Minh Tử buông Từ Noãn ra. Cả hai người đều thở dốc vì nụ hôn sâu.
“Xin lỗi…..Chị dâu” Minh Tử biết mình thất lễ trước. Dù biết tránh được một kiếp nguy hiểm trước mắt nhưng hôn chị dâu như vậy Minh Tử còn tự thầm chửi mình khốn nạn.
“Anh…anh cũng nghe được rồi?” Từ Noãn không muốn nhắc lại nụ hôn đó.
Minh Tử gật đầu lia lịa. Anh chỉ đi dạo nhưng vô tình bắt gặp Từ Noãn ở đây và khi đến gần cô. Anh cũng nghe được cuộc nói chuyện đó.
Anh định nói gì đó nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng Nhiếp Thần kêu gọi tìm người
“Từ Noãn?”
Khi Nhiếp Thần tìm được hai người, ập vài mắt anh là hình ảnh trên khoé môi của cả hai còn rơm rớm cả máu Nhiếp Thần cũng hiểu ra chuyện gì.
Máu nóng trên người cũng rất muốn bốc lửa nhưng những suy nghĩ cuối cùng cũng hạ nhiệt anh xuống. Anh tin tưởng Từ Noãn và cả em họ anh.
Nhưng cũng không thể để họ đứng chung với nhau lâu. Nhiếp Thần tiến lên kéo Từ Noãn vào lòng mình lau đi vết máu trên môi Từ Noãn.
“Nói ông nội. Tụi anh đi trước” nói rồi Nhiếp Thần bế Từ Noãn đi.
*
“Thần nghe em nói đi đã” Từ Noãn bỗng có chút lo lắng
Nhiếp Thần bế cô vào xe rồi nhấn chân ga rồ vút ra khỏi cửa.
Từ Noãn giống như bị bắt gian vì từ khi lên xe thái độ Nhiếp Thần cứ im lặng. Khiến trái tim cô có chút hoảng sợ.
Nhiếp Thần chạy rất nhanh qua những cung đường. Vì là xe thể thao nên tiếng động cơ nghe cực chói tai.
Quách Từ Noãn thấy anh còn tức giận nên cũng không dám lên tiếng nữa. Cô ngồi im chịu đựng sự im lặng đáng sợ này.
Nhiếp Thần chạy được một đoạn bèn tấp xe vào một con đường vắng vẻ. Sau đó anh gục mặt lên vô lăng không nói gì.
“Nhiếp Thần?” Từ Noãn lay cánh tay của anh
“Em và Minh Tử không có gì xảy ra cả”
“…”
“Lúc đó tình huống có chút đặc biệt. Thật sự….”
“Từ Noãn. Anh biết rồi. Em không cần giải thích đâu” Nhiếp Thần chồm người qua ôm lấy Từ Noãn nhấn cô vào lồng ngực của mình.
“Nhưng anh phải nghe em nói h…”
“Anh biết em sẽ không phản bội em. Anh tin em, anh tin em
Cho nên nếu em muốn rời xa anh. Em phải trốn cho thật kĩ còn không hãy hãy đợi anh chết đi đã nhé”
Bạch Nhiếp Thần ôm siết chặt cô vào lồng như muốn dung hoà vào nhau. Anh tha thiết nói
“Nhiếp Thần à?” Từ Noãn thấy anh bị kích động như đứa trẻ sợ mất đi thứ gì đó khiến cho cô đau lòng vì anh.
Một lúc lâu sau Từ Noàn mới có thể ngước lên nhìn anh. Đôi mắt anh đỏ hoe đầy tơ máu nhìn lại càng thêm đau lòng.
Cô thật không biết, anh tại sao vì cô lại hy sinh nhiều như vậy. Có phải cô đã bỏ lỡ kí ức gì không.
“Nhiếp Thần em không phản bội anh” Từ Noãn nhìn vào ánh mắt hổ phách của anh nói.
“Ừm. Anh biết” anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô
Quách Từ Noàn chăm chú nhìn anh xong lại vươn lên hôn Nhiếp Thần. Cánh môi của anh run rẩy nhẹ nhưng cũng tiếp nhận nụ hôn của cô.
Nhiếp Thần tháo dây an toàn của Từ Noãn ra lập tức bế thốc cô ngồi lên đùi mình.
Bên ngoài vốn đã yên tĩnh, ở trong xe lại càng im ắng. Chỉ còn tiếng hai con tim thổn thức vì nhau mà đập rộn ràng.
Không gian càng trở nên nóng bỏng khi nụ hôn kiểu Pháp ngày một toả ra nhiệt lượng lớn.
Môi rời môi vì Từ Noãn đã hết hơi. Hai người cụng đầu vào nhau thở dốc mà cười
“Bé con, sao em không bao giờ chịu dùng mũi thở khi hôn vậy?”
“Có thứ gì đó đang cạ vào mông em” nói ra câu này Từ Noãn có chút đỏ mặt.
“Là thằng khốn nạn nào dám dạy em hư?” Trước đây chỉ có khi say Từ Noãn mới dám nói những thứ hư hỏng như vậy.
“Còn tự biết mình là thằng khốn?”
Từ Noãn nhìn anh bật cười, nụ cười tuy nhẹ nhàng nhưng đối với anh như một chiếc bẫy thu hút anh nhảy vào.
“Em làm anh đau lòng như vậy. Bây giờ có thể “bồi thường” hay không?”
Bây giờ cô đang ngồi trên người anh, không cứng thì chẳng phải là đàn ông.
“Ở đây sao?”
“Noãn Noãn. Anh không nhịn được nữa rồi”
Bàn tay to lớn của anh bóp lấy bờ mông căn tròn đang trên đùi của mình.
“Mình làm nhé?”
Giọng anh trầm ổn phà nhẹ nhẹ vào tai cô. Từ Noãn đỏ mặt gật đầu đồng ý, tâm trạng có chút lo sợ.
Tuy kính xe là loại chỉ nhìn được từ trong ra nhưng lỡ có ngang qua phát hiện thì sao?
Nhanh chóng chiếc áo sơ mi cùng áo lót đã bị ném sang ghế lái phụ, chiếc quần jean tội nghiệp bị kéo xuống gần đầu gối cô. Nhiếp Thần chỉnh ghế lái lùi về sau hết mức để thoải mái hai người “ngồi”.
Từng ngón tay thon dài Nhiếp Thần bắt đầu thăm dò bên dưới. Tay còn lại của anh không ngừng nhào nắn đôi gò bông đang cong vút kia
“Ummm…” bị kích thích trên dưới Từ Noãn cô có chút rùng mình.
Nghịch đủ rồi Nhiếp Thần thò tay vào ngăn đựng bên ghế phụ lấy ra vài chiếc “bọc bảo hộ”.
Nhìn anh đeo bao vào khiến Từ Noãn giật mình gương mặt trở nên nhiều màu, thầm nghĩ phen này mình xong rồi.
Chiếc bao cao su Nhiếp Thần đeo. Vậy mà lại có rất nhiều gai, tay chạm vào đã thấy nhột dựng cả da gà.
“Bà xã, vì em hôn người khác. Hôm nay phạt em, đừng hòng xin anh tha”
“Xin lỗi…..Chị dâu” Minh Tử biết mình thất lễ trước. Dù biết tránh được một kiếp nguy hiểm trước mắt nhưng hôn chị dâu như vậy Minh Tử còn tự thầm chửi mình khốn nạn.
“Anh…anh cũng nghe được rồi?” Từ Noãn không muốn nhắc lại nụ hôn đó.
Minh Tử gật đầu lia lịa. Anh chỉ đi dạo nhưng vô tình bắt gặp Từ Noãn ở đây và khi đến gần cô. Anh cũng nghe được cuộc nói chuyện đó.
Anh định nói gì đó nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng Nhiếp Thần kêu gọi tìm người
“Từ Noãn?”
Khi Nhiếp Thần tìm được hai người, ập vài mắt anh là hình ảnh trên khoé môi của cả hai còn rơm rớm cả máu Nhiếp Thần cũng hiểu ra chuyện gì.
Máu nóng trên người cũng rất muốn bốc lửa nhưng những suy nghĩ cuối cùng cũng hạ nhiệt anh xuống. Anh tin tưởng Từ Noãn và cả em họ anh.
Nhưng cũng không thể để họ đứng chung với nhau lâu. Nhiếp Thần tiến lên kéo Từ Noãn vào lòng mình lau đi vết máu trên môi Từ Noãn.
“Nói ông nội. Tụi anh đi trước” nói rồi Nhiếp Thần bế Từ Noãn đi.
*
“Thần nghe em nói đi đã” Từ Noãn bỗng có chút lo lắng
Nhiếp Thần bế cô vào xe rồi nhấn chân ga rồ vút ra khỏi cửa.
Từ Noãn giống như bị bắt gian vì từ khi lên xe thái độ Nhiếp Thần cứ im lặng. Khiến trái tim cô có chút hoảng sợ.
Nhiếp Thần chạy rất nhanh qua những cung đường. Vì là xe thể thao nên tiếng động cơ nghe cực chói tai.
Quách Từ Noãn thấy anh còn tức giận nên cũng không dám lên tiếng nữa. Cô ngồi im chịu đựng sự im lặng đáng sợ này.
Nhiếp Thần chạy được một đoạn bèn tấp xe vào một con đường vắng vẻ. Sau đó anh gục mặt lên vô lăng không nói gì.
“Nhiếp Thần?” Từ Noãn lay cánh tay của anh
“Em và Minh Tử không có gì xảy ra cả”
“…”
“Lúc đó tình huống có chút đặc biệt. Thật sự….”
“Từ Noãn. Anh biết rồi. Em không cần giải thích đâu” Nhiếp Thần chồm người qua ôm lấy Từ Noãn nhấn cô vào lồng ngực của mình.
“Nhưng anh phải nghe em nói h…”
“Anh biết em sẽ không phản bội em. Anh tin em, anh tin em
Cho nên nếu em muốn rời xa anh. Em phải trốn cho thật kĩ còn không hãy hãy đợi anh chết đi đã nhé”
Bạch Nhiếp Thần ôm siết chặt cô vào lồng như muốn dung hoà vào nhau. Anh tha thiết nói
“Nhiếp Thần à?” Từ Noãn thấy anh bị kích động như đứa trẻ sợ mất đi thứ gì đó khiến cho cô đau lòng vì anh.
Một lúc lâu sau Từ Noàn mới có thể ngước lên nhìn anh. Đôi mắt anh đỏ hoe đầy tơ máu nhìn lại càng thêm đau lòng.
Cô thật không biết, anh tại sao vì cô lại hy sinh nhiều như vậy. Có phải cô đã bỏ lỡ kí ức gì không.
“Nhiếp Thần em không phản bội anh” Từ Noãn nhìn vào ánh mắt hổ phách của anh nói.
“Ừm. Anh biết” anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô
Quách Từ Noàn chăm chú nhìn anh xong lại vươn lên hôn Nhiếp Thần. Cánh môi của anh run rẩy nhẹ nhưng cũng tiếp nhận nụ hôn của cô.
Nhiếp Thần tháo dây an toàn của Từ Noãn ra lập tức bế thốc cô ngồi lên đùi mình.
Bên ngoài vốn đã yên tĩnh, ở trong xe lại càng im ắng. Chỉ còn tiếng hai con tim thổn thức vì nhau mà đập rộn ràng.
Không gian càng trở nên nóng bỏng khi nụ hôn kiểu Pháp ngày một toả ra nhiệt lượng lớn.
Môi rời môi vì Từ Noãn đã hết hơi. Hai người cụng đầu vào nhau thở dốc mà cười
“Bé con, sao em không bao giờ chịu dùng mũi thở khi hôn vậy?”
“Có thứ gì đó đang cạ vào mông em” nói ra câu này Từ Noãn có chút đỏ mặt.
“Là thằng khốn nạn nào dám dạy em hư?” Trước đây chỉ có khi say Từ Noãn mới dám nói những thứ hư hỏng như vậy.
“Còn tự biết mình là thằng khốn?”
Từ Noãn nhìn anh bật cười, nụ cười tuy nhẹ nhàng nhưng đối với anh như một chiếc bẫy thu hút anh nhảy vào.
“Em làm anh đau lòng như vậy. Bây giờ có thể “bồi thường” hay không?”
Bây giờ cô đang ngồi trên người anh, không cứng thì chẳng phải là đàn ông.
“Ở đây sao?”
“Noãn Noãn. Anh không nhịn được nữa rồi”
Bàn tay to lớn của anh bóp lấy bờ mông căn tròn đang trên đùi của mình.
“Mình làm nhé?”
Giọng anh trầm ổn phà nhẹ nhẹ vào tai cô. Từ Noãn đỏ mặt gật đầu đồng ý, tâm trạng có chút lo sợ.
Tuy kính xe là loại chỉ nhìn được từ trong ra nhưng lỡ có ngang qua phát hiện thì sao?
Nhanh chóng chiếc áo sơ mi cùng áo lót đã bị ném sang ghế lái phụ, chiếc quần jean tội nghiệp bị kéo xuống gần đầu gối cô. Nhiếp Thần chỉnh ghế lái lùi về sau hết mức để thoải mái hai người “ngồi”.
Từng ngón tay thon dài Nhiếp Thần bắt đầu thăm dò bên dưới. Tay còn lại của anh không ngừng nhào nắn đôi gò bông đang cong vút kia
“Ummm…” bị kích thích trên dưới Từ Noãn cô có chút rùng mình.
Nghịch đủ rồi Nhiếp Thần thò tay vào ngăn đựng bên ghế phụ lấy ra vài chiếc “bọc bảo hộ”.
Nhìn anh đeo bao vào khiến Từ Noãn giật mình gương mặt trở nên nhiều màu, thầm nghĩ phen này mình xong rồi.
Chiếc bao cao su Nhiếp Thần đeo. Vậy mà lại có rất nhiều gai, tay chạm vào đã thấy nhột dựng cả da gà.
“Bà xã, vì em hôn người khác. Hôm nay phạt em, đừng hòng xin anh tha”
/90
|