Đêm nay, Uyển Kỳ khoác lên người chiếc váy xinh đẹp màu hồng phấn. Anh lại thoải mái trong bộ đồ thể thao, cá tính cùng đôi giày thể thao trắng. Bước ra ngoài, Bảo Bảo lon ton chạy phía sau trong bộ vest nhỏ.
- Baba chúng ta đi rước bác dâu ạ?
- Phải, con có muốn cô Phi Nhã thành bác dâu hay không?
- Có ạ.
Cả ba vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà, Hạo Lạc tận tình mở cửa xe cho bà xã và con trai rồi mới ngồi vào ghế lái, lái xe tới một nhà hàng sang trọng.
Vừa đậu xe vào vị trí đã thấy bóng dáng quen thuộc đang thấp thỏm ở phía xa xa. Trình Tử Nhân vội vã chạy lại căn dặn họ.
- Mọi người nấp vào, đợi thời cơ chín mùi thì nhào ra nhé! Giúp anh một vé, anh sẽ không quên ơn mọi người!
Hạo Lạc xuống xe mở cửa cho Uyển Kỳ và Bảo Bảo, không quên cằn nhằn người anh trai của mình.
- Trình Tử Nhân anh thật phiền phức!
Tử Nhân bắt họ chui vào một bức tường ẩn nấp. Ở đây không chỉ có gia đình anh mà còn có ông bà Trình và các bạn bè của Tử Nhân và Phi Nhã. Bọn họ đều tuyệt nhiên giữ im lặng, mắt nhìn chăm chăm ra phía bàn ăn, nơi có Trình Tử Nhân đang ngồi.
Một lúc sau, Phi Nhã xuất hiện trong một bộ váy trắng tinh khiết. Cô nhìn qua bên Tử Nhân khẽ cười khi thấy khung cảnh đêm lãng mạng cùng ánh nến và hoa hồng.
- Hôm nay có gì đặc biệt sao?… Anh hẹn em lại không rước em… là để chuẩn bị những thứ này?
- Bí mật, em lại ghế ngồi đi!
Phi Nhã vừa ngồi xuống đã bất ngờ khi một bó hồng lớn xuất hiện trước mặt. Tử Nhân nở nụ cười ấm áp nhìn cô khiến cô không khỏi xao xuyến đưa tay nhận lấy.
- Cảm ơn anh.
- Cảm ơn thì có hậu tạ không?
- Vậy anh muốn hậu tạ cái gì?
- Về một nhà với anh!
Dứt câu nói, Tử Nhân quỳ xuống một bên gối trước mặt cô. Hộp nhẫn nhung đỏ với bên trong là chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc tỉ mỉ. Phi Nhã bất ngờ nhất thời không biết nên làm gì thì giọng anh lại một lần nữa vang lên.
- Phi Nhã, em đồng ý làm vợ anh nha! Về một nhà với anh và làm mẹ của các con anh. Để phần đời còn lại, anh có thể chăm sóc và yêu thương em!
- Em…
Bất ngờ một lượng khách mời lớn tràn ra, từng tiếng vỗ tay đầy phấn khích đến từng tiếng hô hét náo nhiệt.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Phi Nhã bật cười nhìn những người thân quen của mình. Trong đó còn có cả ba mẹ cô nữa. Cô nhìn xuống anh khẽ liếc xéo.
- Anh là đang lấy mọi người ra khống chế em sao?
- Vậy em đồng ý nhé!
Cô bật cười nhìn anh rồi khẽ gật đầu chìa ra bàn tay xinh đẹp. Tử Nhân hạnh phúc vội vàng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Ôm chặt lấy người con gái này vào lòng, Tử Nhân thầm cảm ơn vì cô đã đồng ý cho phép anh ở bên cạnh.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Phi Nhã nhìn mọi người đầy ngượng ngùng nhưng cũng bị tên mặt dày Tử Nhân cuốn vào nụ hôn sâu. Xung quanh nhìn cặp đôi hạnh phúc này không khỏi vui lây.
Nhà hàng đêm nay đã được đại thiếu gia Trình bao trọn. Vì vậy mà mọi người có thể thỏa thích trọn vị trí và món ăn theo yêu cầu. Gia đình Hạo Lạc chọn vị trí trên sân thượng thoáng mát ăn uống. Uyển Kỳ gọi xong món thì nhóc con nhà cô đã chạy bay đi kiếm ông bà nội. Quả thật là nhóc rất quý ông bà, bởi họ lúc nào cũng yêu thương chiều theo những gì nhóc muốn.
Hạo Lạc coi đó là thuận lợi vì có không gian riêng với vợ. Đợi khi các món ăn đặt trên bàn, anh liền tỉ mỉ gắp từng món cho cô. Món bò bít tết cũng không nỡ để cô dùng dao mà tự tay mình cắt giúp. Uyển Kỳ dựa vào vai anh, miệng vẫn nhai liên hồi.
- Anh à, anh sẽ khiến em trở nên hư hỏng mất!
- Hư hỏng là việc của em còn việc chiều chuộng em cứ để anh lo.
Uyển Kỳ bĩu môi chu mỏ liền bị anh hôn chụt một phát. Cô đánh lên người anh ngồi bật dậy lấy khăn giấy chùi miệng.
- Dầu mỡ không mà hôn em.
- Em còn dám chê?
Cô không trả lời chỉ há miệng ăn miếng bít tết được ghim trên nĩa trong tay anh. Miệng vừa nhai, ánh mắt vừa nhìn lên bầu trời đêm.
- Phi Nhã và Tử Nhân chắc chắn sẽ hạnh phúc!
- Sao hạnh phúc bằng anh và em?
- Thôi đi, anh không thấy Tử Nhân lãng mạng sao? Màn cầu hôn đậm chất ngôn tình lại vô cùng đáng yêu.
- Màn cầu hôn của anh đặc biệt hơn rõ ràng mà.
Hạo Lạc không vui lên tiếng, Uyển Kỳ cười trừ ghim một miếng bít tết cho vào miệng anh, thêm một miếng nữa vào miệng mình nhai chóp chép. Hạo Lạc nhìn cô lên tiếng.
- Em thật sự thích được cầu hôn lãng mạng như vậy sao?
Biết là anh đang suy nghĩ, Uyển Kỳ vội lắc đầu nhướn người qua tai anh khẽ thì thầm.
- Cầu hôn theo cách của anh mới là đặc biệt!
- Em cũng nên biết như vậy!
Cả hai vui vẻ tận hưởng buổi tối bên cạnh nhau. Dù ngoài kia các cặp đôi có những cách thể hiện nào khác thì đối với cô, anh vẫn luôn là đặc biệt nhất. Và cô yêu sự đặc biệt đó của anh.
- Baba chúng ta đi rước bác dâu ạ?
- Phải, con có muốn cô Phi Nhã thành bác dâu hay không?
- Có ạ.
Cả ba vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà, Hạo Lạc tận tình mở cửa xe cho bà xã và con trai rồi mới ngồi vào ghế lái, lái xe tới một nhà hàng sang trọng.
Vừa đậu xe vào vị trí đã thấy bóng dáng quen thuộc đang thấp thỏm ở phía xa xa. Trình Tử Nhân vội vã chạy lại căn dặn họ.
- Mọi người nấp vào, đợi thời cơ chín mùi thì nhào ra nhé! Giúp anh một vé, anh sẽ không quên ơn mọi người!
Hạo Lạc xuống xe mở cửa cho Uyển Kỳ và Bảo Bảo, không quên cằn nhằn người anh trai của mình.
- Trình Tử Nhân anh thật phiền phức!
Tử Nhân bắt họ chui vào một bức tường ẩn nấp. Ở đây không chỉ có gia đình anh mà còn có ông bà Trình và các bạn bè của Tử Nhân và Phi Nhã. Bọn họ đều tuyệt nhiên giữ im lặng, mắt nhìn chăm chăm ra phía bàn ăn, nơi có Trình Tử Nhân đang ngồi.
Một lúc sau, Phi Nhã xuất hiện trong một bộ váy trắng tinh khiết. Cô nhìn qua bên Tử Nhân khẽ cười khi thấy khung cảnh đêm lãng mạng cùng ánh nến và hoa hồng.
- Hôm nay có gì đặc biệt sao?… Anh hẹn em lại không rước em… là để chuẩn bị những thứ này?
- Bí mật, em lại ghế ngồi đi!
Phi Nhã vừa ngồi xuống đã bất ngờ khi một bó hồng lớn xuất hiện trước mặt. Tử Nhân nở nụ cười ấm áp nhìn cô khiến cô không khỏi xao xuyến đưa tay nhận lấy.
- Cảm ơn anh.
- Cảm ơn thì có hậu tạ không?
- Vậy anh muốn hậu tạ cái gì?
- Về một nhà với anh!
Dứt câu nói, Tử Nhân quỳ xuống một bên gối trước mặt cô. Hộp nhẫn nhung đỏ với bên trong là chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc tỉ mỉ. Phi Nhã bất ngờ nhất thời không biết nên làm gì thì giọng anh lại một lần nữa vang lên.
- Phi Nhã, em đồng ý làm vợ anh nha! Về một nhà với anh và làm mẹ của các con anh. Để phần đời còn lại, anh có thể chăm sóc và yêu thương em!
- Em…
Bất ngờ một lượng khách mời lớn tràn ra, từng tiếng vỗ tay đầy phấn khích đến từng tiếng hô hét náo nhiệt.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Phi Nhã bật cười nhìn những người thân quen của mình. Trong đó còn có cả ba mẹ cô nữa. Cô nhìn xuống anh khẽ liếc xéo.
- Anh là đang lấy mọi người ra khống chế em sao?
- Vậy em đồng ý nhé!
Cô bật cười nhìn anh rồi khẽ gật đầu chìa ra bàn tay xinh đẹp. Tử Nhân hạnh phúc vội vàng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Ôm chặt lấy người con gái này vào lòng, Tử Nhân thầm cảm ơn vì cô đã đồng ý cho phép anh ở bên cạnh.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Phi Nhã nhìn mọi người đầy ngượng ngùng nhưng cũng bị tên mặt dày Tử Nhân cuốn vào nụ hôn sâu. Xung quanh nhìn cặp đôi hạnh phúc này không khỏi vui lây.
Nhà hàng đêm nay đã được đại thiếu gia Trình bao trọn. Vì vậy mà mọi người có thể thỏa thích trọn vị trí và món ăn theo yêu cầu. Gia đình Hạo Lạc chọn vị trí trên sân thượng thoáng mát ăn uống. Uyển Kỳ gọi xong món thì nhóc con nhà cô đã chạy bay đi kiếm ông bà nội. Quả thật là nhóc rất quý ông bà, bởi họ lúc nào cũng yêu thương chiều theo những gì nhóc muốn.
Hạo Lạc coi đó là thuận lợi vì có không gian riêng với vợ. Đợi khi các món ăn đặt trên bàn, anh liền tỉ mỉ gắp từng món cho cô. Món bò bít tết cũng không nỡ để cô dùng dao mà tự tay mình cắt giúp. Uyển Kỳ dựa vào vai anh, miệng vẫn nhai liên hồi.
- Anh à, anh sẽ khiến em trở nên hư hỏng mất!
- Hư hỏng là việc của em còn việc chiều chuộng em cứ để anh lo.
Uyển Kỳ bĩu môi chu mỏ liền bị anh hôn chụt một phát. Cô đánh lên người anh ngồi bật dậy lấy khăn giấy chùi miệng.
- Dầu mỡ không mà hôn em.
- Em còn dám chê?
Cô không trả lời chỉ há miệng ăn miếng bít tết được ghim trên nĩa trong tay anh. Miệng vừa nhai, ánh mắt vừa nhìn lên bầu trời đêm.
- Phi Nhã và Tử Nhân chắc chắn sẽ hạnh phúc!
- Sao hạnh phúc bằng anh và em?
- Thôi đi, anh không thấy Tử Nhân lãng mạng sao? Màn cầu hôn đậm chất ngôn tình lại vô cùng đáng yêu.
- Màn cầu hôn của anh đặc biệt hơn rõ ràng mà.
Hạo Lạc không vui lên tiếng, Uyển Kỳ cười trừ ghim một miếng bít tết cho vào miệng anh, thêm một miếng nữa vào miệng mình nhai chóp chép. Hạo Lạc nhìn cô lên tiếng.
- Em thật sự thích được cầu hôn lãng mạng như vậy sao?
Biết là anh đang suy nghĩ, Uyển Kỳ vội lắc đầu nhướn người qua tai anh khẽ thì thầm.
- Cầu hôn theo cách của anh mới là đặc biệt!
- Em cũng nên biết như vậy!
Cả hai vui vẻ tận hưởng buổi tối bên cạnh nhau. Dù ngoài kia các cặp đôi có những cách thể hiện nào khác thì đối với cô, anh vẫn luôn là đặc biệt nhất. Và cô yêu sự đặc biệt đó của anh.
/70
|