Trong bóng tối vang lên tiếng cười lớn của Đặc Nạp:
- Hàn kim chủy chuyên phá các loại phòng hộ, mà người Thiểm tộc trời sinh lại giỏi ám sát. Na Trát Văn Tây, nhận mệnh đi thôi!
Ở trong bóng tối, thanh âm của y có dẫn đến sự tập kích hay không? Không! Bởi vì khi thanh âm của vang lên, nó chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, căn bản không thể nhận rõ vị trí của y được; thậm chí nó còn tạo nên những tiếng vang ở trong động, khiến đối phương cảm thấy bị nhiễu loạn thính giác. Điều này rõ ràng cũng rất có lợi cho việc ám sát.
Trong động không hề nhìn thấy kiếm quang lóe lên, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, mà gió thổi một lúc cũng dừng hẳn. Tất cả hoàn toàn tĩnh lặng.
- Kết thúc rồi sao?
Đặc Nạp hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
- Kết thúc rồi!
Có tiếng đáp ngay bên cạnh y. Đó chính là câu trả lời mà y đang muốn nghe nhất, nhưng khi thanh âm đó vừa lọt vào tai thì toàn thân y đều sửng sốt, bởi lẽ nó chính là thanh âm của địch nhân.
Một tiếng "keng" vang lên, trường kiếm lập tức rời khỏi vỏ. Kiếm quang màu huyết hồng dài mấy trượng vừa lóe lên thì Đặc Nạp liền nhìn thấy đối phương đang đứng trước mặt mình, hắn mỉm cười nói:
- Đặc Nạp tiên sinh, ngươi thua rồi!
Lúc này trên mặt đất chỉ thấy toàn thi thể, không chỉ có hơn mười gã sát thủ của Thiểm tộc, mà còn có cả hai trợ thủ sắp đạt tới cấp đại kiếm thánh của y nữa. Ở trong bóng tối, họ đều chết dưới tay của đối phương một cách vô thanh vô tức.
- Không! Không thể nào....
Vừa thốt, bàn tay cầm kiếm của y vừa không ngừng run rẩy. Kiếm quang màu huyết hồng cũng đang run rẩy theo.
Lưu Sâm cười nhạt, nói:
- Ta quả thật không biết đặc điểm của Thiểm tộc! Nhưng ngươi rõ ràng cũng không hiểu chút gì về ta, bởi lẽ Tật phong nhãn của ta vốn có thể nhìn rõ vạn vật ở trong bóng tối.
Đặc Nạp nghe vậy thì trong lòng than thầm một tiếng. Trời ạ, đối phương cũng có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối. Chỉ với điểm này thôi thì việc dụ dẫn hắn vào động, rồi phong bế cửa động chính là một nước cờ sai lầm. Đối với bất kỳ kẻ nào khác thì nước cờ này đúng là một nước cờ tinh diệu, cho dù là thần cũng không thể đào sinh được, nhưng không ngờ y đã đụng phải "Tật phong nhãn" chết toi, vì vậy mà nước cờ này đã trở thành cực kỳ thối, thối đến nỗi không thể nào thối hơn được nữa. Thối tột đỉnh!
Nếu ám sát đối phương ở trong rừng, người của Thiểm tộc có thể dựa vào tốc độ và địa thế mà tránh né, nhưng ở trong động này thì không gian quá chật hẹp, trái lại càng có lợi cho hắn tàn sát hơn. Ít nhất thì với hai tên trợ thủ của y, họ đã không bị chết bởi chỉ một chiêu mà thôi. Ở trong bóng tối, họ đã không có chút cơ hội để tránh né được. Y vốn muốn bố trí diệu kế, không ngờ trái lại còn giúp cho hắn nữa. Đặc Nạp quả thật tức muốn hộc máu luôn vậy.
- Đặc Nạp tiên sinh, ở bên ngoài ngươi còn bao nhiêu người nữa thế?
Lưu Sâm cười hỏi.
- Chúng ta cứ mặc sức mà đánh một trận, nếu ngươi thắng thì ta sẽ cho ngươi biết!
Đặc Nạp hít một hơi thật sâu. Sau hơi thở đó, y nhất định sẽ thả sức mà đấu một trận với Lưu Sâm.
Với tính cách của Lưu Sâm, hắn rất có thể sẽ thành toàn ý nguyện sau cùng của địch nhân. Tuy hắn sẽ gặp chút rắc rối, nhưng hắn sẽ nhân dịp đó mà tìm hiểu chút thông tin về địch tình.
Nhưng khi nhìn thấy Đặc Nạp hít một hơi thật sâu, Lưu Sâm liền thay đổi sắc mặt. Hắn bỗng vung tay lên rồi điểm nhanh lên mi tâm của y một cái. Tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, rõ ràng là hắn đã sử dụng tốc độ cực hạn của mình.
Sau khi điểm trúng mục tiêu, hắn mới yên lòng nói:
- Nhìn tư thế của ngươi, ta thật sự rất lo ngươi sẽ tự nổ đấy. Nếu quả thật vậy thì cái động này rất nguy hiểm, và điều đó cũng rất nguy hiểm cho kế hoạch tiếp theo của ta.
Đôi tròng mắt của Đặc Nạp trợn thật lớn và cũng tràn ngập nét bi ai. Y đích xác là đang muốn tự nổ, và đó cũng là điềm báo trước của việc tự nổ.
Khi một cao thủ cấp thánh tự nổ, không ai có thể phòng bị được. Nhưng phàm là đại kiếm thánh, một khi đã đến đường cùng thì mới quyết định tự nổ để đồng y ư tận với địch nhân. Y rõ ràng chưa hề thụ thương, mà trong tay cũng có kiếm, theo đáng lẽ thì chưa tới thời khắc y cần phải tự nổ ới đúng. Đây chỉ là một kế tối hậu để y cùng chết với tên ác ma kia mà thôi, thế nhưng tên ác ma đó lại quá cơ cảnh. Hắn căn bản đã không cho y cái cơ hội đó, thậm chí khi miếng mồi ngon là tin tức tình báo sắp vào tay mà hắn cũng không muốn nữa. Vì thế mà Đặc Nạp chỉ đành cam chịu số phận mà thôi.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. Tảng đá lớn bít cửa động được chậm rãi đẩy ra, trong sơn động tối om chợt có thanh âm truyền ra:
- Thánh vực ám sát đội, tất cả lập tức vào động tập hợp.
Thanh âm đó vừa già nua vừa uy nghiêm. Chính là thanh âm của Đặc Nạp.
Thanh âm của y theo gió mà truyền đi khắp toàn bộ sơn cốc. Thế là toàn bộ sơn cốc như đột nhiên sống lại, cây sống, bụi cỏ sống, đất cũng sống....vô số bóng người từ trong đất chui ra, trong bụi cỏ chui ra, thậm chí từ cũng có rất nhiều người chui ra từ trong các bọng cây. Nhân số lên đến hơn hai trăm người!
Hơn hai trăm người nối đuôi nhau mà vào động. Tất cả đều vào động hết.
Thanh âm của Đặc Nạp vang lên từ trong chỗ tối nhất của sơn động:
- Tất cả đã đến đủ hết chưa?
- Dạ đủ!
Tất cả đều đồng thanh đáp lại.
- Tốt!
Tiếp theo đó thì gió lớn nổi lên, trong sơn động lập tức có tiếng hét thảm vang lên liên tục....
Hơn một thời thần sau, một thanh niên anh tuấn chậm rãi bước ra khỏi động. Hắn nhìn bầu trờ đang hừng sáng, mỉm cười lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, ngươi biết dùng kế, lẽ nào lão tử lại không biết sao?
Một ngày! Chỉ tốn một ngày, Lưu Sâm cảm thấy thu hoạch của mình quá lớn. Thứ nhất, nhóm sát thủ này thật quá ly kỳ. Nếu như chưa trừ diệt họ, tương lai để họ tiến vào đại lục thì đúng là một tai họa cực lớn. Bất cứ người nào trong số họ cũng đều có thể trở thành khắc tinh của các đỉnh cấp cao thủ, bởi vì họ không chỉ giỏi về việc ẩn thân, hơn nữa trong tay còn có Hàn kim chủy chuyên phá hộ thân thuật. Bây giờ hắn tung một mẻ lưới mà giết hết bọn họ, có thể nói là đại công, một công tích xứng đáng cho mỹ nữ tưởng thưởng!
Thứ hai, bản thân Đặc Nạp cũng là một thủ lĩnh nguy hiểm. Các sát thủ dưới tay y không chỉ có tốc độ, giỏi ngụy trang, mà còn có tâm kế ghê gớm nữa. Chúng đã giả xác chết để qua mắt hắn trong một tích tắc, điều đó đã chứng minh bản lãnh tùy cơ ứng biến của chúng. Mà ngay cả Đặc Nạp cũng đã dùng kế để lừa hắn vào động, rõ ràng đó là một diệu kế khó tưởng tượng nổi. Nếu như hắn không có Tật Phong nhãn, e rằng lúc này đã thật sự bại ở dưới tay y rồi.
Với hai điểm này, tập đoàn sát thủ nọ quả thật rất đáng sợ. Đó là một tập đoàn sát thủ đỉnh cấp ngay cả thần cũng không buông tha. Vậy mà chúng đã bị tiêu diệt dưới tay hắn một cách thuận lợi như thế. Ngoài ý trời ra, còn có một ít là do Đặc Nạp gợi ý, hắn đã lấy mưu kế của đối phương mà làm kế của mình, rồi khéo léo thi triển kế trong kế!
Trong chuyến thu hoạch này, hắn còn được hai thứ khác nữa. Một là hơn mấy trăm thanh Hàn kim chủy đang được cất giữ trong không gian của hắn. Loại chủy thủ này chuyên phá hộ thân thuật, hắn sẽ dùng chúng để nghiên cứu một chút, sẵn dịp dùng chúng để làm quà tặng cho người khác cũng tốt mà. Nếu tặng cho Mạn Ảnh tiểu cô nương, nhất định nàng sẽ hôn hắn như mưa cho coi.
Và món thu hoạch cuối cùng cũng kỳ diệu vô cùng: hắn đã biết được diệu dụng của thanh âm! Đó chính là một loại ma pháp phụ của Phong ma pháp, và cũng là một loại vốn liếng sẵn có của hắn. Trước kia, mỗi lần hắn thay đổi giọng thì đều phải phối hợp với việc thay đổi cả gương mặt. Bây giờ hắn mới biết cách sử dụng thanh âm theo ý muốn, mà chỗ diệu dụng của nó cũng không thua gì ma pháp. Có thể gọi loại ma pháp phụ này là Thanh Âm ma pháp. Hắn giả tiếng của Đặc Nạp để kêu hết các sát thủ vào động, rồi sau đó giết hết bọn chúng. Chuyến này hắn được giết rất thống khoái, hơn xa việc phải đi truy tìm bọn chúng một cách vất vả.
Rừng rậm vẫn yên ắng như cũ, nhưng trong mắt Lưu Sâm thì nó đã khác trước. Thái dương vẫn chói lọi như thế, nó tỏa chiếu những tia nắng xuyên qua cành lá và trải dài xuống đất, mang theo màu xanh lục êm ái và quang mang năm màu. Những chú chim trên cây bắt đầu cất tiếng hót để đón chào một ngày mới, tiếng chim ríu rít nghe rất êm tai, có lẽ chúng biết ở đây đã thật sự trở nên yên tĩnh rồi vậy.
Ngay cả con ma lang ở trước mặt kia cũng mỉm cười với hắn - hoặc có lẽ đó vốn là bản lai diện mục của nó cũng nên. Lưu Sâm nhếch miệng cười, rồi khẽ phất tay một cái, con ma lang liền ngã lộn nhào ra đất, suýt nữa thì ngã luôn xuống vách núi.
Lưu Sâm bật cười ha hả. Trong sơn cốc vẫn tràn ngập sương mù, nhưng hắn đã phi thân lên cao, sau đó chỉ điểm nhẹ đầu mũi chân lên một ngọn cây thì cả người đã bay thẳng ra khỏi rừng rậm.
Phía trước là một màu đỏ au. Đó chính là vườn trái cây của Mê cốc. Loại quả đã khiến cho Á Na bị say và Mạn Ảnh phải động tình chính là ở nơi này đây. Lưu Sâm thoáng đảo một vòng ở đó, chỉ trong chốc lát, trong không gian của hắn liền được tăng một lượng lớn hồng quả. Loại quả này thật là kỳ quái, không những công năng khác nhau, mà dù cho hái xuống bao lâu thì chúng vẫn không bị hư thối hoặc có dấu hiệu biến chất chút nào. Hoặc có lẽ chúng có đặc tính của rượu cũng nên, để càng lâu thì hương vị càng thơm ngon.
Rời khỏi Mê cốc, Tô Nhĩ Tát Tư học viện đã xuất hiện ngay trước mắt. Bãi cỏ xanh rì giống như một cái vòng cách ly xinh đẹp. Chỉ trong nháy mắt, Lưu Sâm đã vượt qua bãi cỏ đó. Khi vừa đến trước tường viện, hắn vừa phóng mình lên thì chợt có tiếng ai đó vang lên:
- A!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn tới trước, vừa khéo trông thấy một cái đầu thò ra ở đằng sau bức tường. Hắn mỉm cười, thò tay ôm đối phương vào lòng.
- A, ái lang!
Cách Phù ôm chặt cổ hắn, reo lên:
- Ta chờ ngươi đã mấy ngày rồi! Sao bây giờ ngươi mới về thế?
- Nhớ ta à?
- Ừm!
Cách Phù ngã vào lòng hắn, rồi hỏi:
- Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi ư?
- Xong rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Tô Nhĩ Tát Tư học viện được an toàn rồi!
- Vậy tốt quá!
Cách Phù giậm chân, reo:
- Để ta hôn ngươi!
Nói xong, nàng bất chấp tất cả mà ôm đầu hắn rồi hôn thật nhiệt tình.
Tiểu cô nương này đúng là khác hẳn những người khác. Bởi vì nếu là người khác thì họ sẽ hỏi hắn đã gặp những ai, và tình cảnh chiến đấu ác liệt đến mức nào, rồi sau đó sẽ hồi hộp thay cho hắn, hoặc cũng có lo sợ giùm hắn, vv.....nhưng Cách Phù lại không giống thế. Nàng chỉ lo hắn không trở về thôi, nhưng một khi hắn đã trở về rồi thì nàng cũng chẳng còn lo lắng gì nữa cả, mà chỉ thích nhào vào lòng hắn để mà ôm chầm lấy hắn thôi.
- Thời tiết hôm nay thật là đẹp, ngươi dẫn ta ra ngoài chơi nhé!
Cách Phù hỏi với vẻ mặt thiết tha mong đợi.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lưu Sâm nghe hỏi mà trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn. Sau khi trở thành nữ nhân của hắn, hầu như nàng cũng chẳng có thay đổi bao nhiêu. Trước kia thì nàng chỉ quanh quẩn ở hậu viện, còn bây giờ thì cũng chỉ quanh quẩn ở bên trong học viện. Bản thân hắn cũng chưa từng dẫn nàng ra ngoài dạo chơi lần nào.
- Chúng ta cùng cưỡi ngựa phóng qua đại thảo nguyên, khiến cho những đóa hoa ở trên đại thảo nguyên nở rộ ở sau lưng chúng ta....
Cách Phù lim dim đôi mắt, rồi thốt với vẻ ao ước:
- Giống như trong truyện cổ tích mà ngươi đã kể cho ta nghe đó.
Ngựa? Có ngựa sao? Lưu Sâm cúi nhìn Cách Phù, vừa khéo nàng cũng ngước lên nhìn hắn.
Có ngựa! Một con ngựa từ con đường lớn ở xa xa đang phóng nhanh về hướng Tô Nhĩ Tát Tư học viện học viện, tốc độ của nó phi cực nhanh....
- Hàn kim chủy chuyên phá các loại phòng hộ, mà người Thiểm tộc trời sinh lại giỏi ám sát. Na Trát Văn Tây, nhận mệnh đi thôi!
Ở trong bóng tối, thanh âm của y có dẫn đến sự tập kích hay không? Không! Bởi vì khi thanh âm của vang lên, nó chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, căn bản không thể nhận rõ vị trí của y được; thậm chí nó còn tạo nên những tiếng vang ở trong động, khiến đối phương cảm thấy bị nhiễu loạn thính giác. Điều này rõ ràng cũng rất có lợi cho việc ám sát.
Trong động không hề nhìn thấy kiếm quang lóe lên, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, mà gió thổi một lúc cũng dừng hẳn. Tất cả hoàn toàn tĩnh lặng.
- Kết thúc rồi sao?
Đặc Nạp hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
- Kết thúc rồi!
Có tiếng đáp ngay bên cạnh y. Đó chính là câu trả lời mà y đang muốn nghe nhất, nhưng khi thanh âm đó vừa lọt vào tai thì toàn thân y đều sửng sốt, bởi lẽ nó chính là thanh âm của địch nhân.
Một tiếng "keng" vang lên, trường kiếm lập tức rời khỏi vỏ. Kiếm quang màu huyết hồng dài mấy trượng vừa lóe lên thì Đặc Nạp liền nhìn thấy đối phương đang đứng trước mặt mình, hắn mỉm cười nói:
- Đặc Nạp tiên sinh, ngươi thua rồi!
Lúc này trên mặt đất chỉ thấy toàn thi thể, không chỉ có hơn mười gã sát thủ của Thiểm tộc, mà còn có cả hai trợ thủ sắp đạt tới cấp đại kiếm thánh của y nữa. Ở trong bóng tối, họ đều chết dưới tay của đối phương một cách vô thanh vô tức.
- Không! Không thể nào....
Vừa thốt, bàn tay cầm kiếm của y vừa không ngừng run rẩy. Kiếm quang màu huyết hồng cũng đang run rẩy theo.
Lưu Sâm cười nhạt, nói:
- Ta quả thật không biết đặc điểm của Thiểm tộc! Nhưng ngươi rõ ràng cũng không hiểu chút gì về ta, bởi lẽ Tật phong nhãn của ta vốn có thể nhìn rõ vạn vật ở trong bóng tối.
Đặc Nạp nghe vậy thì trong lòng than thầm một tiếng. Trời ạ, đối phương cũng có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối. Chỉ với điểm này thôi thì việc dụ dẫn hắn vào động, rồi phong bế cửa động chính là một nước cờ sai lầm. Đối với bất kỳ kẻ nào khác thì nước cờ này đúng là một nước cờ tinh diệu, cho dù là thần cũng không thể đào sinh được, nhưng không ngờ y đã đụng phải "Tật phong nhãn" chết toi, vì vậy mà nước cờ này đã trở thành cực kỳ thối, thối đến nỗi không thể nào thối hơn được nữa. Thối tột đỉnh!
Nếu ám sát đối phương ở trong rừng, người của Thiểm tộc có thể dựa vào tốc độ và địa thế mà tránh né, nhưng ở trong động này thì không gian quá chật hẹp, trái lại càng có lợi cho hắn tàn sát hơn. Ít nhất thì với hai tên trợ thủ của y, họ đã không bị chết bởi chỉ một chiêu mà thôi. Ở trong bóng tối, họ đã không có chút cơ hội để tránh né được. Y vốn muốn bố trí diệu kế, không ngờ trái lại còn giúp cho hắn nữa. Đặc Nạp quả thật tức muốn hộc máu luôn vậy.
- Đặc Nạp tiên sinh, ở bên ngoài ngươi còn bao nhiêu người nữa thế?
Lưu Sâm cười hỏi.
- Chúng ta cứ mặc sức mà đánh một trận, nếu ngươi thắng thì ta sẽ cho ngươi biết!
Đặc Nạp hít một hơi thật sâu. Sau hơi thở đó, y nhất định sẽ thả sức mà đấu một trận với Lưu Sâm.
Với tính cách của Lưu Sâm, hắn rất có thể sẽ thành toàn ý nguyện sau cùng của địch nhân. Tuy hắn sẽ gặp chút rắc rối, nhưng hắn sẽ nhân dịp đó mà tìm hiểu chút thông tin về địch tình.
Nhưng khi nhìn thấy Đặc Nạp hít một hơi thật sâu, Lưu Sâm liền thay đổi sắc mặt. Hắn bỗng vung tay lên rồi điểm nhanh lên mi tâm của y một cái. Tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, rõ ràng là hắn đã sử dụng tốc độ cực hạn của mình.
Sau khi điểm trúng mục tiêu, hắn mới yên lòng nói:
- Nhìn tư thế của ngươi, ta thật sự rất lo ngươi sẽ tự nổ đấy. Nếu quả thật vậy thì cái động này rất nguy hiểm, và điều đó cũng rất nguy hiểm cho kế hoạch tiếp theo của ta.
Đôi tròng mắt của Đặc Nạp trợn thật lớn và cũng tràn ngập nét bi ai. Y đích xác là đang muốn tự nổ, và đó cũng là điềm báo trước của việc tự nổ.
Khi một cao thủ cấp thánh tự nổ, không ai có thể phòng bị được. Nhưng phàm là đại kiếm thánh, một khi đã đến đường cùng thì mới quyết định tự nổ để đồng y ư tận với địch nhân. Y rõ ràng chưa hề thụ thương, mà trong tay cũng có kiếm, theo đáng lẽ thì chưa tới thời khắc y cần phải tự nổ ới đúng. Đây chỉ là một kế tối hậu để y cùng chết với tên ác ma kia mà thôi, thế nhưng tên ác ma đó lại quá cơ cảnh. Hắn căn bản đã không cho y cái cơ hội đó, thậm chí khi miếng mồi ngon là tin tức tình báo sắp vào tay mà hắn cũng không muốn nữa. Vì thế mà Đặc Nạp chỉ đành cam chịu số phận mà thôi.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. Tảng đá lớn bít cửa động được chậm rãi đẩy ra, trong sơn động tối om chợt có thanh âm truyền ra:
- Thánh vực ám sát đội, tất cả lập tức vào động tập hợp.
Thanh âm đó vừa già nua vừa uy nghiêm. Chính là thanh âm của Đặc Nạp.
Thanh âm của y theo gió mà truyền đi khắp toàn bộ sơn cốc. Thế là toàn bộ sơn cốc như đột nhiên sống lại, cây sống, bụi cỏ sống, đất cũng sống....vô số bóng người từ trong đất chui ra, trong bụi cỏ chui ra, thậm chí từ cũng có rất nhiều người chui ra từ trong các bọng cây. Nhân số lên đến hơn hai trăm người!
Hơn hai trăm người nối đuôi nhau mà vào động. Tất cả đều vào động hết.
Thanh âm của Đặc Nạp vang lên từ trong chỗ tối nhất của sơn động:
- Tất cả đã đến đủ hết chưa?
- Dạ đủ!
Tất cả đều đồng thanh đáp lại.
- Tốt!
Tiếp theo đó thì gió lớn nổi lên, trong sơn động lập tức có tiếng hét thảm vang lên liên tục....
Hơn một thời thần sau, một thanh niên anh tuấn chậm rãi bước ra khỏi động. Hắn nhìn bầu trờ đang hừng sáng, mỉm cười lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, ngươi biết dùng kế, lẽ nào lão tử lại không biết sao?
Một ngày! Chỉ tốn một ngày, Lưu Sâm cảm thấy thu hoạch của mình quá lớn. Thứ nhất, nhóm sát thủ này thật quá ly kỳ. Nếu như chưa trừ diệt họ, tương lai để họ tiến vào đại lục thì đúng là một tai họa cực lớn. Bất cứ người nào trong số họ cũng đều có thể trở thành khắc tinh của các đỉnh cấp cao thủ, bởi vì họ không chỉ giỏi về việc ẩn thân, hơn nữa trong tay còn có Hàn kim chủy chuyên phá hộ thân thuật. Bây giờ hắn tung một mẻ lưới mà giết hết bọn họ, có thể nói là đại công, một công tích xứng đáng cho mỹ nữ tưởng thưởng!
Thứ hai, bản thân Đặc Nạp cũng là một thủ lĩnh nguy hiểm. Các sát thủ dưới tay y không chỉ có tốc độ, giỏi ngụy trang, mà còn có tâm kế ghê gớm nữa. Chúng đã giả xác chết để qua mắt hắn trong một tích tắc, điều đó đã chứng minh bản lãnh tùy cơ ứng biến của chúng. Mà ngay cả Đặc Nạp cũng đã dùng kế để lừa hắn vào động, rõ ràng đó là một diệu kế khó tưởng tượng nổi. Nếu như hắn không có Tật Phong nhãn, e rằng lúc này đã thật sự bại ở dưới tay y rồi.
Với hai điểm này, tập đoàn sát thủ nọ quả thật rất đáng sợ. Đó là một tập đoàn sát thủ đỉnh cấp ngay cả thần cũng không buông tha. Vậy mà chúng đã bị tiêu diệt dưới tay hắn một cách thuận lợi như thế. Ngoài ý trời ra, còn có một ít là do Đặc Nạp gợi ý, hắn đã lấy mưu kế của đối phương mà làm kế của mình, rồi khéo léo thi triển kế trong kế!
Trong chuyến thu hoạch này, hắn còn được hai thứ khác nữa. Một là hơn mấy trăm thanh Hàn kim chủy đang được cất giữ trong không gian của hắn. Loại chủy thủ này chuyên phá hộ thân thuật, hắn sẽ dùng chúng để nghiên cứu một chút, sẵn dịp dùng chúng để làm quà tặng cho người khác cũng tốt mà. Nếu tặng cho Mạn Ảnh tiểu cô nương, nhất định nàng sẽ hôn hắn như mưa cho coi.
Và món thu hoạch cuối cùng cũng kỳ diệu vô cùng: hắn đã biết được diệu dụng của thanh âm! Đó chính là một loại ma pháp phụ của Phong ma pháp, và cũng là một loại vốn liếng sẵn có của hắn. Trước kia, mỗi lần hắn thay đổi giọng thì đều phải phối hợp với việc thay đổi cả gương mặt. Bây giờ hắn mới biết cách sử dụng thanh âm theo ý muốn, mà chỗ diệu dụng của nó cũng không thua gì ma pháp. Có thể gọi loại ma pháp phụ này là Thanh Âm ma pháp. Hắn giả tiếng của Đặc Nạp để kêu hết các sát thủ vào động, rồi sau đó giết hết bọn chúng. Chuyến này hắn được giết rất thống khoái, hơn xa việc phải đi truy tìm bọn chúng một cách vất vả.
Rừng rậm vẫn yên ắng như cũ, nhưng trong mắt Lưu Sâm thì nó đã khác trước. Thái dương vẫn chói lọi như thế, nó tỏa chiếu những tia nắng xuyên qua cành lá và trải dài xuống đất, mang theo màu xanh lục êm ái và quang mang năm màu. Những chú chim trên cây bắt đầu cất tiếng hót để đón chào một ngày mới, tiếng chim ríu rít nghe rất êm tai, có lẽ chúng biết ở đây đã thật sự trở nên yên tĩnh rồi vậy.
Ngay cả con ma lang ở trước mặt kia cũng mỉm cười với hắn - hoặc có lẽ đó vốn là bản lai diện mục của nó cũng nên. Lưu Sâm nhếch miệng cười, rồi khẽ phất tay một cái, con ma lang liền ngã lộn nhào ra đất, suýt nữa thì ngã luôn xuống vách núi.
Lưu Sâm bật cười ha hả. Trong sơn cốc vẫn tràn ngập sương mù, nhưng hắn đã phi thân lên cao, sau đó chỉ điểm nhẹ đầu mũi chân lên một ngọn cây thì cả người đã bay thẳng ra khỏi rừng rậm.
Phía trước là một màu đỏ au. Đó chính là vườn trái cây của Mê cốc. Loại quả đã khiến cho Á Na bị say và Mạn Ảnh phải động tình chính là ở nơi này đây. Lưu Sâm thoáng đảo một vòng ở đó, chỉ trong chốc lát, trong không gian của hắn liền được tăng một lượng lớn hồng quả. Loại quả này thật là kỳ quái, không những công năng khác nhau, mà dù cho hái xuống bao lâu thì chúng vẫn không bị hư thối hoặc có dấu hiệu biến chất chút nào. Hoặc có lẽ chúng có đặc tính của rượu cũng nên, để càng lâu thì hương vị càng thơm ngon.
Rời khỏi Mê cốc, Tô Nhĩ Tát Tư học viện đã xuất hiện ngay trước mắt. Bãi cỏ xanh rì giống như một cái vòng cách ly xinh đẹp. Chỉ trong nháy mắt, Lưu Sâm đã vượt qua bãi cỏ đó. Khi vừa đến trước tường viện, hắn vừa phóng mình lên thì chợt có tiếng ai đó vang lên:
- A!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn tới trước, vừa khéo trông thấy một cái đầu thò ra ở đằng sau bức tường. Hắn mỉm cười, thò tay ôm đối phương vào lòng.
- A, ái lang!
Cách Phù ôm chặt cổ hắn, reo lên:
- Ta chờ ngươi đã mấy ngày rồi! Sao bây giờ ngươi mới về thế?
- Nhớ ta à?
- Ừm!
Cách Phù ngã vào lòng hắn, rồi hỏi:
- Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi ư?
- Xong rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Tô Nhĩ Tát Tư học viện được an toàn rồi!
- Vậy tốt quá!
Cách Phù giậm chân, reo:
- Để ta hôn ngươi!
Nói xong, nàng bất chấp tất cả mà ôm đầu hắn rồi hôn thật nhiệt tình.
Tiểu cô nương này đúng là khác hẳn những người khác. Bởi vì nếu là người khác thì họ sẽ hỏi hắn đã gặp những ai, và tình cảnh chiến đấu ác liệt đến mức nào, rồi sau đó sẽ hồi hộp thay cho hắn, hoặc cũng có lo sợ giùm hắn, vv.....nhưng Cách Phù lại không giống thế. Nàng chỉ lo hắn không trở về thôi, nhưng một khi hắn đã trở về rồi thì nàng cũng chẳng còn lo lắng gì nữa cả, mà chỉ thích nhào vào lòng hắn để mà ôm chầm lấy hắn thôi.
- Thời tiết hôm nay thật là đẹp, ngươi dẫn ta ra ngoài chơi nhé!
Cách Phù hỏi với vẻ mặt thiết tha mong đợi.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lưu Sâm nghe hỏi mà trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn. Sau khi trở thành nữ nhân của hắn, hầu như nàng cũng chẳng có thay đổi bao nhiêu. Trước kia thì nàng chỉ quanh quẩn ở hậu viện, còn bây giờ thì cũng chỉ quanh quẩn ở bên trong học viện. Bản thân hắn cũng chưa từng dẫn nàng ra ngoài dạo chơi lần nào.
- Chúng ta cùng cưỡi ngựa phóng qua đại thảo nguyên, khiến cho những đóa hoa ở trên đại thảo nguyên nở rộ ở sau lưng chúng ta....
Cách Phù lim dim đôi mắt, rồi thốt với vẻ ao ước:
- Giống như trong truyện cổ tích mà ngươi đã kể cho ta nghe đó.
Ngựa? Có ngựa sao? Lưu Sâm cúi nhìn Cách Phù, vừa khéo nàng cũng ngước lên nhìn hắn.
Có ngựa! Một con ngựa từ con đường lớn ở xa xa đang phóng nhanh về hướng Tô Nhĩ Tát Tư học viện học viện, tốc độ của nó phi cực nhanh....
/419
|