Bác sĩ thiên tài

Chương 98: Cừu Yên Mị!

/1521


Tại một góc Danh Viện hội, trong một căn phòng yên tĩnh. Tuy diện tích không lớn lắm, thua xa đại sảnh rộng tới mấy ngàn mét vuông của đại sảnh dạ tiệc nhưng cách bài trí trong phòng lại cực kỳ tinh tế, hợp lý, hơn xa bố cục của đại sảnh bên ngoià.

Lúc này trong phòng chỉ có ba người, hai người dàn ông và một cô gái.

Có những người thích đứng dưới ánh mặt trời, nhưng cũng có những người ẩn nấp trong bóng tôi.

Người đứng đối diện xạ đăng là một cô gái. Khuôn mặt của cô cực kỳ đẹp, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần nhìn qua cũng suốt đời khó quên. Không chỉ có khuôn mặt rất đẹp mà cô còn có một thân thể hoàn mỹ.

Bộ ngực cao vút, cặp mông tròn lẳn, cái eo thon mềm mại và một đôi chân thon dài. Một người đàn bà chỉ cần có một thân thể như vậy nhưng khuôn mặt người đó có hơi khó coi một chút thì đó tuyệt đối vẫn là vưu vật mà đám đàn ông mơ ước.

Huống chi cô còn có một khuôn mặt đẹp đẽ đến như vậy.

Đương nhiên nếu chỉ dùng mấy từ trên để hình dung vẻ mỹ lệ của cô thì thật quá thô tục.

Thực tế, điều khiến người ta mê mẩn nhất vẫn là ánh mắt mê người cùng khí chất tản mát trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô.

Cô vẫn yên lặng đứng đó, khiến cho người ta cảm thấy một cỗ khí chất thành thục, cao quý của một nữ vương. Tựa như một trái đào chín mọng, chỉ cần nhẹ nhàng là có thể bóc đi lớp vỏ bên ngoài, thì có thể hương thụ vẻ thơm ngọt bên trong.

Toàn thân người con gái này tựa như một dòng nước mềm mại, êm đềm.

Nếu đàn ông được nặn từ bùn thì tất nhiên là cực kỳ khao khát có được một người phụ nữ như nước tưới mát.

Cô nhìn xuyên qua tấm kính một chiều, quan sát cuộc cãi vã trong đại sảnh, trên mặt nở một nụ cười hiền hòa đầy mẫu tính. Bất cứ ai đã từng gặp bà đều có cảm giác như đang tắm ánh sang dịu dàng của mặt trời, vô cùng thư thái.

"Cô bé này thật ngang ngược. Mọi người thường nói phụ nữ phương nam đều hơn phụ nữ phương bắc, nhưng xem ra quá võ đoán rồi. Nếu nói về nhu thuận, dịu dàng thì đúng là phụ nữ phương nam hơn. Nhưng so về dũng khí gánh vác công việc và vẻ mạnh mẽ nhiệt tình thì phụ nữ phương bắc lại hơn hẳn. Nhất là cô bé này, ta vừa nhìn đã thích rồi." Người phụ nữ khẽ nhấp chút rượu đỏ trong ly, cười nhẹ nói.

"Cô bé có thể khiến Yên Mị thích thú đúng là hiếm đấy." Một giọng nam tràn đầy mị lực vang lên.

Người đó ngồi góc tối duy nhất trong phòng, không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, trong tay hắn cầm một ly rượu, lười nhác nằm ngả người trên chiếc ghế salon.

Nhưng tư thế ngồi tùy tiện vào giọng điệu bất cần lại làm cho người ta cảm thấy sự tự tin, chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay của hắn.

"Tôi thấy cô ta không thể so được với Mị tỷ." Một tên tuấn tú như con gái lên tiếng nói. Hắn nhìn Cừu Yên Mị với một ánh mắt rất đăch biệt, rất tham lam nhưng không hề có chút dục vọng nào. Giống như ánh mắt một đứa trẻ nhìn mẹ của mình vậy.

"Tiểu Chiếu, có phải trong mắt cậu, chỉ cần là phụ nữ nhỏ hơn tôi thì đều không có mị lực như ta sao?" Cừu Yên Mị dời ánh mắt lên người Văn Nhân Chiếu, nhìn khuôn mặt xinh như hoa của hắn, cười nhẹ nói.

Nàng rất có thiện cảm với chàng trai trẻ này, Đương nhiên, hầu hết những người đơn thuần đều dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác.

"Đúng.... Mà không phải...." Văn Nhân Chiếu mặt mày xấu hổ. Khuôn mặt tuấn tú, trắng bóc chẳng mấy chốc đã ửng hồng.

Hắn hiểu rằng, chắc chắn Cừu Yên Mị đã từ ai đó mà biết được mình ưa thích phụ nữ thành thục nên mới hỏi như vậy.

"Nói như vậy tôi không phải là đã chiếm hết tiện nghi sao? Nếu trẻ hơn tôi thì không có thành thục bằng tôi, nếu lớn tuổi hơn tôi thì lại không đẹp bằng tôi. Thế thì trong mắt tiểu Chiếu, tôi là đệ nhất mỹ nữ rồi." Người phụ nữ cũng không đôi co vấn đề kia nữa, giống như đang giải vây cho Văn Nhân Chiếu, khẽ cười chế giễu mình.

"Dù sao đi nữa thì em vẫn thấy Mị tỷ là đẹp nhất." Văn Nhân Chiếu đỏ mặt, thật thà nói.

Đây cũng không phải là nói dối. Hắn quả thực không thể tìm thấy loại khí chất nhu hòa từ ái đặc biệt của mẫu tính trên người Vương Cửu Cửu.

"Yên Mị mới đến Yến kinh có mấy ngắn ngủi mà phương danh đã lan xa. Xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đâu." Người đàn ông trong bóng tối cười nói.

"So với Văn Nhân Mục Nguyệt thì thế nào?"

"Cô ấy so với cô thì đẹp hơn." Câu trả lời của người này thật sự làm người ta phải ngạc nhiên. Hắn hoàn toàn không hề khách khí nói mấy câu như 'xuân lan thu cúc, một hoa mỗi vẻ' mà trực tiếp nhận xét.

"Sao vừa còn nói tôi là đệ nhất mỹ nữ? Đây không phải là nói dối sao?" Cừu Yên Mị cũng không hề tức giận mà chỉ cười rộ lên như trăm hoa đua nở, nói.

"Người tôi thích là cô ấy nên tất nhiên thấy cô ấy là đẹp nhất. Nếu như tôi cảm thấy cô ấy đẹp nhất thì người tôi yêu mến chính là cô ấy. Đệ nhất mỹ nhân không thể chỉ dùng ánh mắt của tôi để định đoạt mà phải dùng ánh mắt của mọi người. Luận địa vị trong lòng đàn ông ở Yến kinh thì cô hơn một chút." Người đàn ông cười ha ha nói.

"Ài. Nói như vậy thì tôi lại nhận ra chệnh lệch của tôi và Văn Nhân Mục Nguyệt. Nếu cô ấy là tiên tử trên trời, cao cao tại thượng, chẳng ai chạm tới được thì tôi cùng lắm chỉ là một đóa mẫu đơn của nhân gian. Chỉ cần cố gắng một chút là có thể ngắt được." Cừu Yên Mị thở dài một hơi. "Có hy vọng thì có cảm giác thích thú. Còn phụ nữ như Mục Nguyệt thì chỉ làm người ta tuyệt vọng thôi."

"Chuyện này cũng không thể nói như vậy đc." Người đàn ông ôn hòa nói.

Hắn chỉ ngón tay về phía đại sảnh: "Nhưng là, tôi biết rõ, nếu như Yên Mị nếu không đi ra ngoài, anh vì sao lại nói cho Yến Kinh truyền lại chính mình tiếp quản danh viện hội, tin tức này mà được mọi người biết thì tiệc rượu do tôi đặc biệt tổ chức tan tành à. Chà không nên xem thường con gái nhà họ Vương."

"Họ Vương sao? Có thể khiến anh nhớ kĩ thì lai lịch hẳn cũng bất phàm rồi. Tôi cũng đang chuẩn bị đi gặp cô bé ngang ngược này một lần đây." Cừu Yên Mị gật đầu nói.

Đợi cho đến khi buông chiếc vãy dài màu hồng xuống, để lộ ra một mảng lưng trắng muốt rồi dần đi khuất tầm mắt, Văn Nhân Chiếu mới thu hồi lại ánh mắt mất hồn của mình.

"Tiểu Chiếu, em cho anh biết chàng trai kia là ai được chưa?" Người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Ủa, Túng Hoành ca, anh cũng nhìn ra rồi sao?" Văn Nhân Chiếu kinh ngạc nói.

"Ha ha, em đúng là ngươi đơn thuần. Bất cứ cảm xúc nào em cũng để lộ ra mặt. Vừa rồi khi em vừa nhìn thấy hắn thì lộ vẻ tức giận, thế thì người ta không nghi ngờ sao được chứ?" Người đàn ông cười khẽ, lắc dầu nói.

"Hì hì, em cũng cố kiềm chế rồi. Nhưng mà không ngờ lại không qua được mắt anh." Văn Nhân Chiếu xấu hổ nói. "Hắn chính là người mà Cửu Cửu thích. Tần Lạc." Bạn đang đọc truyện được lấy tại


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status