Trong lòng Chu Hoành Quang rất không hài lòng!
Mặc dù ông có ấn tượng rất tốt đối với Trần Thương, nhưng cách làm kiểu này, khiến cho ông cực kỳ không thoải mái
Đây là không nói câu gì, không hiểu được toàn bộ, phiếu bầu của Trần Thương làm sao có?
Ưu ái cũng không nên ưu ái như thế?
Đây rõ ràng là ngầm thao túng.
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang nhịn không được nhìn Tiền Lượng.
Sắc mặt âm trầm, âm thanh nghiêm túc:
- Tình huống này là sao?
Tiền Lượng sững sờ, hình như Chu Hoành Quang không biết chuyện, mới có phản ứng này được!
Vội vàng đem điện thoại đưa tới:
- Chủ nhiệm Chu, ông xem, đây là chuyện mới vừa. xây ra hôm nay.
Chu Hoành Quang xem thoáng qua điện thoại, hơi chần chờ một chút, chỉ là sau khi trông thấy nội dung, vẫn căm lấy đọc tiếp.
'Vừa đọc tin này! Chu Hoành Quang ngây ngẩn cả người.
Chưa đến hai phút đã xem hết, Chu Hoành Quang im lặng hai phút.
“Trách không được thằng nhóc họ Trần không đến, cũng không nhận điện thoại.
Này là cấp cứu người bệnh trên bàn phẫu thuật, như chiến sĩ ra trận giết địch, ông hiểu tại sao cậu ấy không có thời gian nghe?
Ông là muốn mạng người bệnh sao?
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang hít sâu một hơi.
Xã hội bây giờ, rất cần kiểu bác sĩ tốt như vậy.
Đem danh lợi đặt ngoài thân, đặt tính mạng của người bệnh ở trước mặt.
Đây mới là thái độ và trách nhiệm một bác sĩ nên có.
Thì ra là như vậy nên trách không được!
Toàn bộ phiếu bầu!
Nhìn mỗi một người bỏ phiếu ở đây, Chu Hoành Quang nhịn không được hít sâu một hơi.
Xem ra, đây là mọi người đều tán thành với tiểu Trần!
Quản sự đã không ít, không quan tâm có thêm một người!
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang đem điện thoại đưa cho Tiền Lượng, nói:
- Chủ nhiệm Tiền, tôi có đề nghị!
Tiền Lượng sững sờ:
- Chủ nhiệm Chu cứ nói.
Chu Hoành Quang nhẹ giọng, nhỏ giọng nói với Tiền Lượng:
- Cho thêm một vị trí quản sự đi, biểu quyết tại đây, để uỷ ban tới đếm phiếu.
- Quản sự, nhưng mà là một cái hư danh mà thôi, không muốn bởi vì chuyện này này, ảnh hưởng tới tính ích cực của mọi người
Con người của Tiền Lượng sáng lên, nhìn thoáng qua Chu Hoành Quang:
- Suy nghĩa của chủ nhiệm Chu với tôi rất hợp với nhau!
Chu Hoành Quang nhịn không được cười.
Tiền Lượng cũng nhẹ gật đầu.
....
....
Khi Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương nhận được toàn bộ phiếu bầu, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn và tự hào.
Rất kiêu ngạo!
Cô cực kỳ sùng bái với Trần Thương.
Trương Hữu Phúc nhìn kết quả bỏ phiếu, đang chuẩn bị để Tân Duyệt tuyên bố kết quả.
Lúc này, bỗng nhiên Tiền Lượng vỗ vỗ cánh tay Trương Hữu Phúc, tỏ ý chính mình có lời muốn nói.
Trương Hữu Phúc hơi sững sờ, nhẹ gật đầu.
Lúc này Tiền Lượng đứng dậy, đi đến trước sân khấu, cầm micro nói:
- Tôi tin tưởng Trần Thương có thể thu được toàn bộ phiếu bầu, toàn bộ mọi người cũng đã thấy được cái tin tức kia!
- Đây là hành động kiêu ngạo của người làm ngành y chúng ta! Cũng là tấm gương cho chúng ta học tập. Đồng chí này, rất đáng được khen ngợi!
Mặc dù ông có ấn tượng rất tốt đối với Trần Thương, nhưng cách làm kiểu này, khiến cho ông cực kỳ không thoải mái
Đây là không nói câu gì, không hiểu được toàn bộ, phiếu bầu của Trần Thương làm sao có?
Ưu ái cũng không nên ưu ái như thế?
Đây rõ ràng là ngầm thao túng.
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang nhịn không được nhìn Tiền Lượng.
Sắc mặt âm trầm, âm thanh nghiêm túc:
- Tình huống này là sao?
Tiền Lượng sững sờ, hình như Chu Hoành Quang không biết chuyện, mới có phản ứng này được!
Vội vàng đem điện thoại đưa tới:
- Chủ nhiệm Chu, ông xem, đây là chuyện mới vừa. xây ra hôm nay.
Chu Hoành Quang xem thoáng qua điện thoại, hơi chần chờ một chút, chỉ là sau khi trông thấy nội dung, vẫn căm lấy đọc tiếp.
'Vừa đọc tin này! Chu Hoành Quang ngây ngẩn cả người.
Chưa đến hai phút đã xem hết, Chu Hoành Quang im lặng hai phút.
“Trách không được thằng nhóc họ Trần không đến, cũng không nhận điện thoại.
Này là cấp cứu người bệnh trên bàn phẫu thuật, như chiến sĩ ra trận giết địch, ông hiểu tại sao cậu ấy không có thời gian nghe?
Ông là muốn mạng người bệnh sao?
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang hít sâu một hơi.
Xã hội bây giờ, rất cần kiểu bác sĩ tốt như vậy.
Đem danh lợi đặt ngoài thân, đặt tính mạng của người bệnh ở trước mặt.
Đây mới là thái độ và trách nhiệm một bác sĩ nên có.
Thì ra là như vậy nên trách không được!
Toàn bộ phiếu bầu!
Nhìn mỗi một người bỏ phiếu ở đây, Chu Hoành Quang nhịn không được hít sâu một hơi.
Xem ra, đây là mọi người đều tán thành với tiểu Trần!
Quản sự đã không ít, không quan tâm có thêm một người!
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang đem điện thoại đưa cho Tiền Lượng, nói:
- Chủ nhiệm Tiền, tôi có đề nghị!
Tiền Lượng sững sờ:
- Chủ nhiệm Chu cứ nói.
Chu Hoành Quang nhẹ giọng, nhỏ giọng nói với Tiền Lượng:
- Cho thêm một vị trí quản sự đi, biểu quyết tại đây, để uỷ ban tới đếm phiếu.
- Quản sự, nhưng mà là một cái hư danh mà thôi, không muốn bởi vì chuyện này này, ảnh hưởng tới tính ích cực của mọi người
Con người của Tiền Lượng sáng lên, nhìn thoáng qua Chu Hoành Quang:
- Suy nghĩa của chủ nhiệm Chu với tôi rất hợp với nhau!
Chu Hoành Quang nhịn không được cười.
Tiền Lượng cũng nhẹ gật đầu.
....
....
Khi Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương nhận được toàn bộ phiếu bầu, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn và tự hào.
Rất kiêu ngạo!
Cô cực kỳ sùng bái với Trần Thương.
Trương Hữu Phúc nhìn kết quả bỏ phiếu, đang chuẩn bị để Tân Duyệt tuyên bố kết quả.
Lúc này, bỗng nhiên Tiền Lượng vỗ vỗ cánh tay Trương Hữu Phúc, tỏ ý chính mình có lời muốn nói.
Trương Hữu Phúc hơi sững sờ, nhẹ gật đầu.
Lúc này Tiền Lượng đứng dậy, đi đến trước sân khấu, cầm micro nói:
- Tôi tin tưởng Trần Thương có thể thu được toàn bộ phiếu bầu, toàn bộ mọi người cũng đã thấy được cái tin tức kia!
- Đây là hành động kiêu ngạo của người làm ngành y chúng ta! Cũng là tấm gương cho chúng ta học tập. Đồng chí này, rất đáng được khen ngợi!
/1054
|