“Ha…A…Đừng mà… Đừng…”
Bạch Lê bị làm đến mất hồn, cả người tựa như bị điện giật mà không ngừng rùng mình.
Đợi đến khi cao trào thì cả cổ cô ngưỡng cao lên, bụng nhỏ cũng run rẩy hơn chục lần, một luồng dâm thủy ồ ạt phun trào.
Thẩm Ám lấy bao cao su ra, thở hổn hển rồi hôn môi Bạch Lê, nụ hôn nóng bỏng dọc theo cổ đi xuống, tiến đến phía sau thì lật người lại, mút mát hôn nhẹ lên xương lưng nhô lên.
Bạch Lê bị hôn đến co rúm run rẩy, sâu trong miệng phát ra âm rung nhỏ bé yếu ớt.
Người đàn ông hôn qua vòng eo của cô, hàm răng không nhẹ không nặng cắn xuống mông thịt.
Toàn thân Bạch Lê cảm thấy thẹn đến không thể nhịn được, cô xoay người lại đẩy anh, lại bị người đàn ông dùng tay giữ chặt cổ tay.
Thẩm Ám đè chặt eo của cô xuống, cầm dương vật một lần nữa đâm vào nơi mê hồn kia.
Bạch Lê bị chọc đến run lên vài cái, cả khuôn mặt chôn vào trong khăn trải giường, nức nở kêu lên một tiếng, “A…”
Thẩm Ám bị tiểu huyệt của cô co rút đến “hừ” lên một tiếng, bàn tay nóng như lửa đánh vào mông Bạch Lê một cái, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ, “Bị em kẹp đến gãy mất, thả lỏng chút đi.”
Bạch Lê vẫn còn nằm trên khăn trải giường run run, cơ thể mẫn cảm đến cực độ, bị đối phương đâm chọc vài cái đã tan ra như nước.
Thẩm Ám gập nửa người trên của cô lại, một bàn tay xoa nắn cùng lúc hai nhũ thịt mềm mại kia, một tay khác lại giữ chặt eo nhỏ của cô, thắt lưng kịch liệt đẩy đưa lên xuống, dương vật mạnh mẽ chọc vào mông thịt, âm thanh lạch bạch vang vọng khắp cả phòng ngủ.
Giọng nói của Bạch Lê đã khàn đặc từ tối hôm qua, buổi sáng lại trải qua một trận như vậy nên âm thanh khóc kêu càng thêm đáng thương hơn, khoái cảm tràn ngập càng thêm mãnh liệt mà quét qua toàn bộ não cô.
Bạch Lê bị bóp nghẹt đến ý thức mơ màng, ngón tay gắt gao bấu vào trên cánh tay của Thẩm Ám, dưới tần suất cao độ thọc vào rút ra của người đàn ông mà mạnh mẽ nức nở thét chói tai.
Thời điểm Thẩm Ám dừng lại thì toàn bộ thân thể Bạch Lê đều ở dư vị của cao trào mà run rẩy co lại, anh vươn tay chạm vào, ở phía dưới của cô ngay lập tức phun một luồng dâm thủy ra bên ngoài.
Cả khuôn mặt Bạch Lê tràn ngập nước mắt mà kêu lên, “Không được…”
Giọng nói khàn đặc đến chỉ còn nghe thấy khí âm, cực kỳ đáng thương.
“Được rồi, không làm nữa.” Thẩm Ám cúi đầu hôn lên mặt cô.
Anh bước ra ngoài lấy một ly nước, còn bỏ thêm chút mật ong, đợi đến khi cô uống xong mới bế bổng người kia vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Đôi mắt của Bạch Lê khóc đến đỏ bừng, khi tắm rửa vẫn còn thút tha thút thít.
Khóc đến Thẩm Ám cũng đau lòng khôn nguôi, anh cúi đầu hôn môi cô, “Anh sai rồi, lần sau sẽ làm nhẹ một chút.”
Bạch Lê che mặt lại không thèm chú ý đến anh.
Thẩm Ám trầm giọng mà dỗ dành, “Đợi lát nữa anh sẽ nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì nào?”
Bạch Lê dường như có chút không tin, đôi mắt ướt sũng liếc nhìn anh một cái, lại run rẩy dời đi.
Thẩm Ám tắm rửa cho cô xong thì dùng khăn lông bao bọc người đặt trên ghế sô pha.
Anh đến phòng ngủ đổi khăn trải giường, sau khi thay xong thì ôm Bạch Lê trở lại trong phòng, dùng khăn lông lau khô tóc cho cô.
Khuôn mặt Bạch Lê trở nên đỏ bừng, vành tai cũng phủ ngập sắc đỏ.
Cô cúi đầu không nhìn anh, nhưng người đàn ông lại cố ý dựa gần vào, giữ khăn lông trên đầu cô, khiến đối phương phải ngẩng mặt nhìn mình.
Khuôn mặt của người đàn ông bị làn nước làm cho tối sầm lại, lông mày nhếch lên ngoài ý muốn càng tôn thêm nét trầm tĩnh thâm thúy của anh, chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng hơi nâng lên, đường nét góc mặt gọn gàng gần ngay trước mặt, hầu kết nhô lên trước mặt chuyển động lên xuống.
Hàng lông mi của cô kịch liệt run rẩy.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Ám trầm giọng hỏi, hô hấp dừng ờ trên mặt cô, nóng rực đến mức đối phương vô thức mà sợ run cả người.
“Không…Không biết.” Cô vẫn chưa quen việc bị nhìn như vậy, cũng không thoải mái khi bị người đàn ông ôm mình lau khô tóc thế này, tất cả đều vẫn chưa quen thuộc, nhưng trái tim đập liên hồi đã nói cho cô biết, cô thật sự thích chuyện như vậy.
Rất thích… Người ở trước mắt này.
“Em thích ăn gì?” Người đàn ông sờ nhẹ mặt của Bạch Lê, “Anh sẽ làm món em thích.”
Sau khi trưởng thành, hầu như chẳng có ai đối xử tốt với cô thế này nữa.
Hốc mắt Bạch Lê chua xót nóng rực, cô hơi xoay mặt lại, khẽ đáp: “Cháo gạo kê.”
Thẩm Ám khẽ hôn khuôn mặt cô, “Ngoan ngoãn chờ anh.”
Sau khi người đàn ông đi rồi, Bạch Lê mới sờ chỗ mặt vừa bị hôn, trong lòng run rẩy dữ dội..
/88
|