Sau khi Bạch Lê được đưa lên thiên đường cực khoái hai lần, Thẩm Ám bế cô lên và thay đổi tư thế.
Anh ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo gầy của cô, dùng sức đẩy eo và bụng, Bạch Lê nằm mềm nhũn trong vòng tay anh, hô hấp như đứt quãng, tiếng rên rỉ xen kẽ tiếng khóc nức nở nhìn còn đáng thương hơn.
Thẩm Ám nằm trở lại trên giường, hai tay ôm eo cô, điên cuồng ra vào bên dưới của cô mấy chục lần, cho đến khi Bạch Lê run rẩy kịch liệt, toàn thân co giật, toàn thân cong về phía sau, ngẩng cao cổ hét lên một tiếng.
Thẩm Ám đợi cô bình tĩnh lại, thì ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt.
Hai mắt Bạch Lê hoàn toàn thất thần, toàn thân yếu ớt, ngón tay áp vào trong ngực của Thẩm Ám run rẩy, giọng nói như tiếng mèo kêu yếu ớt, “Bác sĩ… Thẩm….
đừng… mà …… ”
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, Thẩm Ám không đành lòng hôn lên môi cô: “Được rồi, sẽ ổn thôi em.
”
Anh đứng dậy, lật người cô lại ấn cô nằm dưới anh rồi từ từ đút dương vật vào.
Bạch Lê da đầu tê dại khi bị nhét vào, không khỏi run lên, vùi mặt vào ga giường, thút thít khóc: “A… Đừng…”
Thẩm Ám hít sâu vài hơi, nâng eo Bạch Lê lên, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, kéo thân trên của cô lên không trung, cúi xuống bắt đầu liếm hôn xương sống.
Bạch Lê kêu lên như khóc: “A … không … hu hu …”
Cô bị liếm đến mức toàn thân run rẩy, bụng dưới run lên, trực tiếp cao trào.
Thẩm Ám hai mắt đỏ bừng nhìn tiểu huyệt co rút điên cuồng, không khỏi vỗ về cặp mông Bạch Lê, rút ra một hơi: “Suýt chút nữa bị em cắt đứt rồi.
”
Cả khuôn mặt Bạch Lê đều vùi vào ga giường, cô cắn chặt ga giường, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ của mình.
Thẩm Ám lại bế cô lên, một tay bao lấy hai viên thịt mềm mại của cô, vừa bóp vừa nhào vào nhau, ngón cái và ngón giữa lần mò hai đầu nhũ run rẩy, đồng thời eo và bụng ra sức đưa đẩy điên cuồng.
Anh thâm nhập càng sâu càng mạnh hơn, thậm chí còn nhanh hơn nữa, tiếng nhóp nháp vang vọng khắp căn phòng.
Bạch Lê sướng đến nỗi há hốc mồm hét lên.
Thẩm Ám mất tự chủ, dùng hai tay ôm lấy vai cô, dùng sức đánh vào mông cô, bụng dưới thúc mạnh mấy chục cái, thúc tới nỗi Bạch Lê hét dài một tiếng, cô mềm nhũn nằm trên giường, thân thể vẫn chưa hết cao trào mà co rúm lại.
Thẩm Ám gầm gừ một tiếng, bắn vào trong cơ thể cô, anh nằm trên người Bạch Lê, vươn tay chạm vào mái tóc dài ướt át trên khuôn mặt cô, hôn lên môi cô.
Bạch Lê không phản ứng.
Thẩm Ám nhanh chóng rút ra, ôm người vào lòng, vỗ nhẹ lên mặt cô, “Bạch Lê?”
Anh bắt mạch cô, nhẹ nhõm khi biết cô chỉ là làm mệt quá nên hôn mê.
Anh đưa người vào phòng tắm, lau người sạch sẽ cho cô, tìm kem đánh răng chấm vào mũi cô, một lúc sau Bạch Lê mới tỉnh lại, ý thức còn có chút mông lung, không khỏi ngẩn ngơ.
Thẩm Ám sờ sờ mặt của cô, hôn lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Hàng mi Bạch Lê run lên, ánh mắt rốt cục tập trung vào khuôn mặt anh, mày rậm của người đàn ông sống mũi cao, giọt nước trên trán trượt xuống chóp mũi rơi thẳng lên mặt cô.
Rõ ràng là giọt nước lạnh lẽo, nhưng cô như bị bỏng, tim run lên, hình ảnh hôn mê vừa rồi tràn ngập trong tâm trí cô, chân tay cô run rẩy không tự chủ được.
Cô nghiêng đầu tránh anh, nhìn xuống dưới cơ thể người đàn ông dày đặc hình xăm, hai con rắn đen trên ngực đang hướng về phía cô, rõ ràng cô đang kinh hãi, nhưng khuôn mặt lại bị người khác cầm lấy, những gì cô nhìn thấy được chỉ là cái nhìn dịu dàng trong đôi mắt của người đàn ông.
Thẩm Ám hôn lên môi cô, dùng hai tay ôm chặt cô vào trong lòng ngực: “Đừng sợ.
”
Khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, nỗi sợ hãi của cô biến mất bằng một cách kỳ diệu nào đó.
.
/88
|