Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài.
Ai, ngàn phòng vạn phòng, khó phòng trộm ở trong nhà!
Trông thấy con gái trên sân khấu mặc một bộ sườn xám nữ tính, Tăn Hiếu Uyên một chút tức giận cũng không phát ra được.
Chỉ có thể thở dài, ai... Thật sự là con gái lớn không giữ được, cùi chỏ nhớ đã sớm ra bên ngoài tự lập.
Mà Trần Thương ngồi trên sân khấu, trong lòng cũng cực kỳ hoảng loạn.
Dù sao... Sau khi thị lực được cường hóa thêm 50%, anh đã nhìn thấy xa xa đã nhìn thấy cha vợ tương lai và mẹ vợ tương lai!
Điều này làm cho Trần Thương cảm giác toàn thân không được tự nhiên!
Phải biết rằng một bộ quần áo mà mình đang mặc thế nhưng là Tần Duyệt vụng trộm đem đến cho mình mặc.
Hi vọng viện trưởng Tân không phát hiện bộ quần áo này nhìn quen mắt
Sau khi Trần Thương kết thúc bài phát biểu của mình, nhanh chóng đi xuống sân khấu, đi đến phía trước cầm hai chai nước mang đến đẳng sau, đưa cho Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân uống,
Thấy Trần Thương tới, Ký Như Vân cười tươi như hoa, dù sao, mẹ vợ với con rể, đối xử vui vẻ với nhau mới tốt.
Mà Tần Hiếu Uyên mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn giống như Ký Như Vân nói vậy, ông cũng không trách Trần Thương, ngược lại cười lớn một tiếng, nhẹ gật đầu.
Trần Thương đưa nước, mau chóng rời đi, trong lòng suy nghĩ, viện trưởng Tân chắc là không phát hiện mình mặc y phục của ông ấy đúng không?
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng, sau khi kết thúc, hội nghị thường niên liền kết thúc triệt đế.
Sự xuất hiện của Tần Hiếu Uyên, rất rõ ràng khiến cho hai mắt Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc cùng tỏa sáng.
Cuộc họp kết thúc, họ nhao nhao tới chào hỏi.
Tiền Lượng cười nói:
- Viện trưởng Tãn, tôi hiện tại càng ngày càng bội phục ông, bệnh viện Tỉnh Nhị Viện hiện tại phát triển
thật sự là hừng hực khí thế, đặc biệt là đã đào tạo ra một thế hệ tại năng mới, thật sự không tệt
- Ông nhìn tiểu Trần một chút, một tiểu tử tuyệt vời, sau này nên mặc nhiều trang phục như thế này, mặc như vậy mới có tinh thần, trông đẹp trai hơn nữa!
Tiền Lượng đối Trần Thương có thể nói là khen không dứt miệng,
- Nếu không phải là con gái tôi đã kết hôn, bằng không, tôi chắc chắn sẽ tác hợp với tiểu Trần!
Mọi người nghe xong cười ha hả, Lưu Tư Tề cũng là khẽ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi hiện tại rất là hối hận, khi đó không đào tiểu Trần cho đi, bằng không những vinh dự này đều là bệnh viện Nhân Dân tỉnh chúng tôi.
- Viện trưởng Tân, năm nay điểm số nghiên cứu khoa học của bệnh viện các ông chắc chắn đã đạt tiêu chuẩn, xếp hạng cuối năm có khả năng sẽ dẫn ở phía trước.
Tân Hiếu Uyên nghe được những lời này trong lòng đắc ý, tuy khen Trần Thương, những là Tần Hiếu Uyên vui ở trong lòng, giờ khắc này, đột nhiên cảm giác được... Ăn mặc quần áo của mình cũng không có gì không được.
Thậm chí cảm thấy phải càng tự hào!
Dù sao, bộ đồ này cũng là mình mua!
Con gái là do mình sinh ra.
Con gái cho Trần Thương mặc.
Cái này giống như chính mình mua quần áo cho Trần Thương.
Vì lẽ đó phần vinh dự này chính là của mình!
Nghĩ như vậy, lão Tần lập tức bình thường trở lạ ăn màcủa Trần Thương là do mình “Mua” quần áo cho, lên sân khấu chinh chiến, và giành được vinh dự, ở trong đó có một phần là vinh dự của mình
Lão Tần bỗng nhiên cảm giác mặt mũi mình ngày cảng sáng sủa.
Ngay lập tức mim cười phụ họa.
Chu Hoành Quang cười nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, khi nào rảnh đến bệnh viện 301 để rèn luyện, dù sao vẫn là người trẻ tuổi, vẫn phải nỗ lực, con gái của tôi đang học pháp luật, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Chu.
Ai, ngàn phòng vạn phòng, khó phòng trộm ở trong nhà!
Trông thấy con gái trên sân khấu mặc một bộ sườn xám nữ tính, Tăn Hiếu Uyên một chút tức giận cũng không phát ra được.
Chỉ có thể thở dài, ai... Thật sự là con gái lớn không giữ được, cùi chỏ nhớ đã sớm ra bên ngoài tự lập.
Mà Trần Thương ngồi trên sân khấu, trong lòng cũng cực kỳ hoảng loạn.
Dù sao... Sau khi thị lực được cường hóa thêm 50%, anh đã nhìn thấy xa xa đã nhìn thấy cha vợ tương lai và mẹ vợ tương lai!
Điều này làm cho Trần Thương cảm giác toàn thân không được tự nhiên!
Phải biết rằng một bộ quần áo mà mình đang mặc thế nhưng là Tần Duyệt vụng trộm đem đến cho mình mặc.
Hi vọng viện trưởng Tân không phát hiện bộ quần áo này nhìn quen mắt
Sau khi Trần Thương kết thúc bài phát biểu của mình, nhanh chóng đi xuống sân khấu, đi đến phía trước cầm hai chai nước mang đến đẳng sau, đưa cho Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân uống,
Thấy Trần Thương tới, Ký Như Vân cười tươi như hoa, dù sao, mẹ vợ với con rể, đối xử vui vẻ với nhau mới tốt.
Mà Tần Hiếu Uyên mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn giống như Ký Như Vân nói vậy, ông cũng không trách Trần Thương, ngược lại cười lớn một tiếng, nhẹ gật đầu.
Trần Thương đưa nước, mau chóng rời đi, trong lòng suy nghĩ, viện trưởng Tân chắc là không phát hiện mình mặc y phục của ông ấy đúng không?
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng, sau khi kết thúc, hội nghị thường niên liền kết thúc triệt đế.
Sự xuất hiện của Tần Hiếu Uyên, rất rõ ràng khiến cho hai mắt Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc cùng tỏa sáng.
Cuộc họp kết thúc, họ nhao nhao tới chào hỏi.
Tiền Lượng cười nói:
- Viện trưởng Tãn, tôi hiện tại càng ngày càng bội phục ông, bệnh viện Tỉnh Nhị Viện hiện tại phát triển
thật sự là hừng hực khí thế, đặc biệt là đã đào tạo ra một thế hệ tại năng mới, thật sự không tệt
- Ông nhìn tiểu Trần một chút, một tiểu tử tuyệt vời, sau này nên mặc nhiều trang phục như thế này, mặc như vậy mới có tinh thần, trông đẹp trai hơn nữa!
Tiền Lượng đối Trần Thương có thể nói là khen không dứt miệng,
- Nếu không phải là con gái tôi đã kết hôn, bằng không, tôi chắc chắn sẽ tác hợp với tiểu Trần!
Mọi người nghe xong cười ha hả, Lưu Tư Tề cũng là khẽ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi hiện tại rất là hối hận, khi đó không đào tiểu Trần cho đi, bằng không những vinh dự này đều là bệnh viện Nhân Dân tỉnh chúng tôi.
- Viện trưởng Tân, năm nay điểm số nghiên cứu khoa học của bệnh viện các ông chắc chắn đã đạt tiêu chuẩn, xếp hạng cuối năm có khả năng sẽ dẫn ở phía trước.
Tân Hiếu Uyên nghe được những lời này trong lòng đắc ý, tuy khen Trần Thương, những là Tần Hiếu Uyên vui ở trong lòng, giờ khắc này, đột nhiên cảm giác được... Ăn mặc quần áo của mình cũng không có gì không được.
Thậm chí cảm thấy phải càng tự hào!
Dù sao, bộ đồ này cũng là mình mua!
Con gái là do mình sinh ra.
Con gái cho Trần Thương mặc.
Cái này giống như chính mình mua quần áo cho Trần Thương.
Vì lẽ đó phần vinh dự này chính là của mình!
Nghĩ như vậy, lão Tần lập tức bình thường trở lạ ăn màcủa Trần Thương là do mình “Mua” quần áo cho, lên sân khấu chinh chiến, và giành được vinh dự, ở trong đó có một phần là vinh dự của mình
Lão Tần bỗng nhiên cảm giác mặt mũi mình ngày cảng sáng sủa.
Ngay lập tức mim cười phụ họa.
Chu Hoành Quang cười nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, khi nào rảnh đến bệnh viện 301 để rèn luyện, dù sao vẫn là người trẻ tuổi, vẫn phải nỗ lực, con gái của tôi đang học pháp luật, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Chu.
/1054
|