Bác sĩ thiên tài

Chương 883: Vì cha

/1521


Từ khi Cừu Trọng Mưu nhận được cú điện thoại vô danh thông báo địa điển của Lệ Khuynh Thành, trong lòng hắn vẫn có gì đó không nỡ.

Mặc dù đã tìm được Lệ Khuynh Thành, hơn nữa việc cấp bách hiện nay chính là hạ gục cô ả này nhưng mỗi khi nghĩ có một bàn tay vô hình ở phía sau điều khiển khiến cho trong lòng mấy người Cừu Trọng Mưu có cảm giác như bị một vật nhọn đâm vào lưng.

Cạch cạch cạch…

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tiếng gõ rất mạnh khiến Cừu Trọng Mưu và ả tình nhân trong lòng hắn đồng thời chui ra khỏi chăn.

"Ai đó?" Ả tình nhân vội vàng lên tiếng hỏi. Ả là quản gia biệt thự của Cừu Trọng Dong, cũng là thư ký trong sinh hoạt hằng ngày. Tối hôm nay Cừu Trọng Mưu uống quá nhiều rượu Mai Tử nên không về nhà mà ngủ trong nhà Cừu Trọng Dong. Cừu Trọng Dong là một người anh rất nghĩa khí, hắn đưa cả người phụ nữ mình đã dùng cho em họ của mình dùng.

"Trọng Mưu, là anh." Giọng nói của Cừu Trọng Dong vang bên ngoài.

Cừu Trọng Mưu tìm thấy quần sịp của mình trên nền nhà, mặc vào sau đó hắn khoác một chiếc khăn tắm lên người, đi ra ngoài mở cửa.

"Anh, có chuyện gì vậy? Muộn thế này mà còn có chuyện gì vậy?" Cừu Trọng Mưu nghiêm túc hỏi.

Trong lòng Cừu Trọng Mưu có một nỗi lo lắng mơ hồ. Lúc này mới hơn nửa đêm, anh họ tới gõ cửa nhất định là có chuyện gì đó quan trọng. Ít nhất Cừu Trọng Mưu nghĩ rằng Cừu Trọng Dong không vì hắn dùng thư ký của anh ta mà anh ta tới chơi trò ba người.

Cừu Trọng Dong liếc mắt nhìn vào trong phòng sau đó hắn nói nhanh: "Trường săn bắn Hoa Điền bị cháy. Cả trường săn bắn đã bị thiêu hủy."

"Cái gì?" Cừu Trọng Mưu kinh hãi hỏi: "Tại sao lại xảy ra chuyện này? Còn có người muốn làm vậy sao? Đã có người muốn phóng hỏa vậy vì sao lại nói cho chúng ta biết địa chỉ của Lệ Khuynh Thành?"

Cừu Trọng Dong bình tĩnh nói: "Anh cũng không hiểu điều này, thế nhưng anh có thể đoán được vài chuyện. Cho dù là kẻ nào làm chuyện này thì người cuối cùng phải gánh chịu chuyện này chính là Cừu gia chúng ta. Anh em chúng ta phải gánh chịu?"

"Tại sao có thể như vậy?" Đương nhiên Cừu Trọng Mưu không thể nào chấp nhận sự thật này, hắn gầm lên: "Tại sao có thể như vậy chứ? Không phải do chúng ta làm, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn chúng ta gánh chịu tội thay cho người khác?"

"Chúng ta nói chúng ta không làm, bọn họ có tin không?"

"Không phải chúng ta còn có cuộc điện thoại kia sao? Chúng ta hãy nói ra chuyện có người gọi điện thoại thông báo địa chỉ của Lệ Khuynh Thành…"

Cừu Trọng Dong lắc đầu nói: "Vô ích thôi. Làm vậy sẽ là chúng ta rơi vào bẫy của chúng, càng làm cho chúng ta bị nghi ngờ chính là người làm chuyện này. Với mối quan hệ của chúng ta và Lệ Khuynh Thành lúc này, một khi có người gọi điện thoại thông báo nơi ở của Lệ Khuynh Thành, chúng ta không tố cáo vậy không phải càng khiến người ta thấy kỳ quái sao?"

"…"

"Một khi chúng đã dám gọi điện thoại thông báo cho chúng ta, chúng đã biết chắc là chúng ta không dám thông báo chuyện này ra bên ngoài."

"Là kẻ nào? Là kẻ nào?" Cừu Trọng Mưu tức giận đấm tay xuống mặt bàn, dáng vẻ của hắn như một ác lang. Hắn phẫn nộ nói: "Tại sao chúng lại làm như vậy? Rốt cuộc bọn chúng muốn cái gì?"

"Anh cũng không biết chúng muốn cái gì." Cừu Trọng Dong khàn khàn, trầm trầm nói: "Việc tới nước này chúng ta chỉ có thể cầu khẩn, cầu khẩn trận hỏa hoạn này thiêu hủy càng nhiều càng tốt."

Cừu Yên Mị chính là động vật hoạt động về đêm. Mỗi tối nàng đều bận rộn tới tận đêm khuya mới đi ngủ.

Hôm nay Cừu Yên Mị tới Danh Viện hội sở kiểm tra sổ sách. Tới khi Cừu Yên Mị xem hết sổ sách thì trời đã gần sáng.

Cừu Yên Mị có một phòng riêng ở Danh Viện hội sở, nàng định nghĩ tạm một đêm ở đây.

Cừu Yên Mị chuẩn bị bồn nước nóng, nàng lại đổ vào nửa bình sữa Lavender, tắt điện, đốt nến, mở một bài hát của ca sĩ Đức Thụy. Cả thế giới này phản phất như chỉ thuộc về mình nàng.

Cừu Yên Mị trút bỏ quần áo, ngắm nhìn thân mình trong gương. Nhìn thân hình gần như không có khuyết điểm nào mà lòng nàng không khỏi thầm nuối tiếc.

Tuổi nàng không còn trẻ nhưng nàng vẫn còn đợi người đàn ông kia.

Nàng vui sướng trang điểm nhưng nàng trang điểm cho ai?

"Nghĩ quá nhiều rồi." Cừu Yên Mị khẽ lắc đầu, sau đó nàng bước chân vào trong bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống nhúng cả người mình vào bọt sữa tắm.

Trong khi Cừu Yên Mị đang mơ màng ngủ thì chuông điện thoại di động ở trên bàn vang lên đột ngột, lanh lảnh, quấy rầy giấc mộng của nàng.

Cừu Yên Mị buồn bực khoác khăn tắm đi ra ngoài, cầm điện thoại lên, bấm nhận cuộc gọi và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Sau khi nghe người trong điện thoại nói một lúc, Cừu Yên Mị nóng nảy nói: "Cừu Trọng Dong và Cừu Trọng Mưu sao? Việc này có phải do hai người đó làm không?"

"Không phải. Cả hai đều cảm thấy chuyện này có gì đó, nên ngay lúc nửa đêm đã nói chuyện này với bác của con…"

"Không phải sao? Không phải cả hai làm thì tại sao không sớm nói cho người trong nhà tin tức này? Rốt cuộc cả hai muốn làm gì vậy? Cha có biết là Cừu gia đã bị cả hai hại chết rồi không?"

"…bây giờ, bây giờ phải làm gì đây?"

"Con sẽ tới Hoa Điền một chuyến, con hy vọng có thể giải thích một chút với cô ấy."

"Có tác dụng không?"

"Hy vọng là thế. Tốt nhất là mọi người hãy cầu khẩn là không có ai bị thương nếu không…"

Sau khi nói điện thoại xong, Cừu Yên Mị cau mày suy nghĩ.

Suy nghĩ một lúc lâu nhưng nàng vẫn không tìm ra bất kỳ đầu mối nào, cuối cùng nàng đành phải thay quần áo và đi ra ngoài.

Khi Ly đi tới trước sân ngôi biệt viện, ông già cho dù là mùa đông lạnh giá hay mùa hè nóng bức đều nằm trên ghế dài ngủ bên ngoài sân khẽ "hừ" một tiếng.

Âm thanh này phát ra có vẻ như rất lơ đãng nhưng khiến người khác cực kỳ căng thẳng, sởn cả tóc gáy.

Ly bình tĩnh nói: "Tần Lạc đã xảy ra chuyện, anh ấy muốn sử dụng lực lượng Long Tức. Quân sư không có mặt ở đây, tôi muốn vào gặp cha nuôi xin chỉ thị."

Sau khi âm trầm suy nghĩ một lát, ông già mới trả lời bằng giọng nói hàm hồ: "Đứa bé kia chính là một hạt giống tốt. Đừng để bị người khác ức hiếp."

"Tôi biết." Ly nói.

Sau khi đứng lại nghe được câu nói của ông già, Ly mới nhẹ nhàng đẩy cánh cổng đi vào bên trong.

Từ khi Tần Lạc tới chữa trị cho Long Vương, chứng "dần tê cứng" của Long Vương đã thuyên giảm. Lúc này cổ và tay Long Vương đã cử động được. Ngoại trừ việc chưa thể đứng trên đôi chân của mình, chức năng thân thể của Long Vương đã dần được khôi phục.

Bây giờ Long Vương không nằm ngủ trên ghế, giống như một người sống thực vật nữa. Lúc này Long Vương giống như một người bình thường có thể cử động.


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status