Bạch Nhiếp Thần tập vật lý trị liệu đã có thể đi đứng sinh hoạt bình thường trở lại. Tuy đôi lúc vẫn xuất hiện nhiều cơn đau đầu nhưng cũng không đáng kể.
Thoáng chốc cũng đã đến sinh nhật lần đầu tiên của hai bạn nhỏ. Cũng là lúc hai bạn nhỏ có danh phận trong hộ khẩu.
Quách Cao Tuấn và Quách Cao Lãng lần lần lượt là tên của Đậu Đậu cùng Chíp Chíp.
Ban đầu Từ Noãn rất bất ngờ và có chút phản đối khi anh để con theo họ của mình, cô sợ ông nội sẽ tức giận. Nhưng Nhiếp Thần đã thuyết phục cô anh nói
"Em mang nặng đẻ đau hơn 9 tháng. Còn một mình chăm sóc con với anh lâu như vậy. Công lao khổ lao đều là của em, anh không thể bắt con vô lý như vậy được.
Hơn nữa sau này…sau này nếu anh già đi trước em. Thì trên thế gian này cũng còn máu mủ cùng họ em. Em sẽ không đơn độc.
Trước đó không phải chúng ta đã từng bàn hay sao? Con trai theo họ em. Con gái theo họ anh.
Con trai lớn lên có thể lăn xả bảo vệ em. Còn con gái thì mãi là công chúa của chúng ta"
Quách Từ Noãn hiểu được tâm tư của Nhiếp Thần. Người thân ruột thịt bên cạnh cô đã không còn ai. Anh muốn hai giọt máu này mang họ cô như một giá trị tinh thần.
Cứ ngỡ sẽ nhận được câu trả lời phản đối của ông nội. Nhưng không, Bạch Chính Trung liền đồng ý ngay sau khi Nhiếp Thần nói để con theo họ mẹ.
Ngày thôi nôi cũng đã đến được, sinh nhật đầy tuổi được tổ chức làm rất linh đình. Quà của hai nhóc tì coa thể được chất thành một núi cao gần đến trần phòng khách.
Hôm nay hai bạn nhỏ cũng được mặc âu phục cùng tông với Nhiếp Thần. Ba cha con xếp hàng đứng nghiêm để được mẹ thắt nơ cho.
Ba người đàn ông mặc âu phục màu nâu cùng Từ Noãn diện một chiếc đầm maxi lụa chiết ở eo. Màu đầm trùng với áo sơ mi màu kem sữa của Nhiếp Thần.
Nhìn cô chăm chú sửa nơ cho mình Nhiếp Thần nhịn không được liền đè ra cô lên bàn trang điểm hôn lấy hôn để. Cho đến khi Đậu Đậu và Chíp Chíp bu lên quần của anh cản trở ba chúng làm chuyện tốt thì Nhiếp Thần mới chịu rời môi của cô, còn không quên mổ vài cái rồi mới buông tha
“Anh này, lại làm hỏng trang điểm của em”
“Em thật sự rất đẹp. Chết tiệt, thật muốn giấu em đi”
Nhiếp Thần biết hôm nay rất nhiều người lại có đàn ông. Bà xã anh đơn giản nhưng vẫn thu hút như vậy. Chết tiệt hận không thể cấm đàn ông tham gia buổi tiệc. Tốt nhất là không thấy Từ Noãn luôn đi.
Gia đình xuất hiện liền thu hút mọi ánh nhìn của người đến dự tiệc.
Đậu Đậu cùng Chíp Chíp không biết sợ người lạ là gì. Thấy đông vui liền vùng vẫy ra khỏi người ba mẹ chúng mà chạy khắp nơi vui vẻ í ơi với những bạn trẻ ở đó.
Mọi người vui vẻ hào hứng tham gia. Dự sinh nhật là một phần nhỏ. Gặp lại Nhiếp Thần mới là chuyện chính. Ai ai cũng bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy anh diện âu phục phẳng phiu đi đứng bình thường.
Đến giờ bốc đồ thôi nôi. Ai nấy cũng vây thành vòng tròn tò mò hai bé sẽ bốc trúng cái gì.
Mâm bốc thôi nôi được đặt rất nhiều thứ. Nào tiền, bút, giấy, ống nghe y tế, dao mổ, cọ vẽ,…
Hai bạn nhỏ được thả xuống trước mâm. Đậu Đậu tuy nhỏ nhưng đứng trước sức hút nhiều đồ chơi như vậy. Cậu liền chóng tay suy nghĩ, bộ dáng như người lớn này khiến mọi người không khỏi phì cười.
Còn Chíp Chíp đột nhiên không để ý mâm thôi nôi, nhóc con đi đến chân Lam Phong. Bóp bóp ống quần của anh, lại thò tay nhỏ vào trong ống móc ra thứ gì đó lạnh toát.
Ánh mắt mọi người chuyển từ Đậu Đậu sáng Chíp Chíp cuối cùng dừng lại trên người Lam Phong.
“Cậu nghĩ nhà tôi thiếu an toàn thế sao?” Nhiếp Thần nhìn Lam Phong ném một câu khinh bỉ liền ôm Chíp Chíp lên.
Cuối cùng sau một hồi trằn trọc suy nghĩ Đậu Đậu cầm lên con dao mổ đồ chơi mân mê. Còn Chíp Chíp thì móc được một khẩu súng ngắn mini trong người Lam Phong…
Cho đến tối cũng là lúc tiệc tàn. Do thấm mệt ban chiều quá trời quậy hai nhóc tì đã sớm nốc xong sữa rồi lăn quay ra ngủ chổng mông.
Nhiếp Thần đi đến đằng sau lưng Từ Noãn cắn nhẹ lên chiếc gáy mảnh mai ấy. Tay lớn len lỏi vào trong lớp váy, bóp nhẹ gò bông mềm mại.
“Đừng Thần. Em còn chưa tắm”
“Trùng hợp vậy anh cũng vậy. Chúng ta tắm cùng nhau đi”
Từ Noãn hiểu anh muốn gì. Từ sau khi tỉnh dậy, Nhiếp Thần và cô vẫn luôn ăn chay. Anh cũng còn phải tập vật lý trị liệu.
“Con ngủ chưa?”
“Ngủ chổng cả mông lên trời rồi. Bà xã chúng ta đi tắm thôi”
Không đợi Từ Noãn phản ứng Nhiếp Thần đã ôm cô vào phòng tắm.
…*…
Nhiệt độ phòng tắm trở nên nóng hơn. Từ Noãn được Nhiếp Thần bế ngồi lên bệ bồn nước hai chân thon dài quấn ngang hong anh.
Đôi tay to lớn của anh bá đạo đỡ lấy mông của Từ Noãn xoa xoa nắn nắn mãnh liệt.
Từ Noãn không thể cưỡng lại sức hút của anh. Phải thừa nhận Nhiếp Thần phục hồi rất tốt, chưa đầu hai tháng anh đã sớm có thể lại nâng tạ. Còn có nhấc bổng cả cô.
Vai áo đã bị kéo xuống dưới chân ngực, áo lót bị anh vén lên cao lộ ra đường cong ngực căn bóng.
Nhiếp Thần thậm chí còn xém xuất ra sớm khi thấy được hình ảnh này. Có vẻ sau khi sinh ngực của cô lại đầy đặn hơn, tròn hơn và bắt tay của anh hơn.
Cuối đầu ngậm lên đỉnh đôi gò cong vút ấy cảm nhận được một chút sự ngọt ngào chảy ra từ đó.
Từ Noãn nhịn không được sự quấy rầy bên dưới cô đưa tay chặn miệng mình phát ra những tiếng rên rĩ ái muội. Sau khi sinh con, cơ thể cô đã thay đổi rất nhiều, đã trở nên nhạy cảm hơn. Mỗi nơi anh đặt tay đến điều khiến cô trở nên mẫn cảm mà rùng mình.
“Bà xã em ngọt quá” Anh liếm môi cười tà
“Ông…ông xã đừng m…mút nữa. Em nhột” Nhiệt độ phòng tắm cùng những lần di du khắp người khiến hai má của cô trở nên ửng hồng, mồ hôi tuôn nhẹ ra cùng đôi chân co quắp quấn chặt lấy eo anh không rời. Càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
“Phụt…Sao em lại dễ thương như thế chứ? Thật là yêu em chết đi được”
“Em cũng yêu anh Nhiếp Thần. Trong mắt em anh chính là người đàn ông tuyệt vời nhất. Em yêu anh”
Từ Noãn chủ động quấn lấy môi Nhiếp Thần. Khoang miệng được khuấy động mãnh liệt. Hai người dính đến nhau không chút khoảng hở.
Nhiếp Thần gấp đến độ không kịp mở nút áo anh trực tiếp xé luôn chiếc áo sơ mi trên người mình. Cùng chiếc váy ban nãu Từ Noãn mặc.
Điều khiến anh nhăn mặt không ngờ tới. Đó chính là vết sẹo dài cả gan tay cùng những vết nức, nếp gấp da bụng của cô.
Từ Khi tỉnh dậy Từ Noãn vẫn luôn không cho anh đụng vào cơ thể. Cô luôn lấy lý do đợi anh bình phục hẳn. Nhìn bên ngoài bộ đồ ngủ vẫn là dáng vẻ mảnh mai của Từ Noãn nhưng trông có phần ốm hơn trước khi sinh.
Không nghĩ sau khi sinh con lại có thể tàn phá cơ thể người phụ nữ anh yêu như vậy.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào bụng của mình khiến cô bắt đầu ái ngại. Muốn lấy áo của mình che đi những vết rạn ấy.
Nhưng Nhiếp Thần lại giữ tay cô lại. Sờ lên vết mổ dài kia, rồi nhẹ nhàng hôn lên nó.
“Bà xã em vất vả rồi”
Nhiếp Thần lại điểm nhẹ lên trán cô một nụ hôn. Hốc mắt đã có chút rưng rưng đỏ.
“Không mệt không mệt. Anh vẫn là nhất. Giỏi việc nước, đảm việc nhà. Lại còn khoẻ ở trên giường”
“Rốt cuộc là thằng chó nào dạy hư em trong những ngày anh ngủ vậy hả?” Nhiếp Thần phì cười. Cô vợ mình ngày nào hiền lành như cừa bây giờ lại nói những điều có thể chọc người nổi hứng lên.
“Ha. Vậy anh có muốn biết em hư tới cỡ nào không?”
Lần mò tay xuống quần tây của Nhiếp Thần. Cô nhẹ nhàng bóp vài cái nơi túp lều đang dựng đứng. Lưỡi đánh một vòng cung quanh môi.
Hình ảnh nãy quá đỗi quyến rũ. Khiến máu trong người Nhiếp Thần sôi như được đun.
Thoáng chốc cũng đã đến sinh nhật lần đầu tiên của hai bạn nhỏ. Cũng là lúc hai bạn nhỏ có danh phận trong hộ khẩu.
Quách Cao Tuấn và Quách Cao Lãng lần lần lượt là tên của Đậu Đậu cùng Chíp Chíp.
Ban đầu Từ Noãn rất bất ngờ và có chút phản đối khi anh để con theo họ của mình, cô sợ ông nội sẽ tức giận. Nhưng Nhiếp Thần đã thuyết phục cô anh nói
"Em mang nặng đẻ đau hơn 9 tháng. Còn một mình chăm sóc con với anh lâu như vậy. Công lao khổ lao đều là của em, anh không thể bắt con vô lý như vậy được.
Hơn nữa sau này…sau này nếu anh già đi trước em. Thì trên thế gian này cũng còn máu mủ cùng họ em. Em sẽ không đơn độc.
Trước đó không phải chúng ta đã từng bàn hay sao? Con trai theo họ em. Con gái theo họ anh.
Con trai lớn lên có thể lăn xả bảo vệ em. Còn con gái thì mãi là công chúa của chúng ta"
Quách Từ Noãn hiểu được tâm tư của Nhiếp Thần. Người thân ruột thịt bên cạnh cô đã không còn ai. Anh muốn hai giọt máu này mang họ cô như một giá trị tinh thần.
Cứ ngỡ sẽ nhận được câu trả lời phản đối của ông nội. Nhưng không, Bạch Chính Trung liền đồng ý ngay sau khi Nhiếp Thần nói để con theo họ mẹ.
Ngày thôi nôi cũng đã đến được, sinh nhật đầy tuổi được tổ chức làm rất linh đình. Quà của hai nhóc tì coa thể được chất thành một núi cao gần đến trần phòng khách.
Hôm nay hai bạn nhỏ cũng được mặc âu phục cùng tông với Nhiếp Thần. Ba cha con xếp hàng đứng nghiêm để được mẹ thắt nơ cho.
Ba người đàn ông mặc âu phục màu nâu cùng Từ Noãn diện một chiếc đầm maxi lụa chiết ở eo. Màu đầm trùng với áo sơ mi màu kem sữa của Nhiếp Thần.
Nhìn cô chăm chú sửa nơ cho mình Nhiếp Thần nhịn không được liền đè ra cô lên bàn trang điểm hôn lấy hôn để. Cho đến khi Đậu Đậu và Chíp Chíp bu lên quần của anh cản trở ba chúng làm chuyện tốt thì Nhiếp Thần mới chịu rời môi của cô, còn không quên mổ vài cái rồi mới buông tha
“Anh này, lại làm hỏng trang điểm của em”
“Em thật sự rất đẹp. Chết tiệt, thật muốn giấu em đi”
Nhiếp Thần biết hôm nay rất nhiều người lại có đàn ông. Bà xã anh đơn giản nhưng vẫn thu hút như vậy. Chết tiệt hận không thể cấm đàn ông tham gia buổi tiệc. Tốt nhất là không thấy Từ Noãn luôn đi.
Gia đình xuất hiện liền thu hút mọi ánh nhìn của người đến dự tiệc.
Đậu Đậu cùng Chíp Chíp không biết sợ người lạ là gì. Thấy đông vui liền vùng vẫy ra khỏi người ba mẹ chúng mà chạy khắp nơi vui vẻ í ơi với những bạn trẻ ở đó.
Mọi người vui vẻ hào hứng tham gia. Dự sinh nhật là một phần nhỏ. Gặp lại Nhiếp Thần mới là chuyện chính. Ai ai cũng bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy anh diện âu phục phẳng phiu đi đứng bình thường.
Đến giờ bốc đồ thôi nôi. Ai nấy cũng vây thành vòng tròn tò mò hai bé sẽ bốc trúng cái gì.
Mâm bốc thôi nôi được đặt rất nhiều thứ. Nào tiền, bút, giấy, ống nghe y tế, dao mổ, cọ vẽ,…
Hai bạn nhỏ được thả xuống trước mâm. Đậu Đậu tuy nhỏ nhưng đứng trước sức hút nhiều đồ chơi như vậy. Cậu liền chóng tay suy nghĩ, bộ dáng như người lớn này khiến mọi người không khỏi phì cười.
Còn Chíp Chíp đột nhiên không để ý mâm thôi nôi, nhóc con đi đến chân Lam Phong. Bóp bóp ống quần của anh, lại thò tay nhỏ vào trong ống móc ra thứ gì đó lạnh toát.
Ánh mắt mọi người chuyển từ Đậu Đậu sáng Chíp Chíp cuối cùng dừng lại trên người Lam Phong.
“Cậu nghĩ nhà tôi thiếu an toàn thế sao?” Nhiếp Thần nhìn Lam Phong ném một câu khinh bỉ liền ôm Chíp Chíp lên.
Cuối cùng sau một hồi trằn trọc suy nghĩ Đậu Đậu cầm lên con dao mổ đồ chơi mân mê. Còn Chíp Chíp thì móc được một khẩu súng ngắn mini trong người Lam Phong…
Cho đến tối cũng là lúc tiệc tàn. Do thấm mệt ban chiều quá trời quậy hai nhóc tì đã sớm nốc xong sữa rồi lăn quay ra ngủ chổng mông.
Nhiếp Thần đi đến đằng sau lưng Từ Noãn cắn nhẹ lên chiếc gáy mảnh mai ấy. Tay lớn len lỏi vào trong lớp váy, bóp nhẹ gò bông mềm mại.
“Đừng Thần. Em còn chưa tắm”
“Trùng hợp vậy anh cũng vậy. Chúng ta tắm cùng nhau đi”
Từ Noãn hiểu anh muốn gì. Từ sau khi tỉnh dậy, Nhiếp Thần và cô vẫn luôn ăn chay. Anh cũng còn phải tập vật lý trị liệu.
“Con ngủ chưa?”
“Ngủ chổng cả mông lên trời rồi. Bà xã chúng ta đi tắm thôi”
Không đợi Từ Noãn phản ứng Nhiếp Thần đã ôm cô vào phòng tắm.
…*…
Nhiệt độ phòng tắm trở nên nóng hơn. Từ Noãn được Nhiếp Thần bế ngồi lên bệ bồn nước hai chân thon dài quấn ngang hong anh.
Đôi tay to lớn của anh bá đạo đỡ lấy mông của Từ Noãn xoa xoa nắn nắn mãnh liệt.
Từ Noãn không thể cưỡng lại sức hút của anh. Phải thừa nhận Nhiếp Thần phục hồi rất tốt, chưa đầu hai tháng anh đã sớm có thể lại nâng tạ. Còn có nhấc bổng cả cô.
Vai áo đã bị kéo xuống dưới chân ngực, áo lót bị anh vén lên cao lộ ra đường cong ngực căn bóng.
Nhiếp Thần thậm chí còn xém xuất ra sớm khi thấy được hình ảnh này. Có vẻ sau khi sinh ngực của cô lại đầy đặn hơn, tròn hơn và bắt tay của anh hơn.
Cuối đầu ngậm lên đỉnh đôi gò cong vút ấy cảm nhận được một chút sự ngọt ngào chảy ra từ đó.
Từ Noãn nhịn không được sự quấy rầy bên dưới cô đưa tay chặn miệng mình phát ra những tiếng rên rĩ ái muội. Sau khi sinh con, cơ thể cô đã thay đổi rất nhiều, đã trở nên nhạy cảm hơn. Mỗi nơi anh đặt tay đến điều khiến cô trở nên mẫn cảm mà rùng mình.
“Bà xã em ngọt quá” Anh liếm môi cười tà
“Ông…ông xã đừng m…mút nữa. Em nhột” Nhiệt độ phòng tắm cùng những lần di du khắp người khiến hai má của cô trở nên ửng hồng, mồ hôi tuôn nhẹ ra cùng đôi chân co quắp quấn chặt lấy eo anh không rời. Càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
“Phụt…Sao em lại dễ thương như thế chứ? Thật là yêu em chết đi được”
“Em cũng yêu anh Nhiếp Thần. Trong mắt em anh chính là người đàn ông tuyệt vời nhất. Em yêu anh”
Từ Noãn chủ động quấn lấy môi Nhiếp Thần. Khoang miệng được khuấy động mãnh liệt. Hai người dính đến nhau không chút khoảng hở.
Nhiếp Thần gấp đến độ không kịp mở nút áo anh trực tiếp xé luôn chiếc áo sơ mi trên người mình. Cùng chiếc váy ban nãu Từ Noãn mặc.
Điều khiến anh nhăn mặt không ngờ tới. Đó chính là vết sẹo dài cả gan tay cùng những vết nức, nếp gấp da bụng của cô.
Từ Khi tỉnh dậy Từ Noãn vẫn luôn không cho anh đụng vào cơ thể. Cô luôn lấy lý do đợi anh bình phục hẳn. Nhìn bên ngoài bộ đồ ngủ vẫn là dáng vẻ mảnh mai của Từ Noãn nhưng trông có phần ốm hơn trước khi sinh.
Không nghĩ sau khi sinh con lại có thể tàn phá cơ thể người phụ nữ anh yêu như vậy.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào bụng của mình khiến cô bắt đầu ái ngại. Muốn lấy áo của mình che đi những vết rạn ấy.
Nhưng Nhiếp Thần lại giữ tay cô lại. Sờ lên vết mổ dài kia, rồi nhẹ nhàng hôn lên nó.
“Bà xã em vất vả rồi”
Nhiếp Thần lại điểm nhẹ lên trán cô một nụ hôn. Hốc mắt đã có chút rưng rưng đỏ.
“Không mệt không mệt. Anh vẫn là nhất. Giỏi việc nước, đảm việc nhà. Lại còn khoẻ ở trên giường”
“Rốt cuộc là thằng chó nào dạy hư em trong những ngày anh ngủ vậy hả?” Nhiếp Thần phì cười. Cô vợ mình ngày nào hiền lành như cừa bây giờ lại nói những điều có thể chọc người nổi hứng lên.
“Ha. Vậy anh có muốn biết em hư tới cỡ nào không?”
Lần mò tay xuống quần tây của Nhiếp Thần. Cô nhẹ nhàng bóp vài cái nơi túp lều đang dựng đứng. Lưỡi đánh một vòng cung quanh môi.
Hình ảnh nãy quá đỗi quyến rũ. Khiến máu trong người Nhiếp Thần sôi như được đun.
/90
|