Bác sĩ thiên tài

Chương 32: Lão nương đi diệt bọn hắn

/1521


Vương Cửu Cửu ra tay rất gọn gàng, từ lúc ra tay đến khi chấm dứt đều hoàn thành trong nháy mắt. Nói cách khác, đợi đến khi Tần Lạc từ trạng thái khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng mọi việc thì, Lý Thanh Ương mặt mày đã bầm dập.

Vương Cửu Cửu hình như cảm giác được mình tay mình sau khi đánh người có chút bẩn, liền mở vòi nước kì cọ, rồi lấy khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ.

Quả thật. Ngón tay của nàng rất đẹp. Tinh tế, trắng nõn, vô cùng đều đặn.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tần Lạc đang nhìn mình, nàng liền ngượng ngùng cười , làm ra vẻ như một cô gái ngoan:"Kỳ thật, em bình thường không thích đánh nhau với người khác."

"Tôi biết rồi." Tần Lạc mờ mịt nói. Nàng vừa rồi đánh ra hai chiêu kia, sợ là đã học võ thuật nhiều năm rồi.

"Thầy Tần, chúng ta đi thôi. Tiểu Hoa bọn họ còn đang chờ đấy." Vương Cửu Cửu nói:"Hẳn là có người nào tốt bụng đưa hắn đến bệnh viện đi? Nếu không, chúng ta giúp hắn gọi."

"Vậy hắn báo cảnh sát làm sao bây giờ?" Tần Lạc lo lắng hỏi.

"Em liền bảo hắn có hành động phi lễ đối với em. Còn có thầy làm nhân chứng cho cơ mà." Hai người vừa thảo luận cái vấn đề này một cách nghiêm túc hơn, một bên vừa dìu dắt nhau đi ra khỏi toilet.

"Umh. Phương pháp này rất hay." Tần Lạc nói."Nhưng mà, tại sao cô lại chạy vào toilet nam?"

"Hắn kéo em đi vào." Vương Cửu Cửu cười giảo hoạt.

Vẻ mặt như thế trong mắt Tần Lạc , lại cảm thấy như có mùi vị của ác ma.

Nếu nằm trên mặt đất Lý Thanh Ương nghe nói như thế, không biết có hay không tức hộc máu mà chết.

Hai người trở lại phòng karaoke, bên trong không khí đã vô cùng náo nhiệt. Có người đang cụng ly với nhau, có người lại đang chơi xúc xắc, còn một nhóm nam nữ đang túm tụm lại một chổ cùng hát bài "Cả đời có nhau"

Nhìn thấy Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu đồng thời trở về, Lý Mãnh cùng Tiểu Hoa chạy lên đón.

"Thầy Tần, thầy không có chuyện gì chứ?" Lý Mãnh quan tâm hỏi han.

"Tốt hơn rồi. Phun ra hết liền cảm thấy thoải mái hơn." Tần Lạc vừa nói hắn vừa được Vương Cửu Cửu dìu ngồi xuống salong.

"Thầy Tần, đều tại em không tốt. Em không nên ép thầy uống rượu." Lý Mãnh áy náy nói.

"Không có chuyện gì đâu." Tần Lạc khoát tay."Các cô cậu đi chơi đi. Không cần phải quan tâm tới tôi."

"Thầy Tần, em ở đây nói chuyện cùng với thầy." Lý Mãnh nói. Loại tư tưởng đại hán này khi sùng bái một người, thì luôn muốn mọi việc tốt nhất đều dành cho người ấy.

"Cậu nói chuyện cái gì chứ? Đi, chúng ta đi hát. Cậu không phải nói là cậu biết hát bài "chân tâm anh hùng" sao?" Chúng ta liền chọn bài đấy." Tiểu Hoa lôi kéo Lý Mãnh nói.

"A. Đúng vậy. Chúng ta đi hát." Lý Mãnh rốt cục cũng kịp phản ứng. Lại nhìn về phía Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị.

Hiển nhiên, sau khi được Tiểu Hoa nhắc nhở cũng đã hiểu được chuyện gì.

"Hai người các cậu tư tưởng rất không trong sáng." Vương Cửu Cửu chỉ vào hai người cười mắng.

"Vâng. Phải chúng tôi không trong sáng. Chỉ có chị Cửu là người trong sáng nhất thế giới. Chị Cửu, trọng trách làm bạn với thầy Tần liền giao cho chị. Chúng tôi đi hát đây." Tiểu Hoa cười hi hi nói.

Nhìn hai người chạy đi, Vương Cửu Cửu hướng về phía Tần Lạc hỏi: "Thầy muốn uống chút gì không? Nước lọc nhé?"

" Ừ, nước lọc đi." Tần Lạc nói.

Vương Cửu Cửu tìm khắp phòng, trong phòng trừ bia ra thì chính là rượu, vì thế liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Tần Lạc nhắm mắt lại, nghe hát. Nói thật, trừ bỏ Vương Cửu Cửu hát cái kia nghe còn được, còn lại các bài sau này đều hát như là gào lên ấy. Nhưng chính vào hoàn cảnh như vậy Tần Lạc lại không có cảm giác ồn ào, ngược lại lại có cảm giác rất lạ, xưa nay chưa từng có.

Con người là một loại động vật sống theo quần thể, mỗi người đều có khát vọng có bạn bè.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh tranh cãi kịch liệt.

Tiếp theo, tiếng bàn ghế bị người đập phá kêu loảng xoảng.

Tiếng ca đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Một đám nam nhân mặc áo đen đứng ngăn trước cửa, cầm đầu là một thanh niên lùn tịt. Ánh mắt như trêu tức lại mang theo vẻ âm lệ đánh giá mọi người trong phòng, giống như muốn chơi trò mèo vờn chuột.

Mà Vương Cửu Cửu bị chúng ép ngồi xuống một chiếc ghế ở góc nhà, trong tay còn nắm hai chai nước khoáng, vẻ mặt cảnh giác nhìn bọn họ. Bộ dáng như có thể ra tay bất cứ lúc nào nếu bọn chúng lại gần.

Tần Lạc từ ghế salon ngồi dậy, nhìn người nam nhân kia hỏi: "Các ông là ai?"

"Thanh Ương, mày lại đây. Đem người đánh mày chỉ ra." Tên lùn quay ra bên ngoài gọi.

Lý Thanh Ương lấy khăn tay băng mặt, từ sau đám người đi ra, chỉ vào Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu nói: "Chính là hai đứa nó."

Nam nhân kia lúc này mới quay sang nhìn khắp người Tần Lạc, nói: "Nam chân đánh cho tàn phế. Rạch nát mặt. Nữ mang đi."

"Con mẹ nó, ai dám?" Lý Mãnh rốt cục phản ứng, từ trên bàn cầm lấy một chai rượu vang lao lên.

Những nam sinh khác cũng có phản ứng, đều tự tìm vũ khí thích hợp cho mình rồi đứng về phía sau Tần Lạc.

"A. Thật là có người không sợ chết." Tên lùn kia từ trong túi lấy ra 1 điếu thuốc lá,tên đàn em bên cạnh liền bật lửa châm thuốc.

Sau khi hít một hơi thuốc thật sâu. Đem vòng khói phun ra. Chút khói thuốc kia lập lờ trôi nỗi dưới ánh đèn mờ nhạt, quả thực có chút phong thái. Nguồn truyện:


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status