Bác sĩ thiên tài

Chương 1180: Đội trưởng và phó đội trưởng mới

/1521


Ra tay nhanh nhẹn, sạch sẽ lưu loát.

Khi ông làm xong tất cả mọi việc, đứng yên tại chỗ, người khác mới nhìn thấy bóng dáng cao gầy của ông.

Điên cuồng, kiêu ngạo, cường hãn, vô cùng bá đạo.

Đây mới chính là bản chất thật sự của Phó Phong Tuyết. Đây mới chính là con người Phó Phong Tuyết.

Lạc Sân biết, Hoàng Thiên Trọng không biết.

Trước kia Phó Phong Tuyết giống như một phế vật nằm trước cửa biệt thự Long Vương, chính xác là nằm hơn mười năm. Người Long Tức tôn trọng ông bởi vì ông là một trong ba người sáng lập Long Tức. Người bên ngoài không tôn trọng Phó Phong Tuyết bởi vì Phó Phong Tuyết là một trong ba người sáng lập Long Tức nhưng lại sa sút tinh thần tới tình trạng đó. Thật sự là rất đáng thương, đáng hận.

Càng có nhiều ngươòi nghĩ Phó Phong Tuyết là con cọp bị bẻ mất răng, chỉ còn danh tiếng để hù dọa người mà thôi.

Thế nhưng khi Phó Phong Tuyết đã ra tay là long trời lỡ đất, không chết không thôi, không tàn không ngừng.

Đáng thương nhất là Lạc Sân. Bà vì cứu đứa con thương yêu của mình mà không tiếc từ bỏ thân phận đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh quỳ xuống người anh em của chồng mình, dập đầu cầu xin. Đầu rơi máu chảy, nước mắt hòa lẫn máu vương trên mặt, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như nở hoa.

"Thiên Trọng, Thiên Trọng." Lạc Sân không cả đứng dậy, bà bò trên mặt đất tới chỗ Hoàng Thiên Trọng đang nằm: "Thiên Trọng, con sao rồi? Hãy nói xem con sao rồi hả? Mẹ đi tìm bác sĩ cho con."

Thể chất Hoàng Thiên Trọng không tồi, ý chí cực kỳ kiên định. Hai chân hai tay y cùng bị bẻ gãy, cảm giác đau đớn dữ dội cùng truyền tới, đánh sâu vào bộ não và dây thần kinh cảm giác của y thế nhưng y vẫn kiên cường nghiến răng chịu đựng.

Hai hàm răng của y đều bị cắn nát, miệng đầy máu tươi.

Y muốn sống, y muốn tỉnh táo. Y muốn trút tất cả sự uất ức của mình ra, y muốn bày tỏ sự kháng cự đối với sự bất công này.

Bây giờ hai tay, hai chân y đều không thể cử động, chỉ còn chiếc cổ là có thể cử động.

Hoàng Thiên Trọng cố gắng nâng đầu mình lên khỏi mặt đất, hai mắt rưng rưng, đôi mắt đầy máu, gương mặt dữ tợn, ác độc nhìn chằm chằm vào Phó Phong Tuyết, gào lên: "Giết tao đi."

"Giết tao đi."

"Giết tao đi."

Từng tiếng, từng tiếng một, bi thương, tuyệt vọng, đau đớn tận xương tủy.

"Thiên Trọng, con không thể chết được. Con cần phải sống." Lạc Sân muốn cầm tay Hoàng Thiên Trọng nhưng nghĩ tới việc tay con mình đã gãy, sợ rằng làm vậy càng khiến con mình đau đớn, bà vội vàng buông tay ra, vuốt ve gương mặt y. "Chỉ có sống sót mới có thể trả được sự sỉ nhục hôm nay."

"Giết tao đi. Giết tao đi." Dường như Hoàng Thiên Trọng không nghe thấy câu nói của Lạc Sân, y không quan tâm, vẫn liên tục gào lên từng tiếng bi thương, bi phẫn.

Tứ chi tàn phế, bây giờ y chính là một phế nhân. Một kẻ có tính cách ngạo mạn như Hoàng Thiên Trọng sao có thể chấp nhận được sự thật này?

Đời người không còn thú vị, chỉ mong cái chết mà thôi.

"Phó Phong Tuyết, lão thất phu. Lão có bản lĩnh thì giết tao đi, không dám sao? Có phải lão không dám không? Ha ha ha, chẳng lẽ lão còn sợ gì sao? Ngay cả một phế vật cũng không dám ra tay sao?"

"Chẳng bõ." Phó Phong Tuyết hờ hững nói.

Ông không đồng cảm với Hoàng Thiên Trọng mà chỉ tiếc hận.

Y có xuất thân tốt đẹp, đầu óc thông minh, vốn y có thể nhẹ nhàng một bước lên mây nhưng vì y có tính cách đố kỵ quá mạnh, từng bước, từng bước đi sai đường.

Không ngờ Hoàng Thiên Trọng không tiếp thu bài học bị đưổi ra khỏi Long Tức lần đầu tiên mà chỉ nghĩ rằng đây chính là sự trả đũa của người khác với mình. Lần thứ hai quay về càng nghiêm trọng thêm.

Long Tức đã tổn thất một viên đại tướng, không thể tiếp tục tổn thất người thứ hai.

Đây không phải chỉ là tổn thất của Long Tức mà chính là tổn thất của đất nước.

Nếu như bọn họ chết trên chiến trường, chết trong tay kẻ thù, mặc dù đau đớn nhưng đó chính là vinh dự.

Thế nhưng chết trong tay người nhà, chết dưới âm mưu quỷ kế tranh quyền đoạt lợi càng khó khiến người ta có thể chấp nhận được.

"Đồ khốn. Đồ khốn nạn. Chính là ông không dám, ông không dám. Ha ha ha. Phó Phong Tuyết, ông không dám." Hoàng Thiên Trọng càng gào càng say, giọng nói càng lúc càng khàn, cuối cùng chỉ còn tiếng bi phẫn của y.

"Bác sĩ, bác sĩ." Lạc Sân gào to.

Không một ai lên tiếng trả lời, cũng không có ai tới.

Là vợ, con của một trong ba người sáng lập Long Tức. Bọn họ là những cá thể bị cô lập trong biệt thự đặc biệt này. Không một ai quan tâm tới bọn họ, không một ai coi trọng bọn họ.

"Quân Sư." Phó Phong Tuyết gọi to.

Quân Sư đi tới trước cửa, cô bình tĩnh nhìn Phó Phong Tuyết.

Quân Sư rất hài lòng với cách thức xử lý của Phó Phong Tuyết nhưng cũng có chỗ không hài lòng.

Ông vẫn niệm tình cũ.

"Nếu như chính mình ra tay, anh ta nhất định phải chết." Quân Sư thầm nghĩ. Vì Phó Phong Tuyết đã đánh gãy chân tay Hoàng Thiên Trọng nên Quân Sư không còn cớ hội ra tay với Hoàng Thiên Trọng.

"Không được để anh ta chết. Tôi muốn anh ta là người canh cửa." Phó Phong Tuyết nói.

"Dạ." Quân Sư khom người trả lời. Cô đứng trước cửa vẫy tay, đội bảo vệ vẫn ở bên ngoài lập tức đi vào trong.

"Lão thất phu, muốn cho tao thành người canh cửa của lão. Đừng mơ. Lão đừng mơ."

Hoàng Thiên Trọng còn muốn tiếp tục quát mắng nhưng lập tức hôn mê. Y bị Kiều Mộc đánh ngất xỉu.

"Dám chửi thần tượng của mình. Đáng chết." Kiều Mộc thầm nghĩ.

Hoàng Thiên Trọng là ngoại tộc ở Long Tức, giống như một công tử nhà giàu đi tới địa bàn của cha mình thể nghiệm cuộc sống, địa vị đặc biệt nhưng không một ai tình nguyện thân cận với y. Hơn nữa khi Hoàng Thiên Trọng nhận chức đội trưởng, rất nhiều người ở Long Tức nghĩ rằng y đoạt mất chức vụ của Quân Sư. Quân Sư có uy tín cực cao trong Long Tức, mọi người đều theo cô.

Cho nên mọi người ít nhiều đều có thái độ thu hằn đối với y.

"Mang đi." Kiều Mộc quát.

Bốn người đàn ông phân chia cầm chân tay Hoàng Thiên Trọng rồi nâng lên, mang y đi ra ngoài.

Lạc Sân cũng lồm cồm bò dậy, bước nhanh theo.

Quân Sư không nhúc nhích.

Quân Sư đứng nhìn Hoàng Thiên Trọng bị mang đi, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn.

"Cô hài lòng chưa?" Phó Phong Tuyết hỏi.

"Không hài lòng." Quân Sư thẳng thắn nói. Tất cả thành viên Long Tức đều biết mỗi khi nói chuyện với mấy người Long Vương và Phó Phong Tuyết, tốt nhất là nên giữ thái độ thẳng thắn bởi vì một chút thông minh của bọn họ trong mắt mấy người Long Vương, Phó Phong Tuyết, không đáng tiền, căn bản không thể che giấu.

Thế nhưng Hoàng Thiên Trọng là một ngoại lệ. Y tự cho mình là người hành động cao minh, một mực muốn đóng vai "diễn viên".

Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ đây chính là bản tính của Hoàng Thiên Trọng.

"Tôi biết." Phó Phong Tuyết nói: "Nó đáng chết."

Một khi Phó Phong Tuyết đã nói "nó đáng chết", Quân Sư không nói gì nữa.

Phó Phong Tuyết không giải thích với Quân Sư vì sao ông không giết Hoàng Thiên Trọng, mà cũng không cần giải thích.

"Cô đã chọn được người cho vị trí đội trưởng chưa?" Phó Phong Tuyết hỏi.


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status