“Bạn của em thật vui tính.
” Thẩm Ám đợi người đó rời đi, mới nhéo nhéo mặt Bạch Lê, hôn lên một lần nữa.
Chỉ hôn được một lúc, Đới Mi lại lần nữa đi lên, cô ấy che mắt, chỉ về hướng cửa Bạch Lê, “Cái kia, tớ để quên đồ ở cửa, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.
”
Cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng, cô đẩy Thẩm Ám ra, cúi đầu đi về phía cửa.
Thẩm Ám cúi đầu nâng đống nguyên liệu nấu ăn dưới chân lên, vừa đi tới cửa nhìn thấy Đới Mi mua rất nhiều thứ để ở đây, mà khăn quàng cổ và găng tay của cô ấy rơi trên một túi hoa quả, cô ấy vừa cầm lấy khăn quàng cổ chuẩn bị rời đi thì Bạch Lê đã kéo lại nói điều gì đó.
Lúc Thẩm Ám vào cửa, vẫn nghe thấy Đới Mi “khuyên” Bạch Lê, “Cậu ngốc à, cậu kéo tớ làm gì, tớ đi đây…”
Anh che khóe miệng cười cười, nói với Đới Mi, “Vào ăn cùng nhau đi.
”
Đới Mi ngỡ ngàng,”Tớ á?! Anh ấy biết nấu ăn?! Tớ, mẹ nó …Quả Lê nhỏ cậu thực sự đã kiếm được! ”
Toàn thân Bạch Lê nhanh chóng nóng lên, tai và mặt cũng nóng ran, cô không nói gì cả, cúi đầu chạy vào phòng, đóng cửa lại rồi không ra nữa.
Thẩm Ám mang mấy thứ bên ngoài vào, Đới Mi mua toàn hoa quả, còn mua thêm một chiếc gối ôm hình quả lê màu xanh lá mới, trông hơi giống quả bơ.
“Cảm ơn cô quan tâm đến cô ấy.
” Thẩm Ám mở túi bọc gối ôm ra để sang một bên, chuẩn bị giặt sạch sẽ rồi mới đặt lên ghế sô pha.
“Người anh em, lẽ ra tôi nên nói điều này với anh mới đúng.
” Đới Mi nói với một loại phong thái nữ anh hùng hào hiệp, “Tương lai tôi sẽ nhờ anh chăm sóc Quả Lê nhỏ của chúng ta.
”
Thẩm Ám cười nói, “Được.
”
Đới Mi rất hài lòng với Thẩm Ám, bề ngoài đẹp trai, vừa không lăng nhăng, lại vừa chu đáo chăm sóc người khác, quan trọng nhất là, anh có thể nấu ăn! Đó là một điểm cộng!
Trước đây cô ấy từng lo lắng, với tính cách sợ xã hội của Bạch Lê, ước chừng không biết ngày tháng năm nào Thẩm Ám mới có thể tiến xa hơn nữa, kết quả, không ngờ đến, cả hai người đã đến mức về chung một nhà nấu ăn cùng nhau, Đới Mi tỏ vẻ rất vui mừng, có cảm giác thành tựu khi gả được một đứa con gái.
Thẩm Ám đã cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được cuộn lên để lộ một mảnh xăm nhỏ màu đen, một hoa văn giống như đồ đằng, như một con rắn đen quấn quanh toàn bộ cổ tay.
Trên người Đới Mi cũng có hình xăm, nên cô ấy không có thành kiến với những người đàn ông xăm trổ, chỉ là, cô ấy không thể tưởng tượng được, một người đàn ông với vẻ ngoài rất nghiêm túc như Thẩm Ám, cũng sẽ lét lút xăm mình.
Cô đến gõ cửa phòng Bạch Lê.
Một lúc sau, Bạch Lê mới ra mở cửa, cô đã thay quần áo, cả khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
“Ôi chao, ngại ngùng cái gì? Lúc đó tớ cũng từng hôn với bạn trai cũ, không phải cậu cũng nhìn thấy sao?” Đới Mi tùy tiện ngồi trên giường cô, sau đó lại nhớ ra cái gì đó nên bật dậy, chỉ vào giường hỏi, “Các cậu…có hay không?”
Bạch Lê nhặt cái gối lên che mặt.
Đới Mi cười với vẻ đáng khinh, “Tranh thủ đi! Tớ muốn nghe! Nhanh lên! Như thế nào, đến cuối cùng anh ấy như thế nào?”
Bạch Lê sống chết không chịu nói gì, Đới Mi vừa hỏi vừa trả lời, một người đóng hai vai, trước sắm vai chính mình, sau sắm vai Bạch Lê, một lần nữa làm cho Bạch Lê bật cười thành tiếng.
“Quá…lớn…anh anh anh….
em không chịu nổi….
” Đới Mi nói xong, Bạch Lê nhặt cái gối lên che mặt, xấu hổ hét lên, “Đới Mi cậu đừng nói nữa.
”
Đới Mi tinh mắt nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn, ngay lập tức vươn tay vén quần áo của cô lên,” Tớ nhìn thấy rồi! Haha! Giỏi lắm! Để tớ xem có dấu hôn nào bên trong không… ”
Bạch Lê bị làm cho ngứa ngáy cực kỳ, cả người trốn dưới chăn bông, Đới Mi lập tức vào theo, vừa kéo quần áo của cô vừa hét lên.
Hai người náo loạn một lúc, mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Ám không biết đã đứng ở cửa nhìn bao lâu, trên mặt mang theo nụ cười.
.
/88
|