Bác sĩ thiên tài

Chương 1207: Ai đánh, người đó chịu trách nhiệm: Hắc ngọc đoạn tục cao

/1521


Mễ Tử An đôi chút không hài lòng với Vu Tĩnh. Là một người đại diện đủ tư cách, tức là phải suy nghĩ tới cảm nhận của ngôi sao, cũng như làm việc vì lợi ích của công ty nhưng cách thức làm việc của Vu Tĩnh hoàn toàn dựa trên thái độ dàn xếp ổn thỏa.

Lấy sự kiện lần này mà nói, thái độ của Vu Tĩnh chính là nhẫn nại, nhẫn nại và nhẫ nại, thậm chí nếu như Mễ Tử An đồng ý, Vu Tĩnh sẽ không ngần ngại để Mễ Tử An dùng thân thể mình trao đổi lấy một chút lợi ích cho công ty.

Thế nhưng Mễ Tử An vẫn tương đối coi trọng Bá Nhạc Triệu Khải Hùng, người đã tự tay lăng xê nàng lên tới địa vị như bây giờ.

Khi nhìn thấy Triệu Khải Hùng nhanh chóng bay từ Đài Loan sang, Mễ Tử An cực kỳ chấn động, nàng cố gắng ngồi thẳn người chào Triệu Khải Hùng: "Triệu tổng, sao anh lại sang đây? Làm phiền anh nhiều quá."

Triệu Khải Hùng cười ha hả, âm thanh ồm ồm, cực kỳ khí thế. Anh ta nói: "An An, cô chính là ái tướng của tôi. Tôi sao có thể để cho cô chịu oan ức? Khi biết cô ngã bị thương, tôi rất lo lắng. Nếu như ngay hôm nay tôi không bay sang đây, chỉ sợ tối nay tôi cũng không ngủ ngon nữa."

"Cám ơn Triệu tổng." Một lần nữa Mễ Tử An lại nói câu cảm ơn.

Triệu Khải Hung nhìn lớp bùn màu đen quanh bắp chân Mễ Tử An, cau mày hỏi: "Đây là cái gì vậy? Sao lại có mùi vị kỳ quái? Đây là thuốc bệnh viện kê hả?"

"Không phải, là thuốc của một người bạn tôi." Mễ Tử An nói.

"Hồ đồ. Thật sự rất hồ đồ." Triệu Khải Hùng nói: "An An, tại sao cô lại hồ đồ như vậy hả? Tại sao cô không biết quý trọng bản thân mình? Bác sĩ bệnh viện mới là chính quy. Các đơn thuốc của bọn họ khoa học nhất, hiệu quả nhất. Co trát cái thứ này làm gì hả? Nếu như làm chậm lại quá trình bình phục của cô thì sao hả? Nếu như làm cho vết thương của cô thêm trầm trọng hơn thì sao hả? An An, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học."

Triệu Khải Hùng nói tất cả những điều này chỉ là biểu thị mối quan tâm tới Mễ Tử An, anh ta không biết câu nói của mình đã đắc tội với mấy người.

"Ồ, vậy theo ý của anh Trung Y không phải là khoa học sao? Dùng Trung Y chính là không biết quý trọng mạng sống sao?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: "Đã là một người lớn như vậy sao vẫn chưa học được cách nói tiếng người vậy?"

Triệu Khải Hùng là ai hả? Anh ta chính là đại ca của đại ca trong giới giải trí, cho dù đại minh tinh hay tiểu minh tinh khi nhìn thấy anh đều phải gọi một tiếng "Hùng gia".

Người phụ nữ kia mắng anh ta, không chỉ châm chọc khiêu khích anh ta mà còn mắng anh ta không biết "nói tiếng người". Sao Triệu Khải Hùng có thể dễ dàng tha thứ cho điều này?

Triệu Khải Hùng liếc nhìn Lệ Khuynh Thành, trong nháy mắt trong lòng anh ta ngập tràn cảm giác kinh ngạc, chấn động. Giới giải trí có nhiều tuấn nam, mỹ nữ, có người trong sáng, có người xinh đẹp, có người có khí chất cực kỳ mạnh mẽ nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta vừa có "xinh đẹp" cộng với "mị lực" bộc phát tới mức tận cùng. Đúng là anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Triệu Khải Hùng có thể dùng con mắt chuyên nghiệp của mình bảo đảm rằng chỉ cần đầu tư đúng mức cho người phụ nữ này, cô ta có thể bùng nổ khắp cả nướic bởi vì căn bản co ta không cần diễn, chỉ cần biểu đạt

Thế nhưng thích chỉ là thích mà thôi, không vì thế mà thái độ không hài lòng với nàng giảm đi.

"Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"

"Lệ Khuynh Thành." Lệ Khuynh Thành không ngần ngại nói tên của mình. Nàng nghe nói người này có thế lực hắc đạo chống lưng, thế thì đã sao nào?

"Lệ Khuynh Thành?" Triệu Khải Hùng cau mày suy nghĩ một lát, nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi: "Lệ chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế."

"Là tôi." Lệ Khuynh Thành trả lời.

"Ôi, thảo nào Lệ chủ tịch thẳng thắn như vậy, thì ra có lai lịch không nhỏ." Triệu Khải Hùng châm biếm.

"Tôi thẳng thắn chỉ để nhìn người. Người khác kính tôi một ly, tôi sẽ kính lại mười phần. Nếu người khác không biết tốt xấu, tôi cũng không cần nể mặt." Lệ Khuynh Thành đáp trả tẳng thừng.

"Ồ, tôi thật sự không hiểu. Tôi đã từng đắc tôi với Lệ tiểu thư sao?" Triệu Khải Hùng hỏi lại. Anh ta cảm thấy bản thân mình còn hơn cả nàng Đậu Nga. Chính bản thân mình vừa mới đi vào phòng bệnh, còn chưa nói sai điều gì mà.

"Triệu tổng hạ thấp Trung Y. Tôi không thể đồng ý."

"Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?" Triệu Khải Hùng cũng không khách khí: "Trung Y chỉ là đồ lừa đảo. Khắp nơi chỉ là lang băm giả thần giả quỷ lừa người, có mấy người có chân tài thực học? Mễ Tử An là nghệ sĩ vương bài của công ty chúng tôi. Tôi quan tâm tới cố ấy, muốn cô ấy tìm được phương pháp chữa trị khoa học nhất. Chẳng lẽ điều này sai sao? Nếu như Lệ chủ tịch đã ở trong căn phòng này chứng tỏ Lệ chủ tịch cũng là bạn của An An. Chẳng lẽ cô không quan tâm tới sự an nguy của An An sao?"

"Chính vì chúng tôi lo lắng cho sự an nguy của An An cho nên chúng tôi mới tới đây." Lệ Khuynh Thành nói: "Quả thật Trung Y có nhiều kẻ lừa đảo nhưng không có nghĩa tất cả Trung Y đều lừa đảo. Ít nhất người chữa bệnh cho An An không phải như vậy."

"Người chữa bệnh cho An An chính là?" Triệu Khải Hùng nghi ngờ hỏi. Thật ra anh ta đã sớm biết vần đề này. Anh ta đã sớm biết tin Mễ Tử An có quan hệ thân thiết với Tần Lạc. Không phải lần trước Mễ Tử An chỉ vì Tần Lạc này mà trở mặt với người đại diện của mình sao? Lần đó chính anh ta phải cân nhắc đua ra quyết định, mời Vu Tĩnh tới làm đại diện cho Mễ Tử An, khi đó mới dẹp yên được nguy cơ nghệ sĩ của mình đảo ngũ. Nay Mễ Tử An bị thương, sao có chuyện Tần Lạc không xuất hiện?

Bây giờ Triệu Khải Hùng lôi Tần Lạc àm bình phong sau đó. Nói cách khác Triệu Khải Hùng có thể mắng Tần Lạc một trận. Tần Lạc làm như vậy cũng chỉ vì Mễ Tử An. Anh ta vô duyên vô cớ trách mắng, không phải sẽ làm Mễ Tử An tức giận, sinh lòng bất mãn sao? Bạn đang đọc truyện tại


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status