Bác sĩ thiên tài

Chương 327: Làm đầy nó rồi nói sau

/1521


Tần Lạc nhìn thấy Mạnh Kiến Thiết cùng với Lệ Khuynh Thành thì thầm chuyện gì đó, nhưng hắn không nghĩ ngợi gì cả. Dù sao đối với nàng Tần Lạc đã quá hiểu. Nếu nàng không muốn thì không người đàn ông nào đụng được tới nàng. Nhưng nếu nàng tự nguyện, vui vẻ trong cách nói chuyện cô cũng có thể khác đi. Hắn nghĩ rằng một người đàn ông phải cáo già lắm mới có thể dẫn nàng đi.

Đối thủ của Lệ Khuynh Thành phải là Bạch Phá Cục hay Tần Tung Hoành hay những anh hùng tuấn liệt không thể nghĩ là cậu ta làm được.

Tần Lạc tiếp đón mọi người xong và mời họ ngồi xuống, cười giải thích: "Năm ngoái, hứa với mọi người, sẽ mời mọi người đi ăn cơm. Rốt cục lại có nhiều sự việc phát sinh, cho nên kéo dài tới bây giờ. Tôi thật có lỗi với các bạn quá." Tần Lạc giải thích.

"Thần y, anh quá lời rồi, đừng khách sáo như thế, nếu không chúng tôi sẽ áy náy". Một anh chàng mang kính đen, trên cổ buộc cái khăn quàng ô vuông, tươi cười nói.

"Chính vì anh là danh nhân nổi tiếng, anh lên tiếng xin lỗi chúng tôi, cho nên sẽ làm chúng tôi không được tự nhiên."

"Đúng đấy. Chúng tôi biết anh rất bận. Mọi việc diễn ra xung quanh anh, chúng tôi đều tìm hiểu cả. Mấy ngày trước, anh đâu có ở nhà mà phải đi Vân Nam giải quyết một dịch bệnh do siêu virut gây ra. Anh thật giỏi, chúng tôi hết sức ngưỡng mộ anh."

"Sau khi ăn tối xong, chúng ta có thể chụp tấm ảnh làm kỷ niệm được không? Tôi muốn treo trong phòng khách nhà tôi."

Tần Lạc hòa ái thân mật nói chuyện với Tiểu Mẫn và mọi người. Mọi người nói chuyện một cách vui vẻ, thân mật, không khí náo nhiệt hẳn lên. Mạnh Kiến Thiết bước tới tìm cơ hội để nói chuyện với Tần Lạc về vấn đề Lệ Khuynh Thành nhưng chưa có cơ hội để xen vào.

Bởi vậy, hắn thầm nghĩ làm thế nào để dụ Tần Lạc đi ra chỗ khác nói chuyện, không cho nhóm người kia liên quan đến. Bọn người kia không hiểu sao tự dưng đứng hết lên.

Hắn cũng thông minh, hắn lựa chọn vị trí ngồi phía bên phải Lệ Khuynh Thành. Lúc này, nàng mới nhỏ nhẹ nói chuyện, cung cách không cảm thấy thoải mái, bứt rứt trong suốt buổi tiệc.

….

Tiểu Mẫn là sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường y, phần lớn bạn bè cô cũng đều là sinh viên trường y. Mặc dù mới gặp lại nhau, nhưng bữa tiệc cũng không tránh khỏi rơi vô hoàn cảnh trầm lắng vì không có nhiều chủ đề để nói.

Tần Lạc là một bác sĩ trung y, nghiên cứu sâu về y học. Tùy theo từng người, tùy từng lĩnh vực và từng vấn đề, hắn cũng có thể giải đáp thắc mắc, hắn cũng là đại diện bán hàng các dược phẩm tại các bệnh viện.

Mạnh Kiến Thiết cuối cùng cũng tìm được cơ hội để lên mặt, hắn nở nụ cười nói: "Cái này tôi muốn nói với anh, từ giá bán buôn đến giá bán lẻ ít nhất nó cũng dao động 10 lần, thậm chí gấp 50 lần. một hộp thuốc xuất xưởng bán với giá 5 đồng, nhưng khi đến bệnh viện có thể sẽ bán 500 đồng. Nhiều người ăn đầu, ăn đuôi, vậy ai sẽ bỏ tiền? Tất nhiên là bệnh nhân phải bỏ tiền."

"Số tiền đó cuối cùng đi vào đâu, tới chỗ nào?" Tần Lạc hỏi.

Mạnh Kiến Thiết liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái. Nói với giọng điệu khinh bỉ: "Anh là bác sĩ, chẳng lẽ không hiểu được nội tình trong đó sao? Ha ha, nói như vậy thật là tệ quá."

Tần Lạc cười hỏi: "Biết hay không biết thì vấn đề này đâu có can sự gì tới tôi tồi tệ hay không tồi tệ?"

"Đương nhiên là có rồi, bởi vì điều trước tiên là làm lợi cho bác sĩ, sau đó mới tới phòng giám đốc, ban lãnh đạo bệnh viện và đại diện công ty đi tiếp thị dược. Mọi thứ đều phản ánh thực tế như thế, lợi nhuận còn chạy đi đâu được nữa?"

Mạnh Kiến Thiết cầm hai chiếc đũa gõ nhẹ nhẹ lên chén đĩa, liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Không lẽ anh Tần không lấy gì từ những lợi nhuận đó à?"

Nghe hắn nói tới đó, Tiểu Mẫn cau mày. Sắc mặt mấy người khác cũng tỏ vẻ khó chịu.

"Kiến Thiết, sao lại hỏi vấn đề này? Chúng ta vẫn là học trò phải hỏi thầy về những vấn đề học tập mới được chứ." Trần Đình ngồi đối diện Mạnh Kiến Thiết cười hòa giải.

Vì đây là cuộc trò chuyện giữa bạn bè với nhau, điều đó thật dễ hiểu, cũng không chê trách được, dù sao trong một xã hội như thế cũng không thể nghĩ khác được. Nhiều người có học thức, nhưng cuối cùng chỉ là trò cười cho thiên hạ.

Tuy nhiên bọn họ và Tần Lạc dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa mình cũng chưa hiểu nhau. Tần Lạc dù sao cũng là người có cấp bậc cao hơn, cũng lại là danh nhân nổi tiếng, không thể tùy tiện cái gì cũng hỏi.

"Không quan trọng đâu, mọi người chỉ muốn tham khảo chút mà thôi." Mạnh Kiến Thiết tỏ vẻ oai phong với Lưu Giai cười cười nói. "Nói cho cùng, không lẽ các bạn không tò mò sao?"

"Kiến Thiết, nhân phẩm thầy Tần, không phải là hạng người như thế đâu." Tiểu Mẫn cố nén giận nói.

Những người này phần lớn là bạn học của nàng, bọn họ có những biểu hiện gì, tính cách như thế nào, trong mắt họ, ai cũng ngưỡng mộ Tần Lạc. Duy chỉ có Mạnh Kiến Thiết tỏ thái độ quá kém khiến Tần Lạc tức giận, vì hắn mà làm cả nhóm liên lụy vạ lây.

Tuy rằng cô cùng Mạnh Kiến Thiết học chung, nhưng trong lòng lại không ưa người này. Cậu ta luôn tự cao, kiêu ngạo, luôn muốn ra vẻ ta đây, và buộc mọi người phải chú ý. Cho dù đi đến đâu cậu ta cũng muốn mình là nhân vật tiêu điểm.

Lúc trước, cô cũng không có ý định gọi hắn cùng tới, không biết hắn nghe tin tức này từ ai. Hắn gọi điện thoại hỏi sao không mời, và muốn cùng tới xem truyền nhân Thái Ất Thần Châm rốt cục là nhân vật nào.


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status