Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

CHƯƠNG 459

/520


Chương 459: Bắt cóc

"Du Hải, Hàn Công Danh mới vừa gọi điện thoại cho em, anh ta muốn em. tới quán bar Giang Ngạn, thời gian không còn sớm nữa, em đi qua bây giờ đây Hạ Nhược Vũ đi ra khỏi phòng bệnh thì tìm gặp Mạc Du Hải, cô nói chuyện Hàn Công Danh hẹn mình đi gặp cho anh nghe.

Người nọ suy nghĩ một lúc mới gật đầu: "Đi đi, em phải chú ý an toàn nhé, cẩn thận một chút." Hạ Nhược Vũ nhìn anh với ánh mắt trấn an: "Anh yên tâm đi, em không sao

ca."

Mạc Du Hải cười nói: "Anh biết, anh yên tâm về em mà, nhưng phải chú ý an toàn."

Hạ Nhược Vũ đáp lời rồi rời khỏi bệnh viện, một mình lái xe đến quán bar Giang Ngạn,

Lúc này đây, Hàn Công Danh đã đợi ở trong quán bar rồi, hôm nay anh ta cố ý mặc âu phục phẳng phiu, ngay cả mái tóc cũng được chải cẩn thận, mỗi lần khi gặp riêng Hạ Nhược Vũ, anh ta đều rất chú ý đến ngoại hình. Thấy Ha Nhược Vũ đi vào, ánh mắt Hàn Công Danh lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, anh ta bước nhanh nhưng không hề mất phần ưu nhã, mỉm cười ra đón: "Nhược Vũ, em đến rồi à, anh chờ em đã lâu rồi, nhanh ngồi đi, anh gọi cho em loại rượu vang em thích rồi”

Hạ Nhược Vũ không hề tỏ vẻ gì, cô khẽ nói: "Cảm ơn" Hàn Công Danh cũng sửng sốt, mặc dù giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng dường như có cảm giác như đẩy người ta ra xa ngàn dặm, khiến anh ta cảm thấy giữa hai người như có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Sau một thoáng sửng sốt, Hàn Công Danh im lặng thở dài, lúc Hạ Nhược Vũ ngồi xuống phía đối diện, hai người nhìn nhau không nói gì, cứ trầm mặc như thế.

Một lát sau, Hạ Nhược Vũ mới mở lời: "Hàn Công Danh à, trước kia tôi cứ nghĩ là mình hiểu rõ anh, nhưng giờ xem ra anh và tôi thực sự rất xa lạ.”

Khỏe môi Hàn Công Danh hơi run lên, anh ta thở dài đáp: "Anh cũng sắp không nhận ra bản thân mình lúc này nữa, nhưng mà biết làm sao được, anh thực sự rất muốn có nó.

Hạ Nhược Vũ hỏi: "Anh muốn cái gì?"

Ánh mắt Hàn Công Danh sáng quắc nhìn Hạ Nhược Vũ, giọng nói kiên định đến lạ thường: "Trên đời này anh có thể từ bỏ mọi thứ, anh chỉ muốn em thôi."

Hạ Nhược Vũ sửng sốt thoáng qua, cô cảm nhận được sự quyết tuyệt và thành ý của Hàn Công Danh, trong lòng cô cũng thấy hơi cảm động, cô khẽ mỉm cười: "Cảm ơn anh, nhưng chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, tôi không thể đón nhận tình cảm của anh được.

Vẻ mặt Hàn Công Danh như ảm đạm hơn, đây là đáp án mà anh ta đã sớm nghĩ tới rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy đau đớn lạ, anh ta không kìm được hỏi: "Rốt cuộc anh phải làm sao thì mới có thể làm em rung động được?"

Hạ Nhược Vũ phất tay: "Không cần anh phải làm gì cả, chúng ta không thể ở bên nhau đầu, cho nên anh đừng suy nghĩ đến những chuyện này nữa, vậy đi, nói về chuyện của Lục Khánh Huyền nhé?

Hàn Công Danh thất vọng rõ ràng, nhưng trước mặt Hạ Nhược Vũ, dù thể nào đi nữa anh ta cũng không tức giận được, chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Nhược Vũ, em không thể nhúng tay vào chuyện này được, đây là vấn đề giữa anh và Mac Du Hai."

Hạ Nhược Vũ khẽ cười: "Thôi mà, anh ấy là người yêu của tôi, chuyện của anh ấy không phải là chuyện của tôi sao?"

Khuôn mặt Hàn Công Danh như căng cứng, anh ta lập tức bình tĩnh lại: "Nhược Vũ, em không biết cách đàm phán nhi, anh nghĩ mình hiểu em hơn đây, em không thuyết phục được anh đâu"

Hạ Nhược Vũ khẽ cười, nói: "Anh đừng xem thường tôi, tôi cũng khó đối phó lắm đấy"

Hàn Công Danh nhún vai: "Được rồi, Nhược Vũ à, anh có thể thả Lục Khánh Huyền ra, nhưng em phải đi cùng với anh, em có đồng ý không?"

Hạ Nhược Vũ mếu máo: "Hàn Công Danh à, anh không hề có thành ý chút nào, anh không thể nói điều kiện nào đó mà tôi có thể chấp nhận à?"

Hàn Công Danh bỗng nở một nụ cười khó lường: "Nhược Vũ, em nghĩ anh là người bỏ lỡ cơ hội à, nếu em đã tới rồi thì chắc chắn anh sẽ không thả em đi đâu."

Hạ Nhược Vũ tỏ vẻ đề phòng: "Tôi biết anh sẽ không ép buộc tôi làm bất cứ chuyện gì, anh không định làm vậy thật đâu, nếu đúng là thế thì tôi nhìn nhầm anh mất rồi."

Hàn Công Danh cúi đầu, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng cô cảm giác như anh ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm, rốt cuộc anh ta cũng quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: "Nhược Vũ, xin lỗi em, anh không muốn làm trái ý của em, nhưng anh thực sự không nỡ xa rời em chút nào, cho nên anh muốn mang em đi."

Hạ Nhược Vũ nhíu mày: "Anh hiểu tối mà, tôi sẽ không đi cùng anh đâu, có giỏi thì anh giết tôi đi"

Hàn Công Danh cũng nhíu mày, đúng là Hạ Nhược Vũ rất bướng bỉnh ngoan cường, lúc không thể thuyết phục được cô, dù có dùng thủ đoạn nào đi nữa thì cô cũng sẽ không đi vào khuôn phép.

Anh không nỡ ra tay với Hạ Nhược Vũ, bởi vì Hàn Công Danh không muốn làm cô bị thương gì, bỗng nhiên Hàn Công Danh hơi biến sắc, anh ta nhìn thấy có hai người xuất hiện trong quán bar, ngồi ở trong góc liếc mắt nhìn về hướng bên này.

"Đúng là Mạc Du Hải không giữ lời hứa, phái người đến đây giám sát anh." Hàn Công Danh nhận ra hai người đó chính là tay chân của Mạc Du Hải, anh ta đứng dậy nắm lấy cổ tay cô.

"Nhược Vũ, nhất định em phải đi theo anh."

"Anh điên à? Buông tôi ra" Hạ Nhược Vũ cố gắng giãy giụa, nhất quyết không theo.

Hàn Công Danh không nghĩ ngợi được nhiều, giọng điệu của anh ta nghiêm khắc hơn rất nhiều: "Nhược Vũ, anh không còn thời gian để lãng phí với em, em phải đi cùng anh, nếu không đừng trách anh không khách sáo."

Họ đứng đây lôi kéo thu hút ánh mắt của không ít người, hai cấp dưới mà Tinh Giang phải tới thấy hai người như vậy cũng đứng dậy vội vàng xông lên.

Trong tình thế cấp bách, Hàn Công Danh rút súng lục trong túi ra, để lên đầu Hạ Nhược Vũ: "Mấy người không được tới đây, lùi về sau"

Hạ Nhược Vũ bị kèm ở hai bên, hai người họ cũng không dám lộn xộn, cho nên họ bèn giơ tay ra hiệu mình sẽ không làm gì nguy hiểm.

"Nhược Vũ, anh xin lỗi, anh không có lựa chọn nào khác, anh thực sự rất yêu em, cho nên nhất định anh phải mang em đi, mặc dù sẽ làm tổn thương em, nhưng sau này anh sẽ cho em một câu trả lời, giờ anh mong em tôn trọng ý anh" Ánh mắt Hàn Công Danh bỗng trở nên kiên định.

Anh ta có thể từ bỏ tài sản vất vả lắm mới giành được từ tay Lục Hằng, cũng có thể rời khỏi thành phố quen thuộc, nhưng tuyệt đối không thể bỏ lại Hạ Nhược Vũ.

Hạ Nhược Vũ nhíu mày, cô có thể cảm giác được tay Hàn Công Danh run lên vì kích động, cô lại không hề sợ mà bình thản nói với anh ta: "Hàn Công Danh, anh bình tĩnh một chút, anh làm vậy cũng không có được tôi đâu."

Hàn Công Danh cười lạnh một cái, suy nghĩ của anh ta có phần hỗn loạn, sự cố chấp của anh ta với Hạ Nhược Vũ khiến tâm trạng anh ta rất lạ: "Nhược Vũ, nếu em không đi cùng với anh, anh sẽ giết em rồi giết hết mọi người ở đây chôn cùng mình, cuối cùng anh với em cùng chết, nói chung nhất định anh phải có được em."

Hạ Nhược Vũ cảm giác cảm xúc của Hàn Công Danh đã không thể khống chế được, lúc này không thể kích thích anh ta quá mức được: "Được rồi, tôi đi với anh."

Ánh mắt Hàn Công Danh lóe lên tia hy vọng, bắt cóc Hạ Nhược Vũ đi ra ngoài.

Trong một góc bí mật ở quán bar, Lục Khánh Huyền ngẩng đầu lên, cô ta đã tới đây từ sớm, lặng lẽ theo dõi mọi chuyện, thấy Hàn Công Danh ép buộc Hạ

Nhược Vũ, vẻ mặt cô ta âm trầm cười lạnh: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Người áo đen bên cạnh gật đầu: "Cô chủ cứ yên tâm, họ không thể sống sót rời đi đầu”


 

 


/520

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status