Bác sĩ thiên tài

Chương 1212: Tự đánh mấy bạt tai: Hắc ngọc đoạn tục cao

/1521


Khi Tần Lạc đi vào trong toilet, Trần Tư Tuyền vỗ vào mông Lệ Khuynh Thành, quát nhỏ: "Đồ yêu tinh chết bầm, còn không biết thói quen ngủ của người ta hả? Sao lại tung chăn ra? Khiến người ta mất hết thể diện rồi. Tất cả đều bị người ta thấy hết rồi. Bà nói xem sau này tôi còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa không?"

"Dù sao Tần Lạc với chúng ta cùng người một nhà, không thiệt thòi gì mà." Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói. "Hơn nữa tớ chỉ nghĩ cậu chỉ làm thế khi ngủ ở nhà, không ngờ tới bệnh viện mà cậu cũng thoát y hoàn toàn…sao còn trách người ta?"

"Tôi còn cách nào khác sao?" Trần Tư Tuyền vội vàng mặc quần áo. "Tôi cũng chẳng muốn cởi hết nhưng nằm trằn trọc mãi không ngủ được, tôi chỉ còn cách cởi quần áo má thôi….. cậu cho rằng ai cũng đê tiện như cậu sao? Tự dưng chạy tới lật chăn người ta lên."

Trần Tư Tuyền có thói quen nude khi ngủ. Khi đi ngủ vào buổi tối, nàng phải cởi toàn bộ quần áo mới cảm thấy thoải mái. Nếu không vậy nàng sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ. Từ nhỏ đã như vậy, tới giờ thành một thói quen bắt buộc.

"Thôi được rồi, thôi được rồi. Tôi biết sai rồi." Lệ Khuynh Thành ném chiếc quần lót màu đen của Trần Tư Tuyền ở trên ghế salon tới. "Người không biết thì không có tội mà hơn nữa trong phòng này ngoại trừ mấy người chúng ta cũng chỉ có Tần Lâc, tiểu nam nhân kia. Cho anh ấy xem một chút cậu cũng không thiệt mà. Tôi muốn xem xem anh ấy có động tâm hay không?"

"Chết đi." Trần Tư Tuyền cầm chiếc gối ném sang phía Lệ Khuynh Thành.

Tần Lạc đóng cửa toilet, nhìn vào gương, hắn phát hiện mặt mình đỏ ửng.

Tim Tần Lạc đập hỗn loạn khi hắn nhớ lại thân hình gợi cảm, đường cong chữ S, da thịt trắng nõn rung động lòng người ban nãy.

"Chuyên gì vậy hả?" Tần Lạc lắc đầu, rửa mặt bằng nước lạnh, vất bỏ tạp niệm trong đầu. "Mới sáng sớm đã bị kích thích như vậy rồi, có để cho người ta sống không hả?"

Tần Lạc cố gắng đè nén tâm trạng của mình. Hắn không định tiểu tiện cũng như đại tiện. Ở trong toilet nhỏ bé thật sự rất nhàm chán, cuối cùng đành lấy di động chơi game bắn máy bay - một trò chơi rất hay.

Hay hai vòng chơi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Lạc mở cửa toilet, nhìn thấy Trần Tư Tuyền đang đứng trước cửa.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Đáng lẽ con gái mới là người xấu hổ nhưng lúc này Tần Lạc lại không dám nhìn vào mắt Trần Tư Tuyền.

"Em muốn dùng toilet." Trần Tư Tuyền nói.

"Ồ, mời vào." Tần Lạc nói rồi đứng lách sang một bên.

Trần Tư Tuyền ngẩn người nói: "Toilet hơi nhỏ, hay anh ra ngoài trước đi."

"…" Tần Lạc hốt hoảng chạy ra ngoài.

Đợi khi Trần Tư Tuyền rửa mặt xong ra khỏi toilet, Vu Tĩnh lại một lần nữa thúc giục, cô sốt ruột nói: "An An, Chu thiếu gia đợi lâu rồi. Nếu như chúng ta không gặp, anh ta sẽ bỏ về đó."

Tần Lạc không hài lòng khi nghe câu nói đó. Hắn nói với Vu Tĩnh: "Chị ra nói với anh ta. Hãy nói như tôi nói: Nếu như Chu thiếu gia bận, có thể đi về."

Vu Tĩnh nhìn Tần Lạc vẻ khó xử: "Vậy không hay lắm."

"Được rồi." Tần Lạc cười nói: "Hãy chuyển lời của tôi cho anh ta, không được sai một từ."

Bất đắc dĩ Vu Tĩnh lại phải đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài hành lang, Vu Tĩnh cười giả lả nói với Chu Lý dáng vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chu thiếu gia, An An còn đang trang điểm, cô ấy là đại minh tinh nên không muốn để mặt thường gặp anh. Xin hãy chờ một chút. Xin tiếp tục chờ một chút."

Chu Lý không nói, Tiêu Kim Lôi tức giận nói: "Còn phải chờ nữa sao? Chu thiếu gia tớ hơn mười phút rồi. Lúc nãy cô còn nói Mễ Tử An đã trang điểm xong bây giờ lại vẫn còn trang điểm. Cô ta chuẩn bị xuất giá hay để tang hả?"

Vu Tĩnh thầm tức giận khi nghe Tiêu Kim Lôi sỉ nhục Mễ Tử An nhưng cuối cùng cô vẫn không dám đắc tội với hai nhân vật tai to mặt lớn này. Mấy ngày nữa là tới buổi diễn, cho dù thế nào đi nữa tuyệt đối không thể để bọn họ gây cản trở.

Vu Tĩnh làm bộ như không nghe thấy câu mắng chửi của Tiêu Kim Lôi, cô cười nói: "Tiêu chủ nhiệm, tôi cũng không còn cách nào hay để tôi vào trong thúc giục?"

"Không cần giục." Chu Lý vung tay nói rất quyết đoán. "Cho cô ta hai phút nữa. Sau hai phút nếu cô ta không ra, chuyện này coi như xong."

Vu Tĩnh thầm mắng trong lòng. Có thể khẳng định bọn họ sẽ không xuất hiện sau hai phút nữa. Không phải đang ép buộc người khác sao?

Vu Tĩnh suy nghĩ một phút rồi cười nói: "Tần tiên sinh biết Chu thiếu gia bận nhiều công việc nên anh ấy nhờ tôi chuyển cho anh một câu. Tần thiếu gia nói nếu như Chu thiếu gia bận, anh có thể về ngay không cần chờ bọn họ."

Vu Tĩnh cố tình vừa nói vừa cười hì hì, chỉ muốn thể hiện không có sự uy hiếp trong lời nói.

Thế nhưng trong lòng Vu Tĩnh thực sự không yên, cực kỳ bất an.

Nếu như Trư đại thiếu này tức giận thì sao? Nếu anh ta ra tay đánh người thì sao?

Điều không thể tưởng tượng được là sau khi Chu Lý nghe xong, đầu tiên gã đỏ bừng mặt sau rồi sắc mặt chuyển sang tái nhợt.

Cuối cùng sắc mặt trở lại bình thường.

Chu Lý hung tợn trừng mắt nhìn Vu Tĩnh một cái, giống như Vu Tĩnh là kẻ thù giết cha của mình không bằng sau đó gã không nói không rằng đứng ở ban công ngắm nhìn bầu trời cao với sắc mặt rất khó coi.

Vu Tĩnh lén thở dài, thầm nghĩ: cũng chỉ có họ Tần kia mới có thể trị được Trư đại thiếu gia này.

Chu Lý không thúc giục, Tiêu Kim Lôi càng không dám lên tiếng. Ba người trầm ngâm đứng ngoài hành lang, thỉnh thoảng những y tá ngẫu nhiên đi qua ngạc nhiên liếc nhìn.

Đợi một lúc, cánh cửa phòng Mễ Tử An mới mở ra. Trần Tư Tuyền thò đầu liếc nhìn Chu Lý đầy thù hận, nói: "mời vào trong."

"Đại thiếu gia, xin mời." Vu Tĩnh giơ tay ra nói. Nguồn truyện:


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status