Cả một ngày dài, Bảo Bảo vui vẻ chơi cùng ông bà nội đến quên hết cả thời gian. Đứa nhỏ này sinh ra đã thiếu thốn tình cảm, nay lại được vun đắp nên có chút phấn khích. Ông bà Trình hiểu được lại càng thương nhóc con hơn, dòng máu họ Trình bao lâu nay thất lạc đã chịu nhiều cảnh khổ cực, bọn họ giờ đây phải thật toàn tâm toàn ý bù đắp cho cả Hạ Uyển Kỳ và Bảo Bảo.
- Tiểu Kỳ à, con xem… nhóc con đáng yêu quá đi mất.
Nghe những lời yêu thương của Trình gia dành cho mình và con, Uyển Kỳ hơi cay cay sống mũi mà mỉm cười hạnh phúc. Cả đại gia đình lớn dùng chung với nhau bữa tối trong sự ấm cúng và vui vẻ. Đồng hồ điểm 9h, Trình Tử Nhân xin phép đưa Phi Nhã về nhà, Trình Hạo Lạc và Uyển Kỳ cũng xin phép về sớm để tiểu Bảo còn đi ngủ. Ông bà Trình không nỡ nhưng cũng đành chấp nhận. Dù có mong muốn cả hai cậu con trai về nhà lớn ở nhưng họ cũng chấp nhận và tôn trọng các quyết định của con.
Trở về nhà riêng đã là trời tối, Hạo Lạc đợi khi Bảo Bảo đã say giấc liền trở về phòng. Uyển Kỳ đứng cạnh cửa sổ dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt sũng. Nở nụ cười tiến lại, anh dang rộng vòng tay ôm lấy người con gái nhỏ vào lòng. Uyển Kỳ cảm nhận được sự ấm áp liền ủy lại dựa cả cơ thể vào tấm ngực săn chắc của anh.
- Sao rồi? Có phải đã hết sợ ba mẹ chồng rồi không?
- Vâng, hai bác thật sự rất tốt.
- Hôm nay dành cả ngày ở Trình gia rồi, ngày mai tụi mình đi đăng ký kết hôn nhé?
Uyển Kỳ gật đầu đưa khăn lên tiếp tục lau tóc. Hạo Lạc đưa tay lật người cô đối diện với mình, anh đưa tay giúp cô lau tóc. Uyển Kỳ nở nụ cười hạnh phúc dang hai tay ôm lấy anh mặc anh lau tóc giúp mình.
- Hạo Lạc à, anh nghỉ phép nhiều như vậy sẽ không sao chứ?
- Không sao, anh đã sắp xếp hồ sơ bệnh án cho các bác sĩ khác rồi. Bây giờ, chỉ có thể tập trung vào việc cưới em làm vợ.
- Nhưng mà…
- Em đang sợ anh bị đuổi việc sao?
- … một chút… em sợ ảnh hưởng đến công việc của anh… em biết anh có tâm huyết to lớn như thế nào với nghề mà…
- Rồi mà, không sao. Bệnh viện đó… Trình thị nắm tới 45% cổ phần. Em nghĩ xem, không phải là Trình Tử Nhân thì ai dám đuổi anh?
- Vậy anh sao dám chắc Trình Tử Nhân không dám đuổi anh?
- Anh ấy mà dám, anh lập tức về Trình thị tranh giành cái ghế chủ tịch của anh ấy!
Nghe thôi Hạ Uyển Kỳ cũng đã bật cười, cô vòng tay ôm chặt lấy anh rồi thì thào vài lời nói nhỏ.
- Bác sĩ Trình, em yêu anh!
Cả hai hạnh phúc ôm lấy nhau. Kết thúc một ngày vui vẻ trên giường ngủ. Người con gái nhỏ nhắn lọt thọt vào lòng của người đàn ông đầy ấm áp và yêu thương.
Tại nhà Phi Nhã, Trình Tử Nhân mặt dày ở lì nhà cô. Phi Nhã dù có đuổi bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chỉ có một. Cô hậm hực ngồi xuống sofa đá đá vào người đàn ông bên cạnh.
- Khi nào thì đại thiếu gia Trình mới chịu rời đi?
- Phi Nhã à, anh muốn uống sữa ấm.
- Về nhà anh mà uống!
- Em mau đi pha giúp anh đi, không lẽ em tính để người yêu mình chết khát chết đói sao?
Phi Nhã liếc xéo anh đứng dậy tiến vào bếp pha giúp anh một ly sữa ấm. Đặt ở trên bàn, cô hậm hực nhìn anh.
- Uống xong thì mau chóng rời đi!
Tử Nhân làm gì có chuyện uống xong sẽ rời đi. Ly sữa cạn dần lại kiếm chuyện chọc phá cô người yêu nhỏ.
- Tối nay cho anh ngủ nhờ một đêm nhé, anh hứa sẽ không làm gì đâu.
- Không, ai biết được mấy lời hứa của tụi con trai các anh. Mau về nhà anh đi!
- Em à, trời mưa rồi đó. Nhà anh lại xa, nếu lỡ mai anh bệnh thì sao? Hơn nữa, trời mưa như vậy tham gia giao thông sẽ rất nguy hiểm.
- Nhưng anh đi ô tô mà!
- Ừ ha… nhưng mà không được… anh bị mất tập trung khi lái xe trời mưa. Mấy tiếng ồn thật không chịu nổi…
Phi Nhã thở hắt nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng cũng đành để anh ở lại nhà. Cô nhất định đuổi anh ra khỏi phòng ngủ của mình nhưng anh lại không chịu. Cuối cùng cũng đành mặc xác anh mà quay vào phòng vệ sinh tắm rửa. Trở ra ngoài, Phi Nhã kéo mềm nằm lướt điện thoại. Tử Nhân cũng nhanh chóng leo lên giường lật người ôm lấy cô. Phi Nhã nhướn người né tránh cái ôm của anh.
- Nào, để anh ôm. Anh hứa sẽ không làm bậy bạ.
- Nếu anh dám làm bậy bạ anh làm chó!
- Được, nếu anh làm chuyện bậy bạ anh sẽ làm chó.
Phi Nhã im lặng để anh ôm mình. Lướt điện thoại xem phim một lát đã hơn 10 giờ. Phi Nhã ngáp nhẹ đặt điện thoại lên mặt tủ đầu giường nhắm mắt lại. Cảm nhận vòng tay ấm áp liền khẽ cười quay người đối diện anh.
- Ngủ rồi sao?
Trình Tử Nhân thật sự rất đẹp, đẹp nhất chính là chóp mũi cao thẳng tắp. Phi Nhã đưa ngón tay trỏ miết nhẹ một đường sống mũi khẽ cười. Bàn tay nghịch ngợm bắt đầu lướt qua từng bộ phận trên khuôn mặt nam tính trong thích thú.
- Không ngủ được liền phá anh?
- Aaa… em… em… ưm…
Phi Nhã trợn tròn mắt khi bị môi anh tấn công. Ban đầu chậm chạm phản ứng do bất ngờ nhưng rồi cũng dần mơn chớn phối hợp cùng anh. Tử Nhân lật người để cô nằm dưới. Nụ hôn nhẹ nhàng vẫn tiếp tục dây dư, bàn tay bên dưới đã bắt đầu hư hỏng lần vào bên trong áo ngủ. Cảm nhận được sự động chạm bên trong khiến Phi Nhã giật mình dứt ra khỏi nụ hôn.
- Anh làm gì vậy?
Tử Nhân áp hai tay cô xuống giường bắt đầu di chuyển nụ hôn xuống bên cổ và ngực cô. Phi Nhã hoảng hốt nhưng tay đã bị anh kiềm hãm bên dưới.
- Tử Nhân… không được… em không muốn…
- Phi Nhã, cho anh…
- Không được mà… đừng… em không muốn đâu…
Tử Nhân không trả lời lại chỉ tiếp tục công việc của mình. Phi Nhã nước mắt bắt đầu chảy xuống.
- Em không muốn… anh dừng lại đi mà!
Tử Nhân ngước mắt lên vội vàng dừng lại mọi động tác ôm lấy cô.
- Anh xin lỗi… xin lỗi…
- Híc… em thật sự rất sợ…
- Sợ gì?
- Sợ đau…
- …
- Tiểu Kỳ à, con xem… nhóc con đáng yêu quá đi mất.
Nghe những lời yêu thương của Trình gia dành cho mình và con, Uyển Kỳ hơi cay cay sống mũi mà mỉm cười hạnh phúc. Cả đại gia đình lớn dùng chung với nhau bữa tối trong sự ấm cúng và vui vẻ. Đồng hồ điểm 9h, Trình Tử Nhân xin phép đưa Phi Nhã về nhà, Trình Hạo Lạc và Uyển Kỳ cũng xin phép về sớm để tiểu Bảo còn đi ngủ. Ông bà Trình không nỡ nhưng cũng đành chấp nhận. Dù có mong muốn cả hai cậu con trai về nhà lớn ở nhưng họ cũng chấp nhận và tôn trọng các quyết định của con.
Trở về nhà riêng đã là trời tối, Hạo Lạc đợi khi Bảo Bảo đã say giấc liền trở về phòng. Uyển Kỳ đứng cạnh cửa sổ dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt sũng. Nở nụ cười tiến lại, anh dang rộng vòng tay ôm lấy người con gái nhỏ vào lòng. Uyển Kỳ cảm nhận được sự ấm áp liền ủy lại dựa cả cơ thể vào tấm ngực săn chắc của anh.
- Sao rồi? Có phải đã hết sợ ba mẹ chồng rồi không?
- Vâng, hai bác thật sự rất tốt.
- Hôm nay dành cả ngày ở Trình gia rồi, ngày mai tụi mình đi đăng ký kết hôn nhé?
Uyển Kỳ gật đầu đưa khăn lên tiếp tục lau tóc. Hạo Lạc đưa tay lật người cô đối diện với mình, anh đưa tay giúp cô lau tóc. Uyển Kỳ nở nụ cười hạnh phúc dang hai tay ôm lấy anh mặc anh lau tóc giúp mình.
- Hạo Lạc à, anh nghỉ phép nhiều như vậy sẽ không sao chứ?
- Không sao, anh đã sắp xếp hồ sơ bệnh án cho các bác sĩ khác rồi. Bây giờ, chỉ có thể tập trung vào việc cưới em làm vợ.
- Nhưng mà…
- Em đang sợ anh bị đuổi việc sao?
- … một chút… em sợ ảnh hưởng đến công việc của anh… em biết anh có tâm huyết to lớn như thế nào với nghề mà…
- Rồi mà, không sao. Bệnh viện đó… Trình thị nắm tới 45% cổ phần. Em nghĩ xem, không phải là Trình Tử Nhân thì ai dám đuổi anh?
- Vậy anh sao dám chắc Trình Tử Nhân không dám đuổi anh?
- Anh ấy mà dám, anh lập tức về Trình thị tranh giành cái ghế chủ tịch của anh ấy!
Nghe thôi Hạ Uyển Kỳ cũng đã bật cười, cô vòng tay ôm chặt lấy anh rồi thì thào vài lời nói nhỏ.
- Bác sĩ Trình, em yêu anh!
Cả hai hạnh phúc ôm lấy nhau. Kết thúc một ngày vui vẻ trên giường ngủ. Người con gái nhỏ nhắn lọt thọt vào lòng của người đàn ông đầy ấm áp và yêu thương.
Tại nhà Phi Nhã, Trình Tử Nhân mặt dày ở lì nhà cô. Phi Nhã dù có đuổi bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chỉ có một. Cô hậm hực ngồi xuống sofa đá đá vào người đàn ông bên cạnh.
- Khi nào thì đại thiếu gia Trình mới chịu rời đi?
- Phi Nhã à, anh muốn uống sữa ấm.
- Về nhà anh mà uống!
- Em mau đi pha giúp anh đi, không lẽ em tính để người yêu mình chết khát chết đói sao?
Phi Nhã liếc xéo anh đứng dậy tiến vào bếp pha giúp anh một ly sữa ấm. Đặt ở trên bàn, cô hậm hực nhìn anh.
- Uống xong thì mau chóng rời đi!
Tử Nhân làm gì có chuyện uống xong sẽ rời đi. Ly sữa cạn dần lại kiếm chuyện chọc phá cô người yêu nhỏ.
- Tối nay cho anh ngủ nhờ một đêm nhé, anh hứa sẽ không làm gì đâu.
- Không, ai biết được mấy lời hứa của tụi con trai các anh. Mau về nhà anh đi!
- Em à, trời mưa rồi đó. Nhà anh lại xa, nếu lỡ mai anh bệnh thì sao? Hơn nữa, trời mưa như vậy tham gia giao thông sẽ rất nguy hiểm.
- Nhưng anh đi ô tô mà!
- Ừ ha… nhưng mà không được… anh bị mất tập trung khi lái xe trời mưa. Mấy tiếng ồn thật không chịu nổi…
Phi Nhã thở hắt nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng cũng đành để anh ở lại nhà. Cô nhất định đuổi anh ra khỏi phòng ngủ của mình nhưng anh lại không chịu. Cuối cùng cũng đành mặc xác anh mà quay vào phòng vệ sinh tắm rửa. Trở ra ngoài, Phi Nhã kéo mềm nằm lướt điện thoại. Tử Nhân cũng nhanh chóng leo lên giường lật người ôm lấy cô. Phi Nhã nhướn người né tránh cái ôm của anh.
- Nào, để anh ôm. Anh hứa sẽ không làm bậy bạ.
- Nếu anh dám làm bậy bạ anh làm chó!
- Được, nếu anh làm chuyện bậy bạ anh sẽ làm chó.
Phi Nhã im lặng để anh ôm mình. Lướt điện thoại xem phim một lát đã hơn 10 giờ. Phi Nhã ngáp nhẹ đặt điện thoại lên mặt tủ đầu giường nhắm mắt lại. Cảm nhận vòng tay ấm áp liền khẽ cười quay người đối diện anh.
- Ngủ rồi sao?
Trình Tử Nhân thật sự rất đẹp, đẹp nhất chính là chóp mũi cao thẳng tắp. Phi Nhã đưa ngón tay trỏ miết nhẹ một đường sống mũi khẽ cười. Bàn tay nghịch ngợm bắt đầu lướt qua từng bộ phận trên khuôn mặt nam tính trong thích thú.
- Không ngủ được liền phá anh?
- Aaa… em… em… ưm…
Phi Nhã trợn tròn mắt khi bị môi anh tấn công. Ban đầu chậm chạm phản ứng do bất ngờ nhưng rồi cũng dần mơn chớn phối hợp cùng anh. Tử Nhân lật người để cô nằm dưới. Nụ hôn nhẹ nhàng vẫn tiếp tục dây dư, bàn tay bên dưới đã bắt đầu hư hỏng lần vào bên trong áo ngủ. Cảm nhận được sự động chạm bên trong khiến Phi Nhã giật mình dứt ra khỏi nụ hôn.
- Anh làm gì vậy?
Tử Nhân áp hai tay cô xuống giường bắt đầu di chuyển nụ hôn xuống bên cổ và ngực cô. Phi Nhã hoảng hốt nhưng tay đã bị anh kiềm hãm bên dưới.
- Tử Nhân… không được… em không muốn…
- Phi Nhã, cho anh…
- Không được mà… đừng… em không muốn đâu…
Tử Nhân không trả lời lại chỉ tiếp tục công việc của mình. Phi Nhã nước mắt bắt đầu chảy xuống.
- Em không muốn… anh dừng lại đi mà!
Tử Nhân ngước mắt lên vội vàng dừng lại mọi động tác ôm lấy cô.
- Anh xin lỗi… xin lỗi…
- Híc… em thật sự rất sợ…
- Sợ gì?
- Sợ đau…
- …
/70
|