Sau khi Hứa Ngự Tiên trở về phòng liền ngồi ngay ngắn trên ghế băng, vỗ về ngọc tiêu như có điều suy nghĩ, cửa phòng lúc này đột ngột bị đẩy ra.
Hai bả vai của nàng được một vòng tay ấm áp ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu Nương tử, học thổi tiêu đến đâu rồi?
Hứa Ngự Tiên ủ rũ cúi đầu nói Học thì học được một chút, nhưng lại đem tiểu miêu tiểu cẩu doạ chạy. . .
Ai mới học đều sẽ như vậy, nương tử không cần nóng lòng. Bạch Tố Ly cầm lấy ngọc tiêu trong tay nàng cười như không cười nói: Vi phu còn có một biện pháp để học thổi tiêu, nương tử chỉ cần một đêm là có thể học được.
Thật sao, đó là biện pháp gì? Hứa Ngự Tiên vừa lộ ra biểu tình mừng rỡ, lập tức bị Bạch Tố Ly ôm lấy, ném lên trên chiếc giường mềm mại.
A. . .Sao lại lên trên giường để học tiêu.
Bạch Tố Ly giống như cạo vẩy cá, thoát đi từng lớp quần áo trên người nàng Học ở trên giường sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nương tử nhìn vi phu làm mẫu.
Hứa Ngự Tiên ngã người xuống giường, hai chân nhanh chóng bị tách ra, nàng mơ hồ có thể cảm giác được một cây gậy lạnh lẽo đang tách hai bối thịt chui vào bên trong huyệt đạo, lạnh đến khiến hạ thể nàng hơi co quắt một trận, luống cuống hỏi.
Tướng công, chàng đang làm gì?
Dạy cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của nàng thổi tiêu a. Bạch Tố Ly thẳng tắp ngồi ở giữa hai chân nàng, xung quanh thân lộ ra hơi thở tinh thuần cấm dục, trong tay lại nắm một cây ngọc tiêu xanh biếc, thật sâu lún vào trong khe huyệt, miệng huyệt phấn hồng chật vật phun ra nuốt vào cây tiêu, mang theo chất lỏng màu trắng trong suốt.
A a. . .Tướng công. . .Thật lạnh. . .Rất khó chịu. Hạ thể của Hứa Ngự Tiên bị vật cứng đâm vào, khiến cho hoa huyệt có cảm giác khó chịu.
Có phải quá nhỏ hay không, muốn một cây gậy to hơn? Bạch Tố Ly chế nhạo cười khẽ.
Ừm. . .Không. . .Lấy ra. Hứa Ngự Tiên nghẹn ngào quay đầu sang hướng khác, động tác ra vào phía dưới hạ thể nhanh chóng dừng lại, một cây côn thịt to dài chống đỡ ở bên miệng của nàng, hơi thở tràn ngập mùi xạ hương mê người.
Miệng nhỏ phía dưới đã học xong, phía trên cũng phải học một ít.
Hứa Ngự Tiên kinh ngạc mở to hai mắt, hắn sẽ không muốn nàng dùng miệng thổi cái này đi. Quả nhiên là như vậy, côn thịt kề sát tới bờ môi, muốn cậy mở khớp hàm chui vào bên trong.
Tướng công không muốn. Hứa Ngự Tiên hơi hơi hé miệng, quy đầu đột nhiên cậy khớp hàm xông vào, cường ngạnh đi sâu tận xuống cổ họng.
Ngô ngô ngô. . . Trong miệng Hứa Ngự Tiên hàm chứa côn thịt nóng bỏng vừa thô vừa lớn, rất khó chịu.
Nương tử thả lỏng, đem cái miệng nhỏ nhắn mở rộng thêm một chút. Thanh âm của Bạch Tố Ly trở lên khàn khàn trầm thấp, ẩn dấu vô hạn mãnh liệt ham muốn.
Hứa Ngự Tiên chỉ có thể nghe lời há to miệng, côn thịt lại một lần nữa đi vào, lấp đầy trong khoang miệng đang bị thu hẹp dần, nhưng vẫn còn một nửa cây côn thịt còn đang ở bên ngoài.
Hứa Ngự Tiên nhất thời cảm thấy ngay cả thở dốc cũng có chút khó khăn, chỉ có thể hô hấp bằng mũi. Bạch Tố Ly chờ cho thân thể nàng buông lỏng, hô hấp ổn định mới nắm lấy đầu nàng bắt đầu trừu đưa, một tay kia nắm lấy phần cuối của ngọc tiêu, ở trong thân thể nàng hoạt động.
Hai cái miệng đều bị đùa bỡn, Hứa Ngự Tiên bị làm tới ngây ngốc, nàng thật khát nước khi nhìn thấy dịch thể theo ống tiêu đi ra, muốn cái lớn hơn nhét đầy hạ thể của mình.
Sau một hồi lâu, côn thịt ở trong khoang miệng của Hứa Ngự Tiên cũng phồng lớn, phun ra chất dịch màu trắng đục, Bạch Tố Ly liền ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến cho nàng phải nuốt xuống toàn bộ, sau đó rút ngọc tiêu dưới hạ thể ra, dùng côn thịt cứng rắn nhét đi vào.
Cái này có thư thái không? Bạch Tố Ly nằm ở trên người nàng, dịu dàng hôn xuống đôi môi phấn nộn.
Ừm. . . Hứa Ngự Tiên vô ý thức đáp lại.
Nương tử học không tốt, lần sau sẽ dạy lại cho nàng lần nữa. Bạch Tố Ly ôm chặt lấy eo của Hứa Ngự Tiên, nặng nề đụng phải hạ thể của nàng, hai cánh hoa bây giờ đã trở lên sưng đỏ.
Không muốn. . . Hai mắt Hứa Ngự Tiên mông lung đầy mệt mỏi, nhưng đối với Bạch Tố Ly đêm nay còn rất dài.
Hai bả vai của nàng được một vòng tay ấm áp ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu Nương tử, học thổi tiêu đến đâu rồi?
Hứa Ngự Tiên ủ rũ cúi đầu nói Học thì học được một chút, nhưng lại đem tiểu miêu tiểu cẩu doạ chạy. . .
Ai mới học đều sẽ như vậy, nương tử không cần nóng lòng. Bạch Tố Ly cầm lấy ngọc tiêu trong tay nàng cười như không cười nói: Vi phu còn có một biện pháp để học thổi tiêu, nương tử chỉ cần một đêm là có thể học được.
Thật sao, đó là biện pháp gì? Hứa Ngự Tiên vừa lộ ra biểu tình mừng rỡ, lập tức bị Bạch Tố Ly ôm lấy, ném lên trên chiếc giường mềm mại.
A. . .Sao lại lên trên giường để học tiêu.
Bạch Tố Ly giống như cạo vẩy cá, thoát đi từng lớp quần áo trên người nàng Học ở trên giường sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nương tử nhìn vi phu làm mẫu.
Hứa Ngự Tiên ngã người xuống giường, hai chân nhanh chóng bị tách ra, nàng mơ hồ có thể cảm giác được một cây gậy lạnh lẽo đang tách hai bối thịt chui vào bên trong huyệt đạo, lạnh đến khiến hạ thể nàng hơi co quắt một trận, luống cuống hỏi.
Tướng công, chàng đang làm gì?
Dạy cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của nàng thổi tiêu a. Bạch Tố Ly thẳng tắp ngồi ở giữa hai chân nàng, xung quanh thân lộ ra hơi thở tinh thuần cấm dục, trong tay lại nắm một cây ngọc tiêu xanh biếc, thật sâu lún vào trong khe huyệt, miệng huyệt phấn hồng chật vật phun ra nuốt vào cây tiêu, mang theo chất lỏng màu trắng trong suốt.
A a. . .Tướng công. . .Thật lạnh. . .Rất khó chịu. Hạ thể của Hứa Ngự Tiên bị vật cứng đâm vào, khiến cho hoa huyệt có cảm giác khó chịu.
Có phải quá nhỏ hay không, muốn một cây gậy to hơn? Bạch Tố Ly chế nhạo cười khẽ.
Ừm. . .Không. . .Lấy ra. Hứa Ngự Tiên nghẹn ngào quay đầu sang hướng khác, động tác ra vào phía dưới hạ thể nhanh chóng dừng lại, một cây côn thịt to dài chống đỡ ở bên miệng của nàng, hơi thở tràn ngập mùi xạ hương mê người.
Miệng nhỏ phía dưới đã học xong, phía trên cũng phải học một ít.
Hứa Ngự Tiên kinh ngạc mở to hai mắt, hắn sẽ không muốn nàng dùng miệng thổi cái này đi. Quả nhiên là như vậy, côn thịt kề sát tới bờ môi, muốn cậy mở khớp hàm chui vào bên trong.
Tướng công không muốn. Hứa Ngự Tiên hơi hơi hé miệng, quy đầu đột nhiên cậy khớp hàm xông vào, cường ngạnh đi sâu tận xuống cổ họng.
Ngô ngô ngô. . . Trong miệng Hứa Ngự Tiên hàm chứa côn thịt nóng bỏng vừa thô vừa lớn, rất khó chịu.
Nương tử thả lỏng, đem cái miệng nhỏ nhắn mở rộng thêm một chút. Thanh âm của Bạch Tố Ly trở lên khàn khàn trầm thấp, ẩn dấu vô hạn mãnh liệt ham muốn.
Hứa Ngự Tiên chỉ có thể nghe lời há to miệng, côn thịt lại một lần nữa đi vào, lấp đầy trong khoang miệng đang bị thu hẹp dần, nhưng vẫn còn một nửa cây côn thịt còn đang ở bên ngoài.
Hứa Ngự Tiên nhất thời cảm thấy ngay cả thở dốc cũng có chút khó khăn, chỉ có thể hô hấp bằng mũi. Bạch Tố Ly chờ cho thân thể nàng buông lỏng, hô hấp ổn định mới nắm lấy đầu nàng bắt đầu trừu đưa, một tay kia nắm lấy phần cuối của ngọc tiêu, ở trong thân thể nàng hoạt động.
Hai cái miệng đều bị đùa bỡn, Hứa Ngự Tiên bị làm tới ngây ngốc, nàng thật khát nước khi nhìn thấy dịch thể theo ống tiêu đi ra, muốn cái lớn hơn nhét đầy hạ thể của mình.
Sau một hồi lâu, côn thịt ở trong khoang miệng của Hứa Ngự Tiên cũng phồng lớn, phun ra chất dịch màu trắng đục, Bạch Tố Ly liền ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến cho nàng phải nuốt xuống toàn bộ, sau đó rút ngọc tiêu dưới hạ thể ra, dùng côn thịt cứng rắn nhét đi vào.
Cái này có thư thái không? Bạch Tố Ly nằm ở trên người nàng, dịu dàng hôn xuống đôi môi phấn nộn.
Ừm. . . Hứa Ngự Tiên vô ý thức đáp lại.
Nương tử học không tốt, lần sau sẽ dạy lại cho nàng lần nữa. Bạch Tố Ly ôm chặt lấy eo của Hứa Ngự Tiên, nặng nề đụng phải hạ thể của nàng, hai cánh hoa bây giờ đã trở lên sưng đỏ.
Không muốn. . . Hai mắt Hứa Ngự Tiên mông lung đầy mệt mỏi, nhưng đối với Bạch Tố Ly đêm nay còn rất dài.
/68
|