Thẩm Ám lật lật cuốn sổ rồi đặt nó lên bàn, ôm Bạch Lê, còn có chút tâm trạng trêu chọc cô, “Không chừng là muốn mua đuôi bò.”
Bạch Lê sợ anh khó chịu, xoa xoa đôi mắt, nhỏ giọng đáp: “Em đi quét dọn.”
Cô đến nhà vệ sinh tìm một chiếc khăn, rửa sạch sẽ vắt khô rồi lau chùi bàn.
Thẩm Ám cúi đầu nhìn vào cuốn sổ kia, anh sờ sờ mấy từ cuối cùng, thở ra một hơi thật nặng nề, lúc này mới cất nó lại vào trong ngăn kéo tủ.
Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng ốc xong thì trên người đều đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Ám gọi cơm hộp, cả hai ăn qua loa xong xuôi thì anh bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Gió thổi lướt qua trong phòng, không khí tươi mát lại lạnh lẽo, Bạch Lê lo lắng anh lát nữa đi ra sẽ bị gió thổi lạnh mà cảm sốt nên đi đóng cửa sổ và cửa ra vào lại, còn mở thêm điều hòa không khí nữa.
Điện thoại trên bàn trà vang lên, cô cầm lên nhìn, là Miêu Triển Bằng gọi đến.
Bạch Lê cũng không nhận cuộc gọi mà chỉ bước đến nhà vệ sinh, đỏ mặt gõ cửa, “Điện thoại của anh đang reo.”
Mặc dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng khi đối mặt với Thẩm Ám thì Bạch Lê vẫn rất ngượng ngùng.
Thẩm Ám kéo cửa ra, trên người trần trụi vẫn còn dính nước, sau khi cầm khăn lông lau mặt qua loa thì vắt khăn lên đầu, vươn tay nhận điện thoại từ trong tay cô rồi nhấn nghe máy.
Bạch Lê đang muốn rời đi thì bị cánh tay dài của anh kéo lại, giữ chặt cô trong lồng ngực.
Vừa nãy cô ở trong phòng cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng, mặc dù rõ ràng đã cách một lớp quần áo nhưng khoảnh khắc đến gần này, cô phảng phất như bị độ ấm trên người anh làm cho nóng lên.
Cô khẽ gọi một tiếng, ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, hơi nước bốc hơi ở đầu ngón tay, cô ngửi được mùi hương trên người của đối phương, không hiểu vì sao dưới chân lại như mềm nhũn ra.
Thẩm Ám dùng một tay vén mái tóc dài của cô lên, cúi đầu hôn bên gáy của người nọ, ở đầu dây bên kia Miêu Triển Bằng báo cáo một vài cuộc hẹn không báo trước của hôm nay, anh không chút để ý “ừ” một tiếng, sau đó nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại và đặt nó trên máy giặt.
Thẩm Ám kéo Bạch Lê vào nhà vệ sinh rồi dùng mũi chân đá lên cửa.
Anh vươn tay kéo áo len của cô xuống, ngón tay thon dài nâng cằm người đối diện lên, cẩn thận tỉ mỉ mà hôn môi.
Bạch Lê bị hôn đến co rúm lại run nhẹ, cô nhắm đôi mắt, hàng lông mi dài run rẩy, đôi tay nhỏ bé chặt lại xoa xoa, dựa vào ngực anh.
Thẩm Ám nắm lấy tay cô, tách hai bàn tay đang nắm chặt ra rồi đè nó lên cơ bụng của mình, theo đường cong của da thịt chậm rãi đi xuống.
Bạch Lê ngạc nhiên mà run run, dưới chân có ý lui về sau, dùng sức muốn rút bàn tay mình trở lại, cả người tựa như bị nóng đến chín, toàn bộ làn da đều đỏ ửng.
Thẩm Ám cúi đầu cắn vào lỗ tai cô, giọng nói khàn đặc đến tột cùng, “Em sờ đi.”
Bạch Lê bị hơi thở nóng bỏng của anh làm nửa người cô cũng nóng đến mềm nhũn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp, ngón tay run run bị người đàn ông đặt trên dương vật sưng to nóng rực kia.
Hốc mắt của cô đỏ lên, có hơi nước mờ mịt phủ trên đó, cơ thể bởi vì căng thẳng mà run nhẹ từng đợt.
Thẩm Ám cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm vừa nóng của cô đè xuống dương vật của mình xoa nắn vài cái, anh thở hổn hển, giọng nói ẩn chứa vài phần tình dục, “Dùng miệng của em liếm nó đi.”
Toàn bộ não bộ của Bạch Lê nổ vang ầm ầm, cô lấy một bàn tay khác che khuôn mặt đang nóng lên của mình, nhỏ giọng nức nở, “Không được…”
Thẩm Ám cười nhẹ gỡ tay của cô ra, ôm eo cô rồi đè người ngồi xổm xuống, đặt dương vật ở bên môi cô, “Ngoan, há miệng nào.”
Thân thể Bạch Lê run rẩy cực kỳ, hốc mắt ươn ướt, hai mắt đẫm lệ mơ màng, chỉ có thể nhìn thấy dương vật to lớn đỏ tươi đang ở trước mặt mình.
Cô bị dọa đến rụt về sau một chút, tầm mắt đã hơi rõ ràng nhìn thấy từng đường gân xanh vờn quanh dương vật thô to cường tráng kia, lỗ nhỏ trên đỉnh có chất nhầy nhụa trong suốt chảy ra bên ngoài.
Thẩm Ám nâng cằm cô lên, ngón tay đặt trên môi đối phương, ngón trỏ nhẹ nhàng tiến vào quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Năm ngón tay của anh vòng qua sau đầu của Bạch Lê, không nặng không nhẹ mà giữ lấy ót cô, giọng nói bởi vì kiềm chế mà khàn đặc đến cực điểm.
“Liếm đi.”.
/88
|