Ngày mai lại tiếp tục đến, Bảo Bình và Thiên Yết cũng chả mảy may nói với nhau câu nào mặc dù vẫn gặp nhau. Cả hai đều muốn làm hòa như bình thường. Nghĩ thế thôi, chứ có ai thực hiện đâu. Thiên Yết dự rằng hôm nay sẽ đến xin lỗi Bạch Dương. Nhưng mà nửa muốn đi, nửa ngại đối mặt với cô. Còn Bảo Bình thì lại muốn Thiên Yết xin lỗi mình. Mong muốn của cô chỉ có bấy nhiêu. Mà sao...ông trời không thực hiện cho cô.
Bạch Dương giờ đang cầm hồ sơ cuốc bộ đi xin việc. Dường như cô đã đoán trước được kết quả hay sao ấy. Vừa đi vừa cứ thở dài miết. Mà xui kiểu gì, đang đi trên vỉa hè thế kia, cứ tưởng không có xe là an toàn. Mà tự nhiên có thằng không có mắt hay gì ấy, nó chạy như điên luôn rồi đâm phải cô. Không biết thằng đó gấp lắm hay gì ý mà chưa kịp chửi câu nào nó đứng dậy chạy đi đâu mất luôn. Khi nhìn xuống thì có chiếc vali đen. Không biết trong đấy có gì nữa. Nhưng Bạch Dương vẫn nhặt lên xem xét.
Cứ đi vòng vòng ngẫm nghĩ về chiếc vali. Cái trời khiến như thế nào Bạch Dương lại gặp ông Hàn Quân. Trông ông ấy lã mồ hôi vì mệt. Là người hơi quen nên cô cũng hỏi han này nọ. Và câu trả lời là....
- Tôi đang đi thì gặp tên cướp lấy mất chiếc vali. Từ nãy giờ tìm mãi nhưng bất lực. _ Gặp lại Bạch Dương thì ông ấy cũng tranh thủ trả lời rồi nghỉ mệt luôn. Tội nghiệp, có nhiều người số nhọ.
- Có phải cái này không thưa ông? _ Cô vừa hỏi vừa đưa chiếc vali đen xì lên.
Sau khi mở ra xem xét giấy tờ tiền bạc. Ông mới thở phù yên tâm. Rồi hỏi cô cái này ở đâu ra. Bạch Dương cũng thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Rồi ông Hàn Quân kia đổi chủ đề:
- Hay ta đổi cách xưng hô nhé! Trong con cũng trạc tuổi thằng Thiên Yết. Vậy con hãy gọi ta bằng 'bác' luôn cho tiện. _ Ông vui vẻ.
- Vâng
Nhìn thấy tập hồ sơ xin việc trên tay Bạch Dương. Ông ấy lại hỏi:
- Con nghỉ làm chỗ đó rồi sao? Hay là đến chỗ công ty của ta làm? _ Lời đề nghị kia đã làm nhỏ nào đó mắt sáng long lanh. Ngay lập tức, nó phản ứng dữ dội:
- Vâng, vâng. Nếu được, con cảm ơn rất nhiều. Đây là hồ sơ của con. Mong ngài xem qua. _ Cô bây giờ đã bay lên chín mươi chín tầng mây luôn rồi. Ôi trời ơi đúng là làm việc tốt được báo đáp mà.
Ông nhận hồ sơ từ tay cô. Lật qua lật lại thì rất đấy đỗi ngạc nhiên vì đã tốt nghiệp Đại học Kinh doanh mà lại không xin được việc làm. Mà vậy cũng tốt, điều này cũng rất có ích cho công ty của ông vì nhận được một nhân tài.
- Ừm, vậy lát con theo ta đến công ty tham quan trước nhé! _ Ông Quân đóng tập hồ sơ lại. Cô chẳng còn biết nói gì hơn. Chỉ biết gật đầu lia lịa, mắt long lanh như sắp khóc luôn ấy.
Rồi hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Bạch Dương cảm thấy, người cha hung dữ với chủ tịch thân thiện là hai con người khác nhau. Nhưng chuyện quan trọng nhất là cô cảm thấy mến người này. Hai người trông giống như hai cha con vậy. Cười đùa vui vẻ, quên mất cả thời gian.
Mà phải nói, công ty đã lớn, nhân viên cũng toàn là mỹ nam, mỹ nữ. Vừa vào tới cổng là cô cảm thấy mát lạnh. Được làm việc ở đây đúng là phước đức ba đời mà. Ông Quân đưa Bạch Dương đến phòng quản lí Kinh Doanh rồi giới thiệu với mọi người. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Ngày mai là cô có thể đến đây làm việc rồi. Vừa thấy háo hức, lại cảm thấy lo khi biết phải làm chung chỗ với tên kia...
Tại một nơi khác...
Tiếng đập cửa đan xen tiếng chó sủa. Vâng, Thiên Yết đã đến căn trọ của Bạch Dương, tưởng rằng cô ở trong phòng mà không mở cửa nên hết lấy tay gõ rồi dùng chân đạp mạnh luôn. Còn con Sam bên trong thì lại nhầm là ăn trộm nên cứ sủa mãi không thôi. Thật chẳng hiểu nổi hai đứa đó đang làm gì nữa. Không biết lúc sau ai đó cảm thấy mệt quá hay sao ý nên cũng lũi thũi về luôn. Lại một lần xin lỗi thất bại. Thiên Yết bắt đầu nản, định bỏ ý định này luôn. Bịch bánh anh mang tới muốn tặng Bạch Dương xem như quà chuộc lỗi nhưng bây giờ chỉ còn cái vỏ. Không biết ruột bay đi đâu mất tiêu hà.
Mà đúng là trớ trêu, Thiên Yết vừa bước lên taxi thì Bạch Dương lại vừa bước xuống taxi. Bản thân cô nhìn thấy anh nhưng lại không kêu hú hét như thường ngày mà chỉ im lặng bước tiếp. Tự nhiên trong lòng Dương cảm thấy ngứa ngáy sao sao ý. Đính chính lại không phải ở dơ mà ngứa ngáy nhé. Chắc có lẽ cô làm sai cái gì chăng? Rồi điên thế nào lại muốn nói chuyện với hắn, chửi hắn, gài bẫy hắn. Bạch Dương cứ nằm lăn qua lăn lại trên chiếc nệm mà thấy tội nghiệp nó luôn á.
Kể từ khi cô rời khỏi căn biệt thự đó thì cũng không ai vào làm thế chỗ cô nữa. Căn nhà trở nên buồn chán đến lạ. Tưởng như không chuyển biến gì. Nhưng khi Thiên Yết vừa bước vào cổng thì đã có Bảo Bình đứng chờ sẵn ở đó. Anh bất ngờ, quá biết làm sao. Thôi thì cứ cắm đầu đi đại vậy.
Khi Thiên Yết vừa lướt ngang qua Bảo Bình, ngay lập tức, bàn tay nhỏ bé của Bảo Bình nắm lấy tay anh. Cô xoay người lại, nhón gót chân rồi đặt lên môi Thiên Yết một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Bây giờ Thiên Yết chẳng biết làm sao. Nếu đẩy ra thì phũ quá, anh không thể không đáp trả lại. Thiên Yết cảm thấy được mùi son môi thơm nồng và cả vị mặn của nước mắt. Khoảnh khắc đấy, chừng khoảng mười lăm giây thôi. Rồi Bảo Bình lại buông anh ra, thì thầm vào tai Thiên Yết:
- Em quyết định rồi. Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu. Thế nên, anh hãy đợi đấy. _ Sau câu nói đó của Bảo Bình, chắc do cô xấu hổ nên bước vội vào nhà bỏ anh đứng đó ngẩn ngơ.
Đã lâu lắm rồi, anh mới được tận hưởng cảm giác như nãy. Nhưng tại sao, tim anh không đập nhanh hồi hộp như bao lần trước. Tại sao, anh không thấy hạnh phúc nhưng lại thấy có lỗi với Bảo Bình. Và tại sao, cô lại nói với anh câu đó.
Đường đường là CEO nhưng lại không hiểu mấy thứ này. Đúng là được này mất kia.
END CHƯƠNG 12
---------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 13 vào kì tới.
Thân
Quyên Ngố
Bạch Dương giờ đang cầm hồ sơ cuốc bộ đi xin việc. Dường như cô đã đoán trước được kết quả hay sao ấy. Vừa đi vừa cứ thở dài miết. Mà xui kiểu gì, đang đi trên vỉa hè thế kia, cứ tưởng không có xe là an toàn. Mà tự nhiên có thằng không có mắt hay gì ấy, nó chạy như điên luôn rồi đâm phải cô. Không biết thằng đó gấp lắm hay gì ý mà chưa kịp chửi câu nào nó đứng dậy chạy đi đâu mất luôn. Khi nhìn xuống thì có chiếc vali đen. Không biết trong đấy có gì nữa. Nhưng Bạch Dương vẫn nhặt lên xem xét.
Cứ đi vòng vòng ngẫm nghĩ về chiếc vali. Cái trời khiến như thế nào Bạch Dương lại gặp ông Hàn Quân. Trông ông ấy lã mồ hôi vì mệt. Là người hơi quen nên cô cũng hỏi han này nọ. Và câu trả lời là....
- Tôi đang đi thì gặp tên cướp lấy mất chiếc vali. Từ nãy giờ tìm mãi nhưng bất lực. _ Gặp lại Bạch Dương thì ông ấy cũng tranh thủ trả lời rồi nghỉ mệt luôn. Tội nghiệp, có nhiều người số nhọ.
- Có phải cái này không thưa ông? _ Cô vừa hỏi vừa đưa chiếc vali đen xì lên.
Sau khi mở ra xem xét giấy tờ tiền bạc. Ông mới thở phù yên tâm. Rồi hỏi cô cái này ở đâu ra. Bạch Dương cũng thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Rồi ông Hàn Quân kia đổi chủ đề:
- Hay ta đổi cách xưng hô nhé! Trong con cũng trạc tuổi thằng Thiên Yết. Vậy con hãy gọi ta bằng 'bác' luôn cho tiện. _ Ông vui vẻ.
- Vâng
Nhìn thấy tập hồ sơ xin việc trên tay Bạch Dương. Ông ấy lại hỏi:
- Con nghỉ làm chỗ đó rồi sao? Hay là đến chỗ công ty của ta làm? _ Lời đề nghị kia đã làm nhỏ nào đó mắt sáng long lanh. Ngay lập tức, nó phản ứng dữ dội:
- Vâng, vâng. Nếu được, con cảm ơn rất nhiều. Đây là hồ sơ của con. Mong ngài xem qua. _ Cô bây giờ đã bay lên chín mươi chín tầng mây luôn rồi. Ôi trời ơi đúng là làm việc tốt được báo đáp mà.
Ông nhận hồ sơ từ tay cô. Lật qua lật lại thì rất đấy đỗi ngạc nhiên vì đã tốt nghiệp Đại học Kinh doanh mà lại không xin được việc làm. Mà vậy cũng tốt, điều này cũng rất có ích cho công ty của ông vì nhận được một nhân tài.
- Ừm, vậy lát con theo ta đến công ty tham quan trước nhé! _ Ông Quân đóng tập hồ sơ lại. Cô chẳng còn biết nói gì hơn. Chỉ biết gật đầu lia lịa, mắt long lanh như sắp khóc luôn ấy.
Rồi hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Bạch Dương cảm thấy, người cha hung dữ với chủ tịch thân thiện là hai con người khác nhau. Nhưng chuyện quan trọng nhất là cô cảm thấy mến người này. Hai người trông giống như hai cha con vậy. Cười đùa vui vẻ, quên mất cả thời gian.
Mà phải nói, công ty đã lớn, nhân viên cũng toàn là mỹ nam, mỹ nữ. Vừa vào tới cổng là cô cảm thấy mát lạnh. Được làm việc ở đây đúng là phước đức ba đời mà. Ông Quân đưa Bạch Dương đến phòng quản lí Kinh Doanh rồi giới thiệu với mọi người. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Ngày mai là cô có thể đến đây làm việc rồi. Vừa thấy háo hức, lại cảm thấy lo khi biết phải làm chung chỗ với tên kia...
Tại một nơi khác...
Tiếng đập cửa đan xen tiếng chó sủa. Vâng, Thiên Yết đã đến căn trọ của Bạch Dương, tưởng rằng cô ở trong phòng mà không mở cửa nên hết lấy tay gõ rồi dùng chân đạp mạnh luôn. Còn con Sam bên trong thì lại nhầm là ăn trộm nên cứ sủa mãi không thôi. Thật chẳng hiểu nổi hai đứa đó đang làm gì nữa. Không biết lúc sau ai đó cảm thấy mệt quá hay sao ý nên cũng lũi thũi về luôn. Lại một lần xin lỗi thất bại. Thiên Yết bắt đầu nản, định bỏ ý định này luôn. Bịch bánh anh mang tới muốn tặng Bạch Dương xem như quà chuộc lỗi nhưng bây giờ chỉ còn cái vỏ. Không biết ruột bay đi đâu mất tiêu hà.
Mà đúng là trớ trêu, Thiên Yết vừa bước lên taxi thì Bạch Dương lại vừa bước xuống taxi. Bản thân cô nhìn thấy anh nhưng lại không kêu hú hét như thường ngày mà chỉ im lặng bước tiếp. Tự nhiên trong lòng Dương cảm thấy ngứa ngáy sao sao ý. Đính chính lại không phải ở dơ mà ngứa ngáy nhé. Chắc có lẽ cô làm sai cái gì chăng? Rồi điên thế nào lại muốn nói chuyện với hắn, chửi hắn, gài bẫy hắn. Bạch Dương cứ nằm lăn qua lăn lại trên chiếc nệm mà thấy tội nghiệp nó luôn á.
Kể từ khi cô rời khỏi căn biệt thự đó thì cũng không ai vào làm thế chỗ cô nữa. Căn nhà trở nên buồn chán đến lạ. Tưởng như không chuyển biến gì. Nhưng khi Thiên Yết vừa bước vào cổng thì đã có Bảo Bình đứng chờ sẵn ở đó. Anh bất ngờ, quá biết làm sao. Thôi thì cứ cắm đầu đi đại vậy.
Khi Thiên Yết vừa lướt ngang qua Bảo Bình, ngay lập tức, bàn tay nhỏ bé của Bảo Bình nắm lấy tay anh. Cô xoay người lại, nhón gót chân rồi đặt lên môi Thiên Yết một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Bây giờ Thiên Yết chẳng biết làm sao. Nếu đẩy ra thì phũ quá, anh không thể không đáp trả lại. Thiên Yết cảm thấy được mùi son môi thơm nồng và cả vị mặn của nước mắt. Khoảnh khắc đấy, chừng khoảng mười lăm giây thôi. Rồi Bảo Bình lại buông anh ra, thì thầm vào tai Thiên Yết:
- Em quyết định rồi. Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu. Thế nên, anh hãy đợi đấy. _ Sau câu nói đó của Bảo Bình, chắc do cô xấu hổ nên bước vội vào nhà bỏ anh đứng đó ngẩn ngơ.
Đã lâu lắm rồi, anh mới được tận hưởng cảm giác như nãy. Nhưng tại sao, tim anh không đập nhanh hồi hộp như bao lần trước. Tại sao, anh không thấy hạnh phúc nhưng lại thấy có lỗi với Bảo Bình. Và tại sao, cô lại nói với anh câu đó.
Đường đường là CEO nhưng lại không hiểu mấy thứ này. Đúng là được này mất kia.
END CHƯƠNG 12
---------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 13 vào kì tới.
Thân
Quyên Ngố
/22
|