Bác sĩ thiên tài

Chương 1254: Cảnh tượng cực kinh khủng

/1521


Có người nói mặt trăng nước Mỹ tròn hơn mặt trăng Trung Quốc. Tần Lạc ngẩng đầu quan sát một lúc rất lâu mà không nhận ra sự khác biệt.

Thế nhưng thị trấn nơi bọn họ đang ở khá vắng vẻ, mỗi một biệt thự cách nhau khá xa, lại không có nhiều căn nhà cao tầng che tầm nhìn. Ngắm trăng ở nơi này có vẻ sáng hơn nhiều.

Có lẽ khi con người ở nơi hoang vắng thường mang lại cảm giác tuyệt vời. Ở Trung Quốc, đặc biệt ở Yến Kinh, quả thật rất chật chội, ồn ào.

Lâm Hoán Khê mặc áo ngủ trắng từ trong phòng tắm đi ra, nàng đi tới ôm lưng Tần Lạc hỏi:

- Anh có tâm sự à?

- Không có gì.

Tần Lạc cười nói.

- Có phải anh lo lắng việc chữa trị cho lão phu nhân Marie không?

Lâm Hoán Khê hỏi.

- Nếu như không thể chữa khỏi thì sao? Nếu như là vậy, anh không nên chấp nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên nữa.

- Cũng không thể nói là không chữa được.

Tần Lạc nghiêm túc giải thích.

- Thế nhưng quả thật cực kỳ khó khăn bởi vì không chỉ là căn bệnh chảy máu não mà tuổi bà ấy khá nhiều, già cũng là một loại bệnh, một loại bệnh không thuốc nào có thể chữa. Anh không nói là không thể chữa được bệnh chảy máu não nhưng điều anh lo lắng là trong quá trình chữa bệnh sẽ phát sinh những biến chứng khác hay nảy sinh những chứng bệnh mới … bà ấy quá già. Chức năng cơ thể cực kỳ kém. Điều anh lo lắng là bà ấy có thể chịu đựng được hay không?

Lâm Hoán Khê định nói gì đó nhưng cuối cùng nàng yên lặng.

- Có phải em muốn hỏi vì sao anh lại đồng ý, phải không?

Tần Lạc cười hỏi.

- Đúng vậy.

Lâm Hoán Khê rất mừng vì Tần Lạc rất hiểu mình.

- Anh là một người rất cẩn thận, bình thường anh không dễ dàng mạo hiểm, không để Trung Y rơi vào tình trạng nguy hiểm.

- Không.

Tần Lạc lắc đầu.

- Thật ra tính cách anh thích mạo hiểm, cũng luôn mạo hiểm. Thế nhưng biểu hiện bề ngoài thường cẩn thận, bảo thủ ... những người học Trung Y rất nhiều, không chỉ một mình anh là người muốn cứu vớt Trung Y. Coi như anh đang tự sướng trước mặt vợ mình đi. Tại sao chuyện người khác có thể làm được, anh lại không làm được? Tại sao người khác không thể vực Trung Y dậy nhưng anh có thể? Khôhng phải vì y thuật của anh mạnh hơn bọn họ ... chẳng lẽ Vương sư phụ, Cố sư phụ, Trác sư phụ, còn cả Lý sư phụ lần này cùng đi với anh, y thuật của bọn họ kém sao?

- Y thuật bọn họ không tồi. Bọn họ là những nhà Trung Y đồng trang lứa. Ngoại trừ không có Thái Ất Thần Châm, về phương diện thang thuốc và chẩn đoán bệnh, bọn họ còn mạnh hơn anh một chút. Kinh nghiệm chữa trị của bọn họ là thứ anh không có. Thế nhưng vì sao bọn họ lại không dám nhảy vào vũng nước đục này? Là vì bọn họ rất bảo thủ, bọn họ rất quy củ, bọn họ cực kỳ sợ mạo hiểm ... bệnh trọng cần thuốc liều cao. Trung Y muốn phát triển nhanh chóng, trước tiên phải một lần nữa thu được sự tin tưởng của dân chúng, cần phải giành được thị trường, cần phải mở cánh cửa đi ra thế giới ... không thể bước đi từng bước một, phải chạy tốc hành. Có lẽ sẽ bỏ qua một vài thứ nhưng ít nhất có thể khiến Trung Y đuổi kịp, làm cho nó không quá lạc hậu so với Tây Y, không cách quá xa.

- Lần này đây vẫn là đang mạo hiểm.

Tần Lạc quay người ôm cơ thể thơm tho của Lâm Hoán Khê vào lòng, cười nói:

- Chúng mình đang mạo hiểm.

Lâm Hoán Khê rất muốn nói: "Em rất may mắn là người tham dự" nàng còn muốn nói: "Em rất hạnh phúc khi được song hành với anh".

Thế nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

Tần Lạc cầm chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc cho Lâm Hoán Khê và nói:

- Em ngủ trước đi. Anh xuống bên dưới gặp bọn họ.

- Ừ.

Lâm Hoán Khê lại trả lời. Sau khi băng sơn mỹ nhân bị hòa tan thì cực kỳ ngoan ngoãn khiến Tần Lạc mang một cảm giác cực kỳ thành công.

Tần Lạc đi xuống phòng khách ở tầng một, hắn nhìn thấy Đại Đầu và Ly đang ngồi bó gối trên ghế salon.

Không bật điện, không tiếng động, hai người, mỗi người một ghế, giống như hai bức tượng đá điêu khắc.

Tần Lạc cũng ngồi xuống một chiếc ghế, hỏi:

- Sao, không ngủ được hả?

- Không ngủ được.

Đại Đầu trả lời vẻ buồn bực.

- Anh cũng không ngủ được hả?

Ly hỏi. Ly không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mấy ngày nay nàng cứ thấy Tần Lạc là bực bội. Lần trước Ly cùng Tần Lạc cũng tới nước Mỹ nhưng nàng không có tâm trạng như hiện thời. Nàng thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì với mình.

- Lại còn như một bà chằng. Chẳng lẽ mình tới tháng rồi?

Ly thầm nghĩ.

- Hì hì. Tôi cũng không ngủ được.

Tần Lạc cười nói.

- Nếu như tất cả mọi người đều không ngủ được, tôi đi đun nước pha trà, chúng ta uống trà, nói chuyện.

Hai người Ly yên lặng. Đây chính là dấu hiệu đồng ý.

Tần Lạc đun nước pha trà. Sau khi vùi đầu vào làm việc, tâm trạng hắn khá hơn nhiều.

Sau khi pha trà xong, Tần Lạc dùng kẹp chuyển chén tới trước mặt Ly và Đại Đầu. Hai người này vẫn không nhúc nhích, rõ ràng không có tâm trạng thưởng trà lúc khuya.

Rố cuộc Ly là người đầu tiên không chịu được.

Ly nhìn Tần Lạc hỏi:

- Liệu có xảy ra chuyện gì không?

- Xảy ra chuyện gì?

Tần Lạc hỏi.

- Jesus và cả Hồng Phu.

Ly nói:

- Anh để bọn họ bên ngoài làm mồi dẫn dụ, liệu có nguy hiểm quá không? Đây là địa bàn của người khác, chúng người đông thế mạnh, nếu như bọn họ bị bao vây thì sao?

- Không phải Long Chủ đã ra ngoài rồi sao?

Tần Lạc cười hỏi.

- Long Chủ tới chậm thì sao?

Ly phản bác.

- Nhỡ Long Chủ lạc đường? Long Chủ không đánh lại chúng thì sao?

- Liệu Hoàng Đế có ra tay không?

Đại Đầu lên tiếng hỏi.

- Hay tôi ra ngoài xem sao?


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status