Bách Thảo Chiết

Q.3 - Chương 2 - Chương 2

/174


“Sao vậy, không muốn nhìn thấy ta?”

Vẻ mặt trêu chọc, ngữ khí bình thản nhưng không vì vậy mà Lạc Ngọc hội khinh thường. Vẻ mặt đế vương vĩnh viễn không thể tin tưởng, đế vương trong huyết tinh vĩnh viễn không đem tâm mình biểu hiện ra ngoài, bởi thân phận bọn họ không cho phép biểu hiện cảm xúc chân thật của bản thân.

Thân là hoàng tử, làm sao Lạc Ngọc không biết điểm ấy !?

Tuy rằng tư cách kế vị đã trừ bỏ nhưng ai dám chắc người của hắn không quay lại cắn hắn, dù sao trong hoàng tộc, không ai có thể tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần hắn một ngày còn trong hoàng tộc, hắn chính là cái gai trong mắt của kẻ thèm muốn đế vị!

Bởi vậy, hắn tuyệt không đem chân chính biểu cảm của mình biểu lộ.

Hắn trải qua tình trạng này, Huyền Kì Dịch hẳn trải qua còn kinh khủng hơn gấp nghìn lần?

Có thể ngồi lên đế vị, kẻ này tuyệt không thể khinh thường!

Huống chi Huyền Kì Dịch là kẻ độc tài!

Hắn hiện tại bất lợi, lợi thế duy nhất đó là chính mình, cho dù Huyền Kì Dịch có sủng hắn như thế nào cũng không đạt tới trình độ có thể toàn lực bảo hộ hắn, nếu hắn không vượt qua lằn ranh Huyền Kì Dịch định ra,như vậy hắn vẫn an bình.

Tình trạng hắn hiện tại bất quá là Huyền Kì Dịch đối hắn trừng phạt, mà hắn phải làm là phải tìm lằn ranh giới hạn Huyền Kì Dịch cho hắn!

Tình huống trước mắt, mạng hắn không sao nhưng tuyệt không thể thoải mái.

Huyền Kì Dịch đem hắn nhốt ở đây, rõ ràng là giam cầm a. Giam hắn, không ngoài việc dạy dỗ lại có thể ép hắn lấy lòng y, chuyện tốt như vậy, Huyền Kì Dịch há có thể bỏ qua?

“Biết là tốt.” Huyền Kì Dịch đến gần Lạc Ngọc, vừa lòng nhìn đối phương,”Ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó ngươi, còn có … bọn họ …”

Thanh âm trầm thấp như báo hiệu màn trừng phạt bắt đầu, Lạc Ngọc trừ bỏ nhận mệnh còn có thể làm gì khác, bởi hắn không có quyền lựa chọn, mà vì các sủng vật của hắn , hắn lại không có quyền tùy hứng.

Sợ cái gì?

Hắn mới chân chính là dạy dỗ sư, có thủ đoạn nào chưa từng ăn qua? Chẳng lẽ bởi vì Huyền Kì Dịch mà nhận thua?

Nếu muốn dùng phương thức này trừng phạt hắn, như vậy, chỉ sợ đối phương sai lầm.

Hắn – Lạc Ngọc, cũng không phải kẻ dễ dàng phục tùng ai a.

“Ngươi đã giác ngộ, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Huyền Kì Dịch đem Lạc Ngọc đem hắn lên giường, “Đầu tiên chúng ta nên thảo luận một chút, nên bắt đầu từ đâu đi?”

Huyền Kì Dịch lướt nhẹ trên ngực Lạc Ngọc, dừng lại ở nhụy hoa diễm lệ.

“Ta nghi ngươi hẳn biết lý do đi?”

Câu hỏi lơ đãng, độ cong khóe môi rất nhỏ, đều cho Lạc Ngọc áp lực cực lớn.

Hắn đương nhiên biết Huyền Kì Dịch ám chỉ cái gì!

Trên ngực hắn vốn phủ một quả nhũ hoàn, đó là dấu hiệu của Huyền Kì Dịch.

Nhưng từ lúc xuất cung, hắn vì dễ dàng cho mình bắt được con mồi, đem nhũ hoàn tháo ra.

Thời điểm đeo nhũ hoàn cho hắn, Huyền Kì Dịch đâc cảnh cáo hắn, không cho phép hắn tháo ra, nhưng hắn lại đem nó tháo xuống, tuy rằng hảo hảo bảo quản nhưng không tùy thân mang theo, Huyền Kì Dịch vừa hỏi, hắn liền á khẩu không nói được.

“Nói không nên lời? Như vậy, ta đây trừng phạt, ngươi cũng sẽ không có lý do oán hận đi?”

Huyền Kì Dịch cười lạnh, trong mắt lanh băng làm cho Lạc Ngọc nhin không được rùng mình, câu hỏi như lời phán quyết làm cho Lạc Ngọc không thể không phòng bị ứng đố

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status