Từ khi cha sanh mẹ đẻ ra đến giờ, lần đầu tiên cô hiểu cảm giác bị bỏ rơi thật sự. Cả chục người giúp việc, à không, phải là một tập đoàn người giúp việc đang đứng chờ sẵn. Họ quả thật là một đôi uyên ương trời định. Bạch Dương vẫn cố tận hưởng cái cảm giác này. Vì có lẽ, cô sẽ không còn cơ hội làm ở đây nữa.
Buổi tiệc chào đón Bảo Bình diễn ra không ít lâu sau đó. Bữa ăn thường ngày cũng đã hoành tráng rồi. Bây giờ lại mở tiệc thì khủng khiếp biết chừng nào. Bạch Dương quan sát kĩ, có vẻ như là mọi người ở đây ai cũng quí mến Bình Nhi cả. Điều đó cũng đương nhiên, vì cô xinh như thiên thần, lại còn ăn nói dễ nghe và thân thiện nữa. Rồi có đứa không biết nghĩ cái gì mà lấy điện thoại lên Facebook post cái status 'Cảm thấy tủi thân'
Bạch Dương theo thường lệ lại mò lên sân thượng trong khi ai cũng tập trung dưới sảnh cả. Mà hình như không phải một mình cô ở trên đây. Vì bị mấy bụi cây che hết nên cô chỉ nghe thấy giọng nói của người con trai, mà lại rất quen thuộc:
- Gọi tôi lên đây có việc gì không? _ Giọng nói rất ư là thân quen đó không ai khác ngoài Thiên Yết. Sau khi nghe xong thì cô khỏi nhìn cũng đoán được người còn lại là Bảo Bình rồi. Mà sao hắn lại ăn nói chua chát thế nhỉ?
- Em có chuyện muốn nói với anh _ Bảo Bình vẫn dịu dàng như mọi khi
Thiên Yết không nói gì nữa cả. Cô như hiểu ý anh nên nói tiếp:
- Tụi mình...có thể làm...làm lại từ đầu được không? Bình Nhi ngập ngừng trong giây lát. Câu nói đó khiến tất cả những con người có mặt ở đấy đều trợn to mắt trừ người nói ra. Bây giờ Dương mới biết, quan hệ của họ cũng không tốt mấy. Thiên Yết cười nhếch mép.
- Từ đầu?? Bắt đầu lại sau khi cô bỏ tôi đi chừng ấy năm mà không lấy nổi một lời từ biệt? _ Anh nói mà cứ như là đang quát thẳng vào mặt Bảo Bình vậy. Tội cho cô gái đó.
- Em...chỉ là bất đắc dĩ. Xin anh hãy hiểu cho em _ Từng giọt nước mắt lấp lánh như những hạt châu sa bắt đầu thi nhau rớt xuống trên gương mặt thanh tú của Bảo Bình.
- Xin lỗi _ Thiên Yết phũ phàng quay lưng bước đi. Bề ngoài là vậy, nhưng kẻ lén lút kia đã nhìn thấy tất cả, rõ ràng là anh cũng đang khóc. Mà người ta có nói 'Người con trai khóc vì người con gái thì có lẽ họ đã yêu thật lòng'. Không biết có đúng không?
Ngay cái lúc Thiên Yết sắp bước tới chỗ Bạch Dương thì không biết nó ngồi kiểu gì mà ngã lăn ra giữa đường. Bối rối quá rồi, giờ biết làm sao đây? Và nó quất đại cái lí do hết sức ngớ ngẩn:
- Haha, tôi lên đây rồi ngủ quên. Nãy giờ tôi không có nghe thấy gì hết trơn á nhôn. _ Tự nhiên câu đầu nghe ổn rồi rãnh quá hay sao ý. Không ai đánh mà tự khai luôn. Thế là bị lườm một phát muốn rụng cả người.
Sau khi Thiên Yết đi một đoạn khá xa thì dường như Bạch Dương cảm thấy tội lỗi vô cùng kinh khủng khiếp nên cũng muốn chuộc lại lỗi lầm. Rồi cô chạy lại về phía Bảo Bình ra sức an ủi:
- Chị ơi, mình nói chuyện này chút được không? _ Bạch Dương nói, còn Bảo Bình vẫn đứng yên khóc thút thít.
- Chị khóc hoài em chịu sao nổi
- Thằng nào ăn hiếp chị vậy? Nói đi em xử đẹp nó luôn.
- Chị khóc làm trái tim em tan nát luôn rồi
........
Sau một màn tự biên tự diễn thì Bảo Bình như đã đỡ phần nào. Cô bước về phía cái xích đu. Bạch Dương cũng lẽo đẽo phía sau. Cả hai ngồi cùng trên một chiếc xích đu:
- Tại sao lại gọi tôi bằng chị? _ Bảo Bình hỏi
- Nhìn chị chững chạc quá mà. Tiện thể, em là Bạch Dương, hai mươi hai tuổi rưỡi rồi chị. _ Bạch Dương hồn nhiên lấy chân đẩy đẩy.
- Ừm, cảm ơn em. _ Bình Nhi cười hiền hòa đến mức cô còn gượng mặt nói chi là đàn ông
- Cảm ơn? _ Bạch Dương hỏi lại
- Không biết tại sao nhưng những lời khi nãy của em khiến tâm trạng chị tốt hơn rồi. _ Bảo Bình vừa nói vừa nhìn về phía xa xăm.
Còn con nhỏ kia đang cười thầm vì kế hoạch chuộc lỗi đã thành công phần nào.Rồi nhỏ lại nói:
- Mà chị này, em có thể giúp chị về chuyện khi nãy ý? _ Hỏi là hỏi vậy thôi chứ ai cũng hiểu ý đồ của Bạch Dương rồi. Nếu bây giờ câu trả lời là Không cần thì cô cũng cứ giúp thôi.
- Giúp á, nếu em không phiền thì tùy em _ Bảo Bình hình như không đánh giá cao sự trợ giúp của Bạch Dương. Cô cứ nghĩ cái đó có hay không cũng chẳng sao nên gật đầu đồng ý cho ai kia vui.
Rồi có đứa lấy làm tự đắc:
- Kể từ giờ phút này, em tự hứa với lòng mình sẽ se duyên cho chị và 'hắn' một cách nhiệt tình nhất.Với điều kiện chị phải hợp tác đó nha _ Dương vừa nói, vừa làm cái bộ mặt như 'siu nhân' đang bảo vệ chính nghĩa ý. Trông thật tức cười mà.
- Ừm, mà chị chưa hỏi. Quan hệ của em và Thiên Yết là như thế nào? _ Bình Nhi gật đầu rồi lại thắc mắc.
- Cũng kiểu như kẻ chủ người tôi(tớ) á chị _ Bạch Dương trả lời rồi nói tiếp.
- Chị ở đây chơi chút nha! Em về phòng chuẩn bị kế hoạch tác chiến cái đã. _ Rồi không đợi ai nói gì mà cô chạy đi mất hút. Một lúc không lâu thì Bảo Bình cũng xuống sảnh dự tiệc.
Mà nói là về phòng, đúng là Bạch Dương về phòng nhưng là 'phòng người ta'. Cô gõ cửa, cửa không mở nhưng có tiếng vọng ra của Thiên Yết:
- Có chuyện gì thế _ Ảnh hỏi như kiểu không muốn hỏi.
- Tôi muốn thông báo với anh chuyện này. Rằng tôi sẽ se duyên cho anh. Anh thích hay không thì tùy. Nhưng tôi làm chuyện này là để chuộc lại tội nghe lén của mình. Cái này là ý kiến riêng của tôi. Không liên quan đến ai cả. Anh chuẩn bị tinh thần đi nhôn. _ Trả lời cho câu hỏi của Thiên Yết là một bài diễn văn dài tám mét do cô nghĩ ra trong vòng vài giây. Thật vi diệu....
- Tùy cô. Mà nè, mau xuống dưới bưng thức ăn lên đây cho tôi nhanh. _ Thiên Yết lại tỏ vẻ không quan tâm.
- Rồi, rồi _ Ánh mắt đen tối, gương mặt gian xảo đang âm mưu chuyện gì đó. Rồi cô bước xuống bàn ăn.
END CHƯƠNG 9
----------------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 10 vào kì tới
Thân
Quyên Ngố
Buổi tiệc chào đón Bảo Bình diễn ra không ít lâu sau đó. Bữa ăn thường ngày cũng đã hoành tráng rồi. Bây giờ lại mở tiệc thì khủng khiếp biết chừng nào. Bạch Dương quan sát kĩ, có vẻ như là mọi người ở đây ai cũng quí mến Bình Nhi cả. Điều đó cũng đương nhiên, vì cô xinh như thiên thần, lại còn ăn nói dễ nghe và thân thiện nữa. Rồi có đứa không biết nghĩ cái gì mà lấy điện thoại lên Facebook post cái status 'Cảm thấy tủi thân'
Bạch Dương theo thường lệ lại mò lên sân thượng trong khi ai cũng tập trung dưới sảnh cả. Mà hình như không phải một mình cô ở trên đây. Vì bị mấy bụi cây che hết nên cô chỉ nghe thấy giọng nói của người con trai, mà lại rất quen thuộc:
- Gọi tôi lên đây có việc gì không? _ Giọng nói rất ư là thân quen đó không ai khác ngoài Thiên Yết. Sau khi nghe xong thì cô khỏi nhìn cũng đoán được người còn lại là Bảo Bình rồi. Mà sao hắn lại ăn nói chua chát thế nhỉ?
- Em có chuyện muốn nói với anh _ Bảo Bình vẫn dịu dàng như mọi khi
Thiên Yết không nói gì nữa cả. Cô như hiểu ý anh nên nói tiếp:
- Tụi mình...có thể làm...làm lại từ đầu được không? Bình Nhi ngập ngừng trong giây lát. Câu nói đó khiến tất cả những con người có mặt ở đấy đều trợn to mắt trừ người nói ra. Bây giờ Dương mới biết, quan hệ của họ cũng không tốt mấy. Thiên Yết cười nhếch mép.
- Từ đầu?? Bắt đầu lại sau khi cô bỏ tôi đi chừng ấy năm mà không lấy nổi một lời từ biệt? _ Anh nói mà cứ như là đang quát thẳng vào mặt Bảo Bình vậy. Tội cho cô gái đó.
- Em...chỉ là bất đắc dĩ. Xin anh hãy hiểu cho em _ Từng giọt nước mắt lấp lánh như những hạt châu sa bắt đầu thi nhau rớt xuống trên gương mặt thanh tú của Bảo Bình.
- Xin lỗi _ Thiên Yết phũ phàng quay lưng bước đi. Bề ngoài là vậy, nhưng kẻ lén lút kia đã nhìn thấy tất cả, rõ ràng là anh cũng đang khóc. Mà người ta có nói 'Người con trai khóc vì người con gái thì có lẽ họ đã yêu thật lòng'. Không biết có đúng không?
Ngay cái lúc Thiên Yết sắp bước tới chỗ Bạch Dương thì không biết nó ngồi kiểu gì mà ngã lăn ra giữa đường. Bối rối quá rồi, giờ biết làm sao đây? Và nó quất đại cái lí do hết sức ngớ ngẩn:
- Haha, tôi lên đây rồi ngủ quên. Nãy giờ tôi không có nghe thấy gì hết trơn á nhôn. _ Tự nhiên câu đầu nghe ổn rồi rãnh quá hay sao ý. Không ai đánh mà tự khai luôn. Thế là bị lườm một phát muốn rụng cả người.
Sau khi Thiên Yết đi một đoạn khá xa thì dường như Bạch Dương cảm thấy tội lỗi vô cùng kinh khủng khiếp nên cũng muốn chuộc lại lỗi lầm. Rồi cô chạy lại về phía Bảo Bình ra sức an ủi:
- Chị ơi, mình nói chuyện này chút được không? _ Bạch Dương nói, còn Bảo Bình vẫn đứng yên khóc thút thít.
- Chị khóc hoài em chịu sao nổi
- Thằng nào ăn hiếp chị vậy? Nói đi em xử đẹp nó luôn.
- Chị khóc làm trái tim em tan nát luôn rồi
........
Sau một màn tự biên tự diễn thì Bảo Bình như đã đỡ phần nào. Cô bước về phía cái xích đu. Bạch Dương cũng lẽo đẽo phía sau. Cả hai ngồi cùng trên một chiếc xích đu:
- Tại sao lại gọi tôi bằng chị? _ Bảo Bình hỏi
- Nhìn chị chững chạc quá mà. Tiện thể, em là Bạch Dương, hai mươi hai tuổi rưỡi rồi chị. _ Bạch Dương hồn nhiên lấy chân đẩy đẩy.
- Ừm, cảm ơn em. _ Bình Nhi cười hiền hòa đến mức cô còn gượng mặt nói chi là đàn ông
- Cảm ơn? _ Bạch Dương hỏi lại
- Không biết tại sao nhưng những lời khi nãy của em khiến tâm trạng chị tốt hơn rồi. _ Bảo Bình vừa nói vừa nhìn về phía xa xăm.
Còn con nhỏ kia đang cười thầm vì kế hoạch chuộc lỗi đã thành công phần nào.Rồi nhỏ lại nói:
- Mà chị này, em có thể giúp chị về chuyện khi nãy ý? _ Hỏi là hỏi vậy thôi chứ ai cũng hiểu ý đồ của Bạch Dương rồi. Nếu bây giờ câu trả lời là Không cần thì cô cũng cứ giúp thôi.
- Giúp á, nếu em không phiền thì tùy em _ Bảo Bình hình như không đánh giá cao sự trợ giúp của Bạch Dương. Cô cứ nghĩ cái đó có hay không cũng chẳng sao nên gật đầu đồng ý cho ai kia vui.
Rồi có đứa lấy làm tự đắc:
- Kể từ giờ phút này, em tự hứa với lòng mình sẽ se duyên cho chị và 'hắn' một cách nhiệt tình nhất.Với điều kiện chị phải hợp tác đó nha _ Dương vừa nói, vừa làm cái bộ mặt như 'siu nhân' đang bảo vệ chính nghĩa ý. Trông thật tức cười mà.
- Ừm, mà chị chưa hỏi. Quan hệ của em và Thiên Yết là như thế nào? _ Bình Nhi gật đầu rồi lại thắc mắc.
- Cũng kiểu như kẻ chủ người tôi(tớ) á chị _ Bạch Dương trả lời rồi nói tiếp.
- Chị ở đây chơi chút nha! Em về phòng chuẩn bị kế hoạch tác chiến cái đã. _ Rồi không đợi ai nói gì mà cô chạy đi mất hút. Một lúc không lâu thì Bảo Bình cũng xuống sảnh dự tiệc.
Mà nói là về phòng, đúng là Bạch Dương về phòng nhưng là 'phòng người ta'. Cô gõ cửa, cửa không mở nhưng có tiếng vọng ra của Thiên Yết:
- Có chuyện gì thế _ Ảnh hỏi như kiểu không muốn hỏi.
- Tôi muốn thông báo với anh chuyện này. Rằng tôi sẽ se duyên cho anh. Anh thích hay không thì tùy. Nhưng tôi làm chuyện này là để chuộc lại tội nghe lén của mình. Cái này là ý kiến riêng của tôi. Không liên quan đến ai cả. Anh chuẩn bị tinh thần đi nhôn. _ Trả lời cho câu hỏi của Thiên Yết là một bài diễn văn dài tám mét do cô nghĩ ra trong vòng vài giây. Thật vi diệu....
- Tùy cô. Mà nè, mau xuống dưới bưng thức ăn lên đây cho tôi nhanh. _ Thiên Yết lại tỏ vẻ không quan tâm.
- Rồi, rồi _ Ánh mắt đen tối, gương mặt gian xảo đang âm mưu chuyện gì đó. Rồi cô bước xuống bàn ăn.
END CHƯƠNG 9
----------------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 10 vào kì tới
Thân
Quyên Ngố
/22
|