoăn.
Trần Thương lập tức hơi dở khóc dở cười, mà Từ Đông Đông thì ngược lại, dường như có mấy phần chờ mong...
Hôm nay Lưu Kiện trực ban gây tê, nhìn thấy Trần Thương, lại nhìn thanh niên đứng bên cạnh, cười nói:
- Tiểu Trần, đây là thực tập sinh hả?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm.
Lưu Kiện cười cười, hảo ý khuyên một câu:
- Đi theo bác sĩ Trần nhớ cố gắng học tập nhiều một chút. Từ Đông Đông nhẹ gật đầu.
Mặc dù tuổi của cậu ta cùng Trần Thương không sai biệt lắm, nhưng là cái này một phần lý lịch và kinh nghiệm lâm sàng vẫn kém rất nhiều.
Lưu Kiện thực sự nhìn Trân Thương với con mắt khác, trên cơ bản, mỗi lúc có thông tin thấy Trần Thương có phẫu thuật, bất luận lớn nhỏ, Lưu Kiện đều chủ động tới đảm nhiệm gây tê.
Đến mức mà các chủ nhiệm khác gọi cũng đều không đi qua.
Đối với việc này, Trần Thương vô cùng cảm kích.
Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, có một bác sĩ gây tê tốt cũng chính là khiến cho phẫu thuật được bảo hộ, có thể thuận lợi mà tiến hành.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Nối lại gân ngón tay thì vấn đề gây tê khá đơn giản cản trở gây tê rất đơn giản. sau khi nối xong Trân Thương bắt đầu khâu lại.
Lưu Kiện nhìn Từ Đông Đông, lại không nhịn được chỉ điểm một chút:
- Bác sĩ Trần là bác sĩ khâu cơ số một đấy.
Đây là lời nói thật.
Người bệnh thở dài:
- Bác sĩ à, ngài phải cho ngón tay tôi hoạt động thật tốt nha, nếu như khâu tốt, sau này khi đến chỗ tôi ăn cơm tôi sẽ tự mình xuống bếp làm cho anh, cái kia, tay nghề của tôi thật sự không phải là khoác lác đâu, đáng tiếc... aiz!
Trần Thương lại dở khóc dở cười, đến cùng, người bệnh này là lo lắng cho ngón tay mình, hay là cho làm quảng cáo cho nhà hàng của mình.
Phẫu thuật rất nhanh, ước chừng không đến hai mươi phút đã hoàn thành, lúc này người bệnh đã có cảm giác. Muốn co co hoạt động một chút, Trần Thương vội vàng ngăn lại.
/1054
|