Dương vật cứng rắn của người đàn ông đã sớm cương lên chạm vào bụng cô, Bạch Lê hoảng sợ run rẩy, giọng nói khẩn trương đến mức nói lắp, “Không, không được…”
Thẩm Ám hôn cô lần nữa, âm thanh len lỏi giữa môi và răng, “Được, vậy để lần sau.”
Trong lòng Bạch Lê run rẩy dữ dội.
Đốt ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vỗ về cổ cô, dọc từ vành tai đến bên má, sau đó anh lại cúi đầu xuống hôn cô, giọng nói cũng khàn đi, “Anh đi thật đây.”
Hàng lông mi trước mắt của Bạch Lê ươn ướt vài giọt nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dày và dài run run như thể chú bướm đang muốn giương cánh bay đi.
Thẩm Ám sờ nhẹ khuôn mặt cô, “Ngủ ngon.”
Anh buông đối phương rồi mở cửa bước ra ngoài với một tư thế quái dị, sau đó chầm chậm dựa lưng vào tường, vươn tay kéo quần của mình.
Nghe thấy tiếng Bạch Lê đã khóa cửa cẩn thận thì anh mới nâng bước đi ra ngoài.
Trong phút chốc khi Thẩm Ám rời khỏi phòng thì ở bên trong cánh cửa kia, đôi chân Bạch Lê lập tức mềm nhũn mà ngồi bệt trên mặt đất.
Tay chân cô run rẩy khóa trái cửa lại, gần như phải bò mới đến được sô pha, cô cuộn tròn cả thân người giấu vào trong tấm chăn.
Hô hấp vẫn còn thoang thoảng hơi thở trên người Thẩm Ám, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ tê dại, cô sờ vào miệng mình rồi lại nhớ đến một màn mới vừa nãy kia, toàn bộ cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy cả lên.
Giữa hai chân dường như có một dòng chất lỏng chảy ra, cực kỳ nhớp nháp, cô bước đến nhà vệ sinh cởi quần ngủ ra thì nhìn thấy toàn bộ quần lót đã ướt đẫm.
Bạch Lê vừa ngượng ngùng lại có chút hoảng loạn, vội vàng thay quần lót, cô tắm rửa sạch sẽ một lần nữa rồi mới leo lên giường.
Lúc này lại nhận được một tin nhắn thoại do Thẩm Ám gửi qua.
Rõ ràng cô còn chưa nhấn mở, căn bản vẫn không biết anh sẽ nói gì, thế mà chẳng rõ vì sao hai vành tai của cô đã nóng bừng lên.
Những ngón tay cũng run rẩy, cô nhẹ nhàng nhấn mở tin nhắn thoại, nghe thấy giọng nói của người đàn ông trầm thấp, “Lần sau em chuẩn bị tốt nhé.”
Hàng lông mi của Bạch Lê run lên, cả trái tim cũng run nhẹ.
Cô vùi mặt vào chăn bông, đôi tay che kín khuôn mặt nóng rực của mình, cô rất muốn nhắn từ chối thế nhưng ngón tay vừa mới chạm vào di động đã run lẩy bẩy.
Thẩm Ám lại gửi qua một tin nhắn thoại nữa, giọng nói cực kỳ khàn khàn: “Đến lúc đó dù em có khóc thì anh cũng sẽ không dừng lại đâu.”
Bạch Lê hoảng hốt mà ném điện thoại đi, cả người trốn vào trong ổ chăn, màng nhĩ ong ong hết cả lên, ngập tràn trong não bộ đều là âm thanh khàn khàn của đối phương, một lần lại một lần quanh quẩn bên tai cô.
—— “Đến lúc đó dù em có khóc thì anh cũng sẽ không dừng lại đâu.”
Cô che mặt lại, toàn bộ trái tim rung động kịch liệt, trong cổ họng phát ra một giọng nói yếu ớt, “Đừng…Không được.”
Bởi vì một câu này của Thẩm Ám làm cho cả một đêm cô cũng chẳng thể ngủ ngon.
Trong giấc mơ cô bị người đàn ông đè ở trên cửa, anh thô bạo mút mát đôi môi của cô, hơi thở nóng rực phả vào vành tai của mình.
Bạch Lê khóc lóc bảo đừng nhưng anh duỗi tay che đôi mắt của cô lại, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô: “Em đã quên anh từng nói rồi sao.
Cho dù đến lúc đó em khóc thì anh cũng sẽ không dừng lại…”
Bạch Lê thở gấp gáp tỉnh dậy, hàng lông mi lại có vài giọt lệ vương trên đó.
Cô lau nước mắt, nhấc điện thoại di động của mình lên, đã là chín giờ sáng rồi.
Di động để chế độ im lặng có tin nhắn gửi đến, cô cũng không dám bấm vào xem, trước hết đến chỗ bé mèo bôi thuốc và cho nó ăn thức ăn hạt, dọn dẹp sạch sẽ phân trong cát mèo, cuối cùng mới rửa mặt thay quần áo.
Sau khi mặc xong quần áo bước ra cũng đã 9 giờ 40 phút, cô mở điện thoại di động ra, đập vào mắt đầu tiên chính là tin nhắn do Đới Mi gửi qua.
[Cậu gọi cơm hộp à? Tớ mua cho tiểu Bạch nhà cậu hai bộ quần áo đó, treo ở trên cửa.]
Bạch Lê mở cửa, nhìn thấy trên cánh cửa ngoài trừ chuyển phát nhanh mà Đới Mi đã mua còn có một túi thức ăn mang đi.
Cô đoán ngay được là của ai, trong ngực có chút rung động khó gọi tên.
Cô đặt lên trên bàn trà, bên trong không phải là bánh trôi mà là bốn phần cháo: cháo thịt nạc trứng bắc thảo, cháo hạt sen, cháo gạo nếp cẩm hạt óc chó, cháo táo đỏ cẩu kỷ tử nấu với đường phèn, còn có thêm một phần tiểu long bao và một phần bánh ngàn lớp vị xoài.
Cuối cùng cô mới mở khung chat với Thẩm Ám ra, phía trên có bốn tin nhắn và một tấm ảnh.
Ảnh chụp là vào lúc rạng sáng năm giờ được anh gửi qua, đại khái là sau khi Thẩm Ám đã tắm rửa xong xuôi rồi, tóc hơi ẩm ướt, vài giọt nước vẫn còn đang nhỏ xuống, anh hơi hơi ngẩng mặt lên, cằm cứng rắn nghiêm nghị, hầu kết nhô lên vô cùng quyến rũ.
Mí mắt anh rũ xuống một chút, không thể nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng mà nổi bật nhất trong toàn bộ bức ảnh này chính là…yết hầu.
Bạch Lê nhìn thấy thì hai bên tai cũng nóng bừng khó hiểu, cô nhanh chóng buông điện thoại xuống, chờ một lúc lâu mới tiếp tục xem tin nhắn.
Thẩm Ám: [Em thức dậy chưa? Thức ăn mua cho em để ở trên cánh cửa.]
Thẩm Ám: [Lại không trả lời tin nhắn của anh.]
Thẩm Ám: [Bạn trai của em hôm nay mệt quá.]
Tin nhắn cuối cùng là một tin nhắn thoại.
Ngón tay cô run rẩy nhấn mở, âm thanh từ tai nghe truyền đến chính là giọng nói khàn khàn của đối phương:
“Buổi tối anh muốn có chút bồi thường.”.
/88
|