Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Lạc Thần
Trình Khả Lương cảm thấy buồn cười: “Sao lại thất vọng vậy?”
Không có mới tốt.
Bởi vì cô sẽ không nhận điện thoại, dù là tin nhắn hay cuộc gọi tới cô đều trực tiếp từ chối --- Nghĩ thì nghĩ vậy, thật ra thì anh không liên lạc với cô khiến cô bớt chút thời gian đấu tranh chính mình, nhưng lại xen lẫn một sự buồn bã.
Cô nói tôi bà tám cũng được, nhưng tôi và anh Hào đều thấy cô và anh chàng mất trí nhớ đó không thành thì quả là đáng tiếc, bởi vì cô với anh ta rất xứng đôi.
Cực kỳ phiền phức đó.” Thừa dịp Tiểu Kiệt còn chưa kịp phản ứng, cô nói luôn: “Tôi phiền.”
Grừ, không phải phiền mà là xứng, tứ thanh*!”
*Bốn thanh trong tiếng Hán, dùng để diễn tả âm tiết từ thấp đến cao. Ở đây có thể hiểu là Tiểu Kiệt đang bộc lộ cảm xúc quá đà ~~~
Nè, đừng có kích động nha.”
Cô cũng có hỏi vì sao tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi đâu.”
Hứa Ân Kiệt, sao hôm nay anh lại khác thường như vậy?” Trình Khả Lương cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình. Vì vậy, cô xoay ghế một góc bốn lăm độ rồi nhìn Tiểu Kiệt: “Anh xịt nước hoa Gossip phải không? Sao tôi ngửi thấy cái mùi của Gossip nhỉ?”
Tiểu Kiệt cười khan vài tiếng: “Thì tò mò mà thôi.”
Tôi đây cũng có chút tò mò, dạo này anh và Ny Ny thế nào rồi?”
Tiểu Kiệt lặng đi trong ba giây rồi gãi gãi cần cổ: “Chúng tôi quên nhau trong chốn giang hồ rồi. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không ai nợ ai.”
Cô gật đầu.
Còn đại ca Lương với anh chàng mất trí nhớ...”
Chúng tôi cũng quên nhau trong chốn giang hồ. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không liên quan tới nhau.”
Tiểu Kiệt nhảy dựng lên: “Cô sao chép đáp án của tôi.”
Tôi thực sự còn thê thảm hơn đó, em Kiệt à.”
Buổi sáng hôm sau ngày mà toàn bộ chân tướng bị vạch trần., lúc ra khỏi cửa, có một bảo vệ gọi cô, đưa cho cô một tờ giấy ghi chép, trên đó ghi tên người gửi là quản gia của nhà họ Hạ, nói rằng cậu chủ của họ vẫn còn để vài thứ đồ ở nhà cô, hỏi cô khi nào thuận tiện thì sẽ cho người qua lấy, hoặc là cô tự mình đóng gói rồi đưa qua chỗ bảo vệ cũng được
Đóng gói rồi đưa đến chỗ bảo vệ sẽ rất phiền toái, nhưng mà cô lại không thích có người lạ bước vào cái tổ nhỏ nhà mình. Vì vậy, cô lập tức nhét toàn bộ đồ đạc của Hạ Thiên Tễ vào trong một cái túi rác --- Trong nháy mắt, cô rất muốn đổ luôn cát mà Bảo Thạch dùng, nhưng rồi lại bị con mèo phát hiện. Dường như nó biết cô muốn động đến cát* của nó, nó vội nhảy vào cái chậu để bảo vệ địa bàn của mình, lúc đó cô mới từ bỏ ý định.
*Loại cát được làm riêng cho mèo. Con mèo lăn, ngủ, ở trong đó =))
Sao người ta lại không sản xuất túi rác trong suốt hoàn toàn vậy? Cô rất muốn vứt mấy tấm ảnh tạp chí vào đó để cho anh mất mặt...
Không nên, có lẽ nên tặng tiền cho anh để
Beta: Lạc Thần
Trình Khả Lương cảm thấy buồn cười: “Sao lại thất vọng vậy?”
Không có mới tốt.
Bởi vì cô sẽ không nhận điện thoại, dù là tin nhắn hay cuộc gọi tới cô đều trực tiếp từ chối --- Nghĩ thì nghĩ vậy, thật ra thì anh không liên lạc với cô khiến cô bớt chút thời gian đấu tranh chính mình, nhưng lại xen lẫn một sự buồn bã.
Cô nói tôi bà tám cũng được, nhưng tôi và anh Hào đều thấy cô và anh chàng mất trí nhớ đó không thành thì quả là đáng tiếc, bởi vì cô với anh ta rất xứng đôi.
Cực kỳ phiền phức đó.” Thừa dịp Tiểu Kiệt còn chưa kịp phản ứng, cô nói luôn: “Tôi phiền.”
Grừ, không phải phiền mà là xứng, tứ thanh*!”
*Bốn thanh trong tiếng Hán, dùng để diễn tả âm tiết từ thấp đến cao. Ở đây có thể hiểu là Tiểu Kiệt đang bộc lộ cảm xúc quá đà ~~~
Nè, đừng có kích động nha.”
Cô cũng có hỏi vì sao tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi đâu.”
Hứa Ân Kiệt, sao hôm nay anh lại khác thường như vậy?” Trình Khả Lương cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình. Vì vậy, cô xoay ghế một góc bốn lăm độ rồi nhìn Tiểu Kiệt: “Anh xịt nước hoa Gossip phải không? Sao tôi ngửi thấy cái mùi của Gossip nhỉ?”
Tiểu Kiệt cười khan vài tiếng: “Thì tò mò mà thôi.”
Tôi đây cũng có chút tò mò, dạo này anh và Ny Ny thế nào rồi?”
Tiểu Kiệt lặng đi trong ba giây rồi gãi gãi cần cổ: “Chúng tôi quên nhau trong chốn giang hồ rồi. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không ai nợ ai.”
Cô gật đầu.
Còn đại ca Lương với anh chàng mất trí nhớ...”
Chúng tôi cũng quên nhau trong chốn giang hồ. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không liên quan tới nhau.”
Tiểu Kiệt nhảy dựng lên: “Cô sao chép đáp án của tôi.”
Tôi thực sự còn thê thảm hơn đó, em Kiệt à.”
Buổi sáng hôm sau ngày mà toàn bộ chân tướng bị vạch trần., lúc ra khỏi cửa, có một bảo vệ gọi cô, đưa cho cô một tờ giấy ghi chép, trên đó ghi tên người gửi là quản gia của nhà họ Hạ, nói rằng cậu chủ của họ vẫn còn để vài thứ đồ ở nhà cô, hỏi cô khi nào thuận tiện thì sẽ cho người qua lấy, hoặc là cô tự mình đóng gói rồi đưa qua chỗ bảo vệ cũng được
Đóng gói rồi đưa đến chỗ bảo vệ sẽ rất phiền toái, nhưng mà cô lại không thích có người lạ bước vào cái tổ nhỏ nhà mình. Vì vậy, cô lập tức nhét toàn bộ đồ đạc của Hạ Thiên Tễ vào trong một cái túi rác --- Trong nháy mắt, cô rất muốn đổ luôn cát mà Bảo Thạch dùng, nhưng rồi lại bị con mèo phát hiện. Dường như nó biết cô muốn động đến cát* của nó, nó vội nhảy vào cái chậu để bảo vệ địa bàn của mình, lúc đó cô mới từ bỏ ý định.
*Loại cát được làm riêng cho mèo. Con mèo lăn, ngủ, ở trong đó =))
Sao người ta lại không sản xuất túi rác trong suốt hoàn toàn vậy? Cô rất muốn vứt mấy tấm ảnh tạp chí vào đó để cho anh mất mặt...
Không nên, có lẽ nên tặng tiền cho anh để
/41
|