Lần này, Chu Hoành Quang sợ ngây người!
Lý Bảo Sơn và Đào Mật nhìn Chu Hoành Quang, trông thấy ông như dáng vẻ gặp quỷ, nhịn không được lại hơi mừng thầm!
- Chủ nhiệm Chu, đây chính là tốc độ chuẩn.
Chu Hoành Quang trừng to mắt, hơi khó có thể tin!
Đây sao có thể là tốc độ chuẩn?
Đây chính là mạch máu trong lá lách, chưa kể đến vấn đề biến đổi, trước tiên cậu ấy cần phải cân nhắc đến những cơ quan xung quanh, một khi tốc độ quá nhanh, nguy hiểm sẽ gia tăng...
Nhưng, trong hình lại là tốc độ chuẩn chính xác như vậy!
Điều này khiến cho Chu Hoành Quang nhịn không được thu lại sự nghi ngờ, thay vào đó là mặt mũi tràn đây kinh ngạc!
Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không nghĩ tới đến Đông Dương một chuyến, mà ông có thể biết được kiến thức mới, nghĩ tới đây.
Chu Hoành Quang liếc Lý Bảo Sơn, hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy tôn trọng, nghiêm túc nói:
- Đây là... chủ nhiệm Lý khâu lại à? Kỹ xảo và tốc độ thuật khâu lại này, thật sự là làm cho tôi hơi giật mình!
Lý Bảo Sơn nghe xong, trong lòng đắc ý, nếu thật là do ông khâu lại lin tốt, chỉ là, đáng tiếc!
Lý Bảo Sơn cười lắc đầu, còn chưa kịp trả lời Trương Hữu Phúc liền xen vào tới:
- Chủ nhiệm Lý, đây là tiểu Trần khâu lại đúng không?
Lý Bảo Sơn chẳng biết tại sao, vừa nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trắng của Trương Hữu Phúc trong lòng liền chán ghét, tên béo chết bầm này, không thể để cho ông vui vẻ nhiều thêm ba giây sao?
Thấy Lý Bảo Sơn im lặng, Đào Mật cười nói:
- A! Đúng như vậy, tiểu Trần khâu mạch máu, thật là lợi hại.
Yết hầu Chu Hoành Quang ừng ực một tiếng, một miếng nước bọt hơi nuốt xuống!
- Mọi ngươi nói tiểu Trần... là Trần Thương à?
Tiền Lượng gật đầu:
- Đúng! Tôi đã từng chứng kiến tiểu Trần khâu mạch máu, là lợi hại như vậy.
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức giật mình, Trần Thương này, làm sao lại có thể lợi hại như vậy?
Tiền Lượng tiếp tục nói:
- Thật ra... mọi ngươi xem, chỗ lợi hại nhất của tiểu Trần, không chỉ có khâu mạch máu, nhìn khúc này, cậu ấy lại hiểu rõ cách biến dạng mạch máu của lá lách rõ như lòng bàn tay, điều này không có kiến thức cơ bản vững chắc, căn bản không làm được đến mức này!
Nói đến đây, Tiền Lượng:
- Giảm tốc độ còn 0.5!
Viện Viện gật đầu, trong lòng “xem thường” liếc mắt vị chủ nhiệm lớn đến từ thủ đô: Chuyên gia thủ đô mà chỉ có chút kiến thức này...
Đều nói trong nghề xem chuyên môn ngoài nghề xem náo nhiệt!
Câu nói này ở đây đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ.
Tân Hiếu Uyên là chủ nhiệm khoa u bướu, bác sĩ nội khoa, đối với kiến thức phẫu thuật chỉ nửa vời, đối với quần chúng là người trong nghề, nhưng nếu so sánh với những chủ nhiệm khác, ông triệt để được coi là ngoài nghề. Nhưng mà...không hiểu là không hiểu, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ của ông ta.
Hơn nữa, giờ phút này lão Tần có cảm giác vô cùng sung sướng. Mặc dù họ khen Trần Thương, thế nhưng trong lòng lão Tần thoải mái nha!
Chu Hoành Quang gật đầu:
- Đúng vậy, ông nhìn ở đây, mạch máu quanh co xảo diệu, cũng có thể sử dụng loại phương thức xử lí mạch máu đặc...
Tiền Lượng tán thành vô cùng, đứng dậy đi đến trước màn hình, chỉ vào gan ngoại vi:
- Ông nhìn ở đây, kỳ thật... Tại đây cũng có thể khâu, nhưng mà, tiểu Trần không để ý, ta cho rằng là sai sót, kết quả anh ta cân nhắc đến việc cắt bỏ.
Nghe thế, Lý Bảo Sơn cũng vỗ đùi, lúc ấy làm sao ông ta lại không nghĩ đến chứ?
Kết quả là năm người chủ nhiệm thành một sân khấu.
Lý Bảo Sơn và Đào Mật nhìn Chu Hoành Quang, trông thấy ông như dáng vẻ gặp quỷ, nhịn không được lại hơi mừng thầm!
- Chủ nhiệm Chu, đây chính là tốc độ chuẩn.
Chu Hoành Quang trừng to mắt, hơi khó có thể tin!
Đây sao có thể là tốc độ chuẩn?
Đây chính là mạch máu trong lá lách, chưa kể đến vấn đề biến đổi, trước tiên cậu ấy cần phải cân nhắc đến những cơ quan xung quanh, một khi tốc độ quá nhanh, nguy hiểm sẽ gia tăng...
Nhưng, trong hình lại là tốc độ chuẩn chính xác như vậy!
Điều này khiến cho Chu Hoành Quang nhịn không được thu lại sự nghi ngờ, thay vào đó là mặt mũi tràn đây kinh ngạc!
Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không nghĩ tới đến Đông Dương một chuyến, mà ông có thể biết được kiến thức mới, nghĩ tới đây.
Chu Hoành Quang liếc Lý Bảo Sơn, hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy tôn trọng, nghiêm túc nói:
- Đây là... chủ nhiệm Lý khâu lại à? Kỹ xảo và tốc độ thuật khâu lại này, thật sự là làm cho tôi hơi giật mình!
Lý Bảo Sơn nghe xong, trong lòng đắc ý, nếu thật là do ông khâu lại lin tốt, chỉ là, đáng tiếc!
Lý Bảo Sơn cười lắc đầu, còn chưa kịp trả lời Trương Hữu Phúc liền xen vào tới:
- Chủ nhiệm Lý, đây là tiểu Trần khâu lại đúng không?
Lý Bảo Sơn chẳng biết tại sao, vừa nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trắng của Trương Hữu Phúc trong lòng liền chán ghét, tên béo chết bầm này, không thể để cho ông vui vẻ nhiều thêm ba giây sao?
Thấy Lý Bảo Sơn im lặng, Đào Mật cười nói:
- A! Đúng như vậy, tiểu Trần khâu mạch máu, thật là lợi hại.
Yết hầu Chu Hoành Quang ừng ực một tiếng, một miếng nước bọt hơi nuốt xuống!
- Mọi ngươi nói tiểu Trần... là Trần Thương à?
Tiền Lượng gật đầu:
- Đúng! Tôi đã từng chứng kiến tiểu Trần khâu mạch máu, là lợi hại như vậy.
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức giật mình, Trần Thương này, làm sao lại có thể lợi hại như vậy?
Tiền Lượng tiếp tục nói:
- Thật ra... mọi ngươi xem, chỗ lợi hại nhất của tiểu Trần, không chỉ có khâu mạch máu, nhìn khúc này, cậu ấy lại hiểu rõ cách biến dạng mạch máu của lá lách rõ như lòng bàn tay, điều này không có kiến thức cơ bản vững chắc, căn bản không làm được đến mức này!
Nói đến đây, Tiền Lượng:
- Giảm tốc độ còn 0.5!
Viện Viện gật đầu, trong lòng “xem thường” liếc mắt vị chủ nhiệm lớn đến từ thủ đô: Chuyên gia thủ đô mà chỉ có chút kiến thức này...
Đều nói trong nghề xem chuyên môn ngoài nghề xem náo nhiệt!
Câu nói này ở đây đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ.
Tân Hiếu Uyên là chủ nhiệm khoa u bướu, bác sĩ nội khoa, đối với kiến thức phẫu thuật chỉ nửa vời, đối với quần chúng là người trong nghề, nhưng nếu so sánh với những chủ nhiệm khác, ông triệt để được coi là ngoài nghề. Nhưng mà...không hiểu là không hiểu, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ của ông ta.
Hơn nữa, giờ phút này lão Tần có cảm giác vô cùng sung sướng. Mặc dù họ khen Trần Thương, thế nhưng trong lòng lão Tần thoải mái nha!
Chu Hoành Quang gật đầu:
- Đúng vậy, ông nhìn ở đây, mạch máu quanh co xảo diệu, cũng có thể sử dụng loại phương thức xử lí mạch máu đặc...
Tiền Lượng tán thành vô cùng, đứng dậy đi đến trước màn hình, chỉ vào gan ngoại vi:
- Ông nhìn ở đây, kỳ thật... Tại đây cũng có thể khâu, nhưng mà, tiểu Trần không để ý, ta cho rằng là sai sót, kết quả anh ta cân nhắc đến việc cắt bỏ.
Nghe thế, Lý Bảo Sơn cũng vỗ đùi, lúc ấy làm sao ông ta lại không nghĩ đến chứ?
Kết quả là năm người chủ nhiệm thành một sân khấu.
/1054
|