Không lâu sau đó đại quân Kinh Châu tiến đến Giang Hạ.
Không thể không thừa nhận, phản ứng của Lưu Biểu đối với Giang Hạ thất thủ thật sự rất kịch liệt, tốc độ đánh trả cũng rất nhanh. Lúc này, quân Giang Đông vẫn đang vận chuyển những vật tư dự trữ chồng chất như núi bên trong thành Giang Hạ không bỏ chạy.
Hai quân cứ như vậy đối mặt với nhau.
Thế nhưng Lưu Bị cũng không sốt ruột, tuy theo như lời Gia Cát Lượng dự đoán, quân Giang Đông sẽ không đại chiến một trận cùng với quân Kinh Châu, thế nhưng hắn vẫn hy vọng có thể đánh một trận chiến để làm nổi danh tên tuổi của hắn ở Kinh Châu, dù sao, những năm gần đây, không có thanh danh, những trận chiến của hắn phần lớn là thất bại.
"Quân sư, quân Giang Đông có thành cao hào sâu, ngươi xem chúng ta nên như tiến công như nào mới được?" Ở bên trong đại doanh vừa mới hạ xong, nhìn tường thành Giang Hạ cao cao ở phía xa, Lưu Bị lên tiếng hỏi, thế nhưng, căn bản hắn cũng không tin chỉ cần dùng một phong thư mà có thể đoạt được Giang Hạ theo như lời Gia Cát Lượng nói.
"Ha ha, chúa công, xem ra chúa công muốn đánh một trận lớn!" Gia Cát Lượng cười nói. Sao hắn há có thể không đoán được suy tính của Lưu Bị.
"Cũng chưa hẳn là muốn đánh một trận đại chiến, thế nhưng cuối cùng thì vẫn cần một thắng lợi để phấn chấn quân uy!" Lưu Bị ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng. Bị người khác nhìn thấu tâm sự, dù gì đi nữa cũng sẽ rất không thoải mái.
"Nếu như chỉ là vì phấn chấn quân uy thì ngược lại hết sức dễ dàng!" Gia Cát Lượng mỉm cười nói.
"Ah! Quân sư mau nói đi!" Lưu Bị thúc giục.
"Chúa công, ngài đã quên Tam Tướng quân sao? Tam tướng quân võ nghệ cao cường, dũng cảm vạn người không thể ngăn cản! Nếu muốn phấn chấn sĩ khí, quân uy, sao chúa công không mời Tam Tướng quân ra đấu tướng cùng quân Giang Đông một trận!" Gia Cát Lượng cười nói.
"Đấu tướng! ?" Lưu Bị nở nụ cười, nói: "Hay! Trong quân Giang Đông, Cam Ninh là người dũng mãnh nhất, thế nhưng hắn từng dẫn người tập kích giết Hoàng Tổ, lúc này nhất định hắn có thương tích trong người, không thể ra chiến. Ngoại trừ hắn, Giang Đông tuyệt không có ai có thể đấu được Tam đệ, ha ha ha!"
"Chẳng qua chúa công mới giao hảo cùng Tôn Quyền không lâu, vẫn cần phải dặn dò Tam Tướng quân, không thể làm quá. Chỉ cần thắng nhỏ là được, không thể để cho quân Giang Đông không xuống đài được, nếu không, Tôn Quyền sẽ bị mất mặt, chỉ sợ hắn sẽ oán hận chúa công!" Gia Cát Lượng lại dặn dò.
"Bị đã biết!" Lưu Bị cười ha hả đi tìm Trương Phi.
"Đám trẻ ranh quân Giang Đông, đi ra ngoài cho Trương Dực Đức ta!" Rất nhanh chóng Trương Phi được phái đi ra khiêu chiến. Lần này, vì đã lâu không có cơ hội trên chiến trường, Trương Phi hắn giống như mãnh hổ xổ cũi, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, thái độ càng vô cùng kiêu ngạo.
Thế nhưng quân Giang Đông lại không đi ra!
Mặc dù lúc này bên trong thành Giang Hạ, Cam Ninh cùng Lăng Thống người sau còn nóng nảy hơn cả người trước, thế nhưng Tôn Quyền đã có lệnh, bọn hắn có thương tích bên người, bất kỳ ai cũng không được thông báo cho bọn hắn tin tức Kinh Châu binh đã đến.
Bởi như vậy ở bên trong thành Giang Hạ, trong số các võ tướng còn sót lại cũng không thể tìm được người có thể đánh được hai chiêu cùng Trương Phi, cho nên căn cứ theo đề nghị của Lỗ Túc đề nghị Tôn Quyền dứt khoát trực tiếp hạ lệnh, không cho phép ra ngoài chiến!
Cứ như vậy trên cơ bản hai quân duy trì trạng thái tĩnh lặng, ngoại trừ đối tượng gây ra tiếng ồn ào lớn nhất ở chính giữa hai quân.
"Tử Kính, vì sao không cho quân ta xuất chiến? Trương Phi này thật sự lợi hại như vậy sao?" Trên lâu thành, Tôn Quyền nhìn Lỗ Túc hỏi. Dù sao Tôn Quyền hắn vẫn còn trẻ, nhìn thấy địch nhân kiêu ngạo ở trước mặt mình, cũng không thể tiếp tục duy trì vẻ bình thản.
"Chúa công đã từng nghe nói tới chuyện ' tam anh chiến Lã Bố '?" Lỗ Túc không trả lời thẳng, mà hỏi một vấn đề.
"Từng nghe người đề cập qua, thế nhưng cả ba huynh đệ Lưu Bị mới có thể chống đỡ được một mình Lã Bố, cũng không thấy được có bao nhiêu lợi hại!" Tôn Quyền nói.
"Túc ngược lại đã từng gặp một ít Đan Dương binh đi theo Đào Khiêm tham gia cuộc chiến thảo Đổng, biết rõ một ít tình huống cụ thể!" Lỗ Túc cười nhẹ một tiếng, nói.
"Hả? Có cái gì đặc biệt sao?" Tôn Quyền tùy ý hỏi một câu.
"Nghe nói trong số ba huynh đệ Lưu Bị, chính Trương Phi ở dưới thành là người đầu tiên xông ra giao chiến cùng Lã Bố, cũng đại chiến mười chục hiệp, Quan Vũ cùng Lưu Bị mới liên tiếp chạy ra đánh! Như vậy lại giao đấu mấy chục hiệp, Lã Bố mới không địch lại mà bỏ chạy!" Lỗ Túc nói.
"Vậy thì như thế nào?" Tôn Quyền hỏi.
"Chúa công có từng nghe nói thiên hạ còn có người nào từng đại chiến mấy chục hiệp cùng Lã Bố?" Lỗ Túc lại hỏi.
"Cái này. . ." Tôn Quyền rơi vào trầm tư. Chốc lát sau hắn ngẩng đầu lên, nói: "Có, thế nhưng hình như không nhiều lắm!"
"Chúa công cũng biết thanh danh của Quan Vũ như thế nào, đúng không?" Lỗ Túc lại hỏi tiếp.
"Đương nhiên!" Tôn Quyền đáp.
"Trong quân Tào, uy danh của Quan Vũ thậm chí còn lớn hơn của Hứa Chử" Lỗ Túc nói.
"Theo ý của Tử Kính. . ."
"Một mình Trương Phi có thể kịch đấu mấy chục hiệp cùng Lã Bố mà không bại, có thể thấy được võ nghệ của Trương Phi cũng không kém hơn so với Quan Vũ, mà Quan Vũ lại vẫn còn thắng Hứa Chử. Chúa công, không biết chúa công người có cho rằng khi Cam Hưng Bá còn đang mang thương tích, còn có người nào có thể đối địch cùng Hứa Chử không?" Lỗ Túc hỏi.
"Tử Kính, ngươi nói chuyện vòng quanh như này, chẳng lẽ chỉ vì ngươi muốn nói cho ta biết là không thể địch lại Trương Phi sao? Nói như vậy thì không bằng ngươi cứ nói thẳng ra là được! Ta vẫn sẽ nghe lời ngươi!" Tôn Quyền cười nói.
"Tự nhiên không phải!" Lỗ Túc đáp.
"Hả? Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Tôn Quyền ngạc nhiên nói.
"Chúa công, ty chức nói như vậy chỉ là vì muốn nhắc nhở ngài một chút, địch nhân của Giang Đông ta cường đại đến cỡ nào!" Lỗ Túc nghiêm mặt nói.
"Lưu Bị không đáng sợ như vậy! Hơn nữa, chúng ta cũng không muốn đánh một trận đại chiến cùng hắn" Tôn Quyền nói.
"Ai! Chúa công, Lã Bố cường đại, cuối cùng bại trong tay Hứa Thành; Ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ chết ở Huỳnh Dương, Lưu Bị cùng Trương Phi bị thủ hạ của Hứa Thành, đám người Vương Việt đánh cho hoa rơi nước chảy; Tào Tháo cường đại, đánh một trận Huỳnh Dương, tổn binh hao tướng, lại không thu được chút thành quả chiến đấu; chúa công ngài còn không biết ty chức có ý gì sao?" Lỗ Túc chắp hai tay, nhìn Tôn Quyền hỏi.
"Ai! Tử Kính khổ tâm, ta hiểu, thế nhưng hiện tại chúng ta cùng Hứa Thành cũng không có ….. " Tôn Quyền muốn nói gì đó nhưng rồi hắn bị Lỗ Túc cắt ngang lời.
"Chúa công!" Lỗ Túc nghiêm mặt nói: "Không phải Túc được sủng mà kiêu, thế nhưng chúa công, sau khi đoạt được Giang Hạ, những ngày gần đây Túc nhìn thấy chúa công hình như có ý tứ tự mãn nên mới nói với chúa công những lời này. Túc chỉ muốn nhắc nhở chúa công một chút, địch nhân của chúng ta cũng không chỉ là những người ở trước mắt này, chúng ta còn có rất nhiều địch nhân hùng mạnh cần phải đối mặt. Nếu như hiện tại chúa công đã cảm thấy tự mãn, chỉ sợ Giang Đông cũng không có hi vọng!"
"Tôn Quyền đã hiểu rõ, Tử Kính, đa tạ nhắc nhở của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ!" Tôn Quyền vỗ vỗ bả vai Lỗ Túc, trầm giọng nói.
"Thằng nhãi Giang Đông, sao không có tên nào đi ra! Chẳng lẽ chân của lũ các ngươi đều mềm nhũn sao?" Giọng nói của Trương Phi lại vang lên, hắn hô hồi lâu mà vẫn không có tiếng trả lời. Lúc này thật sự hắn không kiên nhẫn được nữa, đã có chút nôn nóng.
"Tử Kính, cứ để cho thằng này ở phía dưới gọi bậy như này cũng không phải điều tốt, ngươi xem. . . ?" Tôn Quyền nhìn Trương Phi ở dưới thành rồi nhìn Lỗ Túc nói.
"Chuyện này nào có đáng gì? Phái người bắn tên là được, chỉ cần bắn ra một ít mũi tên không đầu, dọa hắn lùi lại. Trước khi quân ta bỏ thành, tên mãng phu này nhất định không dám đến nữa!" Lỗ Túc mỉm cười nói.
"Tốt, cứ làm như thế!" Tôn Quyền cũng nở nụ cười, nói: "Để xem hắn còn dám kiêu ngạo hay không! Ha ha ha!"
Tuy Lưu Bị thể hiện một chút uy phong, hắn lại không thật sự muốn đánh một trận công thành chiến, Tôn Quyền cũng không có ý tứ động thủ, vì vậy quân Kinh Châu cùng quân Giang Đông, một bên ở trong thành, một bên ở ngoài thành, rơi vào trạng thái giằng co.
Thế nhưng bản thân sự việc đôi khi cũng có chỗ không ngờ!
Rốt cuộc chỗ không ngờ là chỗ nào?
Chỗ không ngờ nằm ngay ở chủ tướng quân Kinh Châu trên danh nghĩa: Lưu Kỳ!
Lưu Kỳ, chủ tướng ba quân này, nếu như xét theo suy nghĩ của người khác, hắn được coi là rất uất ức, bởi vì vì tất cả công việc quân vụ hắn đều không xen vào. Tất cả chỉ có một cái tên mang danh nghĩa của hắn, thế nhưng trong suy nghĩ của hắn, việc này hoàn toàn nhẹ nhõm, có người làm thay đương nhiên là rất tốt! Hắn có thời gian thanh nhàn.
Thế nhưng sau vài ngày thanh nhàn như vậy, hắn lập tức phát hiện, sinh hoạt trong quân doanh thật sự buồn bực! Buồn bực đến mức khiến hắn khó chịu!
Vì vậy, Lưu đại công tử liền nghĩ đến phía đối diện, Giang Hạ!
Nói như thế nào đi nữa bản thân mình cũng là chủ tướng ba quân, không truy cập tình hình chiến trường thì không thể nào nói nổi người khác!
Căn cứ vào suy nghĩ này, hơn nữa hai ngày này cũng không xảy ra chiến sự. Nơi mà được gọi là "Chiến trường" thì thậm chí ngay cả cọng lông người cũng không có, nên có vẻ tương đối an toàn, cho nên, Lưu Kỳ Lưu đại công tử liền mang theo mấy thân binh đi dò xét tình hình chiến trường!
Trước tiên quan sát phía bên đại quân mình!
Ừ! Không tệ, từ bên ngoài thì thấy doanh trại quân Kinh Châu bố trí vô cùng tốt, hơn nữa các binh sĩ cũng rất có tinh thần, quả nhiên tốt!
Nhìn về phía đối diện, Giang Hạ, vốn chính là thành trì của Lưu gia!
Đi, tới gần một chút để quan sát!
Sợ cái gì? Không phải mấy ngày nay quân Giang Đông không thể đi ra sao? Trương Phi tướng quân gọi chiến bọn hắn cũng không dám đi ra, nhất định quân Giang Đông sợ đại quân chúng ta, không có chuyện! Hơn nữa, trên lâu thành cũng không có bao nhiêu người!
Cứ như vậy, Lưu Kỳ đi về hướng thành Giang Hạ.
Cùng lúc đó, trên lâu thành Giang Hạ, có một nhóm người đang quan sát Lưu Kỳ! Đó là một đám cung tiễn binh! Thủ thành? Đương nhiên là cần phải dùng bọn họ.
"Này, ngươi nói, tiểu tử kia là người nào? Sao không từng thấy xuất hiện?" Cung tiễn binh Giáp nhìn đồng bạn hỏi.
"Nhất định là viên Đại tướng!" Cung tiễn binh Ất đáp.
"Làm sao ngươi biết?" Cung tiễn binh Giáp không phục nói.
"Đồ đần, thế kia mà còn không biết sao?" Cung tiễn binh Bính chen vào nói, "Ngươi hãy nhìn xem một chút, một thân hoàng kim chiến giáp, ngoại trừ Đại tướng, người nào còn có thể ăn mặc như vậy?"
"Hà hà! Thật sự đúng vậy! Lão Tử nhất thời không chú ý!" Cung tiễn binh Giáp chưa từng nhìn thấy hoàng kim, thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận chính bản thân mình ngu dốt, lên tiếng đồng ý.
"Ngươi nói viên Đại tướng kia tới nơi này làm gì? Không phải là muốn học tên đại hán mặt đen mấy ngày hôm trước, tới trước trận khiêu chiến chứ?" Cung tiễn binh Ất lại nhìn mọi người hỏi.
"Không thể nào! Khiêu chiến thì tối thiểu phải gọi đủ binh mã! Hiện tại hắn chỉ mang theo mấy người, hắn không sợ đại quân chúng ta đánh giết ra ngoài bắt hắn sao?” Cung tiễn binh Giáp cũng đôi chút nghi hoặc.
"Hừ! Lão Tử đã nhìn ra!" Cung tiễn binh Bính đột nhiên lại nói.
"Nhìn ra cái gì đã đến?" Cung tiễn binh Giáp và Ất cùng kêu lên hỏi.
"Tiểu tử này muốn đến thám thính hư thật!" Cung tiễn binh Bính khẳng định nói.
"Thám thính hư thật?" Cung tiễn binh Giáp nhìn dưới thành, nói: "Cách tường thành, hắn có thể nhìn ra sao? Cũng quá thần thông!"
"Các ngươi biết cái gì?" Cung tiễn binh Bính rất khinh bỉ đám đồng bạn này, "Những người có thể làm Đại tướng, bổn sự của bọn họ ra sao chúng ta có thể đoán được hay sao? Các ngươi không biết, bọn hắn có thể dựa vào nhân số của chúng ta trên tường thành, thần sắc và vân vân, đoán được chỗ yếu ớt trong phòng thủ, cùng với sĩ khí của chúng ta, biết không?"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cung tiễn binh Giáp vội la lên: "Chẳng lẽ lại để cho hắn cứ quan sát như vậy? Có cần phải đi báo cáo không?"
"Nói nhảm, trên tường thành nhiều người như vậy, còn đến phiên ngươi đi bẩm báo sao?" Cung tiễn binh Bính lại mắng.
"Vậy cũng đúng!" Cung tiễn binh Giáp nhẹ nhàng thở ra.
"Các ngươi đang làm gì đó? Quân địch đối diện đã đến mà không biết sao? Còn ở nơi này nói chuyện phiếm?" Một tiếng gào to khiến ba gã cung tiễn binh sợ hãi tới mức khẽ run rẩy, cả đám vội vàng vuốt ngực trấn tĩnh, sau đó, một tên tiểu hiệu đã đi tới.
"Trông thấy tên tướng lãnh chỉ huy đám quân địch kia không?" Tiểu hiệu hỏi.
"Đã. . . Thấy!" Cung tiễn binh Giáp nhỏ giọng đáp.
"Bắn cho ta!" Tên tiểu hiệu ra lệnh.
"Thế nhưng chúa công có lệnh, không được tự tiện giao chiến cùng Kinh Châu binh!" Cung tiễn binh Ất nói một câu.
"Chúa công nói là giao chiến, nhưng lúc này quân địch đến khiêu khích, chúng ta phản kích, hiểu hay không? Đại tướng mặc giáp vàng khẳng định không đơn giản, chỉ e là địa vị cao hơn nhiều so với tên đại hán mặt đen hôm trước. Bắn chết hắn, nói không chừng quân địch phải lui binh, vậy các ngươi có thể lập đại công, có nghe hay không? Còn không mau bắn cho ta!" Tiểu hiệu đưa ra mệnh lệnh thứ nhất.
"Tuân lệnh!" Đúng vậy, giết Đại tướng quân địch, công lao này cũng không nhỏ, vì vậy, ba cung tiễn binh giơ cung lên, thế nhưng, bọn hắn lập tức lại buông xuống.
"Các ngươi làm gì? Muốn trái với quân lệnh sao?" Tên tiểu hiệu cả giận nói.
"Không phải muốn làm trái với quân lệnh mà là cung của chúng ta bắn không xa đến như vậy!" Cung tiễn binh Bính kêu oan. Mắt nhìn thấy công lao sắp kiếm được mà lại bay mất, ngươi cho chúng ta không nóng lòng sao? .
"Móa!"Lúc này tên tiểu hiệu mới phát hiện viên tướng quân mặc giáp vàng dù đứng cách thành Giang Hạ rất gần, nhưng hắn vẫn rất chú ý an toàn của bản thân, tên tiểu hiệu quát mắng: "Gia hỏa hông có tiền đồ, gia hỏa Giang Bắc quả nhiên cả đám đều không phải là đồ tốt!"
"Đúng rồi, cung của người khác có thể bắn được!" Cung tiễn binh Ất đột nhiên kêu lên.
"Ai? Ở nơi nào?" Tên tiểu hiệu thoáng trấn tĩnh tinh thần.
"Tên mập mạp ở bên kia, hắn sức lớn, dùng cung hai thạch lực đấy!" Cung tiễn binh Ất nói.
"Mau đưa tên kia đến!" Tên tiểu hiệu kêu lên.
Chỉ chốc lát sau một tên mập đã đi tới, nói là mập mạp nhưng hắn cũng không phải rất béo, chẳng qua chỉ đôi chút có thịt mà thôi!
Sau lễ bái kiến lễ, tên tiểu hiệu liền ra mệnh lệnh cho tên mập mạp này bắn chết đem tên tướng quân Kinh Châu quân mặc giáp vàng đến khiêu khích!
Sau đó tên mập mạp lập tức phát động!
"Vèo!"
Không hổ là người có thể kéo cung hai thạch, mũi tên quả nhiên bắn ra xa!
Bên ngoài thành Giang Hạ cách đó không xa, Lưu Kỳ đang tại khoan thai tự đắc cưỡi ngựa, tự cảm thấy rất tiêu sái! Hắn chưa từng có hoạt động mạo hiểm loại này! Rất kích thích, lại "An. . . Toàn" !
"Vù!"
Một mũi tên dài, chuẩn xác bắn trúng mục tiêu là vị Đại công tử Kinh Châu này!
Chẳng qua cũng không thể hoàn thành yêu cầu bắn chết của tên tiểu hiệu!
Lưu Kỳ ngồi trên ngựa thê thảm kêu lên một tiếng.
Cần phải biết rõ, áo giáp của tướng quân, phía dưới đều theo dạng váy, Lưu Kỳ ngồi trên lưng ngựa, hai cái đùi tách ra, giáp bảo vệ liền trượt đến một bên, vì vậy, mũi tên dài kia từ trên thành Giang Hạ bay xuống cắm vào giữa bắp đùi của hắn! Hơn nữa còn chếch lên!
Ngươi nói mập mạp kia cay độc hay không cay độc?
Điều này cũng chưa tính, cung của tên mập mạp chính là cung hai thạch lực đấy!
Hai thạch lực là bao nhiêu?
Một thạch tương đương với hơn năm mươi cân thời nay. Nói cách khác, mũi tên phát ra lực hơn một trăm cân, cứ như vậy đâm vào, kết quả đương nhiên cũng sẽ không đơn giản như vậy, mũi tên này rõ ràng bắn thủng đùi Lưu Kỳ, lại còn mở một cái lổ thủng khác trên lưng ngựa.
Kết quả ngựa của Lưu Kỳ cũng nhảy dựng lên!
Đáng thương thay Lưu Kỳ, chỉ có một chút kỹ thuật cỡi ngựa, sao có thể chơi độ khó cao này?
Hơn nữa đùi lại bị đính cố định! Di chuyển cũng không thể di chuyển!
Cho nên cuối cùng hắn vô cùng thảm!
Thế nhưng, cũng không biết hắn có phải mạng hắn tốt hay không? Trương Phi, mấy ngày nay tâm tình một mực không vui đi ngang qua bên cạnh doanh, nhìn thấy hắn! Kịp thời đi đến chế trụ con ngựa đang hoảng sợ, cứu được hắn!
Lúc này hắn còn không chóng mặt!
Còn có thể nói chuyện!
Cũng cần phải biết rõ, hắn đã lớn như vậy, mặc dù không phải rất được phụ thân yêu thương, thế nhưng hắn cũng không tưng chịu qua cảnh này!
Cho nên, hắn vô cùng phẫn nộ, nhất là bản thân hắn là một người háo sắc, chứng kiến phía dưới của mình huyết nhục mơ hồ, vết thương không ngừng đổ máu, cảm giác phẫn nộ này lập tức lên đến cực điểm, vì vậy rốt cục hắn đã ra quân lệnh thứ nhất từ sau khi làm chủ tướng: "Đánh cho ta, đánh mạnh cho ta!"
Trời có mắt rồi, đây là chuyện tuyệt đối không liên quan đến Tôn Quyền!
Thế nhưng ai bảo hắn là Lão đại quân Giang Đông?
Nhất là người bị bắn lại là Lưu Kỳ! Cho dù Lưu Kỳ không được sủng ái, thế nhưng đây cũng là con trai trưởng của Lưu Biểu! Các tướng sĩ quân Kinh Châu tuyệt đối không thể thờ ơ nhìn Đại công tử nhà mình gặp xui xẻo như vậy mà không hành động!
Điều càng thêm bất lợi chính là, Trương Phi vẫn đang một mực phiền muộn vì bị những mũi tên không đầu bắn dọa hắn lùi lại! Ngày đó mấy trăm cây cung quân Giang Đông đồng loạt phóng tới, đương nhiên hắn chỉ còn nước bỏ chạy. Vốn Trương Phi đang cảm thấy đắc chi khi không trúng mũi tên nào thì hắn lại phát hiện đối thủ cũng chỉ bắn hù dọa hắn, điều này làm cho Trương Tam gia sao có thể chịu được! Thế nhưng đại ca Lưu Bị lại cũng không thật sự đánh một trận đại chiến cùng quân Giang Đông, hắn có lửa giận mà lại không có chỗ phát, hiện tại " chủ tướng chính thức " đã hạ lệnh, đại ca chắc hẳn cũng không thể ngăn cản!
Vì vậy, ngay khi đại lão của hai bên, Lưu Bị cùng Tôn Quyền không biết bất kỳ chút nào về tình huống ở bên ngoài, một trận đại chiến cứ như vậy đã bắt đầu.
Nói như thế nào đi nữa thì quân Kinh Châu cũng tới để đoạt thành, đám người Lưu Bị lại không thể nói rõ là quân Giang Đông sẽ không đóng lại trong thành Giang Hạ lâu mà sẽ rất nhanh sẽ rút lui khỏi thành Giang Hạ, cho nên, quân Kinh Châu vẫn làm một ít khí giới công thành, thí dụ như: thang mây!
Hiện tại, những thang mây này ở dưới sự chỉ huy của Trương Phi, được những Kinh Châu binh đang gào thét mang trên vai, xông về phía tường thành Giang Hạ cực lớn.
Lưu Bị còn đang thương nghị cùng Gia Cát Lượng ở trong quân trướng về việc sau khi tiến vào Giang Hạ thì nên làm cái gì! Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém giết rung trời khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ!
"Chẳng lẽ là quân Giang Đông đánh tới?" suy nghĩ đầu tiên của Lưu Bị tại chính là thế, sau đó, hắn vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi đại trướng.
"Chuyện gì xảy ra?" Sau khi đi ra ngoài mà lại không nhìn thấy bóng dáng quân Giang Đông, Lưu Bị liền giữ chặt vệ binh hỏi.
"Khởi bẩm tướng quân, không biết!" Vệ binh cũng buồn bực trả lời, hắn một mực đứng ở chỗ này, nào biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Chúa công, người xem?" Gia Cát Lượng vẫn là người tỉnh táo, tay hắn đang phe phẩy quạt lông ngỗng, nhiều đội Kinh Châu binh đang chạy về hướng thành Giang Hạ.
"Dừng lại!" Lưu Bị hô to: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Không có tác dụng!
Dù sao đại quân này là quân Kinh Châu, Lưu Bị lên chỉ huy bọn hắn mới có vài ngày! Huống chi hắn chỉ là "Phó tướng" !
Rốt cục Lưu Bị phát hỏa, quân đội của mình rõ ràng lại không nghe lời của mình, hắn còn có thể chịu nổi điều này sao?
Vì vậy, hắn kéo qua một tiểu binh Kinh Châu đang chạy về phía thành Giang Hạ, rít lên với tên lính: "Các ngươi muốn làm gì? Nói!"
"Cực kỳ khủng khiếp! Quân Giang Đông bắn chết Đại công tử rồi, Trương tướng quân đang mang binh muốn đi báo thù!" Tiểu binh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
"Cái gì?" Lưu Bị cảm thấy đầu của mình giống như bị người ta mãnh liệt đánh một kích, choáng váng một lúc! Lưu Kỳ đã chết? Vậy sao mình có thể ăn nói với Lưu Biểu? Hiện tại chỉ cần Lưu Biểu nói một câu, quyền chỉ huy đại quân mà bản thân mình thật vất vả mới lấy được lại sẽ lập tức biến mất, vậy mình phải làm cái gì bây giờ?
"Chúa công, trước tiên cần đi tới dưới thành nhìn xem xét tình huống. Lượng lo lắng, Tam Tướng quân chỉ sợ. . ." Gia Cát Lượng muốn nói lại thôi. Ý tứ áy náy rất rõ ràng. Bây giờ không phải là thời điểm nghĩ tới những chuyện khác, chiến sự quan trọng hơn.
"Tôn Quyền dám làm như thế, hắn nghĩ Lưu Bị ta dễ bắt nạt sao?" Lưu Bị nhận được nhắc nhở, lấy lại tinh thần, thế nhưng, hắn xem như rất căm hận Tôn Quyền. Lão Tử cho ngươi an tâm lui lại, ngươi lại dám hủy đi chỗ dựa của lão tử, tốt! Đã như vậy, ngươi không cho ta sống khá giả, ngươi cũng đừng nghĩ thoải mái!
Lưu Bị thở phì phì người đầy sát khí xông về phía thành Giang Hạ!
Gia Cát Lượng cũng không đi theo Lưu Bị, nhưng hắn rất cẩn thận. Đến bây giờ vẫn còn không rõ tình huống, có trời mới biết tình hình trên chiến trường như thế nào. Nếu như đi ra ngoài chiến trường, không cẩn thận bị tổn thương, cơ thể yếu ớt của hắn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, hắn chỉ đứng ở bên trong doanh, chỉ huy người thu thập tin tức.
Lúc này tuân theo mệnh lệnh của Trương Phi, Lưu Kỳ được người đưa về đại doanh, đi tìm quân y trị thương, không chặm mặt Lưu Bị!
Không thể không thừa nhận, phản ứng của Lưu Biểu đối với Giang Hạ thất thủ thật sự rất kịch liệt, tốc độ đánh trả cũng rất nhanh. Lúc này, quân Giang Đông vẫn đang vận chuyển những vật tư dự trữ chồng chất như núi bên trong thành Giang Hạ không bỏ chạy.
Hai quân cứ như vậy đối mặt với nhau.
Thế nhưng Lưu Bị cũng không sốt ruột, tuy theo như lời Gia Cát Lượng dự đoán, quân Giang Đông sẽ không đại chiến một trận cùng với quân Kinh Châu, thế nhưng hắn vẫn hy vọng có thể đánh một trận chiến để làm nổi danh tên tuổi của hắn ở Kinh Châu, dù sao, những năm gần đây, không có thanh danh, những trận chiến của hắn phần lớn là thất bại.
"Quân sư, quân Giang Đông có thành cao hào sâu, ngươi xem chúng ta nên như tiến công như nào mới được?" Ở bên trong đại doanh vừa mới hạ xong, nhìn tường thành Giang Hạ cao cao ở phía xa, Lưu Bị lên tiếng hỏi, thế nhưng, căn bản hắn cũng không tin chỉ cần dùng một phong thư mà có thể đoạt được Giang Hạ theo như lời Gia Cát Lượng nói.
"Ha ha, chúa công, xem ra chúa công muốn đánh một trận lớn!" Gia Cát Lượng cười nói. Sao hắn há có thể không đoán được suy tính của Lưu Bị.
"Cũng chưa hẳn là muốn đánh một trận đại chiến, thế nhưng cuối cùng thì vẫn cần một thắng lợi để phấn chấn quân uy!" Lưu Bị ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng. Bị người khác nhìn thấu tâm sự, dù gì đi nữa cũng sẽ rất không thoải mái.
"Nếu như chỉ là vì phấn chấn quân uy thì ngược lại hết sức dễ dàng!" Gia Cát Lượng mỉm cười nói.
"Ah! Quân sư mau nói đi!" Lưu Bị thúc giục.
"Chúa công, ngài đã quên Tam Tướng quân sao? Tam tướng quân võ nghệ cao cường, dũng cảm vạn người không thể ngăn cản! Nếu muốn phấn chấn sĩ khí, quân uy, sao chúa công không mời Tam Tướng quân ra đấu tướng cùng quân Giang Đông một trận!" Gia Cát Lượng cười nói.
"Đấu tướng! ?" Lưu Bị nở nụ cười, nói: "Hay! Trong quân Giang Đông, Cam Ninh là người dũng mãnh nhất, thế nhưng hắn từng dẫn người tập kích giết Hoàng Tổ, lúc này nhất định hắn có thương tích trong người, không thể ra chiến. Ngoại trừ hắn, Giang Đông tuyệt không có ai có thể đấu được Tam đệ, ha ha ha!"
"Chẳng qua chúa công mới giao hảo cùng Tôn Quyền không lâu, vẫn cần phải dặn dò Tam Tướng quân, không thể làm quá. Chỉ cần thắng nhỏ là được, không thể để cho quân Giang Đông không xuống đài được, nếu không, Tôn Quyền sẽ bị mất mặt, chỉ sợ hắn sẽ oán hận chúa công!" Gia Cát Lượng lại dặn dò.
"Bị đã biết!" Lưu Bị cười ha hả đi tìm Trương Phi.
"Đám trẻ ranh quân Giang Đông, đi ra ngoài cho Trương Dực Đức ta!" Rất nhanh chóng Trương Phi được phái đi ra khiêu chiến. Lần này, vì đã lâu không có cơ hội trên chiến trường, Trương Phi hắn giống như mãnh hổ xổ cũi, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, thái độ càng vô cùng kiêu ngạo.
Thế nhưng quân Giang Đông lại không đi ra!
Mặc dù lúc này bên trong thành Giang Hạ, Cam Ninh cùng Lăng Thống người sau còn nóng nảy hơn cả người trước, thế nhưng Tôn Quyền đã có lệnh, bọn hắn có thương tích bên người, bất kỳ ai cũng không được thông báo cho bọn hắn tin tức Kinh Châu binh đã đến.
Bởi như vậy ở bên trong thành Giang Hạ, trong số các võ tướng còn sót lại cũng không thể tìm được người có thể đánh được hai chiêu cùng Trương Phi, cho nên căn cứ theo đề nghị của Lỗ Túc đề nghị Tôn Quyền dứt khoát trực tiếp hạ lệnh, không cho phép ra ngoài chiến!
Cứ như vậy trên cơ bản hai quân duy trì trạng thái tĩnh lặng, ngoại trừ đối tượng gây ra tiếng ồn ào lớn nhất ở chính giữa hai quân.
"Tử Kính, vì sao không cho quân ta xuất chiến? Trương Phi này thật sự lợi hại như vậy sao?" Trên lâu thành, Tôn Quyền nhìn Lỗ Túc hỏi. Dù sao Tôn Quyền hắn vẫn còn trẻ, nhìn thấy địch nhân kiêu ngạo ở trước mặt mình, cũng không thể tiếp tục duy trì vẻ bình thản.
"Chúa công đã từng nghe nói tới chuyện ' tam anh chiến Lã Bố '?" Lỗ Túc không trả lời thẳng, mà hỏi một vấn đề.
"Từng nghe người đề cập qua, thế nhưng cả ba huynh đệ Lưu Bị mới có thể chống đỡ được một mình Lã Bố, cũng không thấy được có bao nhiêu lợi hại!" Tôn Quyền nói.
"Túc ngược lại đã từng gặp một ít Đan Dương binh đi theo Đào Khiêm tham gia cuộc chiến thảo Đổng, biết rõ một ít tình huống cụ thể!" Lỗ Túc cười nhẹ một tiếng, nói.
"Hả? Có cái gì đặc biệt sao?" Tôn Quyền tùy ý hỏi một câu.
"Nghe nói trong số ba huynh đệ Lưu Bị, chính Trương Phi ở dưới thành là người đầu tiên xông ra giao chiến cùng Lã Bố, cũng đại chiến mười chục hiệp, Quan Vũ cùng Lưu Bị mới liên tiếp chạy ra đánh! Như vậy lại giao đấu mấy chục hiệp, Lã Bố mới không địch lại mà bỏ chạy!" Lỗ Túc nói.
"Vậy thì như thế nào?" Tôn Quyền hỏi.
"Chúa công có từng nghe nói thiên hạ còn có người nào từng đại chiến mấy chục hiệp cùng Lã Bố?" Lỗ Túc lại hỏi.
"Cái này. . ." Tôn Quyền rơi vào trầm tư. Chốc lát sau hắn ngẩng đầu lên, nói: "Có, thế nhưng hình như không nhiều lắm!"
"Chúa công cũng biết thanh danh của Quan Vũ như thế nào, đúng không?" Lỗ Túc lại hỏi tiếp.
"Đương nhiên!" Tôn Quyền đáp.
"Trong quân Tào, uy danh của Quan Vũ thậm chí còn lớn hơn của Hứa Chử" Lỗ Túc nói.
"Theo ý của Tử Kính. . ."
"Một mình Trương Phi có thể kịch đấu mấy chục hiệp cùng Lã Bố mà không bại, có thể thấy được võ nghệ của Trương Phi cũng không kém hơn so với Quan Vũ, mà Quan Vũ lại vẫn còn thắng Hứa Chử. Chúa công, không biết chúa công người có cho rằng khi Cam Hưng Bá còn đang mang thương tích, còn có người nào có thể đối địch cùng Hứa Chử không?" Lỗ Túc hỏi.
"Tử Kính, ngươi nói chuyện vòng quanh như này, chẳng lẽ chỉ vì ngươi muốn nói cho ta biết là không thể địch lại Trương Phi sao? Nói như vậy thì không bằng ngươi cứ nói thẳng ra là được! Ta vẫn sẽ nghe lời ngươi!" Tôn Quyền cười nói.
"Tự nhiên không phải!" Lỗ Túc đáp.
"Hả? Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Tôn Quyền ngạc nhiên nói.
"Chúa công, ty chức nói như vậy chỉ là vì muốn nhắc nhở ngài một chút, địch nhân của Giang Đông ta cường đại đến cỡ nào!" Lỗ Túc nghiêm mặt nói.
"Lưu Bị không đáng sợ như vậy! Hơn nữa, chúng ta cũng không muốn đánh một trận đại chiến cùng hắn" Tôn Quyền nói.
"Ai! Chúa công, Lã Bố cường đại, cuối cùng bại trong tay Hứa Thành; Ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ chết ở Huỳnh Dương, Lưu Bị cùng Trương Phi bị thủ hạ của Hứa Thành, đám người Vương Việt đánh cho hoa rơi nước chảy; Tào Tháo cường đại, đánh một trận Huỳnh Dương, tổn binh hao tướng, lại không thu được chút thành quả chiến đấu; chúa công ngài còn không biết ty chức có ý gì sao?" Lỗ Túc chắp hai tay, nhìn Tôn Quyền hỏi.
"Ai! Tử Kính khổ tâm, ta hiểu, thế nhưng hiện tại chúng ta cùng Hứa Thành cũng không có ….. " Tôn Quyền muốn nói gì đó nhưng rồi hắn bị Lỗ Túc cắt ngang lời.
"Chúa công!" Lỗ Túc nghiêm mặt nói: "Không phải Túc được sủng mà kiêu, thế nhưng chúa công, sau khi đoạt được Giang Hạ, những ngày gần đây Túc nhìn thấy chúa công hình như có ý tứ tự mãn nên mới nói với chúa công những lời này. Túc chỉ muốn nhắc nhở chúa công một chút, địch nhân của chúng ta cũng không chỉ là những người ở trước mắt này, chúng ta còn có rất nhiều địch nhân hùng mạnh cần phải đối mặt. Nếu như hiện tại chúa công đã cảm thấy tự mãn, chỉ sợ Giang Đông cũng không có hi vọng!"
"Tôn Quyền đã hiểu rõ, Tử Kính, đa tạ nhắc nhở của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ!" Tôn Quyền vỗ vỗ bả vai Lỗ Túc, trầm giọng nói.
"Thằng nhãi Giang Đông, sao không có tên nào đi ra! Chẳng lẽ chân của lũ các ngươi đều mềm nhũn sao?" Giọng nói của Trương Phi lại vang lên, hắn hô hồi lâu mà vẫn không có tiếng trả lời. Lúc này thật sự hắn không kiên nhẫn được nữa, đã có chút nôn nóng.
"Tử Kính, cứ để cho thằng này ở phía dưới gọi bậy như này cũng không phải điều tốt, ngươi xem. . . ?" Tôn Quyền nhìn Trương Phi ở dưới thành rồi nhìn Lỗ Túc nói.
"Chuyện này nào có đáng gì? Phái người bắn tên là được, chỉ cần bắn ra một ít mũi tên không đầu, dọa hắn lùi lại. Trước khi quân ta bỏ thành, tên mãng phu này nhất định không dám đến nữa!" Lỗ Túc mỉm cười nói.
"Tốt, cứ làm như thế!" Tôn Quyền cũng nở nụ cười, nói: "Để xem hắn còn dám kiêu ngạo hay không! Ha ha ha!"
Tuy Lưu Bị thể hiện một chút uy phong, hắn lại không thật sự muốn đánh một trận công thành chiến, Tôn Quyền cũng không có ý tứ động thủ, vì vậy quân Kinh Châu cùng quân Giang Đông, một bên ở trong thành, một bên ở ngoài thành, rơi vào trạng thái giằng co.
Thế nhưng bản thân sự việc đôi khi cũng có chỗ không ngờ!
Rốt cuộc chỗ không ngờ là chỗ nào?
Chỗ không ngờ nằm ngay ở chủ tướng quân Kinh Châu trên danh nghĩa: Lưu Kỳ!
Lưu Kỳ, chủ tướng ba quân này, nếu như xét theo suy nghĩ của người khác, hắn được coi là rất uất ức, bởi vì vì tất cả công việc quân vụ hắn đều không xen vào. Tất cả chỉ có một cái tên mang danh nghĩa của hắn, thế nhưng trong suy nghĩ của hắn, việc này hoàn toàn nhẹ nhõm, có người làm thay đương nhiên là rất tốt! Hắn có thời gian thanh nhàn.
Thế nhưng sau vài ngày thanh nhàn như vậy, hắn lập tức phát hiện, sinh hoạt trong quân doanh thật sự buồn bực! Buồn bực đến mức khiến hắn khó chịu!
Vì vậy, Lưu đại công tử liền nghĩ đến phía đối diện, Giang Hạ!
Nói như thế nào đi nữa bản thân mình cũng là chủ tướng ba quân, không truy cập tình hình chiến trường thì không thể nào nói nổi người khác!
Căn cứ vào suy nghĩ này, hơn nữa hai ngày này cũng không xảy ra chiến sự. Nơi mà được gọi là "Chiến trường" thì thậm chí ngay cả cọng lông người cũng không có, nên có vẻ tương đối an toàn, cho nên, Lưu Kỳ Lưu đại công tử liền mang theo mấy thân binh đi dò xét tình hình chiến trường!
Trước tiên quan sát phía bên đại quân mình!
Ừ! Không tệ, từ bên ngoài thì thấy doanh trại quân Kinh Châu bố trí vô cùng tốt, hơn nữa các binh sĩ cũng rất có tinh thần, quả nhiên tốt!
Nhìn về phía đối diện, Giang Hạ, vốn chính là thành trì của Lưu gia!
Đi, tới gần một chút để quan sát!
Sợ cái gì? Không phải mấy ngày nay quân Giang Đông không thể đi ra sao? Trương Phi tướng quân gọi chiến bọn hắn cũng không dám đi ra, nhất định quân Giang Đông sợ đại quân chúng ta, không có chuyện! Hơn nữa, trên lâu thành cũng không có bao nhiêu người!
Cứ như vậy, Lưu Kỳ đi về hướng thành Giang Hạ.
Cùng lúc đó, trên lâu thành Giang Hạ, có một nhóm người đang quan sát Lưu Kỳ! Đó là một đám cung tiễn binh! Thủ thành? Đương nhiên là cần phải dùng bọn họ.
"Này, ngươi nói, tiểu tử kia là người nào? Sao không từng thấy xuất hiện?" Cung tiễn binh Giáp nhìn đồng bạn hỏi.
"Nhất định là viên Đại tướng!" Cung tiễn binh Ất đáp.
"Làm sao ngươi biết?" Cung tiễn binh Giáp không phục nói.
"Đồ đần, thế kia mà còn không biết sao?" Cung tiễn binh Bính chen vào nói, "Ngươi hãy nhìn xem một chút, một thân hoàng kim chiến giáp, ngoại trừ Đại tướng, người nào còn có thể ăn mặc như vậy?"
"Hà hà! Thật sự đúng vậy! Lão Tử nhất thời không chú ý!" Cung tiễn binh Giáp chưa từng nhìn thấy hoàng kim, thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận chính bản thân mình ngu dốt, lên tiếng đồng ý.
"Ngươi nói viên Đại tướng kia tới nơi này làm gì? Không phải là muốn học tên đại hán mặt đen mấy ngày hôm trước, tới trước trận khiêu chiến chứ?" Cung tiễn binh Ất lại nhìn mọi người hỏi.
"Không thể nào! Khiêu chiến thì tối thiểu phải gọi đủ binh mã! Hiện tại hắn chỉ mang theo mấy người, hắn không sợ đại quân chúng ta đánh giết ra ngoài bắt hắn sao?” Cung tiễn binh Giáp cũng đôi chút nghi hoặc.
"Hừ! Lão Tử đã nhìn ra!" Cung tiễn binh Bính đột nhiên lại nói.
"Nhìn ra cái gì đã đến?" Cung tiễn binh Giáp và Ất cùng kêu lên hỏi.
"Tiểu tử này muốn đến thám thính hư thật!" Cung tiễn binh Bính khẳng định nói.
"Thám thính hư thật?" Cung tiễn binh Giáp nhìn dưới thành, nói: "Cách tường thành, hắn có thể nhìn ra sao? Cũng quá thần thông!"
"Các ngươi biết cái gì?" Cung tiễn binh Bính rất khinh bỉ đám đồng bạn này, "Những người có thể làm Đại tướng, bổn sự của bọn họ ra sao chúng ta có thể đoán được hay sao? Các ngươi không biết, bọn hắn có thể dựa vào nhân số của chúng ta trên tường thành, thần sắc và vân vân, đoán được chỗ yếu ớt trong phòng thủ, cùng với sĩ khí của chúng ta, biết không?"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cung tiễn binh Giáp vội la lên: "Chẳng lẽ lại để cho hắn cứ quan sát như vậy? Có cần phải đi báo cáo không?"
"Nói nhảm, trên tường thành nhiều người như vậy, còn đến phiên ngươi đi bẩm báo sao?" Cung tiễn binh Bính lại mắng.
"Vậy cũng đúng!" Cung tiễn binh Giáp nhẹ nhàng thở ra.
"Các ngươi đang làm gì đó? Quân địch đối diện đã đến mà không biết sao? Còn ở nơi này nói chuyện phiếm?" Một tiếng gào to khiến ba gã cung tiễn binh sợ hãi tới mức khẽ run rẩy, cả đám vội vàng vuốt ngực trấn tĩnh, sau đó, một tên tiểu hiệu đã đi tới.
"Trông thấy tên tướng lãnh chỉ huy đám quân địch kia không?" Tiểu hiệu hỏi.
"Đã. . . Thấy!" Cung tiễn binh Giáp nhỏ giọng đáp.
"Bắn cho ta!" Tên tiểu hiệu ra lệnh.
"Thế nhưng chúa công có lệnh, không được tự tiện giao chiến cùng Kinh Châu binh!" Cung tiễn binh Ất nói một câu.
"Chúa công nói là giao chiến, nhưng lúc này quân địch đến khiêu khích, chúng ta phản kích, hiểu hay không? Đại tướng mặc giáp vàng khẳng định không đơn giản, chỉ e là địa vị cao hơn nhiều so với tên đại hán mặt đen hôm trước. Bắn chết hắn, nói không chừng quân địch phải lui binh, vậy các ngươi có thể lập đại công, có nghe hay không? Còn không mau bắn cho ta!" Tiểu hiệu đưa ra mệnh lệnh thứ nhất.
"Tuân lệnh!" Đúng vậy, giết Đại tướng quân địch, công lao này cũng không nhỏ, vì vậy, ba cung tiễn binh giơ cung lên, thế nhưng, bọn hắn lập tức lại buông xuống.
"Các ngươi làm gì? Muốn trái với quân lệnh sao?" Tên tiểu hiệu cả giận nói.
"Không phải muốn làm trái với quân lệnh mà là cung của chúng ta bắn không xa đến như vậy!" Cung tiễn binh Bính kêu oan. Mắt nhìn thấy công lao sắp kiếm được mà lại bay mất, ngươi cho chúng ta không nóng lòng sao? .
"Móa!"Lúc này tên tiểu hiệu mới phát hiện viên tướng quân mặc giáp vàng dù đứng cách thành Giang Hạ rất gần, nhưng hắn vẫn rất chú ý an toàn của bản thân, tên tiểu hiệu quát mắng: "Gia hỏa hông có tiền đồ, gia hỏa Giang Bắc quả nhiên cả đám đều không phải là đồ tốt!"
"Đúng rồi, cung của người khác có thể bắn được!" Cung tiễn binh Ất đột nhiên kêu lên.
"Ai? Ở nơi nào?" Tên tiểu hiệu thoáng trấn tĩnh tinh thần.
"Tên mập mạp ở bên kia, hắn sức lớn, dùng cung hai thạch lực đấy!" Cung tiễn binh Ất nói.
"Mau đưa tên kia đến!" Tên tiểu hiệu kêu lên.
Chỉ chốc lát sau một tên mập đã đi tới, nói là mập mạp nhưng hắn cũng không phải rất béo, chẳng qua chỉ đôi chút có thịt mà thôi!
Sau lễ bái kiến lễ, tên tiểu hiệu liền ra mệnh lệnh cho tên mập mạp này bắn chết đem tên tướng quân Kinh Châu quân mặc giáp vàng đến khiêu khích!
Sau đó tên mập mạp lập tức phát động!
"Vèo!"
Không hổ là người có thể kéo cung hai thạch, mũi tên quả nhiên bắn ra xa!
Bên ngoài thành Giang Hạ cách đó không xa, Lưu Kỳ đang tại khoan thai tự đắc cưỡi ngựa, tự cảm thấy rất tiêu sái! Hắn chưa từng có hoạt động mạo hiểm loại này! Rất kích thích, lại "An. . . Toàn" !
"Vù!"
Một mũi tên dài, chuẩn xác bắn trúng mục tiêu là vị Đại công tử Kinh Châu này!
Chẳng qua cũng không thể hoàn thành yêu cầu bắn chết của tên tiểu hiệu!
Lưu Kỳ ngồi trên ngựa thê thảm kêu lên một tiếng.
Cần phải biết rõ, áo giáp của tướng quân, phía dưới đều theo dạng váy, Lưu Kỳ ngồi trên lưng ngựa, hai cái đùi tách ra, giáp bảo vệ liền trượt đến một bên, vì vậy, mũi tên dài kia từ trên thành Giang Hạ bay xuống cắm vào giữa bắp đùi của hắn! Hơn nữa còn chếch lên!
Ngươi nói mập mạp kia cay độc hay không cay độc?
Điều này cũng chưa tính, cung của tên mập mạp chính là cung hai thạch lực đấy!
Hai thạch lực là bao nhiêu?
Một thạch tương đương với hơn năm mươi cân thời nay. Nói cách khác, mũi tên phát ra lực hơn một trăm cân, cứ như vậy đâm vào, kết quả đương nhiên cũng sẽ không đơn giản như vậy, mũi tên này rõ ràng bắn thủng đùi Lưu Kỳ, lại còn mở một cái lổ thủng khác trên lưng ngựa.
Kết quả ngựa của Lưu Kỳ cũng nhảy dựng lên!
Đáng thương thay Lưu Kỳ, chỉ có một chút kỹ thuật cỡi ngựa, sao có thể chơi độ khó cao này?
Hơn nữa đùi lại bị đính cố định! Di chuyển cũng không thể di chuyển!
Cho nên cuối cùng hắn vô cùng thảm!
Thế nhưng, cũng không biết hắn có phải mạng hắn tốt hay không? Trương Phi, mấy ngày nay tâm tình một mực không vui đi ngang qua bên cạnh doanh, nhìn thấy hắn! Kịp thời đi đến chế trụ con ngựa đang hoảng sợ, cứu được hắn!
Lúc này hắn còn không chóng mặt!
Còn có thể nói chuyện!
Cũng cần phải biết rõ, hắn đã lớn như vậy, mặc dù không phải rất được phụ thân yêu thương, thế nhưng hắn cũng không tưng chịu qua cảnh này!
Cho nên, hắn vô cùng phẫn nộ, nhất là bản thân hắn là một người háo sắc, chứng kiến phía dưới của mình huyết nhục mơ hồ, vết thương không ngừng đổ máu, cảm giác phẫn nộ này lập tức lên đến cực điểm, vì vậy rốt cục hắn đã ra quân lệnh thứ nhất từ sau khi làm chủ tướng: "Đánh cho ta, đánh mạnh cho ta!"
Trời có mắt rồi, đây là chuyện tuyệt đối không liên quan đến Tôn Quyền!
Thế nhưng ai bảo hắn là Lão đại quân Giang Đông?
Nhất là người bị bắn lại là Lưu Kỳ! Cho dù Lưu Kỳ không được sủng ái, thế nhưng đây cũng là con trai trưởng của Lưu Biểu! Các tướng sĩ quân Kinh Châu tuyệt đối không thể thờ ơ nhìn Đại công tử nhà mình gặp xui xẻo như vậy mà không hành động!
Điều càng thêm bất lợi chính là, Trương Phi vẫn đang một mực phiền muộn vì bị những mũi tên không đầu bắn dọa hắn lùi lại! Ngày đó mấy trăm cây cung quân Giang Đông đồng loạt phóng tới, đương nhiên hắn chỉ còn nước bỏ chạy. Vốn Trương Phi đang cảm thấy đắc chi khi không trúng mũi tên nào thì hắn lại phát hiện đối thủ cũng chỉ bắn hù dọa hắn, điều này làm cho Trương Tam gia sao có thể chịu được! Thế nhưng đại ca Lưu Bị lại cũng không thật sự đánh một trận đại chiến cùng quân Giang Đông, hắn có lửa giận mà lại không có chỗ phát, hiện tại " chủ tướng chính thức " đã hạ lệnh, đại ca chắc hẳn cũng không thể ngăn cản!
Vì vậy, ngay khi đại lão của hai bên, Lưu Bị cùng Tôn Quyền không biết bất kỳ chút nào về tình huống ở bên ngoài, một trận đại chiến cứ như vậy đã bắt đầu.
Nói như thế nào đi nữa thì quân Kinh Châu cũng tới để đoạt thành, đám người Lưu Bị lại không thể nói rõ là quân Giang Đông sẽ không đóng lại trong thành Giang Hạ lâu mà sẽ rất nhanh sẽ rút lui khỏi thành Giang Hạ, cho nên, quân Kinh Châu vẫn làm một ít khí giới công thành, thí dụ như: thang mây!
Hiện tại, những thang mây này ở dưới sự chỉ huy của Trương Phi, được những Kinh Châu binh đang gào thét mang trên vai, xông về phía tường thành Giang Hạ cực lớn.
Lưu Bị còn đang thương nghị cùng Gia Cát Lượng ở trong quân trướng về việc sau khi tiến vào Giang Hạ thì nên làm cái gì! Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém giết rung trời khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ!
"Chẳng lẽ là quân Giang Đông đánh tới?" suy nghĩ đầu tiên của Lưu Bị tại chính là thế, sau đó, hắn vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi đại trướng.
"Chuyện gì xảy ra?" Sau khi đi ra ngoài mà lại không nhìn thấy bóng dáng quân Giang Đông, Lưu Bị liền giữ chặt vệ binh hỏi.
"Khởi bẩm tướng quân, không biết!" Vệ binh cũng buồn bực trả lời, hắn một mực đứng ở chỗ này, nào biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Chúa công, người xem?" Gia Cát Lượng vẫn là người tỉnh táo, tay hắn đang phe phẩy quạt lông ngỗng, nhiều đội Kinh Châu binh đang chạy về hướng thành Giang Hạ.
"Dừng lại!" Lưu Bị hô to: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Không có tác dụng!
Dù sao đại quân này là quân Kinh Châu, Lưu Bị lên chỉ huy bọn hắn mới có vài ngày! Huống chi hắn chỉ là "Phó tướng" !
Rốt cục Lưu Bị phát hỏa, quân đội của mình rõ ràng lại không nghe lời của mình, hắn còn có thể chịu nổi điều này sao?
Vì vậy, hắn kéo qua một tiểu binh Kinh Châu đang chạy về phía thành Giang Hạ, rít lên với tên lính: "Các ngươi muốn làm gì? Nói!"
"Cực kỳ khủng khiếp! Quân Giang Đông bắn chết Đại công tử rồi, Trương tướng quân đang mang binh muốn đi báo thù!" Tiểu binh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
"Cái gì?" Lưu Bị cảm thấy đầu của mình giống như bị người ta mãnh liệt đánh một kích, choáng váng một lúc! Lưu Kỳ đã chết? Vậy sao mình có thể ăn nói với Lưu Biểu? Hiện tại chỉ cần Lưu Biểu nói một câu, quyền chỉ huy đại quân mà bản thân mình thật vất vả mới lấy được lại sẽ lập tức biến mất, vậy mình phải làm cái gì bây giờ?
"Chúa công, trước tiên cần đi tới dưới thành nhìn xem xét tình huống. Lượng lo lắng, Tam Tướng quân chỉ sợ. . ." Gia Cát Lượng muốn nói lại thôi. Ý tứ áy náy rất rõ ràng. Bây giờ không phải là thời điểm nghĩ tới những chuyện khác, chiến sự quan trọng hơn.
"Tôn Quyền dám làm như thế, hắn nghĩ Lưu Bị ta dễ bắt nạt sao?" Lưu Bị nhận được nhắc nhở, lấy lại tinh thần, thế nhưng, hắn xem như rất căm hận Tôn Quyền. Lão Tử cho ngươi an tâm lui lại, ngươi lại dám hủy đi chỗ dựa của lão tử, tốt! Đã như vậy, ngươi không cho ta sống khá giả, ngươi cũng đừng nghĩ thoải mái!
Lưu Bị thở phì phì người đầy sát khí xông về phía thành Giang Hạ!
Gia Cát Lượng cũng không đi theo Lưu Bị, nhưng hắn rất cẩn thận. Đến bây giờ vẫn còn không rõ tình huống, có trời mới biết tình hình trên chiến trường như thế nào. Nếu như đi ra ngoài chiến trường, không cẩn thận bị tổn thương, cơ thể yếu ớt của hắn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, hắn chỉ đứng ở bên trong doanh, chỉ huy người thu thập tin tức.
Lúc này tuân theo mệnh lệnh của Trương Phi, Lưu Kỳ được người đưa về đại doanh, đi tìm quân y trị thương, không chặm mặt Lưu Bị!
/191
|