“Cái gì… Hồng tỷ vì sao lại mất nhiều cấp như vậy?”
Đinh Bạch lắc đầu: – “Không cần biết vì sao rớt cấp, tóm lại là đã rớt cấp rồi, không thể đảm nhiệm chức phó bang chủ nữa.”
“Ai là Hồng tỷ?” – Hồ Đại Hải ngồi một bên xen vào.
“Chính là con gái của Lâm thúc đó cha.” – Hồ Loan Phong giải thích – “Chị ấy tới tổng công ty thực tập, thấy con chiêu mộ nhân tài cho phòng phát triển trò chơi thì đòi gia nhập. Con cho chị ấy giữ chức phó bang chủ.”
“À… cha biết con bé đó, cực kỳ sĩ diện. Nếu rút chức như thế này chỉ sợ không tốt lắm.” – Hồ Đại Hải là người lão luyện trên thương trường. Vừa nghe con trai nói “Lâm thúc” là ông nghĩ ngay tới Lâm giám đốc của công ty con trong tập đoàn nhà ông, người đã nhiều năm dốc sức cho công ty, vì thế con gái của người ta phải được chiếu cố nhiều hơn.
“Đúng vậy, Hồng tỷ rất sĩ diện. Lỡ như chị ấy nghĩ không thông vấn đề thì phải làm sao bây giờ? Hay là Đinh đại ca dẫn chị ấy đi luyện cấp được không?” – Hồ Loan Phong nhẹ nhõm thở ra, không ngờ hắn có thể nghĩ ra biện pháp chu toàn như thế. Hắn biết Hồng Bò Cạp rất thích Đinh Bạch. Nhưng hắn lại không biết sau khi hắn rời khỏi Huyết Nhạn Các đã có nhiều chuyện không hay phát sinh.
“Ừ, Phong nhi nói đúng. Đinh Bạch à, cứ quyết định như vậy đi.” – Hồ Đại Hải nói xong, cũng không thèm quan tâm vẻ mặt trầm mặc của Đinh Bạch, quay sang hỏi han con trai – “Con trai, con đã sắp già đến nơi rồi, chừng nào con mới mang con dâu về cho cha xem mắt đây hả?! Đừng có suốt ngày chơi game như thế.”
“Con già chỗ nào mà già?” – Hồ Loan Phong trừng mắt – “Nhưng đúng là ở trong trò chơi con vừa gặp được một người con thích.”
“Cái gì?” – Hồ Đại Hải nghe thế liền vui mừng ra mặt. Đứa con này của ông trước giờ không mấy hứng thú với nữ nhân, không lẽ hiện giờ nó đang phát xuân? Vậy thì ngôi nhà sẽ càng thêm náo nhiệt – “Là con cái nhà ai? Hôm nào dẫn về cho cha xem xem.”
Thần sắc của Hồ Loan Phong liền xụ xuống đầy đau khổ: – “Cha không cần cao hứng quá sớm. Cô ấy hình như không thích con. Không đúng, phải nói là cực kỳ thấy con phiền phức đó.”
“Hả? Con trai của cha thông minh lanh lợi đáng yêu như vậy, sao lại có cô gái cảm thấy con phiền phức chứ? Cha nghĩ cô bé kia khẩu thị tâm phi thôi (lời ngoài miệng không giống với điều nghĩ trong lòng). Hiện giờ con gái nào cũng vậy, trong lòng thì thích người ta nhưng ngoài miệng lại nói chán ghét.” – Hồ Đại Hải tin tưởng tràn đầy an ủi con trai.
Hồ Loan Phong liếc một cái, hắn rốt cuộc đã biết cái gen tự kỷ của hắn thừa hưởng từ ai trong nhà: – “Cha à, nếu cô ấy là người giống như cha nói con đã không thích rồi. Cô ấy… nói thế nào nhỉ… tính cách rất ngay thẳng nhưng hành vi lại giảo hoạt, có chút tham tiền mà không hề muốn che dấu điều đó, nhưng đôi khi lại rất hào phóng. Tóm lại, là một người rất mâu thuẩn. Con không biết thân phận thật của cô ấy. Ngay cả tên trong trò chơi cũng phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới hỏi được đó. À mà cô ấy là một cao thủ, đã cứu con nhiều lần.” – Hồ Loan Phong càng nói càng hưng phấn.
Đinh Bạch kỳ quái ngẩng đầu, sao người mà thiếu gia miêu tả lại giống Nhện thế nhỉ?!
“Cô bé kia tên gì? Cha sẽ kêu lão Thượng Quan đi điều tra thêm.” – Hồ Đại Hải cũng tò mò theo. Trên thế giới này có người như con ông miêu tả à? Hay là con ông nói xạo?
“Cô ấy tên Lạc Thủy Tri Chu!” – Hồ Loan Phong vui vẻ nói, không hề phát hiện sắc mặt của Đinh Bạch thoáng cái trắng nhách.
Là Nhện… Đinh Bạch lâm vào trầm tư. Thì ra mấy hôm nay Nhện ở cùng một chỗ với thiếu gia. Đinh Bạch nhớ lại thời gian cùng Nhện luyện cấp trước kia. Đó chính là chuỗi ngày vui vẻ nhất của hắn trong trò chơi. Thời gian tươi đẹp đó sẽ còn trở lại chứ? Nghĩ đến đây, Đinh Bạch bất giác nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân trước lúc lâm chung… “Nếu con gặp được một cô gái mà con thật tâm yêu thích, mặc kệ vì lý do gì cũng không được buông tay. Bởi vì có thể con sẽ không bao giờ gặp được một người giống nàng trong tương lai.”
Mình không hề muốn buông tay… chỉ là mình luôn nghĩ cứ đợi một thời gian nữa, thêm một thời gian nữa… nhưng mình không ngờ thiếu gia lại gặp Nhện rồi đem lòng yêu thích cô ấy. Không được, nếu mình không hành động bây giờ, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội nữa!
“Khụ khụ!!” – Đinh Bạch ho khan hai tiếng, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai cha con Hồ gia – “Về chuyện của Hồng Bò Cạp… chỉ là đề nghị của cá nhân tôi, nhưng quyền quyết định vẫn là do thiếu gia định đoạt. Nhưng hiện giờ tôi có một chuyện muốn hỏi, hy vọng lão gia sẽ đáp ứng.”
“À??” – Hồ Đại Hải thẳng người ngồi lên, nhìn Đinh Bạch – “Cậu nói đi.”
“Sau khi thủ thành thành công, tôi muốn xin đổi công tác.”
“Cái gì?!” – Hồ Loan Phong nhảy dựng lên – “Đinh đại ca, anh… được rồi, em bãi bỏ chức vụ của Hồng tỷ là được mà. Anh đừng đi a~ Anh đi rồi em phải làm sao bây giờ?”
“Tôi có nguyên nhân của mình, không đi không được.” – Đinh Bạch kiên định nói.
Vào lúc này, tôi đang cùng ngũ tặc ngồi trong một tửu lâu cao cấp của Thực Nguyệt thành, buộc Lam Khải Y khao một chầu. Tôi đã đưa lệnh bài cho Lam Khải Y, hắn đã hạ lệnh đâu vào đó, bọn họ bắt đầu khua chiêng đánh trống chuẩn bị xây thành.
“Lam Khải Y, anh không nên tiết kiệm tiền mà xây một cái tường thành cùi bắp nha. Lần trước, Bất Diệt Thần Thoại cũng vì chuyện này mà xém chút không giữ được cổng thành đó.”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi đã quyết định bắt chước Triệu Hoán Liên Minh, xây một tường thành bằng đá hoa cương.” – Lam Khải Y không ngừng nhét thức ăn vào mồm, vừa nhai vừa nói.
Tôi nhìn Lam Khải Y, thấy hắn giống như đã mấy đời chưa được ăn thịt, không khỏi có chút ngạc nhiên: – “Lam Khải Y, không lẽ anh đổ hết tiền tài vào chuyện xây thành nên không có tiền ăn cơm hả?”
Xùy ~ Lam Khải Y phun cả một miệng cơm ra ngoài.
“Tôi… haiz… thiệt ra bạn đoán không sai lắm. Ngân khố của chúng tôi không phải chỉ dồn vào chuyện xây thành mà còn dùng để mua các cửa hàng của hệ thống. Ngay cả phòng đấu giá duy nhất của Thực Nguyệt thành cũng bị chúng tôi không tiếc tiền mà thu mua. Có điều hiện tại mới bày bán vài đồng khí và ngân khí, chưa có vũ khí cao cấp nào, cho nên không đủ sức lôi kéo ánh mắt của người chơi. Tên tuổi chưa lên, thu chi chưa đủ. Phải nói là chúng tôi còn chưa thu hồi nổi tiền vốn nữa.” – Lam Khải Y buồn bực nói.
“Để tiết kiệm chi tiêu, bang hội quyết định đề ra luật lệ, tuyệt đối hạn chế hành vi xa xỉ, trong đó bao gồm cả chuyện đi đến tửu lâu cao cấp dùng bữa. Dù sao người chơi cũng có thể tự nấu nướng để lắp đầy bụng. Lần này vì phải chiêu đãi các bạn nên mới tới chỗ này ăn cơm. Tôi đã rất lâu không được dùng qua thức ăn ngon rồi.” – Lam Khải Y nói xong lại tranh thủ nhét một đống đồ ăn vào miệng, cũng không sợ sẽ bị bể bụng.
Đáng thương quá a~ Ngũ tặc dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn. Đường đường là thành viên cấp cao của một bang hội mà không có tiền để ăn cơm. Chuyện này nói ra sợ không có ai chịu tin.
Tôi lôi cái đất phong lệnh thứ ba, quăng lên bàn: – “Anh cầm lấy đi đấu giá đi. Thật là đáng thương mà.”
“Bạn còn một cái nữa?” – Lam Khải Y sợ hãi kêu lên, lập tức chộp lấy, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi.
“Xời ơi… chẳng phải chỉ là một cái lệnh bài thôi sao? Tỷ tỷ đây muốn bao nhiêu liền có thể lấy bấy nhiêu nha. Đối với tỷ tỷ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó lại là vật quý hiếm trong mắt người khác. Anh cầm lấy bán đấu giá đi. Có thể tạo chút tiếng tăm.” – tôi cười vô sỉ nói.
“Được.” – Lam Khải Y cất lệnh bài đi, không hứng thú với thức ăn nữa – “Tôi phải đi chuẩn bị cho kỳ đấu giá đây, tuyên truyền rồi sắp xếp lịch trình này nọ nữa. Tiểu nhị, tính tiền!”
Lam Khải Y có thể nói là bay ra khỏi quán, bỏ lại sáu người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.
“Nhện, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Tôi muốn trở về Bạch Lang tộc để làm nhiệm vụ. Còn mọi người?”
Ngũ tặc liếc nhau: – “Cô đi đâu thì chúng tôi đi đó vậy.”
“Vậy thì đi thôi. Go go go~” – tôi vừa nói vừa đứng lên.
“Đợi chút!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngăn lại – “Có khách tìm.”
Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở hộp thư bí mật của đoàn đội, bắt đầu đọc.
>> XYZ, tôi muốn nhờ quý đoàn giết một người. Tôi sẽ trả 10 vạn lượng. Nếu quý đoàn thấy giá tiền còn thấp, chúng ta có thể thương lượng lại. Người tôi muốn giết là bang chủ của Huyết Nhạn Các – Ám Ảnh. Người gởi: Hồi Nhân Dạ
… ngũ tặc nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“Mọi người nhìn cái gì… mập mạp, mau trả lời, vụ làm ăn này chúng ta sẽ nhận. Có điều, thù lao tăng gấp đôi.” – tôi cười gian.
Đây chính là cơ hội tốt để đả kích Huyết Nhạn Các. Hiện tại sẽ không có người nào đủ sức ám sát Ám Ảnh. Nếu chúng tôi thành công, thứ nhất có thể khiến tên tuổi của Tật Phong Lữ Đoàn vang xa, thứ hai có thể hạ uy tín của Ám Ảnh. Một hòn đá bắn chết hai con chim, chuyện tốt như vậy ngu gì không làm?
“Không phải chứ?! Nhện, đối tượng là bang chủ của Huyết Nhạn Các đó. Mỗi lần anh ta đi ra ngoài đều có một đoàn hộ tống đi theo. Chúng ta làm sao ám sát được?”
“Ai nói tôi muốn ám sát hả? Tôi đây sẽ minh sát*!!!” – tôi khinh thường bĩu môi. (**Ám sát là giết người trong bóng tối. Minhh sát là giết người giữa ban ngày ban mặt**)
Tôi quay đầu ra lệnh: – “Tiểu Tặc, mau gửi cho Huyết Nhạn Các một lá thư khiêu chiến. Bảo rằng đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn muốn đấu tay đôi với bang chủ của bọn họ. Địa điểm quyết đấu thì cậu chọn nơi nào vắng vẻ một chút.”
“Nhện… cô có thể đánh thắng Ám Ảnh sao?” – ngũ tặc hoài nghi nhìn tôi.
Tôi quỷ dị cười lên, lấy hỏa độc vương ra, đưa cho Đổi Trắng Thay Đen: – “Đại ca móc túi, anh giúp tôi bôi độc dược lên Cửu Cửu Sát… chỗ này có lẽ vừa đủ để dùng một lần.”
Đổi Trắng Thay Đen cầm lấy hỏa độc vương, đọc qua thuộc tính của nó liền ngây ngẩn cả người: – “Đệch, cô từ đâu kiếm được loại độc biến thái này thế?!”
“Hắc hắc… là từ một đại boss. Được rồi, không nói nữa, mau hành động thôi.”
Hồi Nhân Dạ rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của chúng tôi. Thế là chúng tôi liền ký hiệp nghị. Theo đó, bất cứ thành viên nào của Tật Phong Lữ Đoàn có thể giết chết Ám Ảnh, hệ thống sẽ tự động chuyển 20 vạn lượng vào tài khoản của chúng tôi.
Tiểu Tặc cực kỳ cao hứng nhận lấy trách nhiệm truyền tin vỹ đại. Cậu nhóc vênh vênh váo váo chạy tới đưa thư khiêu chiến cho anh chàng đoàn trưởng mà lần trước chúng tôi đã gặp, Kiệt Thiếu, sau đó ngự không phi hành bay ra khỏi nơi đó.
Một lát sau, toàn bộ thành viên của Huyết Nhạn Các đều biết tin, có người muốn khiêu chiến Ám Ảnh. Tên này không muốn sống sao?!? Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người. Thực lực của Ám Ảnh ai cũng rõ ràng. Ám Ảnh có thể trường kỳ giữ vị trí thứ hai trên BXH tổng hợp thực lực hoàn toàn không phải nhờ vào may mắn. Nếu quang minh chính đại đấu 1 vs 1 với Ám Ảnh, có thể khẳng định, hiện giờ không ai làm nổi.
Hồng Bò Cạp thì không nghĩ như vậy. Lần trước cô đụng phải Nhện, đã biết Nhện âm hiểm hèn hạ cỡ nào. Ám Ảnh rất có thể sẽ thủ hạ lưu tình. Nói không chừng, lần khiêu chiến này Ám Ảnh sẽ thua. Nhưng Hồng Bò Cạp tuyệt không lo lắng. Bởi vì không cần biết ai thắng ai thua, cuộc chiến này sẽ khiến hai chúng tôi kết thù kết oán. Mà chuyện đó đối với cô ta là một việc tốt!!!
Cùng thời khắc này, ở ngoài đời, Đinh Bạch không hề biết trong trò chơi đang phát sinh chuyện lớn, hắn còn đang thương lượng với Hồ Loan Phong.
“Đinh đại ca, trước khi vào trò chơi, không phải anh đã hứa sẽ giúp em đem Huyết Nhạn Các phát triển thành bang hội lớn nhất nhì trong Hồng Hoang hay sao? Vì sao anh lại đổi ý rồi?” – Hồ Loan Phong thật sự nóng nảy.
Ngay cả Hồ Đại Hải cũng biến sắc mặt. Đinh Bạch là do một tay ông nuôi lớn, ông rất hiểu tính tình của cậu ta, đây tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của Đinh Bạch.
Đinh Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói: – “Xin lỗi thiếu gia. Tôi thật sự có nguyên nhân trọng yếu. Hiện tại tôi không thể nói cho cậu biết. Sau khi Huyết Nhạn Các xây thành xong rồi, con đường phát triển của Huyết Nhạn Các sẽ ổn định. Tôi tin tưởng dựa vào tài trí của thiếu gia sẽ không gặp khó khăn gì trong việc quản lý bang hội đâu.”
“Đinh Bạch à ~” – Hồ Đại Hải mở miệng – “Việc phân bố nhân sự của tập đoàn chúng ta trong năm nay đã hoàn thành từ lâu. Hiện tại cậu muốn đổi chức vụ, tôi thật sự nghĩ không ra nên điều cậu đi đâu nữa. Tạm thời không có vị trí trống cho cậu.”
“Dạ không sao… con vừa lúc muốn làm một chuyến đi chơi xa. Lão gia có thể tạm thời ngừng phát lương cũng được ạ.” – Đinh Bạch kiên định nói.
Hồ Loan Phong và Hồ Đại Hải liếc nhau. Hai người rất hiểu tính tình của Đinh Bạch, một khi đã quyết định, rất khó cải biến chủ ý. Thế là hai người đành thỏa hiệp. Có điều, bọn họ rất hiếu kỳ với quyết định của Đinh Bạch.
“Được rồi, Đinh Bạch, ta đáp ứng. Nếu cậu gặp phải khó khăn, có cần hỗ trợ gì thì cứ nói. Dù sao Phong nhi luôn gọi cậu một tiếng đại ca. Cậu đối với ta cũng coi như một nửa con trai.”
“Cám ơn lão gia. Nhưng chuyện này con có thể tự mình giải quyết.” – tháo được một nút thắt trong lòng, Định Bạch liền cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
Chào từ biệt hai cha con Hồ gia, Đinh Bạch lập tức trở về phòng, lên trò chơi, Huyết Nhạn Các đang chuẩn bị đối phó với quái vật công thành, không thể chậm trễ. Ai ngờ vừa lên trò chơi, nhìn thấy thư khiêu chiến, tâm tình nhẹ nhõm lập tức tiêu biến mất. Ám Ảnh nắm chặt thư khiêu chiến trong tay, nhíu mày, không thể nghĩ ra vì sao Nhện lại muốn đấu tay đôi với hắn. Nếu Ám Ảnh biết tôi vì 20 vạn lượng mà hạ chiến thư, có lẽ đã hộc máu mà chết. Nhưng cho dù nghĩ không ra, hắn vẫn đồng ý tiếp nhận. Bởi vì chuyện này lan truyền khắp bang hội rồi, cự tuyệt là không thể, người trong bang có thể sẽ nói ra nói vào. Hiện giờ là giai đoạn mấu chốt, hắn không thể mất đi nhân tâm.
Thế là, vào một buổi trưa trời xanh mây trắng, trong một rừng cây ở phía nam Thực Nguyệt thành, một đám người tụ tập lại để chứng kiến cuộc đấu tay đôi giữa tôi và Ám Ảnh. Nhóm người chia làm hai phe rất rõ ràng.
Một phe là người của Huyết Nhạn Các, một nửa thành viên cao tầng đã có mặt. Ám Ảnh với vẻ bất đắc dĩ và Hồng Bò Cạp với vẻ hả hê. Các thành viên khác của Huyết Nhạn Các thì phẫn nộ.
Phe của tôi đặc biệt hoa lệ. Tôi yêu cầu ngũ tặc cởi bỏ áo choàng, lộ ra huy hiệu của dong binh đoàn, không đeo mũ để khoe mái tóc dài đỏ hoe, nhưng vẫn giữ nguyên khăn che mặt.
Bên trong rừng cây, nơi mọi người không thể nhìn tới, một phóng viên của tờ Hồng Hoang Nhật Báo đang núp lùm. Dĩ nhiên người là do chúng tôi mời đến. Sự kiện đặc sắc thế này mà không có ai đưa tin thì thật uổng phí nha~
Ám Ảnh bước ra khỏi hàng ngũ. Tôi cũng bước lên. Im lặng nhìn nhau. Một cơn gió thổi qua. Áo choàng và mái tóc của tôi phiêu phiêu tung bay trong gió. Haiz… không thể không nói, tạo hình của tôi soái ngất ngây nha~
“Lão đại, Nhện sẽ không sao chứ? Mọi người còn nhớ lần trước khi Nhện bỏ mũ trùm đầu đã xảy ra chuyện gì không?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhỏ giọng hỏi.
“… hình như lần đó mái tóc bị vướng vào cành cây, Nhện bị treo lủng lẳng một hồi. Nhưng đây là đất trống a ~ Chắc không xảy ra vấn đề gì đâu.” – Đổi Trắng Thay Đen ngập ngừng nói.
Ngũ tặc im lặng, đồng thời cảm thán, tôi đúng là nhân vật thần kỳ!!!
Sau khi đã tạo dáng đủ kiểu, tôi quay đầu nhìn Ám Ảnh, thấy anh ấy đang bất đắc dĩ mĩm cười nhìn tôi, thế là tôi vênh mặt nói: – “Thời gian quý báu. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tôi lấy Sát Quỷ ra, lắp Cửu Cửu Sát vào. Ám Ảnh cũng móc trường kiếm, vào tư thế chuẩn bị. Tiểu Tặc hưng phấn lôi máy ảnh ra chụp lia lịa…
Đinh Bạch lắc đầu: – “Không cần biết vì sao rớt cấp, tóm lại là đã rớt cấp rồi, không thể đảm nhiệm chức phó bang chủ nữa.”
“Ai là Hồng tỷ?” – Hồ Đại Hải ngồi một bên xen vào.
“Chính là con gái của Lâm thúc đó cha.” – Hồ Loan Phong giải thích – “Chị ấy tới tổng công ty thực tập, thấy con chiêu mộ nhân tài cho phòng phát triển trò chơi thì đòi gia nhập. Con cho chị ấy giữ chức phó bang chủ.”
“À… cha biết con bé đó, cực kỳ sĩ diện. Nếu rút chức như thế này chỉ sợ không tốt lắm.” – Hồ Đại Hải là người lão luyện trên thương trường. Vừa nghe con trai nói “Lâm thúc” là ông nghĩ ngay tới Lâm giám đốc của công ty con trong tập đoàn nhà ông, người đã nhiều năm dốc sức cho công ty, vì thế con gái của người ta phải được chiếu cố nhiều hơn.
“Đúng vậy, Hồng tỷ rất sĩ diện. Lỡ như chị ấy nghĩ không thông vấn đề thì phải làm sao bây giờ? Hay là Đinh đại ca dẫn chị ấy đi luyện cấp được không?” – Hồ Loan Phong nhẹ nhõm thở ra, không ngờ hắn có thể nghĩ ra biện pháp chu toàn như thế. Hắn biết Hồng Bò Cạp rất thích Đinh Bạch. Nhưng hắn lại không biết sau khi hắn rời khỏi Huyết Nhạn Các đã có nhiều chuyện không hay phát sinh.
“Ừ, Phong nhi nói đúng. Đinh Bạch à, cứ quyết định như vậy đi.” – Hồ Đại Hải nói xong, cũng không thèm quan tâm vẻ mặt trầm mặc của Đinh Bạch, quay sang hỏi han con trai – “Con trai, con đã sắp già đến nơi rồi, chừng nào con mới mang con dâu về cho cha xem mắt đây hả?! Đừng có suốt ngày chơi game như thế.”
“Con già chỗ nào mà già?” – Hồ Loan Phong trừng mắt – “Nhưng đúng là ở trong trò chơi con vừa gặp được một người con thích.”
“Cái gì?” – Hồ Đại Hải nghe thế liền vui mừng ra mặt. Đứa con này của ông trước giờ không mấy hứng thú với nữ nhân, không lẽ hiện giờ nó đang phát xuân? Vậy thì ngôi nhà sẽ càng thêm náo nhiệt – “Là con cái nhà ai? Hôm nào dẫn về cho cha xem xem.”
Thần sắc của Hồ Loan Phong liền xụ xuống đầy đau khổ: – “Cha không cần cao hứng quá sớm. Cô ấy hình như không thích con. Không đúng, phải nói là cực kỳ thấy con phiền phức đó.”
“Hả? Con trai của cha thông minh lanh lợi đáng yêu như vậy, sao lại có cô gái cảm thấy con phiền phức chứ? Cha nghĩ cô bé kia khẩu thị tâm phi thôi (lời ngoài miệng không giống với điều nghĩ trong lòng). Hiện giờ con gái nào cũng vậy, trong lòng thì thích người ta nhưng ngoài miệng lại nói chán ghét.” – Hồ Đại Hải tin tưởng tràn đầy an ủi con trai.
Hồ Loan Phong liếc một cái, hắn rốt cuộc đã biết cái gen tự kỷ của hắn thừa hưởng từ ai trong nhà: – “Cha à, nếu cô ấy là người giống như cha nói con đã không thích rồi. Cô ấy… nói thế nào nhỉ… tính cách rất ngay thẳng nhưng hành vi lại giảo hoạt, có chút tham tiền mà không hề muốn che dấu điều đó, nhưng đôi khi lại rất hào phóng. Tóm lại, là một người rất mâu thuẩn. Con không biết thân phận thật của cô ấy. Ngay cả tên trong trò chơi cũng phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới hỏi được đó. À mà cô ấy là một cao thủ, đã cứu con nhiều lần.” – Hồ Loan Phong càng nói càng hưng phấn.
Đinh Bạch kỳ quái ngẩng đầu, sao người mà thiếu gia miêu tả lại giống Nhện thế nhỉ?!
“Cô bé kia tên gì? Cha sẽ kêu lão Thượng Quan đi điều tra thêm.” – Hồ Đại Hải cũng tò mò theo. Trên thế giới này có người như con ông miêu tả à? Hay là con ông nói xạo?
“Cô ấy tên Lạc Thủy Tri Chu!” – Hồ Loan Phong vui vẻ nói, không hề phát hiện sắc mặt của Đinh Bạch thoáng cái trắng nhách.
Là Nhện… Đinh Bạch lâm vào trầm tư. Thì ra mấy hôm nay Nhện ở cùng một chỗ với thiếu gia. Đinh Bạch nhớ lại thời gian cùng Nhện luyện cấp trước kia. Đó chính là chuỗi ngày vui vẻ nhất của hắn trong trò chơi. Thời gian tươi đẹp đó sẽ còn trở lại chứ? Nghĩ đến đây, Đinh Bạch bất giác nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân trước lúc lâm chung… “Nếu con gặp được một cô gái mà con thật tâm yêu thích, mặc kệ vì lý do gì cũng không được buông tay. Bởi vì có thể con sẽ không bao giờ gặp được một người giống nàng trong tương lai.”
Mình không hề muốn buông tay… chỉ là mình luôn nghĩ cứ đợi một thời gian nữa, thêm một thời gian nữa… nhưng mình không ngờ thiếu gia lại gặp Nhện rồi đem lòng yêu thích cô ấy. Không được, nếu mình không hành động bây giờ, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội nữa!
“Khụ khụ!!” – Đinh Bạch ho khan hai tiếng, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai cha con Hồ gia – “Về chuyện của Hồng Bò Cạp… chỉ là đề nghị của cá nhân tôi, nhưng quyền quyết định vẫn là do thiếu gia định đoạt. Nhưng hiện giờ tôi có một chuyện muốn hỏi, hy vọng lão gia sẽ đáp ứng.”
“À??” – Hồ Đại Hải thẳng người ngồi lên, nhìn Đinh Bạch – “Cậu nói đi.”
“Sau khi thủ thành thành công, tôi muốn xin đổi công tác.”
“Cái gì?!” – Hồ Loan Phong nhảy dựng lên – “Đinh đại ca, anh… được rồi, em bãi bỏ chức vụ của Hồng tỷ là được mà. Anh đừng đi a~ Anh đi rồi em phải làm sao bây giờ?”
“Tôi có nguyên nhân của mình, không đi không được.” – Đinh Bạch kiên định nói.
Vào lúc này, tôi đang cùng ngũ tặc ngồi trong một tửu lâu cao cấp của Thực Nguyệt thành, buộc Lam Khải Y khao một chầu. Tôi đã đưa lệnh bài cho Lam Khải Y, hắn đã hạ lệnh đâu vào đó, bọn họ bắt đầu khua chiêng đánh trống chuẩn bị xây thành.
“Lam Khải Y, anh không nên tiết kiệm tiền mà xây một cái tường thành cùi bắp nha. Lần trước, Bất Diệt Thần Thoại cũng vì chuyện này mà xém chút không giữ được cổng thành đó.”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi đã quyết định bắt chước Triệu Hoán Liên Minh, xây một tường thành bằng đá hoa cương.” – Lam Khải Y không ngừng nhét thức ăn vào mồm, vừa nhai vừa nói.
Tôi nhìn Lam Khải Y, thấy hắn giống như đã mấy đời chưa được ăn thịt, không khỏi có chút ngạc nhiên: – “Lam Khải Y, không lẽ anh đổ hết tiền tài vào chuyện xây thành nên không có tiền ăn cơm hả?”
Xùy ~ Lam Khải Y phun cả một miệng cơm ra ngoài.
“Tôi… haiz… thiệt ra bạn đoán không sai lắm. Ngân khố của chúng tôi không phải chỉ dồn vào chuyện xây thành mà còn dùng để mua các cửa hàng của hệ thống. Ngay cả phòng đấu giá duy nhất của Thực Nguyệt thành cũng bị chúng tôi không tiếc tiền mà thu mua. Có điều hiện tại mới bày bán vài đồng khí và ngân khí, chưa có vũ khí cao cấp nào, cho nên không đủ sức lôi kéo ánh mắt của người chơi. Tên tuổi chưa lên, thu chi chưa đủ. Phải nói là chúng tôi còn chưa thu hồi nổi tiền vốn nữa.” – Lam Khải Y buồn bực nói.
“Để tiết kiệm chi tiêu, bang hội quyết định đề ra luật lệ, tuyệt đối hạn chế hành vi xa xỉ, trong đó bao gồm cả chuyện đi đến tửu lâu cao cấp dùng bữa. Dù sao người chơi cũng có thể tự nấu nướng để lắp đầy bụng. Lần này vì phải chiêu đãi các bạn nên mới tới chỗ này ăn cơm. Tôi đã rất lâu không được dùng qua thức ăn ngon rồi.” – Lam Khải Y nói xong lại tranh thủ nhét một đống đồ ăn vào miệng, cũng không sợ sẽ bị bể bụng.
Đáng thương quá a~ Ngũ tặc dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn. Đường đường là thành viên cấp cao của một bang hội mà không có tiền để ăn cơm. Chuyện này nói ra sợ không có ai chịu tin.
Tôi lôi cái đất phong lệnh thứ ba, quăng lên bàn: – “Anh cầm lấy đi đấu giá đi. Thật là đáng thương mà.”
“Bạn còn một cái nữa?” – Lam Khải Y sợ hãi kêu lên, lập tức chộp lấy, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi.
“Xời ơi… chẳng phải chỉ là một cái lệnh bài thôi sao? Tỷ tỷ đây muốn bao nhiêu liền có thể lấy bấy nhiêu nha. Đối với tỷ tỷ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó lại là vật quý hiếm trong mắt người khác. Anh cầm lấy bán đấu giá đi. Có thể tạo chút tiếng tăm.” – tôi cười vô sỉ nói.
“Được.” – Lam Khải Y cất lệnh bài đi, không hứng thú với thức ăn nữa – “Tôi phải đi chuẩn bị cho kỳ đấu giá đây, tuyên truyền rồi sắp xếp lịch trình này nọ nữa. Tiểu nhị, tính tiền!”
Lam Khải Y có thể nói là bay ra khỏi quán, bỏ lại sáu người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.
“Nhện, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Tôi muốn trở về Bạch Lang tộc để làm nhiệm vụ. Còn mọi người?”
Ngũ tặc liếc nhau: – “Cô đi đâu thì chúng tôi đi đó vậy.”
“Vậy thì đi thôi. Go go go~” – tôi vừa nói vừa đứng lên.
“Đợi chút!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngăn lại – “Có khách tìm.”
Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở hộp thư bí mật của đoàn đội, bắt đầu đọc.
>> XYZ, tôi muốn nhờ quý đoàn giết một người. Tôi sẽ trả 10 vạn lượng. Nếu quý đoàn thấy giá tiền còn thấp, chúng ta có thể thương lượng lại. Người tôi muốn giết là bang chủ của Huyết Nhạn Các – Ám Ảnh. Người gởi: Hồi Nhân Dạ
… ngũ tặc nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“Mọi người nhìn cái gì… mập mạp, mau trả lời, vụ làm ăn này chúng ta sẽ nhận. Có điều, thù lao tăng gấp đôi.” – tôi cười gian.
Đây chính là cơ hội tốt để đả kích Huyết Nhạn Các. Hiện tại sẽ không có người nào đủ sức ám sát Ám Ảnh. Nếu chúng tôi thành công, thứ nhất có thể khiến tên tuổi của Tật Phong Lữ Đoàn vang xa, thứ hai có thể hạ uy tín của Ám Ảnh. Một hòn đá bắn chết hai con chim, chuyện tốt như vậy ngu gì không làm?
“Không phải chứ?! Nhện, đối tượng là bang chủ của Huyết Nhạn Các đó. Mỗi lần anh ta đi ra ngoài đều có một đoàn hộ tống đi theo. Chúng ta làm sao ám sát được?”
“Ai nói tôi muốn ám sát hả? Tôi đây sẽ minh sát*!!!” – tôi khinh thường bĩu môi. (**Ám sát là giết người trong bóng tối. Minhh sát là giết người giữa ban ngày ban mặt**)
Tôi quay đầu ra lệnh: – “Tiểu Tặc, mau gửi cho Huyết Nhạn Các một lá thư khiêu chiến. Bảo rằng đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn muốn đấu tay đôi với bang chủ của bọn họ. Địa điểm quyết đấu thì cậu chọn nơi nào vắng vẻ một chút.”
“Nhện… cô có thể đánh thắng Ám Ảnh sao?” – ngũ tặc hoài nghi nhìn tôi.
Tôi quỷ dị cười lên, lấy hỏa độc vương ra, đưa cho Đổi Trắng Thay Đen: – “Đại ca móc túi, anh giúp tôi bôi độc dược lên Cửu Cửu Sát… chỗ này có lẽ vừa đủ để dùng một lần.”
Đổi Trắng Thay Đen cầm lấy hỏa độc vương, đọc qua thuộc tính của nó liền ngây ngẩn cả người: – “Đệch, cô từ đâu kiếm được loại độc biến thái này thế?!”
“Hắc hắc… là từ một đại boss. Được rồi, không nói nữa, mau hành động thôi.”
Hồi Nhân Dạ rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của chúng tôi. Thế là chúng tôi liền ký hiệp nghị. Theo đó, bất cứ thành viên nào của Tật Phong Lữ Đoàn có thể giết chết Ám Ảnh, hệ thống sẽ tự động chuyển 20 vạn lượng vào tài khoản của chúng tôi.
Tiểu Tặc cực kỳ cao hứng nhận lấy trách nhiệm truyền tin vỹ đại. Cậu nhóc vênh vênh váo váo chạy tới đưa thư khiêu chiến cho anh chàng đoàn trưởng mà lần trước chúng tôi đã gặp, Kiệt Thiếu, sau đó ngự không phi hành bay ra khỏi nơi đó.
Một lát sau, toàn bộ thành viên của Huyết Nhạn Các đều biết tin, có người muốn khiêu chiến Ám Ảnh. Tên này không muốn sống sao?!? Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người. Thực lực của Ám Ảnh ai cũng rõ ràng. Ám Ảnh có thể trường kỳ giữ vị trí thứ hai trên BXH tổng hợp thực lực hoàn toàn không phải nhờ vào may mắn. Nếu quang minh chính đại đấu 1 vs 1 với Ám Ảnh, có thể khẳng định, hiện giờ không ai làm nổi.
Hồng Bò Cạp thì không nghĩ như vậy. Lần trước cô đụng phải Nhện, đã biết Nhện âm hiểm hèn hạ cỡ nào. Ám Ảnh rất có thể sẽ thủ hạ lưu tình. Nói không chừng, lần khiêu chiến này Ám Ảnh sẽ thua. Nhưng Hồng Bò Cạp tuyệt không lo lắng. Bởi vì không cần biết ai thắng ai thua, cuộc chiến này sẽ khiến hai chúng tôi kết thù kết oán. Mà chuyện đó đối với cô ta là một việc tốt!!!
Cùng thời khắc này, ở ngoài đời, Đinh Bạch không hề biết trong trò chơi đang phát sinh chuyện lớn, hắn còn đang thương lượng với Hồ Loan Phong.
“Đinh đại ca, trước khi vào trò chơi, không phải anh đã hứa sẽ giúp em đem Huyết Nhạn Các phát triển thành bang hội lớn nhất nhì trong Hồng Hoang hay sao? Vì sao anh lại đổi ý rồi?” – Hồ Loan Phong thật sự nóng nảy.
Ngay cả Hồ Đại Hải cũng biến sắc mặt. Đinh Bạch là do một tay ông nuôi lớn, ông rất hiểu tính tình của cậu ta, đây tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của Đinh Bạch.
Đinh Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói: – “Xin lỗi thiếu gia. Tôi thật sự có nguyên nhân trọng yếu. Hiện tại tôi không thể nói cho cậu biết. Sau khi Huyết Nhạn Các xây thành xong rồi, con đường phát triển của Huyết Nhạn Các sẽ ổn định. Tôi tin tưởng dựa vào tài trí của thiếu gia sẽ không gặp khó khăn gì trong việc quản lý bang hội đâu.”
“Đinh Bạch à ~” – Hồ Đại Hải mở miệng – “Việc phân bố nhân sự của tập đoàn chúng ta trong năm nay đã hoàn thành từ lâu. Hiện tại cậu muốn đổi chức vụ, tôi thật sự nghĩ không ra nên điều cậu đi đâu nữa. Tạm thời không có vị trí trống cho cậu.”
“Dạ không sao… con vừa lúc muốn làm một chuyến đi chơi xa. Lão gia có thể tạm thời ngừng phát lương cũng được ạ.” – Đinh Bạch kiên định nói.
Hồ Loan Phong và Hồ Đại Hải liếc nhau. Hai người rất hiểu tính tình của Đinh Bạch, một khi đã quyết định, rất khó cải biến chủ ý. Thế là hai người đành thỏa hiệp. Có điều, bọn họ rất hiếu kỳ với quyết định của Đinh Bạch.
“Được rồi, Đinh Bạch, ta đáp ứng. Nếu cậu gặp phải khó khăn, có cần hỗ trợ gì thì cứ nói. Dù sao Phong nhi luôn gọi cậu một tiếng đại ca. Cậu đối với ta cũng coi như một nửa con trai.”
“Cám ơn lão gia. Nhưng chuyện này con có thể tự mình giải quyết.” – tháo được một nút thắt trong lòng, Định Bạch liền cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
Chào từ biệt hai cha con Hồ gia, Đinh Bạch lập tức trở về phòng, lên trò chơi, Huyết Nhạn Các đang chuẩn bị đối phó với quái vật công thành, không thể chậm trễ. Ai ngờ vừa lên trò chơi, nhìn thấy thư khiêu chiến, tâm tình nhẹ nhõm lập tức tiêu biến mất. Ám Ảnh nắm chặt thư khiêu chiến trong tay, nhíu mày, không thể nghĩ ra vì sao Nhện lại muốn đấu tay đôi với hắn. Nếu Ám Ảnh biết tôi vì 20 vạn lượng mà hạ chiến thư, có lẽ đã hộc máu mà chết. Nhưng cho dù nghĩ không ra, hắn vẫn đồng ý tiếp nhận. Bởi vì chuyện này lan truyền khắp bang hội rồi, cự tuyệt là không thể, người trong bang có thể sẽ nói ra nói vào. Hiện giờ là giai đoạn mấu chốt, hắn không thể mất đi nhân tâm.
Thế là, vào một buổi trưa trời xanh mây trắng, trong một rừng cây ở phía nam Thực Nguyệt thành, một đám người tụ tập lại để chứng kiến cuộc đấu tay đôi giữa tôi và Ám Ảnh. Nhóm người chia làm hai phe rất rõ ràng.
Một phe là người của Huyết Nhạn Các, một nửa thành viên cao tầng đã có mặt. Ám Ảnh với vẻ bất đắc dĩ và Hồng Bò Cạp với vẻ hả hê. Các thành viên khác của Huyết Nhạn Các thì phẫn nộ.
Phe của tôi đặc biệt hoa lệ. Tôi yêu cầu ngũ tặc cởi bỏ áo choàng, lộ ra huy hiệu của dong binh đoàn, không đeo mũ để khoe mái tóc dài đỏ hoe, nhưng vẫn giữ nguyên khăn che mặt.
Bên trong rừng cây, nơi mọi người không thể nhìn tới, một phóng viên của tờ Hồng Hoang Nhật Báo đang núp lùm. Dĩ nhiên người là do chúng tôi mời đến. Sự kiện đặc sắc thế này mà không có ai đưa tin thì thật uổng phí nha~
Ám Ảnh bước ra khỏi hàng ngũ. Tôi cũng bước lên. Im lặng nhìn nhau. Một cơn gió thổi qua. Áo choàng và mái tóc của tôi phiêu phiêu tung bay trong gió. Haiz… không thể không nói, tạo hình của tôi soái ngất ngây nha~
“Lão đại, Nhện sẽ không sao chứ? Mọi người còn nhớ lần trước khi Nhện bỏ mũ trùm đầu đã xảy ra chuyện gì không?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhỏ giọng hỏi.
“… hình như lần đó mái tóc bị vướng vào cành cây, Nhện bị treo lủng lẳng một hồi. Nhưng đây là đất trống a ~ Chắc không xảy ra vấn đề gì đâu.” – Đổi Trắng Thay Đen ngập ngừng nói.
Ngũ tặc im lặng, đồng thời cảm thán, tôi đúng là nhân vật thần kỳ!!!
Sau khi đã tạo dáng đủ kiểu, tôi quay đầu nhìn Ám Ảnh, thấy anh ấy đang bất đắc dĩ mĩm cười nhìn tôi, thế là tôi vênh mặt nói: – “Thời gian quý báu. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tôi lấy Sát Quỷ ra, lắp Cửu Cửu Sát vào. Ám Ảnh cũng móc trường kiếm, vào tư thế chuẩn bị. Tiểu Tặc hưng phấn lôi máy ảnh ra chụp lia lịa…
/107
|