Người đàn ông nói ngay từ lúc đầu ra vẻ thành thục.
Từ Đông Đông cảm thấy cùng họ tranh luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhẹ gật đầu, cười cười.
Đến bệnh viện nhân dân Lam Huyền hai tháng, Từ Đông Đông phát hiện bệnh viện lớn cùng bệnh viện nhỏ có một cái so sánh khác nhau rõ ràng, sau khi ở bệnh viện nhỏ thời gian dài, con người trở nên không thích học tập, hoặc là nói không có một loại bầu không khí cạnh tranh tốt, có lẽ là an nhàn, có lẽ là...
Trên cơ bản xem chữa bệnh như công việc để làm, mà không phải là một phần sự nghiệp để làm, cạnh tranh không phải ở kỹ thuật chữa bệnh và phương diện trên mặt học thuật, mà là ở trên mạng lưới quan hệ.
Rất nhiều người nhìn họ thành thục và lõi đời, nhưng thực ra chỉ là lơ là lý do tiến bộ của mình mà thôi, theo Từ Đông Đông, chân chính đạo lí đối nhân xử thế cùng thành thục thực ra là ở chỗ bản thân làm như thế nào đề cao năng lực các phương diện của mình, năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, và năng lực thích ứng hoàn cảnh.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả mọi người đều như vậy, Từ Đông Đông chỉ là cảm giác rất nhiều người đều có tâm lý này.
Bỗng nhiên Từ Đông Đông hồi tưởng lại khi bản thân đề tên vào bệnh viện nhân dân Lam Huyền, giáo sư nghiên cứu sinh nói một câu thấm thía:
- Tiểu Từ, sau này xuống dưới, đừng quá mức an nhàn, không nên quên học tập, cũng không cần quá mức bảo sao. nghe vậy.
Hiện tại, anh ta đối với câu nói này càng lý giải thêm khắc sâu mấy phần.
Tỉnh Nhị viện thế nào, tạm thời không đánh giá, nhưng là tới ở đây một ngày, Từ Đông Đông lại nhìn thấy bác sĩ ở đây, bất luận trẻ tuổi hay lớn tuổi, trình độ cao thấp, trên cơ bản có thời gian thậm chí ngồi nghĩ ở đằng kia cũng sẽ thảo luận và suy nghĩ một vài vấn đề, bất luận là lâm sàng hay là học thuật, không làm gì thì mọi người đi xem sách.
Đây không phải giả vờ làm bộ làm tịch, đây là một thói quen!
Cái sự chênh lệch này vẫn rất rõ ràng.
Trong phòng ba người đàn ông trung niên, sau khi trở về hàn huyên nói chuyện phiếm, gọi điện thoại cho người nhà, ở nơi đó lướt coi video, Từ Đông Đông mở video phẫu thuật trong điện thoại di động xem lại.
Dù sao đây là chuyên môn của anh ta, vẫn phải đề cao một chút.
...
....
Trong phòng làm việc ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.
Mạnh Hi ngồi ở trên ghế đẩu, vểnh chân lên bắt chéo, mở ra một cái cúc áo của áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực.
Trong lòng suy nghĩ một ít chuyện: Sao khoảng thời gian này Trần Thương lại không đến à?
Có phải là bởi vì mình làm không tốt?
Chẳng lẽ ngày thường mình quá nghiêm khắc?
Hoặc chính mình không đủ quan tâm đối với Trần Thương?
Mạnh Hi cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, cho tới bây giờ cô ấy chưa làm qua giảng viên, bỗng nhiên Trần Thương không đến, cho là bản thân chỗ nào đó làm không tốt!
Nói thật, Mạnh Hi đối với Trần Thương vẫn rất hài lòng.
Kiên định, chăm chỉ, cố gắng, có chí cầu tiến!
Mấu chốt nhất là có thiên phú!
So với những người kia tự cho mình là siêu phàm gọi là bạn học “Thiên tài” còn muốn lợi hại hơn!
Thế nhưng vì sao Trần Thương không đến đây?
Mạnh Hi gặp phải chuyện gì thường thích kiểm điểm bản thân, cô cảm giác có phải chính mình ở cùng Trần Thương phương thức xử lý có phải là xảy ra chút vấn đề.
Hoặc là... Trần Thương sẽ không phải là cảm thấy mình dạy không được cậu ta chứ?
Nghĩ đến mấy lần phẫu thuật kia, Mạnh Hi liền đỏ mặt một trận, lúc này chỗ nào mới chỗ nào hòa nhã, chính mình nếu như không thực sự lấy ra chút bản lĩnh, nói không chừng Trần Thương thật sự muốn đem mình xem “Bẹp” rồi!
Nghĩ tới đây, một luồng chân khí bốc lên ở trong lồng ngực Mạnh Hi, nhìn thấy ba tiến sĩ chưa lập gia đình bên cạnh nguyên một đám nhiệt huyết sôi trào, kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!
Mạnh Hi cũng không thèm để ý, bởi vì trong đầu của cô đang tự hỏi làm sao làm tốt nhân vật giáo sư Mạnh.
Đầu tiên, cô cảm thấy mình nên trấn trụ Trân Thương, cho cậu ta biết sự lợi hại của mình!
Nhưng mà, trước đó, chính mình có phải là nên giao lưu trao đổi với Trần Thương trước không, xem hắn muốn học tập cái gì, tiếp đó chính mình lại.
Từ Đông Đông cảm thấy cùng họ tranh luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhẹ gật đầu, cười cười.
Đến bệnh viện nhân dân Lam Huyền hai tháng, Từ Đông Đông phát hiện bệnh viện lớn cùng bệnh viện nhỏ có một cái so sánh khác nhau rõ ràng, sau khi ở bệnh viện nhỏ thời gian dài, con người trở nên không thích học tập, hoặc là nói không có một loại bầu không khí cạnh tranh tốt, có lẽ là an nhàn, có lẽ là...
Trên cơ bản xem chữa bệnh như công việc để làm, mà không phải là một phần sự nghiệp để làm, cạnh tranh không phải ở kỹ thuật chữa bệnh và phương diện trên mặt học thuật, mà là ở trên mạng lưới quan hệ.
Rất nhiều người nhìn họ thành thục và lõi đời, nhưng thực ra chỉ là lơ là lý do tiến bộ của mình mà thôi, theo Từ Đông Đông, chân chính đạo lí đối nhân xử thế cùng thành thục thực ra là ở chỗ bản thân làm như thế nào đề cao năng lực các phương diện của mình, năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, và năng lực thích ứng hoàn cảnh.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả mọi người đều như vậy, Từ Đông Đông chỉ là cảm giác rất nhiều người đều có tâm lý này.
Bỗng nhiên Từ Đông Đông hồi tưởng lại khi bản thân đề tên vào bệnh viện nhân dân Lam Huyền, giáo sư nghiên cứu sinh nói một câu thấm thía:
- Tiểu Từ, sau này xuống dưới, đừng quá mức an nhàn, không nên quên học tập, cũng không cần quá mức bảo sao. nghe vậy.
Hiện tại, anh ta đối với câu nói này càng lý giải thêm khắc sâu mấy phần.
Tỉnh Nhị viện thế nào, tạm thời không đánh giá, nhưng là tới ở đây một ngày, Từ Đông Đông lại nhìn thấy bác sĩ ở đây, bất luận trẻ tuổi hay lớn tuổi, trình độ cao thấp, trên cơ bản có thời gian thậm chí ngồi nghĩ ở đằng kia cũng sẽ thảo luận và suy nghĩ một vài vấn đề, bất luận là lâm sàng hay là học thuật, không làm gì thì mọi người đi xem sách.
Đây không phải giả vờ làm bộ làm tịch, đây là một thói quen!
Cái sự chênh lệch này vẫn rất rõ ràng.
Trong phòng ba người đàn ông trung niên, sau khi trở về hàn huyên nói chuyện phiếm, gọi điện thoại cho người nhà, ở nơi đó lướt coi video, Từ Đông Đông mở video phẫu thuật trong điện thoại di động xem lại.
Dù sao đây là chuyên môn của anh ta, vẫn phải đề cao một chút.
...
....
Trong phòng làm việc ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.
Mạnh Hi ngồi ở trên ghế đẩu, vểnh chân lên bắt chéo, mở ra một cái cúc áo của áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực.
Trong lòng suy nghĩ một ít chuyện: Sao khoảng thời gian này Trần Thương lại không đến à?
Có phải là bởi vì mình làm không tốt?
Chẳng lẽ ngày thường mình quá nghiêm khắc?
Hoặc chính mình không đủ quan tâm đối với Trần Thương?
Mạnh Hi cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, cho tới bây giờ cô ấy chưa làm qua giảng viên, bỗng nhiên Trần Thương không đến, cho là bản thân chỗ nào đó làm không tốt!
Nói thật, Mạnh Hi đối với Trần Thương vẫn rất hài lòng.
Kiên định, chăm chỉ, cố gắng, có chí cầu tiến!
Mấu chốt nhất là có thiên phú!
So với những người kia tự cho mình là siêu phàm gọi là bạn học “Thiên tài” còn muốn lợi hại hơn!
Thế nhưng vì sao Trần Thương không đến đây?
Mạnh Hi gặp phải chuyện gì thường thích kiểm điểm bản thân, cô cảm giác có phải chính mình ở cùng Trần Thương phương thức xử lý có phải là xảy ra chút vấn đề.
Hoặc là... Trần Thương sẽ không phải là cảm thấy mình dạy không được cậu ta chứ?
Nghĩ đến mấy lần phẫu thuật kia, Mạnh Hi liền đỏ mặt một trận, lúc này chỗ nào mới chỗ nào hòa nhã, chính mình nếu như không thực sự lấy ra chút bản lĩnh, nói không chừng Trần Thương thật sự muốn đem mình xem “Bẹp” rồi!
Nghĩ tới đây, một luồng chân khí bốc lên ở trong lồng ngực Mạnh Hi, nhìn thấy ba tiến sĩ chưa lập gia đình bên cạnh nguyên một đám nhiệt huyết sôi trào, kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!
Mạnh Hi cũng không thèm để ý, bởi vì trong đầu của cô đang tự hỏi làm sao làm tốt nhân vật giáo sư Mạnh.
Đầu tiên, cô cảm thấy mình nên trấn trụ Trân Thương, cho cậu ta biết sự lợi hại của mình!
Nhưng mà, trước đó, chính mình có phải là nên giao lưu trao đổi với Trần Thương trước không, xem hắn muốn học tập cái gì, tiếp đó chính mình lại.
/1054
|