Bách Luyện Thành Yêu

Chương 41 - Chúng Tôi Là Sâu Độc Hại

/107


Ngũ tặc trông thấy một thân đầy máu của tôi thì sợ hãi kêu lên: – “Ặc… Nhện, cô đã làm gì? Vì sao lại chật vật như vậy?”

“Hắc hắc… là chuyện ngoài ý muốn. Mọi người sao lại thế này?”

“À… mấy vị bộ khoái muốn bắt chúng ta. Nhưng mấy vị hộ vệ này không cho phép.”

“Vậy còn bang chúng của Huyết Nhạn Các là sao?” – tôi kỳ quái hỏi. Bởi vì đám bang chúng này không phải là những người đã công kích chúng tôi.

“Họ vừa vặn đi ngang qua, chưa hiểu chuyện gì đã thấy chúng ta giết đồng bọn nên quyết định nợ máu phải trả bằng máu. Hình như đã phát tin cho Ám Ảnh rồi, lát nữa tên kia sẽ tới.”

“Ha hả… vậy càng náo nhiệt.” – tôi cười gian.

Ngũ tặc nhìn ánh mắt biến thái của tôi liền la lên: – “Nhện a… không thể nào. Cô lại có chủ ý bịp bợm gì đây hả?”

“Tôi bịp bợm chỗ nào chứ? Tôi chuẩn bị để cho Lưu Tinh ra mặt giải quyết sự vụ ở đây. Tốt nhất là đem Huyết Nhạn Các trục xuất khỏi Tô Nhiếp thành. Để xem Ám Ảnh sẽ làm sao bây giờ… há há…”

Ngũ tặc nghe xong thì lạnh sống lưng, trong lòng đều nghĩ, về sau tuyệt đối không bao giờ đắc tội nữ nhân, hậu quả thật đáng sợ.

Tôi nói xong, không thèm để ý đến chuyện ẩn dấu thực lực, xử ngay một cái ngự không phi thành, phóng vào hoàng cung. Bang chúng Huyết Nhạn Các há to miệng, không ngừng thì thào: – “Là yêu thuật… là yêu thuật…”

Tôi dẫn Lưu Tinh và Phạm Lộ chạy đến hiện trường liền trông thấy một người mặc quan phục. Người này vừa nhìn thấy Lưu Tinh liền cúi người cung kính hành lễ: – “Hình ngục Phí Tư bái kiến nhị hoàng tử.”

Lưu Tinh khoát tay một cách không kiên nhẫn. Tôi phát hiện ra, hễ có người gọi Lưu Tinh là “nhị hoàng tử” thì anh ta liền lộ ra thần sắc phiền chán này. Đúng là kỳ quái.

“Phí đại nhân, những người này là bằng hữu của ta. Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Hãy thả họ ra.”

Tôi choáng ~ Lưu Tinh đúng là lưu manh nha, ngay cả giải thích cũng lười nói.

Vị Phí đại nhân vẫn giữ phong thái nho nhã lễ độ, nhưng lời nói ra thật không lọt lỗ tai chút nào: – “Nhị hoàng tử, tuy rằng ngài là hoàng tử nhưng hiện giờ mọi chính sự đều do đại hoàng tử phụ trách. Nếu không có chỉ lệnh đặc biệt của đại hoàng tử, bất luận kẻ nào phạm tội cũng không thể thoát khỏi bị trừng phạt.”

Dựa vào ~ thì ra là tay sai của Huyễn Phong.

Lưu Tinh nghe xong liền cau mày. Phạm Lộ kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: – “Nếu không chúng ta đi tìm Huyễn Phong. Anh ấy nhất định sẽ đáp ứng.”

“Bắt anh đi gặp tên biến thái tình dục cuồng kia rồi ăn nói khép nép sao, không đời nào!” – Lưu Tinh kiên quyết nói.

Tôi thật đau đầu. Phe mình không thể nhờ vả, đành phải quay sang Phí đại nhân tốn nước miếng: – “Phí đại nhân, ngài trước khi bắt người cũng nên làm rõ sự tình a~ Bọn họ tập kích chúng tôi trước. Chúng tôi là phòng vệ chính đáng.”

“Có khúc mắc gì, đến Hình bộ giải quyết, ta sẽ cho các ngươi một phán xét công bằng. Nhưng các ngươi phải đi cùng ta.” – Phí Tư vẻ mặt đạo mạo.

Tôi nghiến răng, thật muốn nhào vào cắn chết ông ta!!!!

“Nhện, cô không sao chứ?”

Một âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ám Ảnh, trong lòng lại khó chịu.

“Không sao. Chẳng phải chỉ có hơn 100 người đến đánh lén thôi sao. Còn chưa đủ cho chúng tôi tập thể dục đây! Sao không gọi nhiều một chút, cho chúng tôi giết một trận đã ghiền a~” – tôi nói phủ đầu.

Tôi biết Ám Ảnh không hề biết chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói móc mỉa. Nữ nhân khi đã muốn nói chuyện bất hợp lý là không cần dùng lý lẽ gì cả.

“Nhện… giữa chúng ta không cần phải giải quyết bằng vũ lực a~” – Ám Ảnh cười khổ – “Tôi là thân bất do kỷ. Rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng trong 1-2 câu. Đối với cô, đây chỉ là một trò chơi online, có thể tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm). Nhưng với tôi thì hoàn toàn khác. Đây là công việc của tôi. Không phải tôi muốn kiếm cớ thoái thác. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết… anh rất thích em, hy vọng em có thể thông cảm cho anh.”

Ám Ảnh nói xong, mọi người đều an tĩnh lại. Tôi cũng ngây ngẩn cả người. Tôi thật không ngờ, Ám Ảnh chính thức thổ lộ với tôi lại dưới tình huống như thế này. Tôi phải trả lời làm sao đây? Có lẽ anh ấy thực sự có chuyện khó xử thì sao? Tôi do dự phân vân.

Suy nghĩ một hồi, tôi hạ quyết tâm nói: – “Ám Ảnh, không phải em không tin anh. Nhưng em thật sự không chịu được tình huống trước mắt. Cho nên, nếu anh còn ở lại Huyết Nhạn Các, chúng ta sẽ không có khả năng hòa giải.”

Ám Ảnh trầm mặc một lát mới mở miệng: – “Nhện, hãy cho anh một ít thời gian. Chuyện này với anh là một quyết định rất quan trọng.”

Ám Ảnh nhìn tôi, đôi mắt sáng trong thành khẩn. Tôi tin anh. Bởi vì anh ấy chưa bao giờ lừa dối tôi. Nhưng mà… chuyện này không có nghĩa là tôi sẽ buông tha Hồng Bò Cạp, buông tha Huyết Nhạn Các. Trong mắt tôi, Huyết Nhạn Các chính là đầu sỏ gây nên mọi sự rắc rối này, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho nó.

Tôi lộ ra nụ cười hồ ly: – “Vậy đến lúc đó lại bàn sau. Dù sao, em có rất nhiều thời gian. Nhưng hiện giờ, chúng ta vẫn là địch nhân. Chỉ cần gặp người của Huyết Nhạn Các, em sẽ không bỏ qua. Anh tốt nhất nên nói rõ với bang chúng của anh đi, gặp em hãy xoay người chạy trốn, nếu không bọn họ chỉ có con đường chết.”

“Tiểu thư, ngươi vừa vi phạm điều luật “uy hiếp người khác”. Xin hãy chú ý lời nói của mình.” – Phí Tư đứng bên cạnh chỏ mỏ vào.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Tinh đã gác kiếm lên cổ ông: – “Muốn sống liền mang người cút khỏi đây ngay.”

Phí Tư là một quan viên thâm niên (kỳ cựu), hiểu rất rõ tính tình của vị nhị hoàng tử này, anh ta chưa bao giờ biết nói giỡn, là loại thanh niên máu nóng, muốn giết ai là giết. Cho nên Phí Tư dùng tốc độ tên lửa mang đám bộ khoái chạy khỏi hiện trường. Đám bang chúng Huyết Nhạn Các không còn lưng chống, lập tức sắc mặt liền biến đen.

“Các ngươi còn chưa đi sao? Chẳng lẽ đợi ta đại khai sát giới lần nữa.” – tôi ngạo mạn hướng đám người nhàn rỗi nói.

Đám người lập tức phẫn nộ, toàn bộ quay đầu nhìn Ám Ảnh. Ám Ảnh thở dài phất tay, ý bảo bọn họ rời đi. Tôi tinh tường nhìn ra, rất nhiều người trong đám đông lộ ra biểu tình thất vọng. Hắc hắc… mục đích của tôi sắp đạt thành rồi.

Với tư cách là bang chủ của một bang hội, chuyện đạt lấy nhân tâm là rất trọng yếu. Vừa rồi, đám người kia bị tôi khiêu khích đã sớm nổi trận lôi đình. Nếu lúc này Ám Ảnh cùng tôi phân chia trận tuyến, quân pháp bất vị thân, cho dù đánh không lại tôi thì anh ấy vẫn sẽ lưu lại thanh danh tốt. Nhưng Ám Ảnh lại lựa chọn thỏa hiệp với sự ngang bướng của tôi. Từ xưa tới nay, trung nghĩa không thể vẹn toàn. Anh ấy sẽ rất nhanh đánh mất nhân tâm. Mà chuyện này, thật trùng hợp là ý đồ của tôi.

“Nhện, cô cười âm hiểm như vậy, là đang nghĩ đến ám chiêu hại người gì hả?”

“Không phải nghĩ đến, mà tôi đã làm được rồi.” – tôi cười hắc hắc.

“??” – một đống dấu hỏi nổi lên trên đỉnh đầu của ngũ tặc.

“Tôi biết rồi.” – Tuyệt Mệnh nói – “Nhện muốn Ám Ảnh mất dần nhân tâm, không thể ngồi trên ghế bang chủ nữa, bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.”

“Ha hả… Tiểu Mệnh a… cũng là cô hiểu tôi nhất.” – tôi lôi kéo ôm ấp cánh tay của Tuyệt Mệnh, tranh thủ ăn đậu hủ (sờ mó)

Tứ tặc liếc nhau: – “Nhện, cô càng lúc càng nham hiểm. Vậy chúng ta sẽ làm giống như cô đã nói sao? Gặp người của Huyết Nhạn Các liền giết hả?”

“Đương nhiên. Tôi sao có thể nói chuyện mà chưa tính trước chứ?!” – tôi dương dương tự đắc nói.

“… ta bắt đầu thấy tội nghiệp cho Ám Ảnh rồi.”

“… ta cũng vậy.”

Bốn ngày sau đó có thể nói là thời gian đại hạn của Huyết Nhạn Các. Tôi mang theo ngũ tặc cùng 12 hộ vệ hoàng gia, mỗi ngày dạo chơi trong Tô Nhiếp thành, hễ gặp bang chúng Huyết Nhạn Các là giết, quang minh chính đại giết, không sợ bộ khoái đến còng tay, không sợ người chơi khác khinh bỉ.

Chuyện bạo động như vậy đương nhiên không thoát khỏi con mắt của Hồng Hoang Nhật Báo. Một phóng viên không sợ chết đã đến phỏng vấn trực tiếp khi tôi đang ra tay chém người. Tôi nhìn Tiểu Tặc, phát ra một ánh mắt đồng ý. Tiểu Tặc liền thêm mắm thêm muối, đem toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối kể ra hết.

Ngày hôm sau, tiêu đề trên trang đầu của tờ nhật báo như sau [Sự thật đằng sau hành vi tàn sát điên cuồng ở Tô Nhiếp thành – Quan hệ mờ ám giữa bang chủ Huyết Nhạn Các và đoàn trưởng Tật Phong Lữ Đoàn]. Bài phóng sự đã vạch trần sự việc, rằng Tật Phong Lữ Đoàn sở dĩ điên cuồng đồ sát Huyết Nhạn Các bang chúng là vì trả thù sự bội tình bạc nghĩa của Ám Ảnh đối với Tri Chu.

Sau khi bài báo xuất hiện, diễn đàn cũng trở nên náo nhiệt cực kỳ. Rất nhiều người chơi đang có bất mãn với Huyết Nhạn Các liền lên tiếng ủng hộ Tật Phong Lữ Đoàn, bảo rằng nam nhân bạc tình nên chết hết đi. Ngược lại, đám fan ủng hộ Ám Ảnh lại mắng chửi phóng viên bịa đặt. Trong khoảng thời gian ngắn, diễn đàn tràn ngập khói súng. Mọi người đều nhao nhao góp vui. Mà tôi, cái người khởi xướng chuyện này, lại vui tươi hớn hở ở trong hoàng cung, nhàn nhã nằm trên ghế dựa, ăn hoa quả, uống rượu ngon.

Nhìn vẻ mặt hả hê của tôi, ngũ tặc đều lắc đầu ngán ngẩm.

“Haiz… Nhện a… thật không biết phải nói sao với cô nữa. Nếu nói cô là hồng nhan họa thủy, thì cô đâu có đẹp khuynh quốc khuynh thành đến vậy. Nếu nói cô là loạn thế cường đạo, thì cô lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Nhưng cô đi đến đâu là gà bay chó sủa đến đó. Haiz da… lần này Huyết Nhạn Các bị cô chỉnh chết rồi.”

“Đúng vậy. Vốn thanh danh của Ám Ảnh ở Tô Nhiếp thành rất tốt, được một đống người ủng hộ. Nhưng bây giờ… đoán chừng chỉ còn một nửa.”

“Thảm nhất chính là Hồng Bò Cạp. Mỗi lần đi ra ngoài đều bị Nhện ám toán. Có lẽ cô nàng hiện giờ mỗi ngày đều gặp ác mộng, chắc sắp điên đến nơi rồi.”

“Chiêu này đúng là quá độc. Chúng ta có thể quang minh chính đại giết người đạt công huân, lại không bị người đời bêu rếu, một chút di chứng về sau cũng không có… ha hả… nếu không phải chúng ta cần gặp Trâu Bò Bang, ta thật muốn cả đời ở chỗ này giết người a…”

“Nếu chúng ta ở đây, Huyết Nhạn Các chắc phải dời tổng hội đi nơi khác rồi.”

Mọi người càng nói càng hưng phấn, tôi thầm nghĩ, cbn, các ngươi so với ta còn hả hê hơn, như thế nào chỉ phỉ nhổ mỗi một mình ta chớ… sao không phỉ nhổ bản thân hả… không phải các ngươi cũng tham dự vào sao…

“Tốt rồi… chậm trễ lâu như vậy, đã đến lúc chúng ta đi gặp Thiên Hạ Long Quỷ.” – tôi đứng lên, duỗi lưng mệt mỏi – “Tôi đi chào tạm biệt Phạm Lộ xong thì chúng ta khởi hành.”

Tôi quay người, vừa đi vừa hát “chúng tôi là sâu ăn hại… sâu ăn hại…”

“Nhện dùng một câu hát liền nói toạt cả thiên cơ nha. Hành vi này chỉ có thể hình dung bằng ba chữ “sâu ăn hại”. Quá chính xác.”

“Hình như ta nghe Nhện hát là “chúng tôi” a… không phải muốn đem chúng ta cùng tính vào hay sao? Chúng ta là soái ca mỹ nữ, ngọc thụ lâm phong, chính nhân quân tử, làm sao có thể là sâu ăn hại chứ?!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nói.

Cả đám khinh bỉ hắn: – “Hiện tại chúng ta là người cùng thuyển, chẳng lẽ ngươi muốn thoát ly đoàn đội hả?”

Nhìn 4 đôi mắt lóe sáng hàn quang, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó đổ mồ hôi, trái lương tâm nói: – “Làm sao có thể chứ? Ta là loại người đó ư? Sâu ăn hại rất tốt. Ta từ nhỏ đã có nguyện vọng tương lai trở thành một con sâu ăn hại của tổ quốc.”

“Coi như ngươi thức thời.”

Tôi tìm thấy Lưu Tinh và Phạm Lộ ở chiến đấu tràng. Lưu Tinh đúng là vũ si (người si mê võ thuật), mỗi ngày đều lôi kéo đám cấm vệ quân ra đây tỷ thí, khiến cho vị thống lĩnh cấm vệ quân khổ không thể tả.

Lại nói, trong vài ngày ở đây, tôi phát hiện đại hoàng tử Huyễn Phong cũng không phải là loại người như Lưu Tinh đã miêu tả. Ngoại trừ sự mê gái và tính tự kỷ thì anh ta không có khuyết điểm nào nữa. Nói tóm lại Huyễn Phong đủ tư cách là một vị hoàng tử tốt. Anh ta yêu thích Phạm Lộ, chính xác, nhưng chưa từng làm ra những hành động quá phận nào. Hai anh em mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng chuyện này trong mắt tôi liền giống hai tên trẻ con đang giành kẹo.

Hai người bọn họ có tính cách khác nhau một trời một vực, nhưng bọn họ có chung một suy nghĩ: không chịu làm thái tử, hay nói cách khác, không ai muốn lên làm vua. Huyễn Phong đưa lý do, làm vua quá bận rộn, ảnh hưởng đến chuyện tán gái của hắn. Lưu Tinh đưa lý do, làm vua không được tự do, không thể đi chơi đây đó. Thật, có hai hoàng tử như vậy, Tô Nhiếp tộc đúng là bất hạnh trong bất hạnh mà.

Quốc vương của Tô Nhiếp tộc lúc trước cũng thấy hành vi của Huyễn Phong không đủ đứng đắn, cho nên muốn lập Lưu Tinh làm thái tử. Chính vì chuyện này mà Lưu Tinh mới đào thoát, rời nhà trốn đi. Không ngờ lại bị Huyễn Phong cực kỳ âm hiểm dùng một cái lệnh truy nã bắt trở về. Bởi vậy, Lưu Tinh hận Huyễn Phong đến nghiến răng nghiến lợi. Chỗ nào có Huyễn Phong sẽ không thấy mặt Lưu Tinh, chỗ nào có Lưu Tinh thì Huyễn Phong sẽ tận lực tránh mặt, đơn giản vì anh ta đánh không lại kiếm thánh.

Nhưng mà hiện tại, tôi nhìn thấy Lưu Tinh, Phạm Lộ và Huyễn Phong ở cùng một chỗ. Vốn chuyện này không kỳ quái. Hoàng cung không mấy lớn, chạm mặt nhau là bình thường. Chuyện kỳ lạ chính là bọn họ không có cãi nhau?!? Hơn nữa còn tâm bình khí hòa thương lượng chuyện gì đó?! Kỳ tích nha~ tôi cũng muốn nghe nha.

“Lưu Tinh, Phạm Lộ… à… đại hoàng tử, xin chào.” – tôi mĩm cười tiến tới.

“Ngươi đến rồi.” – Lưu Tinh trông thấy tôi thì cao hứng, đưa tay mời tôi ngồi xuống, sau đó nói với Huyễn Phong – “Đây chính là Tri Chu mà ta vẫn nhắc tới. Chuyện này cứ phó thác cho nàng là thích hợp nhất.”

Phó thác? Chuyện gì a? Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ.

Huyễn Phong cũng nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như đang thưởng thức một con gấu trúc, liên tục gật đầu: – “Thực lực không tệ. Không thành vấn đề.”

Nói xong móc ra một quyển trục.

Nhiệm vụ? Có NPC chủ động giao nhiệm vụ hay sao? Tôi đơ người luôn.

“Nhiệm vụ này hơi phức tạp. Ta giải thích một chút cho ngươi.” – Huyễn Phong thấy tôi đang chăm chú lắng nghe thì nói tiếp – “Hồng Hoang vẫn lưu truyền một cái truyền thuyết. Trên đại lục này tồn tại một cái mật bảo (hộp báu), gọi là Bàn Cổ thủ ấn. Cụ thể đó là cái gì không ai biết cả. Chỉ biết rằng cứ cách 1 vạn năm nó sẽ xuất hiện một lần. Kẻ sở hữu nó có thể thống nhất lực lượng của đại lục Hồng Hoang. Địa phương nó xuất hiện luôn luôn là tùy cơ, hơn nữa lúc nào cũng có thần thú thủ hộ bên cạnh. Từ xưa tới nay vẫn chưa có người nào có thể thành công lấy tới được.”

Huyễn Phong nói tới đây liền ngừng.

Lưu Tinh nói tiếp: – “Lần này ta đi ra ngoài du lịch, khi đến Bạch Lang tộc thì nghe được một tin đồn. Bàn Cổ thủ ấn đã xuất hiện, ngay tại địa bàn của Bạch Lang tộc. Không cần biết tin tức này là thật hay giả, chúng ta cần phải xác nhận một lần. Chúng ta không muốn Bàn Cổ thủ ấn lọt vào tay của bộ tộc dã man như Bạch Lang tộc. Nhưng chúng ta không thể đi tới đó để dò la, bởi vì thân phận của chúng ta rất bất tiện. Hiện tại chúng ta muốn nhờ ngươi đi nghe ngóng một chút về chuyện này, ngươi nghĩ thế nào?”

“Không thành vấn đề.” – tôi thở ra một hơi. Thì ra chỉ là đi nghe ngóng tin tức mà thôi. Tôi còn tưởng họ muốn tôi đi giết thần thú thủ hộ gì đó chứ. Làm tôi sợ muốn chết.

Tôi cầm lấy quyển trục, mở ra.

>> Hồng Hoang mật bảo (nhiệm vụ chính tuyến)

>> Thời điểm Huyễn Phong, Lưu Tinh, Phạm Lộ tụ tập một chỗ sẽ phát mở nhiệm vụ.

>> Yêu cầu: đi Bạch Lang tộc nghe ngóng tin tức, sau đó báo tin cho Lưu Tinh.

>> Điều kiện tiếp nhận nhiệm vụ: người đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu phạm nhân ở Yêu Hồ tộc.

Tôi đọc xong trực tiếp té xuống đất. Trách không được lần kia Thượng Quan Tường nói tôi đã tiếp nhận 2 cái nhiệm vụ chính tuyến. Thì ra nhiệm vụ chuyển chức của Đồng Viêm chính là vòng thứ nhất của nhiệm vụ này a~


/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status