Đến bữa trưa Thẩm Ám quyết định ra ngoài ăn, anh thay áo khoác trắng kéo Bạch Lê ra ngoài.
Ở sảnh lớn và ở cửa vẫn còn không ít khách hàng đang đứng ở đây, chờ hơn nửa ngày chỉ vì muốn nhìn thấy Bạch Lê, vất vả lắm mới nhìn thấy Thẩm Ám dẫn người ra, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lê trang bị đầy đủ, mũ thì không nói trên mặt đeo khẩu trang trên mắt còn đeo kính râm, nên bọn họ nhất thời ngây ngốc.
Có ít người lại càng dứt khoát cho rằng Bạch Lê chính là ngôi sao trong giới giải trí, nếu không phải sẽ không trang bị đầy đủ như vậy.
Thẩm Ám đối với chuyện này chỉ giải thích một câu: “Xin lỗi, bạn gái của tôi khá là xấu hổ.
”
Anh nói xong thì chạy xe máy mang theo Bạch Lê đến chỗ ăn cơm.
Đây là một ngôi nhà nhỏ tương đối yên tĩnh có sân riêng, đi dọc theo thềm đá sẽ nhìn thấy một loạt núi giả trước tiên, có thể lờ mờ nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Các phòng đều ở khu vực riêng, đông tây nam bắc mỗi hướng một phòng, tên phòng cũng rất lịch sự tao nhã tên là Thanh Nhã Các, nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám màu xanh đậm phục vụ xong đồ ăn thì yên lặng rời đi không nói nhiều, bốn phía đều rất yên tĩnh.
Hương vị của món ăn thiên về vị ngọt thanh đạm, tuy số lượng món ăn không nhiều nhưng mỗi một món ăn đều rất tinh tế và vừa miệng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê tới nơi này, cô ăn cơm xong uống hai chén trà còn có chút hứng thú đứng lên thưởng thức bức tranh bên trên bình phong.
Thẩm Ám đang nói chuyện phiếm cùng với ông chủ, hai người đứng ở hành lang, ông chủ cười nói: “Đây là lần đầu tiên thấy cậu mang bạn gái tới.
”
Ánh mắt Thẩm Ám rơi vào Bạch Lê đang ở trong phòng, vẻ mặt dịu dàng đi mấy phần.
“Trước đây tất cả mọi người còn tưởng rằng cậu không thích phụ nữ.
” Ông chủ trêu ghẹo.
Thẩm Ám cười nhẹ không giải thích.
Từ khi anh lên chín tuổi sau khi nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quảng Đức và một người phụ nữ quấn lấy nhau trên ghế sô pha, anh đã cảm thấy chán ghét phụ nữ và tình yêu nam nữ.
Anh mười lăm tuổi sau khi đi theo Vạn Quân ở bên cạnh một đám anh em, cả ngày ngoại trừ đánh bạc thì chính là chơi gái, anh ở bên cạnh nhìn cũng không thèm nháy mắt, Vạn Quân hỏi anh không muốn ngủ với phụ nữ sao, Thẩm Ám lắc đầu nói không muốn.
Vạn Quân hỏi tại sao thì Thẩm Ám nói bẩn.
Lúc ấy Vạn Quân còn cười nhạo anh, nói anh chỉ là một đứa trẻ chờ đến khi được nếm thử mùi vị của phụ nữ sẽ biết.
Nhưng hắn lại không ngờ Thầm Ám còn kiên cường hơn so với hắn tưởng tượng lại chịu đựng càng giỏi hơn, khi đó không phải là không có bỏ phụ nữ vào trong phòng của anh nhưng Thẩm Ám cũng không thèm đụng lấy một lần.
Anh đã nhìn thấy đủ loại phụ nữ thậm chí quen với việc các anh em làm trước mặt anh, khi anh đối mặt với phụ nữ ôm ấp yêu thương thì vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.
Anh từ mười lăm tuổi đến hai mươi chín tuổi còn cho rằng đời này sẽ không gặp được người phụ nữ khiến cho anh động tâm, mãi cho đến khi Bạch Lê xuất hiện vào ngày hôm đó.
Khi Thẩm Ám mang theo Bạch Lê đến không lái xe về phòng khám bệnh mà nắm tay cô đi dạo một vòng.
Phía trước đều là tiệm quần áo tư nhân đặt may không có khách hàng nào, bà chủ đang ngồi ở trước máy may đeo kính chào hỏi một tiếng lại tiếp tục bận rộn.
Mới đầu Bạch Lê còn có chút lo lắng, sau khi thấy bà chủ không đi qua mới hơi buông lỏng.
Thẩm Ám chọn cho cô vài bồ đồ ngủ liền thân màu trắng tinh, tìm bà chủ lấy thước đo kích thước cho Bạch Lê, sau khi ghi xong lại bảo bà chủ đặt hai cái áo khoác lông.
Khi định ra ngoài cửa tay áo Thẩm Ám bị giật nhẹ, anh nhìn xuống Bạch Lê đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em cũng mua cho anh.
”
Thẩm Án không nhịn được nhếch môi lên: “Được.
”
Anh cầm thước tới, Bạch Lê nhón chân đo kích thước cho anh, vốn dĩ người đàn ông đã cao hơn so với cô nay còn cố ý nhón chân lên, cô thử mấy lần cũng không với tới, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt run rẩy dữ dội.
“Bác sĩ Thẩm…” Giọng nói của cô cực nhỏ mang theo vẻ bất lực: “Anh thấp xuống một chút.
”
Anh muốn trêu chọc cô không có lý do, cúi xuống bên tai cô thấp giọng nói: “Hôn anh một cái.
”
Đầu ngón tay Bạch Lê run rẩy, bà chủ cách đó không xa, cô cắn môi nhìn về phía Thẩm Ám xấu hổ đến đỏ cả tai, qua một lúc lâu mới nhón chân xích lại gần ngửa mặt lên nhẹ nhàng chạm vào môi của người đàn ông.
Thẩm Ám cúi thấp xuống để giữ cô lại mạnh mẽ hôn cô.
Xương cốt Bach Lê đều đã giòn tan, bên trong cổ họng cô yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũn trong vòng tay của anh.
Thẩm Ám buông cô ra, tựa vào cổ của cô cười nhẹ: “Bà chủ sẽ nghe thấy đó.
”
Bạch Lê vừa thẹn vừa sợ đẩy anh ra rồi chạy ra bên ngoài.
Thước trong tay cô đang còn quấn trên cổ Thẩm Ám, Thẩm Ám kéo một cái lại kéo người vào trong ngực, anh kéo người lại hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, trong chốc lát hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô khiến cho linh hồn của cô cũng run bật bật.
“Tại sao em lại đáng yêu như thế?”.
/88
|