CHƯƠNG 8: Người đàn ông lạ mặt
Năm người bước ra khỏi cửa hàng, Trang vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn thở dài thỏa mãn “Thật là no quá đi. Giờ về nhà nằm dài ngủ một giấc nữa là tuyệt nhất” Nói rồi mon men lại gần quấn lên người Nhi “Tuần này chưa phải đi học thêm, chiều max rảnh, Nhi qua nhà mình chơi đi rồi tối ở lại ăn cơm luôn”
Duy Anh nhanh nhảu “Sớm về làm gì, ăn no rồi lên khu vui chơi đi, hoặc đi xem phim cũng được, ngoài rạp đang có nhiều phim hay”
“Được được. Đi xem phim đi” Trang vỗ tay nhẩy tưng tưng quanh Nhi.
Nhi khoát tay “Mọi người đi đi, chiều đi dậy rồi”
“Nghỉ một buổi không được hả Nhi? Đi đi mà, mọi người đi chung cho vui” Trang xụ mặt, cầm tay Nhi lắc lắc năn nỉ.
Nhi cầm tay Trang tách ra, vỗ vỗ lên đầu con bé khẽ mỉm cười “Ngoan. Cậu đi chơi với mọi người vui nhé” Nói rồi, Nhi quay người đi thẳng, để lại con bé ngơ ngác không phản ứng. Cách này thật sự có ích, mặc dù làm xong có thấy sởn da gà, nhưng để đối phó với con bé nhõng nhẽo, đeo bám như bạch tuộc không dứt ra được thì đây là biện pháp tốt nhất.
Thấy Trang ngơ ngác nhìn theo Nhi, tai đỏ đến lợi hại lan cả sang hai má, mắt cứ dại đi giống như sáng nay, Duy Anh giật mạnh tóc con bé “Này, như vậy là như nào?”
Bình thường giật tóc nhẹ thôi nó cũng quay ra đánh mình, đằng này giật rụng vài sợi mà chẳng thấy nó phản ứng. Con Nhi cũng kì lạ, bình thường như âm binh đón hồn, sao từ sáng nay bỗng dịu dàng đến phát ớn với con bé này vậy, đứng ngoài nhìn vào cũng thấy kì quặc, khó hiểu “Hai đứa mày có chuyện gì, sao bỗng dưng con Nhi nó dịu dàng với mày vậy”
Trang ấp úng “Mày nói xem, có phải Nhi cảm động trước tình cảm ấm áp chân thành của tao rồi không? Ba tháng hè không gặp, biết tao tìm Nhi, nhớ Nhi nên nó cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp khoảng thời gian lạnh lùng vừa rồi?”
Long và Duy Anh liếc nhìn Trang ngán ngẩm “Con điên”
“Tao cảm thấy thích Nhi như bây giờ, sáng Nhi chỉ vuốt nhẹ tóc tao mà làm tim tao đập thình thịch. Có phải tấm chân tình của tao đã cảm hóa được Nhi chăng” Trang ôm hai má, mắt híp lại vui sướng nói.
Duy Anh khẽ rùng mình, túm con nhỏ đần độn lôi nhanh đi. Thật kinh dị, bọn con gái có phải điên hết rồi không. Cầu trời con Nhi không có ý gì với con bé này, nhìn nó cũng đâu phải dạng người tình cảm mà có thể yêu thương ai. Mà không, nhìn nó dị hợm thế, cứ lầm lầm lì lì, biết đâu cũng là một sát thủ giống con Tít. Duy Anh hoang mang nhìn Trang, ôm chặt cái đầu tròn đang lắc lư của con bé mà hét lên “Không! Không thể như thế được”
Trúc nãy giờ đứng nhìn khuôn mặt suy diễn vẹo vọ của thằng bạn mà bật cười, thích con bé đó lồ lộ mà không cẩn thận thằng khác cua mất như chơi, cứ cái kiểu mày tao chí chóe, con bé mặt thộn đó hiểu ra mới là lạ. Cứ đà này, nếu không tấn công triệt để, sợ mười năm sau vẫn cứ mày tao bạn bè dở khóc dở cười như bây giờ.
Long quay sang nhìn Trúc khó hiểu “Mày cười cái gì?”
“Chỉ là nhìn chúng nó hợp nhau thôi” Trúc nhếch môi, rút trong túi quần ra bao thuốc cho một điếu lên môi.
Long xùy xùy “Chúng nó chửi nhau, chành chọe suốt ngày như chó với mèo, lấy đâu ra mà hòa với hợp”
Đá văng viên sỏi về phía trước, Trúc nhả một hơi khói dài “Con bé Nhi nhà nghèo lắm hả?”
“Tao chịu thôi. Nó kín miệng lắm. Mà cũng chưa nhìn thấy bố mẹ nó bao giờ” Long đút hai tay vào túi quần, lững thững đi bên cạnh.
“Uh! Có vẻ trầm tính” Trúc gật gật.
“Tao thấy giống tự kỉ hơn. Nhưng có mấy lần, nó đến trường mà mặt sưng vù, miệng còn nứt máu trông tội lắm. Chắc bị đánh đập nhiều, có thể ông già nó say sỉn thi thoảng về nhà bạo hành nó không? Còn bà nó nữa, lúc tới trường cũng nghiêm chỉnh lắm, cứ nhìn nó khó chịu như kẻ thù vậy” Long nhún vai kể lại vài chuyện.
Trúc nhìn Long nhíu mày “Cái Trang có biết chuyện gì không?”
“Tao chịu. Mà mày quan tâm làm gì? Cũng đâu phải chuyện của mình. Nhìn con bé đó lầm lì, mặt cứ lạnh nhạt tao cũng không dám hỏi. Mà có hỏi chắc gì nó cũng đã trả lời. Như con Trang đấy, chơi với nó, quan tâm đủ thứ mà nó cũng chẳng coi ra gì, lúc nào cũng xa cách, nửa vời như người dưng”
Trúc gật đầu im lặng. Rít một hơi sâu rồi di tắt tóp thuốc dưới chân, Trúc vỗ nhẹ lên vai Long “Mày với thằng Duy Anh chỉ cần im lặng như không biết chuyện, tao sẽ tiếp cận con bé thử xem sao”
“Mày rảnh háng quá ha. Hứng thú với khuôn mặt của nó thì thôi đi, cẩn thận tiếp cận rồi tự kỉ lây” Long cười cười.
“Chẳng phải là những người bề ngoài lạnh lẽo, thực chất bên trong rất ấm áp sao” Trúc nhếch môi tự đắc.
Long nhìn Trúc thông cảm “Mày lại ảo tưởng giống con Trang rồi”
Trúc ngửa cổ lên trời cười nhẹ, ghì cổ Long lại rồi lên gối thúc vào mông Long một cái “Mục đích của tao khác”
Long đẩy Trúc ra, xoa xoa cái mông tròn núc thịt “Kệ cha mày. Đừng biến nó thành con Chi thứ 2 là tao đội ơn”
“Mất hứng” Trúc cau mày rút thêm một điếu cho lên môi châm lửa.
... ...... ...... ...... ........
Ánh nắng nhạt màu rồi tắt hẳn nơi phía cuối chân trời ửng lên một màu đỏ hồng đẹp mắt, Nhi lang thang trên đường một mình nhìn dòng người qua lại, thi thoảng lại chăm chú theo dõi những đứa trẻ đang nắm tay ba mẹ đi trên đường, miệng bi bô ca hát không ngừng. Mỗi lần đi dậy về, Nhi lại vòng qua con đường này, đứng trước cổng trường tiểu học một lúc lâu mới rời đi. Những giây phút thế này khiến tâm trạng Nhi tốt hơn thật nhiều, giống như trời đông giá rét gặp được ánh lửa hồng bập bùng ấm áp.
Có gia đình, có cha mẹ hẳn là rất tuyệt đi. Tan học sẽ có người đưa đón, mua cho kẹo bánh, được ôm ấp vỗ về, được bế bổng lên cao, được kể thật nhiều chuyện trường lớp bạn bè.
Bất chợt, ánh mắt Nhi dừng lại trên mặt người đàn ông cạnh chiếc xe Audi đen bóng phía bên kia đường, anh ta bế đứa bé trai trắng trẻo bụ bẫm nhưng lại đứng đó nhìn Nhi chằm chằm không rời mắt. Chợt anh ta đưa tay ra xin đường, chân dợm bước về phía này, Nhi cụp mắt quay đi bước thật nhanh, chẳng hiểu vì lí do gì trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Người đàn ông đứng sững lại, lùi về phía sau gần ô tô rồi đứng chết trân nhìn đứa bé gái quay lưng bỏ đi, cảm giác chua xót khổ sở khiến khuôn mặt anh ta trở nên nhợt nhạt, vặn vẹo.
“Bố ơi, bố nhìn ai vậy?” Đứa bé trai quàng hai tay ôm cổ người đàn ông, dụi dụi vào cổ vẻ mặt nũng nịu “Hôm nay bố đưa Bách đi chơi nhé, hôm nay Bách được cô giáo khen, Bách được hai bông hoa”
Người đàn ông sực tỉnh, vẻ mặt rất nhanh giãn ra hài hòa, khẽ mỉm cười vuốt ve cái đầu tròn đang ngọ nguậy trên vai “Bách giỏi lắm, bố đưa Bách đi đón mẹ, rồi cả nhà mình đi mua đồ chơi, mua bánh gato cho Bách nhé”
Đứa nhỏ dẫy dẫy chân vui mừng “Bách yêu bố nhất”. Hôn một cái thật kêu lên má người đàn ông “Đi thôi bố ơi”
Bế con trai vào xe, thắt dây an toàn rồi trở lại ghế lái, người đàn ông khởi động lăn bánh dời đi.
Đứa nhỏ đó năm nay nếu đúng ra thì đã được 17 tuổi, sắp sửa thành một cô gái trưởng thành, khuôn mặt đó lớn lên giống mẹ nó như đúc, khuôn mặt mà cả đời này anh không bao giờ có thể quên. Đứa nhỏ hẳn là sống với mẹ và bà nó, những bức ảnh từ lúc nó ra đời cho tới lúc này anh đã nhìn đến mòn cả lớp tráng màu, nhưng đến lúc nhìn bên ngoài tại sao vẻ âm u, nhợt nhạt của nó lại khiến anh đau lòng đến quặn thắt thế này.
Người đàn ông ấn nút mở kính, gió thu se se lùa vào xe kéo theo mùi hoa sữa thoang thoảng , thấp thoáng trong trí nhớ hiện lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn nổi bật trên mái tóc đen nhánh bóng mượt đứng dưới gốc cây hoa sữa cười tươi.
Nhíu chặt mi tâm, anh xoa đầu con trai, mắt nhìn phía trước thở dài. Em sống thế nào? Chắc đã có gia đình cho riêng mình? Anh không dám tìm em, không dám đối diện với em, không dám tìm hiểu tin tức của em, anh sợ mình sẽ phá nát gia đình này, anh sợ anh sẽ không kìm được lòng mà làm đứa con trai này mất đi bố. Anh rất vui vì con gái mình đã lớn, hẳn em đã rất cực khổ để nuôi nó lớn lên xinh đẹp nhường này, nó không nên biết đến một người bố hèn nhát và bất lực như anh.
Anh sẽ không xuất hiện để phá vỡ cuộc sống của em một lần nữa, chỉ mong đến một ngày em sẽ buông xuống tất cả mọi chuyện và chấp nhận sự bù đắp âm thầm của anh. Tuổi thanh xuân của chúng ta, tình yêu của chúng ta, người con gái mà anh yêu, cho đến cuối cuộc đời sẽ luôn là một vết sẹo ngọt ngào trong tim.
Anh sẽ luôn giữ chúng tới khi anh tận lực đến chết cho gia đình mới này, anh sẽ không bao giờ buông bỏ em trong tim anh.
Đưa tay lên ngực cố trấn áp lại hơi thở dồn dập và sự khó chịu đeo bám trong lòng, Nhi đẩy cửa bước vào nhà. Trong bếp, bà ngoại đang đứng quay lưng lại tất bật chuẩn bị bữa tối, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay ra khắp nhà. Nhi cởi giầy, đứng nhìn bóng lưng gầy gò, mái tóc nâu hạt dẻ buộc gọn một túm nhỏ sau gáy, đôi tay trắng nõn bắt đầu xuất hiện vài đốm đồi mồi nhỏ rất nhạt thoăn thoắt xào nấu “Vào rửa mặt, thay quần áo rồi ra ăn cơm. Về rồi còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
Nhi dời đi tầm mắt, bước nhẹ vào phòng đóng cửa khóa trái bên trong. Táp nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, ngẩng lên nhìn vào gương ngây người, trái tim bỗng đập những nhịp nặng nề, rốt cuộc người đàn ông khi nãy là ai, tại sao lại nhìn Nhi bằng ánh mắt như vậy.
Vỗ vỗ mặt cho bớt nước, Nhi lấy ra bộ quần áo mặc nhà màu xanh nhạt rồi cho quần áo đồng phục vào chậu ngâm. Khép lại cửa phòng, đến bên ghế ngồi xuống bàn ăn, Nhi xới nửa bát cơm rồi cặm cụi ngồi ăn, cảm giác hôm nay mọi thứ đều có vẻ khác thường.
Bà Liên nhìn đứa nhỏ đối diện, suy nghĩ trở nên phức tạp “Mày còn giữ cái thẻ ngân hàng không?”
“Cháu để trong ngăn bàn học, bà cần luôn thì để cháu đi lấy” Nhi ngước lên, nhìn vẻ mặt bà Liên âm u.
“Ăn xong đi rồi ra phòng khách nói chuyện” Bà Liên khoát tay, bắt đầu cầm bát lên gắp thức ăn. Vẫn là nên như vậy, năm nay nó cũng đã 17 tuổi, cũng có thể tự quyết định được mọi thứ trong cuộc sống. Bà muốn giải thoát cho nó, cũng là giải thoát cho chính bản thân mình, nếu cứ để nó bên cạnh, bà sẽ chỉ thấy hận thù, đau khổ, bản thân nó cũng sẽ không thể vui vẻ, bình thường như những đứa trẻ khác.
Nhi ăn xong cơm đứng lên thu dọn bát đũa ra bồn rửa sạch sẽ, lau dọn sắp xếp gọn gàng lại phòng bếp, cho thức ăn thừa vào tủ lạnh. Rửa tay sạch sẽ rồi pha một tách trà gừng bê ra phòng khách.
Năm người bước ra khỏi cửa hàng, Trang vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn thở dài thỏa mãn “Thật là no quá đi. Giờ về nhà nằm dài ngủ một giấc nữa là tuyệt nhất” Nói rồi mon men lại gần quấn lên người Nhi “Tuần này chưa phải đi học thêm, chiều max rảnh, Nhi qua nhà mình chơi đi rồi tối ở lại ăn cơm luôn”
Duy Anh nhanh nhảu “Sớm về làm gì, ăn no rồi lên khu vui chơi đi, hoặc đi xem phim cũng được, ngoài rạp đang có nhiều phim hay”
“Được được. Đi xem phim đi” Trang vỗ tay nhẩy tưng tưng quanh Nhi.
Nhi khoát tay “Mọi người đi đi, chiều đi dậy rồi”
“Nghỉ một buổi không được hả Nhi? Đi đi mà, mọi người đi chung cho vui” Trang xụ mặt, cầm tay Nhi lắc lắc năn nỉ.
Nhi cầm tay Trang tách ra, vỗ vỗ lên đầu con bé khẽ mỉm cười “Ngoan. Cậu đi chơi với mọi người vui nhé” Nói rồi, Nhi quay người đi thẳng, để lại con bé ngơ ngác không phản ứng. Cách này thật sự có ích, mặc dù làm xong có thấy sởn da gà, nhưng để đối phó với con bé nhõng nhẽo, đeo bám như bạch tuộc không dứt ra được thì đây là biện pháp tốt nhất.
Thấy Trang ngơ ngác nhìn theo Nhi, tai đỏ đến lợi hại lan cả sang hai má, mắt cứ dại đi giống như sáng nay, Duy Anh giật mạnh tóc con bé “Này, như vậy là như nào?”
Bình thường giật tóc nhẹ thôi nó cũng quay ra đánh mình, đằng này giật rụng vài sợi mà chẳng thấy nó phản ứng. Con Nhi cũng kì lạ, bình thường như âm binh đón hồn, sao từ sáng nay bỗng dịu dàng đến phát ớn với con bé này vậy, đứng ngoài nhìn vào cũng thấy kì quặc, khó hiểu “Hai đứa mày có chuyện gì, sao bỗng dưng con Nhi nó dịu dàng với mày vậy”
Trang ấp úng “Mày nói xem, có phải Nhi cảm động trước tình cảm ấm áp chân thành của tao rồi không? Ba tháng hè không gặp, biết tao tìm Nhi, nhớ Nhi nên nó cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp khoảng thời gian lạnh lùng vừa rồi?”
Long và Duy Anh liếc nhìn Trang ngán ngẩm “Con điên”
“Tao cảm thấy thích Nhi như bây giờ, sáng Nhi chỉ vuốt nhẹ tóc tao mà làm tim tao đập thình thịch. Có phải tấm chân tình của tao đã cảm hóa được Nhi chăng” Trang ôm hai má, mắt híp lại vui sướng nói.
Duy Anh khẽ rùng mình, túm con nhỏ đần độn lôi nhanh đi. Thật kinh dị, bọn con gái có phải điên hết rồi không. Cầu trời con Nhi không có ý gì với con bé này, nhìn nó cũng đâu phải dạng người tình cảm mà có thể yêu thương ai. Mà không, nhìn nó dị hợm thế, cứ lầm lầm lì lì, biết đâu cũng là một sát thủ giống con Tít. Duy Anh hoang mang nhìn Trang, ôm chặt cái đầu tròn đang lắc lư của con bé mà hét lên “Không! Không thể như thế được”
Trúc nãy giờ đứng nhìn khuôn mặt suy diễn vẹo vọ của thằng bạn mà bật cười, thích con bé đó lồ lộ mà không cẩn thận thằng khác cua mất như chơi, cứ cái kiểu mày tao chí chóe, con bé mặt thộn đó hiểu ra mới là lạ. Cứ đà này, nếu không tấn công triệt để, sợ mười năm sau vẫn cứ mày tao bạn bè dở khóc dở cười như bây giờ.
Long quay sang nhìn Trúc khó hiểu “Mày cười cái gì?”
“Chỉ là nhìn chúng nó hợp nhau thôi” Trúc nhếch môi, rút trong túi quần ra bao thuốc cho một điếu lên môi.
Long xùy xùy “Chúng nó chửi nhau, chành chọe suốt ngày như chó với mèo, lấy đâu ra mà hòa với hợp”
Đá văng viên sỏi về phía trước, Trúc nhả một hơi khói dài “Con bé Nhi nhà nghèo lắm hả?”
“Tao chịu thôi. Nó kín miệng lắm. Mà cũng chưa nhìn thấy bố mẹ nó bao giờ” Long đút hai tay vào túi quần, lững thững đi bên cạnh.
“Uh! Có vẻ trầm tính” Trúc gật gật.
“Tao thấy giống tự kỉ hơn. Nhưng có mấy lần, nó đến trường mà mặt sưng vù, miệng còn nứt máu trông tội lắm. Chắc bị đánh đập nhiều, có thể ông già nó say sỉn thi thoảng về nhà bạo hành nó không? Còn bà nó nữa, lúc tới trường cũng nghiêm chỉnh lắm, cứ nhìn nó khó chịu như kẻ thù vậy” Long nhún vai kể lại vài chuyện.
Trúc nhìn Long nhíu mày “Cái Trang có biết chuyện gì không?”
“Tao chịu. Mà mày quan tâm làm gì? Cũng đâu phải chuyện của mình. Nhìn con bé đó lầm lì, mặt cứ lạnh nhạt tao cũng không dám hỏi. Mà có hỏi chắc gì nó cũng đã trả lời. Như con Trang đấy, chơi với nó, quan tâm đủ thứ mà nó cũng chẳng coi ra gì, lúc nào cũng xa cách, nửa vời như người dưng”
Trúc gật đầu im lặng. Rít một hơi sâu rồi di tắt tóp thuốc dưới chân, Trúc vỗ nhẹ lên vai Long “Mày với thằng Duy Anh chỉ cần im lặng như không biết chuyện, tao sẽ tiếp cận con bé thử xem sao”
“Mày rảnh háng quá ha. Hứng thú với khuôn mặt của nó thì thôi đi, cẩn thận tiếp cận rồi tự kỉ lây” Long cười cười.
“Chẳng phải là những người bề ngoài lạnh lẽo, thực chất bên trong rất ấm áp sao” Trúc nhếch môi tự đắc.
Long nhìn Trúc thông cảm “Mày lại ảo tưởng giống con Trang rồi”
Trúc ngửa cổ lên trời cười nhẹ, ghì cổ Long lại rồi lên gối thúc vào mông Long một cái “Mục đích của tao khác”
Long đẩy Trúc ra, xoa xoa cái mông tròn núc thịt “Kệ cha mày. Đừng biến nó thành con Chi thứ 2 là tao đội ơn”
“Mất hứng” Trúc cau mày rút thêm một điếu cho lên môi châm lửa.
... ...... ...... ...... ........
Ánh nắng nhạt màu rồi tắt hẳn nơi phía cuối chân trời ửng lên một màu đỏ hồng đẹp mắt, Nhi lang thang trên đường một mình nhìn dòng người qua lại, thi thoảng lại chăm chú theo dõi những đứa trẻ đang nắm tay ba mẹ đi trên đường, miệng bi bô ca hát không ngừng. Mỗi lần đi dậy về, Nhi lại vòng qua con đường này, đứng trước cổng trường tiểu học một lúc lâu mới rời đi. Những giây phút thế này khiến tâm trạng Nhi tốt hơn thật nhiều, giống như trời đông giá rét gặp được ánh lửa hồng bập bùng ấm áp.
Có gia đình, có cha mẹ hẳn là rất tuyệt đi. Tan học sẽ có người đưa đón, mua cho kẹo bánh, được ôm ấp vỗ về, được bế bổng lên cao, được kể thật nhiều chuyện trường lớp bạn bè.
Bất chợt, ánh mắt Nhi dừng lại trên mặt người đàn ông cạnh chiếc xe Audi đen bóng phía bên kia đường, anh ta bế đứa bé trai trắng trẻo bụ bẫm nhưng lại đứng đó nhìn Nhi chằm chằm không rời mắt. Chợt anh ta đưa tay ra xin đường, chân dợm bước về phía này, Nhi cụp mắt quay đi bước thật nhanh, chẳng hiểu vì lí do gì trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Người đàn ông đứng sững lại, lùi về phía sau gần ô tô rồi đứng chết trân nhìn đứa bé gái quay lưng bỏ đi, cảm giác chua xót khổ sở khiến khuôn mặt anh ta trở nên nhợt nhạt, vặn vẹo.
“Bố ơi, bố nhìn ai vậy?” Đứa bé trai quàng hai tay ôm cổ người đàn ông, dụi dụi vào cổ vẻ mặt nũng nịu “Hôm nay bố đưa Bách đi chơi nhé, hôm nay Bách được cô giáo khen, Bách được hai bông hoa”
Người đàn ông sực tỉnh, vẻ mặt rất nhanh giãn ra hài hòa, khẽ mỉm cười vuốt ve cái đầu tròn đang ngọ nguậy trên vai “Bách giỏi lắm, bố đưa Bách đi đón mẹ, rồi cả nhà mình đi mua đồ chơi, mua bánh gato cho Bách nhé”
Đứa nhỏ dẫy dẫy chân vui mừng “Bách yêu bố nhất”. Hôn một cái thật kêu lên má người đàn ông “Đi thôi bố ơi”
Bế con trai vào xe, thắt dây an toàn rồi trở lại ghế lái, người đàn ông khởi động lăn bánh dời đi.
Đứa nhỏ đó năm nay nếu đúng ra thì đã được 17 tuổi, sắp sửa thành một cô gái trưởng thành, khuôn mặt đó lớn lên giống mẹ nó như đúc, khuôn mặt mà cả đời này anh không bao giờ có thể quên. Đứa nhỏ hẳn là sống với mẹ và bà nó, những bức ảnh từ lúc nó ra đời cho tới lúc này anh đã nhìn đến mòn cả lớp tráng màu, nhưng đến lúc nhìn bên ngoài tại sao vẻ âm u, nhợt nhạt của nó lại khiến anh đau lòng đến quặn thắt thế này.
Người đàn ông ấn nút mở kính, gió thu se se lùa vào xe kéo theo mùi hoa sữa thoang thoảng , thấp thoáng trong trí nhớ hiện lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn nổi bật trên mái tóc đen nhánh bóng mượt đứng dưới gốc cây hoa sữa cười tươi.
Nhíu chặt mi tâm, anh xoa đầu con trai, mắt nhìn phía trước thở dài. Em sống thế nào? Chắc đã có gia đình cho riêng mình? Anh không dám tìm em, không dám đối diện với em, không dám tìm hiểu tin tức của em, anh sợ mình sẽ phá nát gia đình này, anh sợ anh sẽ không kìm được lòng mà làm đứa con trai này mất đi bố. Anh rất vui vì con gái mình đã lớn, hẳn em đã rất cực khổ để nuôi nó lớn lên xinh đẹp nhường này, nó không nên biết đến một người bố hèn nhát và bất lực như anh.
Anh sẽ không xuất hiện để phá vỡ cuộc sống của em một lần nữa, chỉ mong đến một ngày em sẽ buông xuống tất cả mọi chuyện và chấp nhận sự bù đắp âm thầm của anh. Tuổi thanh xuân của chúng ta, tình yêu của chúng ta, người con gái mà anh yêu, cho đến cuối cuộc đời sẽ luôn là một vết sẹo ngọt ngào trong tim.
Anh sẽ luôn giữ chúng tới khi anh tận lực đến chết cho gia đình mới này, anh sẽ không bao giờ buông bỏ em trong tim anh.
Đưa tay lên ngực cố trấn áp lại hơi thở dồn dập và sự khó chịu đeo bám trong lòng, Nhi đẩy cửa bước vào nhà. Trong bếp, bà ngoại đang đứng quay lưng lại tất bật chuẩn bị bữa tối, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay ra khắp nhà. Nhi cởi giầy, đứng nhìn bóng lưng gầy gò, mái tóc nâu hạt dẻ buộc gọn một túm nhỏ sau gáy, đôi tay trắng nõn bắt đầu xuất hiện vài đốm đồi mồi nhỏ rất nhạt thoăn thoắt xào nấu “Vào rửa mặt, thay quần áo rồi ra ăn cơm. Về rồi còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
Nhi dời đi tầm mắt, bước nhẹ vào phòng đóng cửa khóa trái bên trong. Táp nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, ngẩng lên nhìn vào gương ngây người, trái tim bỗng đập những nhịp nặng nề, rốt cuộc người đàn ông khi nãy là ai, tại sao lại nhìn Nhi bằng ánh mắt như vậy.
Vỗ vỗ mặt cho bớt nước, Nhi lấy ra bộ quần áo mặc nhà màu xanh nhạt rồi cho quần áo đồng phục vào chậu ngâm. Khép lại cửa phòng, đến bên ghế ngồi xuống bàn ăn, Nhi xới nửa bát cơm rồi cặm cụi ngồi ăn, cảm giác hôm nay mọi thứ đều có vẻ khác thường.
Bà Liên nhìn đứa nhỏ đối diện, suy nghĩ trở nên phức tạp “Mày còn giữ cái thẻ ngân hàng không?”
“Cháu để trong ngăn bàn học, bà cần luôn thì để cháu đi lấy” Nhi ngước lên, nhìn vẻ mặt bà Liên âm u.
“Ăn xong đi rồi ra phòng khách nói chuyện” Bà Liên khoát tay, bắt đầu cầm bát lên gắp thức ăn. Vẫn là nên như vậy, năm nay nó cũng đã 17 tuổi, cũng có thể tự quyết định được mọi thứ trong cuộc sống. Bà muốn giải thoát cho nó, cũng là giải thoát cho chính bản thân mình, nếu cứ để nó bên cạnh, bà sẽ chỉ thấy hận thù, đau khổ, bản thân nó cũng sẽ không thể vui vẻ, bình thường như những đứa trẻ khác.
Nhi ăn xong cơm đứng lên thu dọn bát đũa ra bồn rửa sạch sẽ, lau dọn sắp xếp gọn gàng lại phòng bếp, cho thức ăn thừa vào tủ lạnh. Rửa tay sạch sẽ rồi pha một tách trà gừng bê ra phòng khách.
/10
|