Khắp các con đường ở Đế Đô hôm nay đều ồn áo náo nhiệt, người người đổ ra đường với những trang phục sặc sỡ, ai ai cũng đeo những chiếc mặt nạ hóa trang đầy đủ hình hạng màu sắc khác nhau. Có người mang mặt nạ đơn giản như Tử Phong, có người thì cầu kì đẹp đẽ, lại có người trông dữ tợn, nhưng chung quy họ đều muốn hóa thân thành một nhân vật nào đó.
Trên đường đi, Tử Phong bắt gặp không ít người mang mặt nạ liên quan tới những nhóm tham gia thi đấu, trong đó có cả nhóm Vô Cực Tử Phong cũng bắt gặp rất nhiều: Như mặt nạ Hắc Long của Minh Nguyệt, Hoàng Kim Ngưu của Đại Tượng hay thậm chí là mang hình một Tử Huyền Long với ba sừng đặc trưng của hắn. Chỉ khác là trông mặt nạ về Tử Huyền Long quá dữ tợn, có vẻ dân chúng Đế Đô đều đã biết đến thân phận của Tử Huyền Long rồi, dù sao một thông tin nào đó chỉ cần lộ ra thì sẽ nhanh chóng được tất cả mọi người biết đến, nhất là một ác long có tiếng như Tử Huyền Long.
Những phương tiện di chuyển trong Đế Đô dường như đều không hoạt động nhiều trong ngày hôm nay, dân chúng đều đổ ra đường để vui chơi và xem đoàn diễu hành đang nối dài trên khắp các con phố hiện đại.
Tử Phong đang đứng quan sát đoàn người bên dưới trên một chiếc cầu tương đối ít người qua lại. Đoàn diễu hành dài không thấy đuôi đang ở dưới đường, từ trên cao thế này rất khó quan sát được cận cảnh sự đẹp đẽ của những công trình tráng lễ đầy màu sắc đang đi chuyển chầm chậm trên những con đường bên dưới được, vì vậy nên nơi này tương đối vắng vẻ.
Những con người, chủng tộc, những công trình, phương tiện đẹp đẽ nguy nga đang chầm chầm di chuyển trong sự chiêm ngưỡng của dân chúng và khách tham quan. Đoàn diễu hành cứ tuần tự đi qua hết đoàn này tới đoàn khác, hết đám người này tới đám người khác. Tử Phong mắt nhìn nhưng tâm không để ý đến, hắn rốt cuộc chẳng biết mình đang muốn tìm gì, hay đang làm gì ở đây nữa.
-☉-
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng sau lưng Tử Phong vang lên một tiếng cười nhẹ và giọng nói trong trẻo êm dịu:
- Hi hi… trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Tử Phong quay người lại, hắn nhìn thấy một người con gái mang một chiếc mặt nạ hồ ly màu tím, đó chính là mặt nạ Tử Mị Hồ. Nhưng Tử Phong cũng dễ dàng nhận ra đằng sau chiếc mặt nạ đó là ai, người đó cũng chính là một Tử Mị Hồ thật sự: Hàm Hương.
- Cô nhận ra tôi?
Tử Phong bất ngờ hỏi, hắn ngạc nhiên vì hắn đã biến ảo sơ qua về hình dáng bên ngoài, đeo mặt nạ, cả khí tức cũng che dấu nhưng Hàm Hương vừa nói như thế tức là đã nhận ra hắn, vì hắn và Hàm Hương đã từng gặp nhau ở Chợ Trời, và đặc biệt cả hai cũng đã đánh nhau trên võ đài.
- Nói thế nào nhỉ - Hàm Hương cười cười đằng sau chiếc mặt nạ nói - Mùi hương của anh cũng rất đặc biệt, có phần ấm áp giống Nguyệt tỷ.
- Mùi hương?
Tử Phong mờ mịt nhắc lại, hắn nhớ lần trước trong vòng loại tổ chức ở không gian kỳ lạ kia. Hàm Hương đã nhận ra Minh Nguyệt một phần là nhờ “mùi hương đặc biệt” chỉ có ở Minh Nguyệt, chẳng lẽ Hàm Hương nhận ra người khác bằng khứu giác sao.
- Hi hi hi… - Hàm Hương vội cười giải thích - Mùi hương ở đây không phải là những gì anh ngửi được đâu, mà đó là màu sắc, độ rung động hình dáng, cảm nhận của bản thân và sự đặc biệt ở trường năng lượng Chân Khí xung quanh cơ thể anh, chắc anh cũng biết đến cặp mắt này rồi chứ.
Hàm Hương đưa tay chỉ vào mắt mình sau chiếc mặt nạ rồi trỏ về mắt Tử Phong ra hiệu. Tử Phong ngay lập tức hiểu ra hàm ý đó, Hàm Hương đang muốn ám chỉ đến Tử Nhãn, cặp mắt có thể nhìn thấy năng lượng và mạng lưới kinh mạch trong cơ thể người khác. Không ngờ Tử Nhãn lại có thể dùng để phân biệt một người bằng cách nhìn vào trường năng lượng bao quanh cơ thể họ. Hàm Hương có thể sử dụng vào trường hợp này quả là rất hữu dụng, nhưng để có thể làm vậy thì phải yêu cầu một trình độ rất cao.
- Ra vậy, tôi không nghĩ tới nó lại có thể dùng như thế.
- Sao anh cứ xưng hô cô cô tôi tôi hoài vậy, như thế không thấy có phần xa cách quá không?
- Tôi quen gọi như vậy rồi.
- Thói quen có thể sửa được mà, dù sao tôi cũng chỉ vừa hơn hai mươi tuổi thôi, chúng ta gọi nhau là anh em hay huynh muội vẫn được mà.
Tử Phong nghe vậy bất chợt cười nhẹ, chẳng lẽ hắn lại nói ra là hắn vừa sinh cách đây vài tháng hay sao.
- Anh cười cái gì? - Hàm Hương đổi giọng như tức giận nói - Hay anh nghĩ tôi đang nói đùa?
Hàm Hương nghĩ vậy cũng có phần đúng, vì chỉ với hai mươi năm mà một người đã đạt tới trình độ Đại Yêu cao cấp là một chuyện khó tin. Nhưng Tử Phong thì chắc chắn sẽ tin, vì hắn lúc vừa xuất hiện còn chẳng đạt được đẳng cấp Yêu Linh nữa là.
- Không phải vậy, tôi chỉ nhớ đến một vài chuyện thôi.
- Hừ… thôi mặc kệ anh, anh muốn gọi thế nào cũng được.
Hàm Hường như đang giận dỗi quay đầu nhìn xuống dòng người đông đúc bên dưới. Tử Phong nhìn thấy điệu bộ ấy cũng không nói gì nữa, hắn cảm thấy Hàm Hương giống như vừa thay đổi sau trận đấu hôm qua vậy. Lúc trước tuy Hàm Hương có phần vui tươi, nhưng trong thâm tâm luôn có điều gì đó nặng nề, nhưng bây giờ cô ấy lại có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Tử Phong cũng nhìn dòng người phía dưới rồi chợt nói:
- Dường như tâm trạng cô đang rất tốt?
- Ừm - Hàm Hương khẽ gật đầu nói - Tôi vừa có một giấc ngủ dài, một giấc ngủ yên bình kéo dài đến tận sáng nay.
- Còn tôi thì vừa bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh, chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi.
- Ha ha ha... - Hàm Hương bật cười, tiếng cười trong trẻo xua tan mọi muộn phiền trong lòng của cả hai.
Hàm Hương cười vài tiếng rồi sau đó quay mặt lại nhìn Tử Phong nói tiếp:
- Anh được Nguyệt tỷ chữa lành nên mới hồi phục nhanh tới mức đó phải không, chứ nghĩ lại thì hôm qua tâm trạng tôi có phần không tốt nên hơi nặng tay.
Tử Phong không biết mình có được Minh Nguyệt chữa lành hay không, nhưng cũng lặng lẽ gật đầu cho có lệ.
- Nguyệt tỷ rất tốt - Hàm Hương giọng nhỏ nhẹ nói - Nhưng có lẽ tôi đã khiến tỷ ấy thất vọng rất nhiều.
Hàm Hương nói xong thì có phần hơi buồn, Tử Phong vội lên tiếng nói:
- Không đâu, Nguyệt tỷ không thất vọng chuyện gì cả, tỷ ấy thực sự rất quan tâm tới cô.
- Anh biết chuyện giữa tôi và Nguyệt tỷ.
- Tôi đã nghe kể qua.
- Xem ra anh cũng rất thân thiết với tỷ ấy - Hàm Hương khẽ cười nói.
- Thật ra tôi chỉ vừa biết đến mọi người trong nhóm gần đây thôi, còn thời gian tiếp xúc với Nguyệt tỷ cũng rất ít.
- Thời gian quen biết nhau không nói lên được điều gì, quan trọng là sự thấu hiểu - Hàm Hương trầm ngâm nói - Tôi và Nguyệt tỷ sống với nhau từ bé, nhưng tôi rốt cuộc lại không hiểu được tỷ ấy.
- Tôi nghĩ không phải là cô không hiểu Nguyệt tỷ, mà là cô không hiểu chính cô.
Hàm Hương nghe Tử Phong nói vậy thì có phần kì lạ, nàng là người hay khuyên bảo người khác, bây giờ lại nghe một người nói nàng không hiểu chính bản thân nên cũng bình tĩnh hỏi lại:
- Anh nói vậy là sao?
- Hôm trước Nguyệt tỷ đã nói với tôi: “Một người càng thấu rõ những chuyện của người khác, thì với vấn đề của bản thân họ, họ lại càng mù mờ”
Hàm Hương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Tử Phong tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ đến chuyện của cô, tôi từng nghe cô nói: mỗi khi bên cạnh Nguyệt tỷ, cô đều có một cảm giác bất an, và cảm giác đó chỉ đến từ một người mà thôi, đó là Minh Nguyệt. Có phải như vậy không?
Hàm Hương gật đầu, đúng là lần đầu gặp lại nhóm Minh Nguyệt trong vòng loại ở không gian kỳ lạ kia, Hàm Hương có nói như vậy, và đó là sự thật.
- Cô hiểu rõ những chuyện của người khác, nhưng lại không hiểu chính cảm giác của mình, cô bất an chỉ vì một nguyên nhân thôi: cô rất lo lắng cho người thân của mình, cô không muốn bị người ấy bỏ rơi, cô sợ một ngày nào đó người thân yêu của mình sẽ biến mất, cô từng mất gia đình nên cảm giác đó luôn khiến cô ám ảnh. Chính cảm giác yêu thương lo lắng đến người thân đó, nó đã biến thành sự bất an khi nghĩ đến chuyện phải mất họ, và nếu không hiểu rõ cảm giác ấy, thì từ yêu thành hận là một ranh giới rất mong manh. Trong trường hợp giữa cô và Nguyệt tỷ, thì cảm giác bất an của cô chính là như vậy, từ yêu thương đã chuyển thành thù hận.
Hàm Hương nghe từng lời của Tử Phong mà khiến bản thân như bừng tỉnh, nàng nói rất nhiều đến những chuyện vướng mắt của người khác, nhưng chính bản thân nàng lại chưa bao giờ tự giải đáp vấn đề của bản thân. Lần đầu tiên trong đời nàng có một người nói thẳng ra vấn đề mà bản thân đang gặp phải. Nếu Hàm Hương mà biết lời nói đó đến từ một tên lầm lỳ ít nói, tên đó cũng chẳng có hiểu biết tâm lý gì thì e là khó tin, nhưng trong trường hợp này lại khác, những lời của Tử Phong lại khiến Hàm Hương chợt tỉnh ngộ. Nàng rốt cuộc đã hiểu được một chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng tự nàng lại làm cho nó thành khó khăn. Một tình thương gia đình thuần túy đã khiến nàng lạc lối thành sự thù hận đeo đuổi suốt mười mấy năm ròng rã, nàng đổ lỗi cho Minh Nguyệt chuyện quá khứ, nhưng lại không nhìn ra sự hiểu lầm của bản thân đã khiến nàng lạc lối như thế nào.
Ánh mắt Hàm Hương chợt ứa lệ, nàng vội quay mặt nhìn xuống dòng người phía dưới. Tử Phong không nhìn thấy phản ứng đằng sau chiếc mặt nạ đó nên tưởng mình nói gì đó có lỗi:
- Chắc tôi nói sai rồi, xin lỗi cô, đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi.
- Không… - Hàm Hương im lặng một chút rồi nói - Anh nói rất đúng, tôi cũng đã lạc lối, tự hiểu mình là điều bản thân tôi đã không nhận ra.
Tử Phong im lặng không nói gì, hắn nhận thấy Hàm Hương đang trấn tĩnh muốn suy nghĩ điều gì đó, nàng nhìn dòng người phía dưới nhưng lại nhớ đến quá khứ. Hàm Hương bất chợt lên tiếng:
- Tôi biết Nguyệt tỷ bỏ đi là vì lo lắng cho tôi, tôi biết tỷ ấy không muốn làm hại tôi vì những vấn để nằm ở chính bản thân tỷ ấy, nhưng tôi đã quá ích kỷ rồi, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tình cảm và cảm giác của tỷ ấy.
- Có thể quyết định bỏ đi lúc đó của Nguyệt tỷ là không đúng - Tử Phong trầm ngâm nói - Nhưng có một điều mà cô không biết... Nguyệt tỷ đã rất nhiều lần quay lại rừng U Linh để tìm cô.
Hàm Hương nghe câu đó thì trong lòng chợt đau nhói, chính nàng đã rời bỏ rừng U Linh để đi tìm Minh Nguyệt, Minh Nguyệt thì lại quay về rừng U Linh để tìm nàng. Hai người tìm nhau nhưng rốt cuộc lại thành ra như vậy, điều này lại khiến Hàm Hương hiểu lầm thêm nữa, rồi từ bất an lo lắng đã thành thù hận nổi lên từ tình thương.
- Tại sao tỷ ấy lại không tự mình nói với tôi - Hàm Hương giọng nghẹn ngào nói - Nếu tỷ ấy nói ra thì đã không đến nỗi nào.
- Có lẽ Nguyệt tỷ giống cô, lạc lối trong vướng mắc của bản thân, hoặc là tỷ ấy muốn cô tự mình nhận ra.
- Nhận ra ư? Bây giờ tôi đã nhận ra rồi thì sẽ thế nào đây… tôi nửa muốn ặp lại tỷ ấy, nửa không muốn. Tại sao mọi chuyện lại thành như thế này?
Hàm Hương giọng nghẹn ngào, nàng im lặng nhìn Tử Phong như muốn Tử Phong nói gì đó. Tử Phong nhìn chiếc mặt nạ Tử Mị Hồ có nụ cười vui vẻ mà Hàm Hương đang đeo, nhưng hắn biết đằng sau chiếc mặt nạ đó là hai dòng nước mắt của nàng, nhưng hắn nói tới đây thì bí bách, hắn chưa bao giờ gặp phải cảnh nói chuyện với con gái lúc cô ấy đang khóc cả. Mà nếu có nhớ ra kiếp trước, thì những lần hắn đứng đối diện với Tuyết Nhi lúc khóc, hắn cũng im thin thít.
- Có lẽ là như vậy...
Hàm Hương thấy Tử Phong chẳng nói năng gì, tâm trạng nàng cũng bình ổn lại, có lẽ câu trả lời lúc này thì im lặng là cách tốt nhất. Hàm Hương nghĩ Tử Phong im lặng là vì muốn nhắn nhủ đến mình hãy bình ổn thân tâm, im lặng và đối diện với Minh Nguyệt, giải quyết những vướng mắc của cả hai. Đây đúng là cách giải quyết tốt nhất, Hàm Hương thầm đoán Tử Phong đã đưa ra một câu trả lời rất hợp lý mặc dù không nói gì.
-☉----------☉----------☉-
Thời gian trôi qua, Tử Phong và Hàm Hương vẫn yên lặng theo dõi cuộc diễu hành từ trên một chiếc cầu, hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng tâm trạng cả hai có phần thoải mái hơn rất nhiều. Hàm Hương trải qua trận chiến hôm qua đã khiến nàng hiểu thêm vài việc, hôm nay lại được Tử Phong làm sáng tỏ những vướng mắc trong lòng nên bây giờ nàng đang rất thoải mái, gánh nặng theo đuổi bao năm qua như vụt bay đi mất.
- Trận đấu hôm qua... anh khiến tôi bất ngờ thật đó?
Hàm Hương trở lại bộ dạng vui tươi, nhưng đây là niềm vui thực sự của nàng đã rất lâu rồi không trải qua như vậy.
Tử Phong nghe câu nói đó liền biết ngay đến ý của Hàm Hương muốn nói đến điều gì, đó là việc hắn biến thân thành Minh Nguyệt để đánh lừa Hàm Hương.
- Cũng chỉ may mắn thôi.
Tử Phong nói xong liền lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Hàm Hương, nếu nói về nhẫn không gian thì Tử Phong cũng đã có vài cái. Trong nhóm Vô Cực thì nhẫn không gian là thứ dư giả nhiều nhất.
- Cái gì đây? Sao lại đưa nó cho tôi - Hàm Hương thấy Tử Phong tự dưng lại đưa nhẫn cho mình nên ngạc nhiên hỏi.
- Bên trong là vật mà cô vừa nhắc tới.
Hàm Hương cảm thấy tò mò, nàng chỉ nói đến khả năng biến hình của Tử Phong, mà hắn tự dưng lại đưa một vật cho nàng là thế nào. Hàm Hương cũng nhận lấy chiếc nhẫn rồi xem xét. Khi nhận lấy nhẫn không gian, Hàm Hương liền cảm nhận thấy bên trong có một khối kim loại xấu xí, nhưng Tử Nhãn của nàng có thể thấy được khối kim loại ấy phát ra ánh sáng màu tím kì lạ.
Đây chính là khối kim loại đã khiến Hàm Hương từng muốn mua lại của Tử Phong, sau đó còn bỏ thời gian ra để theo dõi Tử Phong ở khu đấu giá. Nhưng vì sau này có sự xuất hiện của Minh Nguyệt nên toàn bộ tâm trí của nàng đều đặt vào Minh Nguyệt mà bỏ qua khối kim loại kỳ lạ đó.
- Chính là nó - Hàm Hương nhận ra khối kim loại nên bất ngờ nói.
- Ừ… nó là nguyên nhân của việc hôm qua.
- Không ngờ anh lại may mắn như vậy - Hàm Hương hâm mộ nói, sau đó nàng đưa chiếc nhẫn lại cho Tử Phong.
Tử Phong thấy vậy liền nói:
- Tôi đưa nó cho cô mà, sao cô đưa lại cho tôi làm gì.
- Đưa cho tôi? Như vậy là sao? - Hàm Hương cảm thấy khó hiểu hỏi.
- Thì tôi đã học hết nó rồi, nó bây giờ với tôi không có giá trị, nhưng biết đâu lại có cơ duyên với cô.
- Ý của anh là tặng nó cho tôi!
- Ừm.
Hàm Hương nghe câu trả lời đó thì càng ngạc nhiên nhìn Tử Phong, nàng lăn lộn sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này từ bé, đã chứng kiến qua biết bao nhiêu những âm mưu nham hiểm, nhưng tính toán độc ác, cả những hành động gian xảo lẫn man rợ. Hàm Hương chưa bao giờ gặp một người giữ trong tay một vật báu, rồi đưa cho một người khác để chia sẻ chỉ vì lý do: tôi đã học rồi, bây giờ tôi tặng lại cho bạn. Nếu chuyện như thế thật sự tồn tại ở nhiều nơi thì đã không dẫn đến tình trạng hỗn loạn tranh đấu, đè đầu người khác mà leo lên đỉnh cao tồn tại cả.
- Anh từ trên trời rơi xuống à - Hàm Hương vội che miệng cười - Nếu là người khác, anh có đưa cho họ không.
- Nếu họ có duyên thì tôi vẫn sẽ đưa cho họ - Tử Phong gật đầu nói - Dù sao thì thông điệp bên trong vật đó là hãy đưa đến cho nhiều người mà.
Hàm Hương không biết thông điệp trong khối kim loại mà Tử Phong nói đến là gì, nhưng với tính cách này của Tử Phong thì đúng là lần đầu Hàm Hương gặp phải loại người “ngây thơ” như vậy.
- Anh đưa nó cho tôi chỉ vì cơ duyên thôi sao.
- Tôi và cô cùng nhìn thấy nó, chỉ là tôi nhanh tay hơn một xíu thôi, bây giờ nó đến tay cô cũng là hợp lý - Tử Phong cười nói, nhưng câu nói tiếp theo lại gây bất ngờ cho Hàm Hương - Với lại tôi rất thích cô.
Hàm Hương nghe câu đó bỗng ngượng chín mặt, lần đầu tiên nàng biểu hiện cảm giác này, tuy đây không phải lần đầu nàng nghe mấy lời tương tự như vậy, nhưng cảm giác câu nói của Tử Phong lại có sức tấn công mãnh liệt khiến một người rắn rỏi về mặt tình cảm như Hàm Hương cũng bị hạ gục. Đặc biệt là sau màn xóa bỏ cảm giác bất an trong người nàng của Tử Phong, rồi có màn tặng quà không điều kiện khiến Hàm Hương bất ngờ, tiếp theo là một lời “tỏ tình” ngay lúc cảm xúc của Hàm Hương vừa thoát khỏi tình cảnh của quá khứ cộng với tâm trạng khác lạ vì gặp một “người tốt” như Tử Phong. Nếu nói đây là một kế hoạch tán gái do Tử Phong lập ra thì nó rất hiệu quả, đánh gục sức chống đỡ vốn được nàng tạo ra trong quá khứ chỉ vừa mới tháo ra lúc nãy thôi.
- Cái… cái gì - Hàm Hương ngập ngừng không thành câu nói.
- Cô là một người rất tốt, luôn lạc quan vui tươi, cảm giác bên cạnh cô cũng rất thoải mái nên tôi thích.
- À… thì ra là vậy.
Hàm Hương vội trấn tĩnh, may mà có mặt nạ che mặt khiến Tử Phong không thấy gương mặt ngượng ngùng của Hàm Hương. Nếu không, nàng không biết phải đối diện thế nào với Tử Phong trước câu nói gây hiểu lầm tai hại, và có sức sát thương cực lớn của hắn cả.
- Cảm ơn anh vì vật này - Hàm Hương đưa chiếc nhẫn vẫy vẫy trước mặt nói - Sau này tôi sẽ báo đáp anh.
- Không có gì.
- À… tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại anh sau.
Hàm Hương nói xong liền xoay người bỏ đi, nhưng bước đi được vài bước, nàng chợt quay người lại cười nói:
- Chúc anh và mọi người chiến thắng trước nhóm của Tề Hạo, mặc dù lời chúc của tôi có hơi thừa hi hi… - Hàm Hương cười vui nói - Đợi mọi chuyện thi đấu ở đây kết thúc, tôi sẽ đến gặp Nguyệt tỷ và... mọi người.
- Cảm ơn cô - Tử Phong cũng cười chào Hàm Hương.
Hàm Hương nói xong rồi vẫy chào Tử Phong, sau đó bóng dáng yêu kiều của nàng dần dần khuất mất trong tầm mắt của Tử Phong. Tử Phong nhìn bóng dáng đó đã trở lại bộ dạng vui tươi thật sự, trong lòng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ ngày hôm nay hắn cảm thấy buồn là vì ám ảnh từ khuôn mặt đau buồn của Hàm Hương của ngày hôm qua, nhưng hiện tại mọi thứ đã trở nên tốt đẹp như vậy nên khiến hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tử Phong quay người dựa vào thành cầu, hắn nhìn ngắm dòng người và đoàn diễu hành nối dài trên những con đường phía dưới, ánh mắt hắn mờ ảo mông lung, nhưng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa, mà hắn đang tận hưởng vẻ đẹp của đoàn diễu hành, hòa vào không khí vui tươi náo nhiệt của lễ hội.
-☉----------☉----------☉-
Cách nơi Tử Phong và Hàm Hương trò chuyện một khoảng cách xa, có hai bóng dáng đang thấp thoáng theo dõi Tử Phong và Hàm Hương.
- Muội thấy gì chưa, tỷ tỷ bị tên kia khiến cho đau lòng rồi, chắc chắn là tỷ tỷ đang khóc - Một cô bé có mái tóc đỏ lửa đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ nói - Ta mà bắt được hắn, ta sẽ thiêu rụi cái tên đó đến tro cốt cũng không còn.
- Muội sẽ nhốt hắn trong hầm băng.
Một giọng nói khác lạnh lùng vang lên. Hai cô bé này là Lạc Ngân và Lạc Huyên, cặp Song Hồ vẫn theo dõi Hàm Hương từ xa bàn tán hết chuyện này đến chuyện khác, nội dung xoay quanh vấn đề thiêu rụi và đóng băng kẻ lạ mặt đang trò chuyện với Hàm Hương.
- Sao tỷ tỷ lại bỏ đi với bộ dạng như đang vui vẻ vậy - Lạc Huyên tóc trắng nhìn thấy điệu của Hàm Hương lúc đi khỏi đó liền hỏi.
- Chắc là đã giải quyết xong tên bám đuôi đó rồi - Lạc Ngân tóc đỏ phỏng đoán - Hắn mà còn có ý đồ theo đuôi tỷ tỷ thì ta sẽ… hừ.
Lạc Ngân nắm chặc bàn tay bốc lửa như để thể hiện sức mạnh, nhưng lúc đó Lạc Huyên bỗng nói:
- Ơ… tỷ tỷ đi đâu mất rồi.
Lạc Ngân vội nhìn lại chiếc cầu đó thì thấy bóng dáng Hàm Hương biến đi đâu mất tích thật, hai cô bé vội liếc ngang liếc dọc tìm kiếm nhưng lại không thấy đâu cả. Đúng lúc đó, giọng nói trong trẻo của Hàm Hương vang lên sau lưng Lạc Ngân và Lạc Huyên.
- Hai đứa đang tìm ta à?
Hai cô bé vội quay người lại, Hàm Hương chỉ vừa mới đây đang ở một nơi rất xa, thế mà tích tắc đã đến ngay chỗ cặp Song Hồ ẩn núp kín đáo thể theo dõi, đúng là một tốc độ kinh ngạc.
- Hả? - Lạc Ngân bất ngờ nói - Đâu có… bọn muội đang xem diễu hành mà.
- Cũng biết chọn chỗ để xem ghê ha - Hàm Hương cười cười nói - Sao ta nghe có ai đó đòi thiêu rụi cô gái nào mà.
- Đâu… là thiêu tên con trai chứ - Lạc Ngân vội phản bác lại.
- Ha ha ha ha… - Hàm Hương ôm bụng cười.
Lạc Ngân ngay lập tức biết đã bị Hàm Hương lừa, nhưng cũng tại bản thân quá ngây thơ nên bị lừa một cách đơn giản như vậy. Lạc Ngân vội nói:
- Chỉ là tình cờ thấy thôi, bọn muội không hơi đâu mà theo dõi tỷ tỷ đâu.
- Thật sao?
- Ừm - Lạc Ngân gật đầu ngay lập tức.
- Thôi được rồi, chúng ta về thôi - Hàm Hương cười cười nói với cặp Song Hồ.
Lạc Huyên tóc trắng đứng dậy cùng Lạc Ngân, nhưng cô bé bỗng mở miệng nói một câu khiến Hàm Hương đỏ cả mặt:
- Tỷ tỷ thích tên kia à?
- Ai nói - Hàm Hương ngay lập tức trấn tĩnh - Thôi hai bà cô đi về nhanh dùm đi.
- Chắc chắn là như vậy rồi - Lạc Huyên tự gật đầu ngầm nhận định quan sát của mình là đúng.
Lạc Ngân tóc đỏ nghe vậy liền nói:
- Ra vậy, vậy thì tên tỷ tỷ thích kia là người thế nào, hắn tóc đen, quần áo bình thường… aaa, mặt nạ che hết cả khuôn mặt hắn rồi - Lạc Ngân nhớ lại hình dạng Tử Phong lúc nãy đã biến hóa.
- Không nói nữa, muốn tối nay về ta lột đồ hai đứa rồi cho đi dạo một vòng Đế Đô không - Hàm Hương như đe dọa nói.
- Aaaaaaaa… đồ xấu xa - Lạc Ngân vẫn là người dễ bị dụ nhất, cô bé vội lớn tiếng nói.
- Tỷ tỷ nói dối đó - Lạc Huyên tóc trắng bình tĩnh nói.
- Hì hì… lần này thì ta nói thật đó.
Hàm Hương nói xong thì cặp mắt đằng sau chiếc mặt nạ như lóe lên ánh tím. Lạc Ngân và Lạc Huyên như cảm thấy Hàm Hương sắp dùng Mị Hoặc thôi miên hai đứa nên cả hai vội la to rồi xoay người chạy mất tích.
- Tỷ tỷ là đồ xấu xa… đồ biến thái đê tiện - Lạc Ngân vừa chạy vừa nói lớn.
Hàm Hương nhìn hai cô bé ngây thơ ấy chạy về khu vực Hoàng Cung thì nở nụ cười tươi:
- Đúng là… lớn tới chừng ấy rồi mà còn dễ bị lừa như vậy, hai đứa bé này còn phải được dạy dỗ nhiều mới được.
Hàm Hương đi tới nơi cặp Song Hồ vừa nãy nằm đề quan sát chiếc cầu, nàng nhìn thấy Tử Phong vẫn đang đứng lặng lẽ ở đó. Nhìn Tử Phong, Hàm Hương bất chợt thấy tim mình như chậm lại một nhịp, nàng vội lui người khỏi chỗ đó, không quan sát Tử Phong nữa.
Hàm Hương đưa tay sờ lên tim vừa chậm một nhịp bây giờ lại đập liên hồi, cảm giác lạ lùng khó tả, nàng vội quay người chạy phắt về hướng của nhóm Hồ Phiêu đang ở được bố trí tại Hoàng Cung.
Lại một cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng Hàm Hương, cảm giác này không phải bất an khi bên cạnh Minh Nguyệt như trước kia, vì nó đã được nàng hiểu thấu và triệt tiêu cảm giác bất an ấy rồi. Còn cảm giác kỳ lạ bây giờ nó lại không gây khó chịu cho bản thân như lúc trước, nhưng nó khiến nàng cảm thấy còn quái lạ hơn nữa, bây giờ lại thêm một bài toán về cảm xúc cho Hàm Hương, bài toán về “rung động” trước một người, mà người đó lại là Tử Phong.
Trên đường đi, Tử Phong bắt gặp không ít người mang mặt nạ liên quan tới những nhóm tham gia thi đấu, trong đó có cả nhóm Vô Cực Tử Phong cũng bắt gặp rất nhiều: Như mặt nạ Hắc Long của Minh Nguyệt, Hoàng Kim Ngưu của Đại Tượng hay thậm chí là mang hình một Tử Huyền Long với ba sừng đặc trưng của hắn. Chỉ khác là trông mặt nạ về Tử Huyền Long quá dữ tợn, có vẻ dân chúng Đế Đô đều đã biết đến thân phận của Tử Huyền Long rồi, dù sao một thông tin nào đó chỉ cần lộ ra thì sẽ nhanh chóng được tất cả mọi người biết đến, nhất là một ác long có tiếng như Tử Huyền Long.
Những phương tiện di chuyển trong Đế Đô dường như đều không hoạt động nhiều trong ngày hôm nay, dân chúng đều đổ ra đường để vui chơi và xem đoàn diễu hành đang nối dài trên khắp các con phố hiện đại.
Tử Phong đang đứng quan sát đoàn người bên dưới trên một chiếc cầu tương đối ít người qua lại. Đoàn diễu hành dài không thấy đuôi đang ở dưới đường, từ trên cao thế này rất khó quan sát được cận cảnh sự đẹp đẽ của những công trình tráng lễ đầy màu sắc đang đi chuyển chầm chậm trên những con đường bên dưới được, vì vậy nên nơi này tương đối vắng vẻ.
Những con người, chủng tộc, những công trình, phương tiện đẹp đẽ nguy nga đang chầm chầm di chuyển trong sự chiêm ngưỡng của dân chúng và khách tham quan. Đoàn diễu hành cứ tuần tự đi qua hết đoàn này tới đoàn khác, hết đám người này tới đám người khác. Tử Phong mắt nhìn nhưng tâm không để ý đến, hắn rốt cuộc chẳng biết mình đang muốn tìm gì, hay đang làm gì ở đây nữa.
-☉-
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng sau lưng Tử Phong vang lên một tiếng cười nhẹ và giọng nói trong trẻo êm dịu:
- Hi hi… trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Tử Phong quay người lại, hắn nhìn thấy một người con gái mang một chiếc mặt nạ hồ ly màu tím, đó chính là mặt nạ Tử Mị Hồ. Nhưng Tử Phong cũng dễ dàng nhận ra đằng sau chiếc mặt nạ đó là ai, người đó cũng chính là một Tử Mị Hồ thật sự: Hàm Hương.
- Cô nhận ra tôi?
Tử Phong bất ngờ hỏi, hắn ngạc nhiên vì hắn đã biến ảo sơ qua về hình dáng bên ngoài, đeo mặt nạ, cả khí tức cũng che dấu nhưng Hàm Hương vừa nói như thế tức là đã nhận ra hắn, vì hắn và Hàm Hương đã từng gặp nhau ở Chợ Trời, và đặc biệt cả hai cũng đã đánh nhau trên võ đài.
- Nói thế nào nhỉ - Hàm Hương cười cười đằng sau chiếc mặt nạ nói - Mùi hương của anh cũng rất đặc biệt, có phần ấm áp giống Nguyệt tỷ.
- Mùi hương?
Tử Phong mờ mịt nhắc lại, hắn nhớ lần trước trong vòng loại tổ chức ở không gian kỳ lạ kia. Hàm Hương đã nhận ra Minh Nguyệt một phần là nhờ “mùi hương đặc biệt” chỉ có ở Minh Nguyệt, chẳng lẽ Hàm Hương nhận ra người khác bằng khứu giác sao.
- Hi hi hi… - Hàm Hương vội cười giải thích - Mùi hương ở đây không phải là những gì anh ngửi được đâu, mà đó là màu sắc, độ rung động hình dáng, cảm nhận của bản thân và sự đặc biệt ở trường năng lượng Chân Khí xung quanh cơ thể anh, chắc anh cũng biết đến cặp mắt này rồi chứ.
Hàm Hương đưa tay chỉ vào mắt mình sau chiếc mặt nạ rồi trỏ về mắt Tử Phong ra hiệu. Tử Phong ngay lập tức hiểu ra hàm ý đó, Hàm Hương đang muốn ám chỉ đến Tử Nhãn, cặp mắt có thể nhìn thấy năng lượng và mạng lưới kinh mạch trong cơ thể người khác. Không ngờ Tử Nhãn lại có thể dùng để phân biệt một người bằng cách nhìn vào trường năng lượng bao quanh cơ thể họ. Hàm Hương có thể sử dụng vào trường hợp này quả là rất hữu dụng, nhưng để có thể làm vậy thì phải yêu cầu một trình độ rất cao.
- Ra vậy, tôi không nghĩ tới nó lại có thể dùng như thế.
- Sao anh cứ xưng hô cô cô tôi tôi hoài vậy, như thế không thấy có phần xa cách quá không?
- Tôi quen gọi như vậy rồi.
- Thói quen có thể sửa được mà, dù sao tôi cũng chỉ vừa hơn hai mươi tuổi thôi, chúng ta gọi nhau là anh em hay huynh muội vẫn được mà.
Tử Phong nghe vậy bất chợt cười nhẹ, chẳng lẽ hắn lại nói ra là hắn vừa sinh cách đây vài tháng hay sao.
- Anh cười cái gì? - Hàm Hương đổi giọng như tức giận nói - Hay anh nghĩ tôi đang nói đùa?
Hàm Hương nghĩ vậy cũng có phần đúng, vì chỉ với hai mươi năm mà một người đã đạt tới trình độ Đại Yêu cao cấp là một chuyện khó tin. Nhưng Tử Phong thì chắc chắn sẽ tin, vì hắn lúc vừa xuất hiện còn chẳng đạt được đẳng cấp Yêu Linh nữa là.
- Không phải vậy, tôi chỉ nhớ đến một vài chuyện thôi.
- Hừ… thôi mặc kệ anh, anh muốn gọi thế nào cũng được.
Hàm Hường như đang giận dỗi quay đầu nhìn xuống dòng người đông đúc bên dưới. Tử Phong nhìn thấy điệu bộ ấy cũng không nói gì nữa, hắn cảm thấy Hàm Hương giống như vừa thay đổi sau trận đấu hôm qua vậy. Lúc trước tuy Hàm Hương có phần vui tươi, nhưng trong thâm tâm luôn có điều gì đó nặng nề, nhưng bây giờ cô ấy lại có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Tử Phong cũng nhìn dòng người phía dưới rồi chợt nói:
- Dường như tâm trạng cô đang rất tốt?
- Ừm - Hàm Hương khẽ gật đầu nói - Tôi vừa có một giấc ngủ dài, một giấc ngủ yên bình kéo dài đến tận sáng nay.
- Còn tôi thì vừa bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh, chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi.
- Ha ha ha... - Hàm Hương bật cười, tiếng cười trong trẻo xua tan mọi muộn phiền trong lòng của cả hai.
Hàm Hương cười vài tiếng rồi sau đó quay mặt lại nhìn Tử Phong nói tiếp:
- Anh được Nguyệt tỷ chữa lành nên mới hồi phục nhanh tới mức đó phải không, chứ nghĩ lại thì hôm qua tâm trạng tôi có phần không tốt nên hơi nặng tay.
Tử Phong không biết mình có được Minh Nguyệt chữa lành hay không, nhưng cũng lặng lẽ gật đầu cho có lệ.
- Nguyệt tỷ rất tốt - Hàm Hương giọng nhỏ nhẹ nói - Nhưng có lẽ tôi đã khiến tỷ ấy thất vọng rất nhiều.
Hàm Hương nói xong thì có phần hơi buồn, Tử Phong vội lên tiếng nói:
- Không đâu, Nguyệt tỷ không thất vọng chuyện gì cả, tỷ ấy thực sự rất quan tâm tới cô.
- Anh biết chuyện giữa tôi và Nguyệt tỷ.
- Tôi đã nghe kể qua.
- Xem ra anh cũng rất thân thiết với tỷ ấy - Hàm Hương khẽ cười nói.
- Thật ra tôi chỉ vừa biết đến mọi người trong nhóm gần đây thôi, còn thời gian tiếp xúc với Nguyệt tỷ cũng rất ít.
- Thời gian quen biết nhau không nói lên được điều gì, quan trọng là sự thấu hiểu - Hàm Hương trầm ngâm nói - Tôi và Nguyệt tỷ sống với nhau từ bé, nhưng tôi rốt cuộc lại không hiểu được tỷ ấy.
- Tôi nghĩ không phải là cô không hiểu Nguyệt tỷ, mà là cô không hiểu chính cô.
Hàm Hương nghe Tử Phong nói vậy thì có phần kì lạ, nàng là người hay khuyên bảo người khác, bây giờ lại nghe một người nói nàng không hiểu chính bản thân nên cũng bình tĩnh hỏi lại:
- Anh nói vậy là sao?
- Hôm trước Nguyệt tỷ đã nói với tôi: “Một người càng thấu rõ những chuyện của người khác, thì với vấn đề của bản thân họ, họ lại càng mù mờ”
Hàm Hương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Tử Phong tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ đến chuyện của cô, tôi từng nghe cô nói: mỗi khi bên cạnh Nguyệt tỷ, cô đều có một cảm giác bất an, và cảm giác đó chỉ đến từ một người mà thôi, đó là Minh Nguyệt. Có phải như vậy không?
Hàm Hương gật đầu, đúng là lần đầu gặp lại nhóm Minh Nguyệt trong vòng loại ở không gian kỳ lạ kia, Hàm Hương có nói như vậy, và đó là sự thật.
- Cô hiểu rõ những chuyện của người khác, nhưng lại không hiểu chính cảm giác của mình, cô bất an chỉ vì một nguyên nhân thôi: cô rất lo lắng cho người thân của mình, cô không muốn bị người ấy bỏ rơi, cô sợ một ngày nào đó người thân yêu của mình sẽ biến mất, cô từng mất gia đình nên cảm giác đó luôn khiến cô ám ảnh. Chính cảm giác yêu thương lo lắng đến người thân đó, nó đã biến thành sự bất an khi nghĩ đến chuyện phải mất họ, và nếu không hiểu rõ cảm giác ấy, thì từ yêu thành hận là một ranh giới rất mong manh. Trong trường hợp giữa cô và Nguyệt tỷ, thì cảm giác bất an của cô chính là như vậy, từ yêu thương đã chuyển thành thù hận.
Hàm Hương nghe từng lời của Tử Phong mà khiến bản thân như bừng tỉnh, nàng nói rất nhiều đến những chuyện vướng mắt của người khác, nhưng chính bản thân nàng lại chưa bao giờ tự giải đáp vấn đề của bản thân. Lần đầu tiên trong đời nàng có một người nói thẳng ra vấn đề mà bản thân đang gặp phải. Nếu Hàm Hương mà biết lời nói đó đến từ một tên lầm lỳ ít nói, tên đó cũng chẳng có hiểu biết tâm lý gì thì e là khó tin, nhưng trong trường hợp này lại khác, những lời của Tử Phong lại khiến Hàm Hương chợt tỉnh ngộ. Nàng rốt cuộc đã hiểu được một chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng tự nàng lại làm cho nó thành khó khăn. Một tình thương gia đình thuần túy đã khiến nàng lạc lối thành sự thù hận đeo đuổi suốt mười mấy năm ròng rã, nàng đổ lỗi cho Minh Nguyệt chuyện quá khứ, nhưng lại không nhìn ra sự hiểu lầm của bản thân đã khiến nàng lạc lối như thế nào.
Ánh mắt Hàm Hương chợt ứa lệ, nàng vội quay mặt nhìn xuống dòng người phía dưới. Tử Phong không nhìn thấy phản ứng đằng sau chiếc mặt nạ đó nên tưởng mình nói gì đó có lỗi:
- Chắc tôi nói sai rồi, xin lỗi cô, đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi.
- Không… - Hàm Hương im lặng một chút rồi nói - Anh nói rất đúng, tôi cũng đã lạc lối, tự hiểu mình là điều bản thân tôi đã không nhận ra.
Tử Phong im lặng không nói gì, hắn nhận thấy Hàm Hương đang trấn tĩnh muốn suy nghĩ điều gì đó, nàng nhìn dòng người phía dưới nhưng lại nhớ đến quá khứ. Hàm Hương bất chợt lên tiếng:
- Tôi biết Nguyệt tỷ bỏ đi là vì lo lắng cho tôi, tôi biết tỷ ấy không muốn làm hại tôi vì những vấn để nằm ở chính bản thân tỷ ấy, nhưng tôi đã quá ích kỷ rồi, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tình cảm và cảm giác của tỷ ấy.
- Có thể quyết định bỏ đi lúc đó của Nguyệt tỷ là không đúng - Tử Phong trầm ngâm nói - Nhưng có một điều mà cô không biết... Nguyệt tỷ đã rất nhiều lần quay lại rừng U Linh để tìm cô.
Hàm Hương nghe câu đó thì trong lòng chợt đau nhói, chính nàng đã rời bỏ rừng U Linh để đi tìm Minh Nguyệt, Minh Nguyệt thì lại quay về rừng U Linh để tìm nàng. Hai người tìm nhau nhưng rốt cuộc lại thành ra như vậy, điều này lại khiến Hàm Hương hiểu lầm thêm nữa, rồi từ bất an lo lắng đã thành thù hận nổi lên từ tình thương.
- Tại sao tỷ ấy lại không tự mình nói với tôi - Hàm Hương giọng nghẹn ngào nói - Nếu tỷ ấy nói ra thì đã không đến nỗi nào.
- Có lẽ Nguyệt tỷ giống cô, lạc lối trong vướng mắc của bản thân, hoặc là tỷ ấy muốn cô tự mình nhận ra.
- Nhận ra ư? Bây giờ tôi đã nhận ra rồi thì sẽ thế nào đây… tôi nửa muốn ặp lại tỷ ấy, nửa không muốn. Tại sao mọi chuyện lại thành như thế này?
Hàm Hương giọng nghẹn ngào, nàng im lặng nhìn Tử Phong như muốn Tử Phong nói gì đó. Tử Phong nhìn chiếc mặt nạ Tử Mị Hồ có nụ cười vui vẻ mà Hàm Hương đang đeo, nhưng hắn biết đằng sau chiếc mặt nạ đó là hai dòng nước mắt của nàng, nhưng hắn nói tới đây thì bí bách, hắn chưa bao giờ gặp phải cảnh nói chuyện với con gái lúc cô ấy đang khóc cả. Mà nếu có nhớ ra kiếp trước, thì những lần hắn đứng đối diện với Tuyết Nhi lúc khóc, hắn cũng im thin thít.
- Có lẽ là như vậy...
Hàm Hương thấy Tử Phong chẳng nói năng gì, tâm trạng nàng cũng bình ổn lại, có lẽ câu trả lời lúc này thì im lặng là cách tốt nhất. Hàm Hương nghĩ Tử Phong im lặng là vì muốn nhắn nhủ đến mình hãy bình ổn thân tâm, im lặng và đối diện với Minh Nguyệt, giải quyết những vướng mắc của cả hai. Đây đúng là cách giải quyết tốt nhất, Hàm Hương thầm đoán Tử Phong đã đưa ra một câu trả lời rất hợp lý mặc dù không nói gì.
-☉----------☉----------☉-
Thời gian trôi qua, Tử Phong và Hàm Hương vẫn yên lặng theo dõi cuộc diễu hành từ trên một chiếc cầu, hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng tâm trạng cả hai có phần thoải mái hơn rất nhiều. Hàm Hương trải qua trận chiến hôm qua đã khiến nàng hiểu thêm vài việc, hôm nay lại được Tử Phong làm sáng tỏ những vướng mắc trong lòng nên bây giờ nàng đang rất thoải mái, gánh nặng theo đuổi bao năm qua như vụt bay đi mất.
- Trận đấu hôm qua... anh khiến tôi bất ngờ thật đó?
Hàm Hương trở lại bộ dạng vui tươi, nhưng đây là niềm vui thực sự của nàng đã rất lâu rồi không trải qua như vậy.
Tử Phong nghe câu nói đó liền biết ngay đến ý của Hàm Hương muốn nói đến điều gì, đó là việc hắn biến thân thành Minh Nguyệt để đánh lừa Hàm Hương.
- Cũng chỉ may mắn thôi.
Tử Phong nói xong liền lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Hàm Hương, nếu nói về nhẫn không gian thì Tử Phong cũng đã có vài cái. Trong nhóm Vô Cực thì nhẫn không gian là thứ dư giả nhiều nhất.
- Cái gì đây? Sao lại đưa nó cho tôi - Hàm Hương thấy Tử Phong tự dưng lại đưa nhẫn cho mình nên ngạc nhiên hỏi.
- Bên trong là vật mà cô vừa nhắc tới.
Hàm Hương cảm thấy tò mò, nàng chỉ nói đến khả năng biến hình của Tử Phong, mà hắn tự dưng lại đưa một vật cho nàng là thế nào. Hàm Hương cũng nhận lấy chiếc nhẫn rồi xem xét. Khi nhận lấy nhẫn không gian, Hàm Hương liền cảm nhận thấy bên trong có một khối kim loại xấu xí, nhưng Tử Nhãn của nàng có thể thấy được khối kim loại ấy phát ra ánh sáng màu tím kì lạ.
Đây chính là khối kim loại đã khiến Hàm Hương từng muốn mua lại của Tử Phong, sau đó còn bỏ thời gian ra để theo dõi Tử Phong ở khu đấu giá. Nhưng vì sau này có sự xuất hiện của Minh Nguyệt nên toàn bộ tâm trí của nàng đều đặt vào Minh Nguyệt mà bỏ qua khối kim loại kỳ lạ đó.
- Chính là nó - Hàm Hương nhận ra khối kim loại nên bất ngờ nói.
- Ừ… nó là nguyên nhân của việc hôm qua.
- Không ngờ anh lại may mắn như vậy - Hàm Hương hâm mộ nói, sau đó nàng đưa chiếc nhẫn lại cho Tử Phong.
Tử Phong thấy vậy liền nói:
- Tôi đưa nó cho cô mà, sao cô đưa lại cho tôi làm gì.
- Đưa cho tôi? Như vậy là sao? - Hàm Hương cảm thấy khó hiểu hỏi.
- Thì tôi đã học hết nó rồi, nó bây giờ với tôi không có giá trị, nhưng biết đâu lại có cơ duyên với cô.
- Ý của anh là tặng nó cho tôi!
- Ừm.
Hàm Hương nghe câu trả lời đó thì càng ngạc nhiên nhìn Tử Phong, nàng lăn lộn sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này từ bé, đã chứng kiến qua biết bao nhiêu những âm mưu nham hiểm, nhưng tính toán độc ác, cả những hành động gian xảo lẫn man rợ. Hàm Hương chưa bao giờ gặp một người giữ trong tay một vật báu, rồi đưa cho một người khác để chia sẻ chỉ vì lý do: tôi đã học rồi, bây giờ tôi tặng lại cho bạn. Nếu chuyện như thế thật sự tồn tại ở nhiều nơi thì đã không dẫn đến tình trạng hỗn loạn tranh đấu, đè đầu người khác mà leo lên đỉnh cao tồn tại cả.
- Anh từ trên trời rơi xuống à - Hàm Hương vội che miệng cười - Nếu là người khác, anh có đưa cho họ không.
- Nếu họ có duyên thì tôi vẫn sẽ đưa cho họ - Tử Phong gật đầu nói - Dù sao thì thông điệp bên trong vật đó là hãy đưa đến cho nhiều người mà.
Hàm Hương không biết thông điệp trong khối kim loại mà Tử Phong nói đến là gì, nhưng với tính cách này của Tử Phong thì đúng là lần đầu Hàm Hương gặp phải loại người “ngây thơ” như vậy.
- Anh đưa nó cho tôi chỉ vì cơ duyên thôi sao.
- Tôi và cô cùng nhìn thấy nó, chỉ là tôi nhanh tay hơn một xíu thôi, bây giờ nó đến tay cô cũng là hợp lý - Tử Phong cười nói, nhưng câu nói tiếp theo lại gây bất ngờ cho Hàm Hương - Với lại tôi rất thích cô.
Hàm Hương nghe câu đó bỗng ngượng chín mặt, lần đầu tiên nàng biểu hiện cảm giác này, tuy đây không phải lần đầu nàng nghe mấy lời tương tự như vậy, nhưng cảm giác câu nói của Tử Phong lại có sức tấn công mãnh liệt khiến một người rắn rỏi về mặt tình cảm như Hàm Hương cũng bị hạ gục. Đặc biệt là sau màn xóa bỏ cảm giác bất an trong người nàng của Tử Phong, rồi có màn tặng quà không điều kiện khiến Hàm Hương bất ngờ, tiếp theo là một lời “tỏ tình” ngay lúc cảm xúc của Hàm Hương vừa thoát khỏi tình cảnh của quá khứ cộng với tâm trạng khác lạ vì gặp một “người tốt” như Tử Phong. Nếu nói đây là một kế hoạch tán gái do Tử Phong lập ra thì nó rất hiệu quả, đánh gục sức chống đỡ vốn được nàng tạo ra trong quá khứ chỉ vừa mới tháo ra lúc nãy thôi.
- Cái… cái gì - Hàm Hương ngập ngừng không thành câu nói.
- Cô là một người rất tốt, luôn lạc quan vui tươi, cảm giác bên cạnh cô cũng rất thoải mái nên tôi thích.
- À… thì ra là vậy.
Hàm Hương vội trấn tĩnh, may mà có mặt nạ che mặt khiến Tử Phong không thấy gương mặt ngượng ngùng của Hàm Hương. Nếu không, nàng không biết phải đối diện thế nào với Tử Phong trước câu nói gây hiểu lầm tai hại, và có sức sát thương cực lớn của hắn cả.
- Cảm ơn anh vì vật này - Hàm Hương đưa chiếc nhẫn vẫy vẫy trước mặt nói - Sau này tôi sẽ báo đáp anh.
- Không có gì.
- À… tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại anh sau.
Hàm Hương nói xong liền xoay người bỏ đi, nhưng bước đi được vài bước, nàng chợt quay người lại cười nói:
- Chúc anh và mọi người chiến thắng trước nhóm của Tề Hạo, mặc dù lời chúc của tôi có hơi thừa hi hi… - Hàm Hương cười vui nói - Đợi mọi chuyện thi đấu ở đây kết thúc, tôi sẽ đến gặp Nguyệt tỷ và... mọi người.
- Cảm ơn cô - Tử Phong cũng cười chào Hàm Hương.
Hàm Hương nói xong rồi vẫy chào Tử Phong, sau đó bóng dáng yêu kiều của nàng dần dần khuất mất trong tầm mắt của Tử Phong. Tử Phong nhìn bóng dáng đó đã trở lại bộ dạng vui tươi thật sự, trong lòng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ ngày hôm nay hắn cảm thấy buồn là vì ám ảnh từ khuôn mặt đau buồn của Hàm Hương của ngày hôm qua, nhưng hiện tại mọi thứ đã trở nên tốt đẹp như vậy nên khiến hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tử Phong quay người dựa vào thành cầu, hắn nhìn ngắm dòng người và đoàn diễu hành nối dài trên những con đường phía dưới, ánh mắt hắn mờ ảo mông lung, nhưng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa, mà hắn đang tận hưởng vẻ đẹp của đoàn diễu hành, hòa vào không khí vui tươi náo nhiệt của lễ hội.
-☉----------☉----------☉-
Cách nơi Tử Phong và Hàm Hương trò chuyện một khoảng cách xa, có hai bóng dáng đang thấp thoáng theo dõi Tử Phong và Hàm Hương.
- Muội thấy gì chưa, tỷ tỷ bị tên kia khiến cho đau lòng rồi, chắc chắn là tỷ tỷ đang khóc - Một cô bé có mái tóc đỏ lửa đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ nói - Ta mà bắt được hắn, ta sẽ thiêu rụi cái tên đó đến tro cốt cũng không còn.
- Muội sẽ nhốt hắn trong hầm băng.
Một giọng nói khác lạnh lùng vang lên. Hai cô bé này là Lạc Ngân và Lạc Huyên, cặp Song Hồ vẫn theo dõi Hàm Hương từ xa bàn tán hết chuyện này đến chuyện khác, nội dung xoay quanh vấn đề thiêu rụi và đóng băng kẻ lạ mặt đang trò chuyện với Hàm Hương.
- Sao tỷ tỷ lại bỏ đi với bộ dạng như đang vui vẻ vậy - Lạc Huyên tóc trắng nhìn thấy điệu của Hàm Hương lúc đi khỏi đó liền hỏi.
- Chắc là đã giải quyết xong tên bám đuôi đó rồi - Lạc Ngân tóc đỏ phỏng đoán - Hắn mà còn có ý đồ theo đuôi tỷ tỷ thì ta sẽ… hừ.
Lạc Ngân nắm chặc bàn tay bốc lửa như để thể hiện sức mạnh, nhưng lúc đó Lạc Huyên bỗng nói:
- Ơ… tỷ tỷ đi đâu mất rồi.
Lạc Ngân vội nhìn lại chiếc cầu đó thì thấy bóng dáng Hàm Hương biến đi đâu mất tích thật, hai cô bé vội liếc ngang liếc dọc tìm kiếm nhưng lại không thấy đâu cả. Đúng lúc đó, giọng nói trong trẻo của Hàm Hương vang lên sau lưng Lạc Ngân và Lạc Huyên.
- Hai đứa đang tìm ta à?
Hai cô bé vội quay người lại, Hàm Hương chỉ vừa mới đây đang ở một nơi rất xa, thế mà tích tắc đã đến ngay chỗ cặp Song Hồ ẩn núp kín đáo thể theo dõi, đúng là một tốc độ kinh ngạc.
- Hả? - Lạc Ngân bất ngờ nói - Đâu có… bọn muội đang xem diễu hành mà.
- Cũng biết chọn chỗ để xem ghê ha - Hàm Hương cười cười nói - Sao ta nghe có ai đó đòi thiêu rụi cô gái nào mà.
- Đâu… là thiêu tên con trai chứ - Lạc Ngân vội phản bác lại.
- Ha ha ha ha… - Hàm Hương ôm bụng cười.
Lạc Ngân ngay lập tức biết đã bị Hàm Hương lừa, nhưng cũng tại bản thân quá ngây thơ nên bị lừa một cách đơn giản như vậy. Lạc Ngân vội nói:
- Chỉ là tình cờ thấy thôi, bọn muội không hơi đâu mà theo dõi tỷ tỷ đâu.
- Thật sao?
- Ừm - Lạc Ngân gật đầu ngay lập tức.
- Thôi được rồi, chúng ta về thôi - Hàm Hương cười cười nói với cặp Song Hồ.
Lạc Huyên tóc trắng đứng dậy cùng Lạc Ngân, nhưng cô bé bỗng mở miệng nói một câu khiến Hàm Hương đỏ cả mặt:
- Tỷ tỷ thích tên kia à?
- Ai nói - Hàm Hương ngay lập tức trấn tĩnh - Thôi hai bà cô đi về nhanh dùm đi.
- Chắc chắn là như vậy rồi - Lạc Huyên tự gật đầu ngầm nhận định quan sát của mình là đúng.
Lạc Ngân tóc đỏ nghe vậy liền nói:
- Ra vậy, vậy thì tên tỷ tỷ thích kia là người thế nào, hắn tóc đen, quần áo bình thường… aaa, mặt nạ che hết cả khuôn mặt hắn rồi - Lạc Ngân nhớ lại hình dạng Tử Phong lúc nãy đã biến hóa.
- Không nói nữa, muốn tối nay về ta lột đồ hai đứa rồi cho đi dạo một vòng Đế Đô không - Hàm Hương như đe dọa nói.
- Aaaaaaaa… đồ xấu xa - Lạc Ngân vẫn là người dễ bị dụ nhất, cô bé vội lớn tiếng nói.
- Tỷ tỷ nói dối đó - Lạc Huyên tóc trắng bình tĩnh nói.
- Hì hì… lần này thì ta nói thật đó.
Hàm Hương nói xong thì cặp mắt đằng sau chiếc mặt nạ như lóe lên ánh tím. Lạc Ngân và Lạc Huyên như cảm thấy Hàm Hương sắp dùng Mị Hoặc thôi miên hai đứa nên cả hai vội la to rồi xoay người chạy mất tích.
- Tỷ tỷ là đồ xấu xa… đồ biến thái đê tiện - Lạc Ngân vừa chạy vừa nói lớn.
Hàm Hương nhìn hai cô bé ngây thơ ấy chạy về khu vực Hoàng Cung thì nở nụ cười tươi:
- Đúng là… lớn tới chừng ấy rồi mà còn dễ bị lừa như vậy, hai đứa bé này còn phải được dạy dỗ nhiều mới được.
Hàm Hương đi tới nơi cặp Song Hồ vừa nãy nằm đề quan sát chiếc cầu, nàng nhìn thấy Tử Phong vẫn đang đứng lặng lẽ ở đó. Nhìn Tử Phong, Hàm Hương bất chợt thấy tim mình như chậm lại một nhịp, nàng vội lui người khỏi chỗ đó, không quan sát Tử Phong nữa.
Hàm Hương đưa tay sờ lên tim vừa chậm một nhịp bây giờ lại đập liên hồi, cảm giác lạ lùng khó tả, nàng vội quay người chạy phắt về hướng của nhóm Hồ Phiêu đang ở được bố trí tại Hoàng Cung.
Lại một cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng Hàm Hương, cảm giác này không phải bất an khi bên cạnh Minh Nguyệt như trước kia, vì nó đã được nàng hiểu thấu và triệt tiêu cảm giác bất an ấy rồi. Còn cảm giác kỳ lạ bây giờ nó lại không gây khó chịu cho bản thân như lúc trước, nhưng nó khiến nàng cảm thấy còn quái lạ hơn nữa, bây giờ lại thêm một bài toán về cảm xúc cho Hàm Hương, bài toán về “rung động” trước một người, mà người đó lại là Tử Phong.
/134
|