Nặc Thanh hơi xoay chuyển ánh mắt, rồi hỏi:
- Việc mà tiên sinh muốn làm là....
Lưu Sâm mỉm cười cắt ngang lời y:
- Ngươi đoán ra là được rồi. Trước mắt ta vẫn chưa có ý định thực thi việc đó. Cứ để cho bọn chúng đắc ý một phen đã, rồi mới tính tiếp!
Nặc Thanh hiểu ý gật đầu đáp lại. Còn hai vị huynh đệ của y thì thảm rồi, bởi vì bọn họ không hiểu ẩn ý của hai người kia.
- Thôi được rồi!
Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói tiếp:
- Ta cũng nên trở về thôi. Mặt khác, việc của Đại Lục công hội, chư vị cũng đừng nhúng tay vào, mà cứ chuyên tâm làm tốt việc của mình thôi. Người của đại lục sẽ nhìn thấy....hy vọng thôi!
Nói xong, hắn đứng lên và bước ra cửa, sau đó thì cửa đại sảnh cũng khép chặt lại sau lưng hắn.
Hy vọng? Hy vọng của đại lục ư? Từ lúc xảy ra chiến tranh đến nay, tất cả mọi hy vọng của người đại lục đều nằm ở trên người hắn; và lần này cũng không ngoại lệ. Ba huynh đệ Nặc Đốn đã sớm ngưỡng mộ anh danh của hắn, mà hôm nay lại có được cơ hội để cùng sóng vai tác chiến với vị thần nhân trong truyền thuyết! Như vậy thì hy vọng của người đại lục cũng đang ở trên vai họ!
Ba huynh đệ đứng thẳng người nhìn nhau. Trên mặt ai nấy cũng đều có thần tình khích động, thậm chí còn có mấy phần xung động nữa.
Bỗng nhiên Nặc Thanh kêu lớn:
- Nguy rồi!
Lời vừa dứt, hai huynh đệ liền kinh hãi, hỏi:
- Cái gì?
- Hắn đã biết chúng ta mưu đồ hãm hại hắn!
Nặc Thanh vừa nói vừa xoa xoa hai tay:
- Vậy có khi nào hắn sẽ hiểu lầm Thác Mạn hay không?
Nặc Đốn phì cười, nói:
- Hiểu lầm cái gì chứ? Chúng ta vốn có mưu đồ với hắn chứ không phải là hiểu lầm! Hơn nữa, mưu tính của chúng ta là nhắm vào tiểu tử Tác Ẩn kia, chứ đâu phải là vị thần nhân nọ? Ai có thể ngờ rằng tiểu tử ấy lại trở thành thần như thế chứ? Lão tam yên tâm đi, hắn sẽ không trách chúng ta đâu!
Nặc Thanh vội la lên:
- Đại ca, đó không phải là vấn đề! Ta tự biết nữ nhi của mình....Nó đã động tâm với hắn rồi, bằng không thì đã không có thái độ như thế....Nếu như hắn....vậy Thác Mạn sẽ làm sao bây giờ?
Lời của y thật không rõ ràng chút nào. Nếu như hắn làm sao chứ? Trên thực tế thì có rất nhiều suy đoán, chẳng hạn như là: nếu như nhân phẩm của hắn không được tốt lắm, chỉ biết đùa giỡn nữ hài thôi; hay là nếu như hắn trách bọn họ, rồi trút giận lên tiểu cô nương đó; hoặc là nếu như hắn không tiếp thụ nữ nhi của y; nếu như......
Vô luận là một khả năng "nếu như" nào đó, thì tình cảnh của Thác Mạn cũng không được tốt cho lắm! Kẻ làm cha như y tất nhiên phải lo lắng vô cùng...
oooOooo
Cõi lòng của Thác Mạn cũng biến thành phức tạp không kém cha mình. Bản thân nàng vốn là phải thực thi một kế sách - lợi dụng thân phận nhân viên tình báo của hắn ở trong Đại Lục công hội để thám thính nơi hạ lạc của gia gia, nhưng tình huống bây giờ lại phức tạp vô cùng. Trải qua một buổi chạm mặt, khoảng cách giữa nàng và hắn đã kéo lại rất gần. Từ trên người hắn, nàng đã tìm được một hạnh phúc hoàn toàn mới mẻ. Từ trên người hắn, nàng cảm thấy đời sống thật là tuyệt vời. Khi ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy rằng buổi sáng của mình giống như xích đu đã bay lên tới mức cao nhất vậy, sự vui vẻ đó gần như là không giống thật vậy.
Nếu phải vất đi tất cả mọi thứ, nàng cũng sẽ vui vẻ mà bước trên đường như khiêu vũ vậy, nhưng vấn đề là: nàng sẽ lập tức bắt đầu thực thi kế hoạch của mình!
Kế hoạch này thật là nguy hiểm và cũng thật là nặng nề. Một khi bị tiết lộ, nàng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù tất cả đều được thuận lợi, lợi dụng hắn để đạt mục đích của mình, vậy thì tương lai của gia gia cũng sẽ vẫn mù mịt như vậy. Cho dù gia gia có được bình anh vô sự, nhưng nếu mình phải lợi dụng tình cảm thuần khiết để hành sự, vậy thì nàng sẽ luôn cảm thấy trong lòng mình có một cái hố sâu hoắm vậy. Cái cảm giác kỳ diệu khi lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới cũng sẽ bị biến chất luôn!
Tiễn hắn ra đến đại môn, nhìn dáng dấp phiêu dật của hắn, nhìn hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, thần thái ung dung nhàn nhã, nàng chỉ biết lặng lẽ thở dài trong lòng. Nhìn ánh mắt sâu lắng của hắn, nàng cảm thấy mình ở trước mặt hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không nổi bật ở tận nơi nào đó xa thật xa....
Khi đến đại môn, Lưu Sâm dừng lại nói:
- Ta muốn nói cho ngươi biết rằng, hôm nay ta rất vui!
- Ta....ta cũng vậy!
Thác Mạn đỏ mặt đáp lại.
- Trở về đi!
Nhìn khuôn mặt hồng hào và ánh mắt lấp lánh tinh quang của nàng, cõi lòng của Lưu Sâm cũng mềm hẳn ra.
- Khoan đã....
Nàng hơi do dự kêu lên.
Có ý gì thế? Chẳng lẽ nàng còn muốn hôn từ biệt ư? Dường như tình cảm giữa hai người còn chưa đạt tới giai đoạn này kia mà? Nhưng không sao, khi chia tay, hắn sẽ không cự tuyệt bất cứ loại "lễ tiết" nào cả!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, Thác Mạn rụt rè cúi thấp đầu rồi nói:
- Sau khi về rồi....ngươi....ngươi sẽ còn nhớ tới cái xích đu đó không?
- Nhớ chứ! Ta sẽ nhớ rất kỹ nữa là đằng khác!
Lưu Sâm nói:
- Và ta sẽ còn nhớ tới một nữ hài đơn thuần khả ái thích cái gì thì mặc cái đó, thích nói gì thì nói đó!
Mặc kệ động cơ của nàng là gì, buổi sáng hôm nay không hề có ám ảnh gì cả. Sự vui vẻ đến rất tự nhiên chứ không gượng ép. Hắn tất nhiên sẽ nhớ rõ điều đó.
Đơn thuần? Thác Mạn thầm hổ thẹn, nói:
- Nếu có một ngày nào đó, nữ hài ấy trở nên không còn đơn thuần nữa, vậy ngươi còn nhớ y hay không?
Lời này thật sự không nên nói ra miệng, bởi vì chẳng phải nó chính là lời cảnh cáo người ta hay sao? Đúng là một sự sai lầm rất cơ bản, nhưng lúc này nàng dường như đã biến thành ngu ngốc vậy, chỉ tới khi thốt ra rồi thì mới biết là nó không thích hợp, nhưng nàng cũng không kịp thu hồi lại nữa. Vì vậy mà tim nàng cũng đập mạnh liên hồi.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta tin rằng ngươi sẽ vẫn là một nữ hài đơn thuần. Ít nhất thì lúc chúng ta chơi chung với nhau, ngươi vẫn rất đơn thuần, phải không?
- Đúng vậy!
Thác Mạn dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của hắn. Ánh mắt đó tràn ngập nét ôn nhu, khiến cho sự bất an trong lòng nàng lập tức tan biến thành mây khói.
Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu, sau đó mới hỏi:
- Ngươi đã hỏi ta rồi, vậy bây giờ ta có thể hỏi ngươi một việc không?
- Ngươi hỏi đi!
- Ngươi nhìn người thì có nhìn vào bề ngoài hay không?
Lưu Sâm khó khăn tìm từ ngữ cho thích hợp, rồi hỏi tiếp:
- Ví như là....thân phận chẳng hạn?
Bề ngoài? Thân phận? Thác Mạn mỉm cười nói:
- Ngươi coi ta nè....ta nhìn người chưa bao giờ dựa vào vẻ ngoài của họ cả, và lại càng không coi trọng tới thân phận của họ!
- Kỳ quái thật nhỉ!
Lưu Sâm lại hỏi tiếp:
- Vậy ngươi thích loại người thế nào?
- Ta....ta.....ta thích.....
Tiểu cô nương say sưa hình dung:
- Ta thích người thấy ta ăn mặc kỳ quái mà không cười. Ta thích người chịu chơi xích đu với ta, và lại còn.....
Bỗng nhiên nàng đổi giọng:
- Người ta nói chơi xích đu không phải là ngươi.....mà đó chỉ là....tỷ dụ thôi. Ngươi cười cái gì? Không cho cười.....
Dáng tươi cười của Lưu Sâm liền biến thành ủ rũ, hắn nói:
- Thật là đau lòng mà! Lúc nhìn thấy ngươi mặc y phục kỳ quái, hình như ta có cười mà. Phải vất vả lắm thì ta một phù hợp với điều kiện chơi xích đu của ngươi, ấy vậy mà nó chỉ là một tỷ dụ thôi. Nói vậy thì....ta lọt lưới rồi! Thật là đau lòng mà. Làm phiền đừng nói chuyện với ta trong lúc ta đang đau lòng!
Nhìn dáng dấp làm bộ của hắn, Thác Mạn cười đến nỗi gập cả người lại:
- Phải mà, ai bảo ngươi cười làm chi? Nhắc cho ngươi hay...
- Để ta về tập luyện thêm đã, mấy ngày nữa mới trở lại xem ngươi mặc y phục kỳ quái!
Vừa nói, Lưu Sâm liền chạy đi, rồi ném lại thêm một câu:
- Đến lúc đó ta sẽ ráng không cười!
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, nụ cười của Thác Mạc mới nở thật tươi. Vào thời khắc này, nàng đã quên hết tất cả, chỉ nhớ tới nguyên nhân đã khiến cho mình cười, và còn có lời muốn nói nhưng vẫn chưa kịp nói....
Bỗng nhiên ở bên cạnh nàng có thanh âm vang lên:
- Hắn đi rồi à?
Vừa nghe được thanh âm này, nụ cười của Thác Mạn liền tắt lịm, thay vào đó là nét đỏ ửng. Nàng vội cúi đầu gọi:
- Phụ thân!
- Ta cho con biết một việc!
Phụ thân cất giọng nghiêm túc, nói:
- Nhiệm vụ của con đã được thủ tiêu, sau này, bất luận cái gì cũng không cần làm nữa!
Thác Mạn nghe vậy thì tim như thắt lại. Lời đó có ý gì? Chẳng lẽ mình sẽ không còn lý do để đi tìm hắn nữa sao? Nhiệm vụ gian nan và phức tạp đó đã được thủ tiêu, theo đáng lý thì phải là một giải thoát cho nàng mới phải, nhưng tại sao tối qua phụ thân không cho nàng biết trước? Tại sao phải khiến cho nữ nhi trải qua một buổi sáng vui vẻ như vậy rồi mới nói? Vừa nghĩ tới đây, nước mắt của nàng liền lặng lẽ dâng lên.
- Chúng ta không cần áp dụng bất luận hành động gì với hắn nữa!
Phụ thân chậm rãi nói:
- Bởi vì hắn không phải là mục tiêu của chúng ta!
Thác Mạn nghe vậy thì sắc mặt thoáng cái liền trở nên tái nhợt. Hắn không phải là mục tiêu? Vậy ai mới là mục tiêu đây? Chẳng lẽ ý của phụ thân là muốn mình đi quyến rũ một nam nhân khác hay sao? Trời ạ, nếu là vậy thì mình phải làm sao đây? Thế giới của nàng vừa nở hoa rực rỡ, nhưng không ngờ nó sớm sẽ bị mùa đông giá rét làm băng hoại tất cả mọi thứ hay sao?
- Ngươi thích hắn, phải không?
Thanh âm hiền hòa của phụ thân nhẹ nhàng đưa vào tai nàng.
Thích? Thích thì có ích gì chứ? Thích có thể giúp nàng tìm được gia gia hay sao? Nếu thích hắn thì nàng có thể tự do đi yêu hắn hay sao? Thác Mạn chậm rãi lắc đầu, đồng thời vài giọt lệ cũng lén lút rơi xuống.
Phụ thân âu yếm đặt tay lên vai nàng rồi nói:
- Nếu con thật sự thích hắn thì hãy dũng cảm mà đi yêu hắn đi! Hãy vất bỏ tất cả mọi thứ mà đi yêu hắn, đừng để cho bất luận kế hoạch gì làm ảnh hưởng đến tình cảm đơn thuần của các người!
Thác Mạn nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nét khó tin. Vậy mà cũng được sao? Nàng sẽ không phải làm một công cụ nữa ư? Nàng được tự do rồi ư? Mùa xuân vừa đến chưa bỏ đi xa lắm, mà nó đã tiến vào giai đoạn trăm hoa tự do đua nở hay sao? Đây quả thật là một tin tức quá trái ngược, khiến cho nàng nhất thời chưa thể tiếp thu được, mà trái tim của nàng cũng đập rộn liên hồi....
Phụ thân lại nhẹ giọng thốt:
- Nữ nhi của ta, nếu con thích hắn thì con đã lựa chọn rất chính xác, bởi vì hắn tuyệt đối là người xứng đáng để cho con gửi gắm tình cảm của mình!
Cõi lòng của Thác Mạn đang run lên từng cơn, mà thanh âm của nàng cũng đang run rẩy theo:
- Phụ thân....người....sai người lại khẳng định như thế?
- Bởi vì ta là phụ thân của con!
Phụ thân cất giọng ôn nhu nói:
- Và ta cũng biết rõ loại nam nhân mà con ưa thích! Đi thôi, chúng ta vào nhà đi!
Thác Mạn theo phụ thân trở vào nhà. Vừa đi, trong lòng nàng vừa kinh ngạc vô cùng. Phụ thân biết mình thích loại nam nhân nào hay sao? Mình đã từng thích qua loại nam nhân như thế nào chứ?
Ở trong vườn có rất nhiều hoa đang nở rộ. Tại đó, có một đóa hoa Na Trát cuối cùng vừa rơi xuống, chỉ để lại nhành hoa màu xanh biếc. Một câu chuyện cũ chợt ập về trong trí nhớ của Thác Mạn. Đó là chuyện xảy ra hồi hai tháng trước, nàng đã ra đây để ngắm hoa, sau đó đã nâng một đóa hoa Na Trát lên để ngửi mùi hương của nó với một vẻ si mê vô cùng. Muội muội....ừm, muội muội xấu xí đã chọc nàng:
- Tỷ tỷ nhớ nam nhân rồi! Nhớ đến si mê luôn!
- Ờ, vậy đó. Rồi sao nào?
Muội muội tròn mắt hỏi:
- Không biết vị công tử nào ở trong thành mà có vận khí tốt như thế?
- Những gã công tử đó hả, ta vừa thấy họ là đã muốn nôn mửa rồi! Ta phải gả cho một vị siêu cấp anh hùng....
Lúc đó nàng chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, chứ thiên hạ làm gì có siêu cấp anh hùng chứ? Ngoài vị thần nhân đã ẩn cư ở ngoài biển kia ra, còn ai có tư cách để trở thành siêu cấp anh hùng nữa chứ?
Dù cho có người đạt được tiêu chuẩn của siêu cấp anh hùng đi nữa, nhưng cũng không có ai đạt được tiêu chuẩn "mắt thấy bất bình, rút đao tương trợ". Trong số các công tử thế gia ở kinh thành, không có một tên nào phù hợp với hai điều kiện đó cả!
- Việc mà tiên sinh muốn làm là....
Lưu Sâm mỉm cười cắt ngang lời y:
- Ngươi đoán ra là được rồi. Trước mắt ta vẫn chưa có ý định thực thi việc đó. Cứ để cho bọn chúng đắc ý một phen đã, rồi mới tính tiếp!
Nặc Thanh hiểu ý gật đầu đáp lại. Còn hai vị huynh đệ của y thì thảm rồi, bởi vì bọn họ không hiểu ẩn ý của hai người kia.
- Thôi được rồi!
Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói tiếp:
- Ta cũng nên trở về thôi. Mặt khác, việc của Đại Lục công hội, chư vị cũng đừng nhúng tay vào, mà cứ chuyên tâm làm tốt việc của mình thôi. Người của đại lục sẽ nhìn thấy....hy vọng thôi!
Nói xong, hắn đứng lên và bước ra cửa, sau đó thì cửa đại sảnh cũng khép chặt lại sau lưng hắn.
Hy vọng? Hy vọng của đại lục ư? Từ lúc xảy ra chiến tranh đến nay, tất cả mọi hy vọng của người đại lục đều nằm ở trên người hắn; và lần này cũng không ngoại lệ. Ba huynh đệ Nặc Đốn đã sớm ngưỡng mộ anh danh của hắn, mà hôm nay lại có được cơ hội để cùng sóng vai tác chiến với vị thần nhân trong truyền thuyết! Như vậy thì hy vọng của người đại lục cũng đang ở trên vai họ!
Ba huynh đệ đứng thẳng người nhìn nhau. Trên mặt ai nấy cũng đều có thần tình khích động, thậm chí còn có mấy phần xung động nữa.
Bỗng nhiên Nặc Thanh kêu lớn:
- Nguy rồi!
Lời vừa dứt, hai huynh đệ liền kinh hãi, hỏi:
- Cái gì?
- Hắn đã biết chúng ta mưu đồ hãm hại hắn!
Nặc Thanh vừa nói vừa xoa xoa hai tay:
- Vậy có khi nào hắn sẽ hiểu lầm Thác Mạn hay không?
Nặc Đốn phì cười, nói:
- Hiểu lầm cái gì chứ? Chúng ta vốn có mưu đồ với hắn chứ không phải là hiểu lầm! Hơn nữa, mưu tính của chúng ta là nhắm vào tiểu tử Tác Ẩn kia, chứ đâu phải là vị thần nhân nọ? Ai có thể ngờ rằng tiểu tử ấy lại trở thành thần như thế chứ? Lão tam yên tâm đi, hắn sẽ không trách chúng ta đâu!
Nặc Thanh vội la lên:
- Đại ca, đó không phải là vấn đề! Ta tự biết nữ nhi của mình....Nó đã động tâm với hắn rồi, bằng không thì đã không có thái độ như thế....Nếu như hắn....vậy Thác Mạn sẽ làm sao bây giờ?
Lời của y thật không rõ ràng chút nào. Nếu như hắn làm sao chứ? Trên thực tế thì có rất nhiều suy đoán, chẳng hạn như là: nếu như nhân phẩm của hắn không được tốt lắm, chỉ biết đùa giỡn nữ hài thôi; hay là nếu như hắn trách bọn họ, rồi trút giận lên tiểu cô nương đó; hoặc là nếu như hắn không tiếp thụ nữ nhi của y; nếu như......
Vô luận là một khả năng "nếu như" nào đó, thì tình cảnh của Thác Mạn cũng không được tốt cho lắm! Kẻ làm cha như y tất nhiên phải lo lắng vô cùng...
oooOooo
Cõi lòng của Thác Mạn cũng biến thành phức tạp không kém cha mình. Bản thân nàng vốn là phải thực thi một kế sách - lợi dụng thân phận nhân viên tình báo của hắn ở trong Đại Lục công hội để thám thính nơi hạ lạc của gia gia, nhưng tình huống bây giờ lại phức tạp vô cùng. Trải qua một buổi chạm mặt, khoảng cách giữa nàng và hắn đã kéo lại rất gần. Từ trên người hắn, nàng đã tìm được một hạnh phúc hoàn toàn mới mẻ. Từ trên người hắn, nàng cảm thấy đời sống thật là tuyệt vời. Khi ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy rằng buổi sáng của mình giống như xích đu đã bay lên tới mức cao nhất vậy, sự vui vẻ đó gần như là không giống thật vậy.
Nếu phải vất đi tất cả mọi thứ, nàng cũng sẽ vui vẻ mà bước trên đường như khiêu vũ vậy, nhưng vấn đề là: nàng sẽ lập tức bắt đầu thực thi kế hoạch của mình!
Kế hoạch này thật là nguy hiểm và cũng thật là nặng nề. Một khi bị tiết lộ, nàng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù tất cả đều được thuận lợi, lợi dụng hắn để đạt mục đích của mình, vậy thì tương lai của gia gia cũng sẽ vẫn mù mịt như vậy. Cho dù gia gia có được bình anh vô sự, nhưng nếu mình phải lợi dụng tình cảm thuần khiết để hành sự, vậy thì nàng sẽ luôn cảm thấy trong lòng mình có một cái hố sâu hoắm vậy. Cái cảm giác kỳ diệu khi lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới cũng sẽ bị biến chất luôn!
Tiễn hắn ra đến đại môn, nhìn dáng dấp phiêu dật của hắn, nhìn hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, thần thái ung dung nhàn nhã, nàng chỉ biết lặng lẽ thở dài trong lòng. Nhìn ánh mắt sâu lắng của hắn, nàng cảm thấy mình ở trước mặt hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không nổi bật ở tận nơi nào đó xa thật xa....
Khi đến đại môn, Lưu Sâm dừng lại nói:
- Ta muốn nói cho ngươi biết rằng, hôm nay ta rất vui!
- Ta....ta cũng vậy!
Thác Mạn đỏ mặt đáp lại.
- Trở về đi!
Nhìn khuôn mặt hồng hào và ánh mắt lấp lánh tinh quang của nàng, cõi lòng của Lưu Sâm cũng mềm hẳn ra.
- Khoan đã....
Nàng hơi do dự kêu lên.
Có ý gì thế? Chẳng lẽ nàng còn muốn hôn từ biệt ư? Dường như tình cảm giữa hai người còn chưa đạt tới giai đoạn này kia mà? Nhưng không sao, khi chia tay, hắn sẽ không cự tuyệt bất cứ loại "lễ tiết" nào cả!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, Thác Mạn rụt rè cúi thấp đầu rồi nói:
- Sau khi về rồi....ngươi....ngươi sẽ còn nhớ tới cái xích đu đó không?
- Nhớ chứ! Ta sẽ nhớ rất kỹ nữa là đằng khác!
Lưu Sâm nói:
- Và ta sẽ còn nhớ tới một nữ hài đơn thuần khả ái thích cái gì thì mặc cái đó, thích nói gì thì nói đó!
Mặc kệ động cơ của nàng là gì, buổi sáng hôm nay không hề có ám ảnh gì cả. Sự vui vẻ đến rất tự nhiên chứ không gượng ép. Hắn tất nhiên sẽ nhớ rõ điều đó.
Đơn thuần? Thác Mạn thầm hổ thẹn, nói:
- Nếu có một ngày nào đó, nữ hài ấy trở nên không còn đơn thuần nữa, vậy ngươi còn nhớ y hay không?
Lời này thật sự không nên nói ra miệng, bởi vì chẳng phải nó chính là lời cảnh cáo người ta hay sao? Đúng là một sự sai lầm rất cơ bản, nhưng lúc này nàng dường như đã biến thành ngu ngốc vậy, chỉ tới khi thốt ra rồi thì mới biết là nó không thích hợp, nhưng nàng cũng không kịp thu hồi lại nữa. Vì vậy mà tim nàng cũng đập mạnh liên hồi.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta tin rằng ngươi sẽ vẫn là một nữ hài đơn thuần. Ít nhất thì lúc chúng ta chơi chung với nhau, ngươi vẫn rất đơn thuần, phải không?
- Đúng vậy!
Thác Mạn dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của hắn. Ánh mắt đó tràn ngập nét ôn nhu, khiến cho sự bất an trong lòng nàng lập tức tan biến thành mây khói.
Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu, sau đó mới hỏi:
- Ngươi đã hỏi ta rồi, vậy bây giờ ta có thể hỏi ngươi một việc không?
- Ngươi hỏi đi!
- Ngươi nhìn người thì có nhìn vào bề ngoài hay không?
Lưu Sâm khó khăn tìm từ ngữ cho thích hợp, rồi hỏi tiếp:
- Ví như là....thân phận chẳng hạn?
Bề ngoài? Thân phận? Thác Mạn mỉm cười nói:
- Ngươi coi ta nè....ta nhìn người chưa bao giờ dựa vào vẻ ngoài của họ cả, và lại càng không coi trọng tới thân phận của họ!
- Kỳ quái thật nhỉ!
Lưu Sâm lại hỏi tiếp:
- Vậy ngươi thích loại người thế nào?
- Ta....ta.....ta thích.....
Tiểu cô nương say sưa hình dung:
- Ta thích người thấy ta ăn mặc kỳ quái mà không cười. Ta thích người chịu chơi xích đu với ta, và lại còn.....
Bỗng nhiên nàng đổi giọng:
- Người ta nói chơi xích đu không phải là ngươi.....mà đó chỉ là....tỷ dụ thôi. Ngươi cười cái gì? Không cho cười.....
Dáng tươi cười của Lưu Sâm liền biến thành ủ rũ, hắn nói:
- Thật là đau lòng mà! Lúc nhìn thấy ngươi mặc y phục kỳ quái, hình như ta có cười mà. Phải vất vả lắm thì ta một phù hợp với điều kiện chơi xích đu của ngươi, ấy vậy mà nó chỉ là một tỷ dụ thôi. Nói vậy thì....ta lọt lưới rồi! Thật là đau lòng mà. Làm phiền đừng nói chuyện với ta trong lúc ta đang đau lòng!
Nhìn dáng dấp làm bộ của hắn, Thác Mạn cười đến nỗi gập cả người lại:
- Phải mà, ai bảo ngươi cười làm chi? Nhắc cho ngươi hay...
- Để ta về tập luyện thêm đã, mấy ngày nữa mới trở lại xem ngươi mặc y phục kỳ quái!
Vừa nói, Lưu Sâm liền chạy đi, rồi ném lại thêm một câu:
- Đến lúc đó ta sẽ ráng không cười!
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, nụ cười của Thác Mạc mới nở thật tươi. Vào thời khắc này, nàng đã quên hết tất cả, chỉ nhớ tới nguyên nhân đã khiến cho mình cười, và còn có lời muốn nói nhưng vẫn chưa kịp nói....
Bỗng nhiên ở bên cạnh nàng có thanh âm vang lên:
- Hắn đi rồi à?
Vừa nghe được thanh âm này, nụ cười của Thác Mạn liền tắt lịm, thay vào đó là nét đỏ ửng. Nàng vội cúi đầu gọi:
- Phụ thân!
- Ta cho con biết một việc!
Phụ thân cất giọng nghiêm túc, nói:
- Nhiệm vụ của con đã được thủ tiêu, sau này, bất luận cái gì cũng không cần làm nữa!
Thác Mạn nghe vậy thì tim như thắt lại. Lời đó có ý gì? Chẳng lẽ mình sẽ không còn lý do để đi tìm hắn nữa sao? Nhiệm vụ gian nan và phức tạp đó đã được thủ tiêu, theo đáng lý thì phải là một giải thoát cho nàng mới phải, nhưng tại sao tối qua phụ thân không cho nàng biết trước? Tại sao phải khiến cho nữ nhi trải qua một buổi sáng vui vẻ như vậy rồi mới nói? Vừa nghĩ tới đây, nước mắt của nàng liền lặng lẽ dâng lên.
- Chúng ta không cần áp dụng bất luận hành động gì với hắn nữa!
Phụ thân chậm rãi nói:
- Bởi vì hắn không phải là mục tiêu của chúng ta!
Thác Mạn nghe vậy thì sắc mặt thoáng cái liền trở nên tái nhợt. Hắn không phải là mục tiêu? Vậy ai mới là mục tiêu đây? Chẳng lẽ ý của phụ thân là muốn mình đi quyến rũ một nam nhân khác hay sao? Trời ạ, nếu là vậy thì mình phải làm sao đây? Thế giới của nàng vừa nở hoa rực rỡ, nhưng không ngờ nó sớm sẽ bị mùa đông giá rét làm băng hoại tất cả mọi thứ hay sao?
- Ngươi thích hắn, phải không?
Thanh âm hiền hòa của phụ thân nhẹ nhàng đưa vào tai nàng.
Thích? Thích thì có ích gì chứ? Thích có thể giúp nàng tìm được gia gia hay sao? Nếu thích hắn thì nàng có thể tự do đi yêu hắn hay sao? Thác Mạn chậm rãi lắc đầu, đồng thời vài giọt lệ cũng lén lút rơi xuống.
Phụ thân âu yếm đặt tay lên vai nàng rồi nói:
- Nếu con thật sự thích hắn thì hãy dũng cảm mà đi yêu hắn đi! Hãy vất bỏ tất cả mọi thứ mà đi yêu hắn, đừng để cho bất luận kế hoạch gì làm ảnh hưởng đến tình cảm đơn thuần của các người!
Thác Mạn nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nét khó tin. Vậy mà cũng được sao? Nàng sẽ không phải làm một công cụ nữa ư? Nàng được tự do rồi ư? Mùa xuân vừa đến chưa bỏ đi xa lắm, mà nó đã tiến vào giai đoạn trăm hoa tự do đua nở hay sao? Đây quả thật là một tin tức quá trái ngược, khiến cho nàng nhất thời chưa thể tiếp thu được, mà trái tim của nàng cũng đập rộn liên hồi....
Phụ thân lại nhẹ giọng thốt:
- Nữ nhi của ta, nếu con thích hắn thì con đã lựa chọn rất chính xác, bởi vì hắn tuyệt đối là người xứng đáng để cho con gửi gắm tình cảm của mình!
Cõi lòng của Thác Mạn đang run lên từng cơn, mà thanh âm của nàng cũng đang run rẩy theo:
- Phụ thân....người....sai người lại khẳng định như thế?
- Bởi vì ta là phụ thân của con!
Phụ thân cất giọng ôn nhu nói:
- Và ta cũng biết rõ loại nam nhân mà con ưa thích! Đi thôi, chúng ta vào nhà đi!
Thác Mạn theo phụ thân trở vào nhà. Vừa đi, trong lòng nàng vừa kinh ngạc vô cùng. Phụ thân biết mình thích loại nam nhân nào hay sao? Mình đã từng thích qua loại nam nhân như thế nào chứ?
Ở trong vườn có rất nhiều hoa đang nở rộ. Tại đó, có một đóa hoa Na Trát cuối cùng vừa rơi xuống, chỉ để lại nhành hoa màu xanh biếc. Một câu chuyện cũ chợt ập về trong trí nhớ của Thác Mạn. Đó là chuyện xảy ra hồi hai tháng trước, nàng đã ra đây để ngắm hoa, sau đó đã nâng một đóa hoa Na Trát lên để ngửi mùi hương của nó với một vẻ si mê vô cùng. Muội muội....ừm, muội muội xấu xí đã chọc nàng:
- Tỷ tỷ nhớ nam nhân rồi! Nhớ đến si mê luôn!
- Ờ, vậy đó. Rồi sao nào?
Muội muội tròn mắt hỏi:
- Không biết vị công tử nào ở trong thành mà có vận khí tốt như thế?
- Những gã công tử đó hả, ta vừa thấy họ là đã muốn nôn mửa rồi! Ta phải gả cho một vị siêu cấp anh hùng....
Lúc đó nàng chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, chứ thiên hạ làm gì có siêu cấp anh hùng chứ? Ngoài vị thần nhân đã ẩn cư ở ngoài biển kia ra, còn ai có tư cách để trở thành siêu cấp anh hùng nữa chứ?
Dù cho có người đạt được tiêu chuẩn của siêu cấp anh hùng đi nữa, nhưng cũng không có ai đạt được tiêu chuẩn "mắt thấy bất bình, rút đao tương trợ". Trong số các công tử thế gia ở kinh thành, không có một tên nào phù hợp với hai điều kiện đó cả!
/419
|