Tiên nhân... Xà nhân cực xinh đẹp giọng nói trong trẻo, giống như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, giống giọng nói của Tiểu Bạch xà như đúc.
Gương mặt ngạc nhiên của Ngự Tiên: Ngươi là Tiểu Bạch?
Hắn mới ý thức việc hắn tự mình biến hóa, khó có thể tin được, lật bàn tay như củ sen trắng: Sao ta lại biến thành như này?
Ngự Tiên vuốt cằm, suy nghĩ một chút: Chắc nguyên nhân là ngươi uống máu ta, trong lúc vô tình đã tăng tu vi của ngươi.
Tiểu Bạch xà uốn cái đuôi dài của hắn, buồn nản cúi thấp đầu: Người không ra người, xà không ra xà, cực kì kỳ quái, chẳng ra cái gì cả.
Sao lại thế, tốt xấu gì ta đã sống vạn năm, trong tam giới ngươi là người đẹp mắt nhất ta từng gặp. Ngự Tiên không nói khoa trương chút nào, tiến đến trước mặt Tiểu Bạch xà , nâng cằm tinh tế của hắn quan sát.
Tiểu Bạch xà bị hành động của nàng làm kinh ngạc, ngốc lăng trừng hai mắt trong suốt. Hô hấp của Ngự Tiên ở trên mặt, chọc cho hắn hai gò má đều ủng hồng, luống cuống lui về phía sau .
Ngự Tiên cho là hắn bị dọa sợ, ngượng ngùng cười cười: Trước đây ta còn không biết máu thần tiên có thể tăng tu vi cho yêu tinh. Ngươi chỉ thay đổi nửa trên, chắc là do uống quá ít, nếu không.. thử cắn lại một cái xem?
Dứt lời, Ngự Tiên dứt khoát vén tay áo lên, đem cổ tay trắng ngần đưa đến bên miệng hắn.
Ta không cần máu của ngươi. Tiểu Bạch xà cầm tay Ngự Tiên, đau lòng xoa xoa ngón tay của nàng, theo thói quen dùng đầu lưỡi liếm liếm Tay còn đau không?
Đầu lưỡi đỏ thắm ở khe hở khẽ liếm, ướt nhẹp, hơi tê tê, như mấy con trùng nhỏ chui trong da nàng, quá kích thích, Ngự Tiên rút ngón tay về, nàng ho nhẹ một tiếng: Trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, tìm khắp nơi xem có lối ra hay không.
Tiểu Bạch xà lảo đảo đứng dậy, chưa thích ứng với thân thể này, đuôi rắn kéo trên mặt đất lay động.
Ngự Tiên thấy thế, cầm tay hắn nói: Ta đỡ ngươi đi được rồi, cẩn thận đừng ngã sấp xuống.
Tiểu Bạch xà cười gật đầu, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Ngự Tiên , đáy lòng lại ước có hai cánh tay thì thật tốt, có thể đụng vào nàng có thể dắt nàng, thậm chí có thể ôm nàng...
Tiểu Bạch, nếu như chúng ta vĩnh viễn không ra được thì sao? Hai người đã đi hết một đoạn lộ trình, đột nhiên Ngự Tiên nói ra một câu. Dù sao bọn họ bị vây trong mê cung của Càn Khôn bí cảnh, tỷ lệ có thể đi ra thật xa vời. Nàng sợ dọa Tiểu Bạch xà, cho nên không có nói rõ tình cảnh của bọn họ.
Thế nào cũng tốt... Tiểu Bạch xà không chút nghĩ ngợi nói ra.
Thế nào cũng tốt, chỉ cần đi cùng với nàng, câu phía sau kia hắn nói không nên lời.
Ngự Tiên đi đến, nheo mắt lại nhìn hắn: Cái gì gọi là thế nào cũng tốt, Tiểu Bạch sau khi ngươi biến thành người, đầu óc cũng hồ đồ, nơi này là nơi ngươi có thể đợi à?
Tiểu Bạch xà ngửa đầu nhìn khắp bốn phía, hít một hơi thật sâu: Nơi này có áp lực, ta đoán là nơi phong bế,rất khó ra ngoài đi?
Ngự Tiên tán dương cười nói: Không sai, ngươi còn không có hồ đồ hoàn toàn.
Hai người đi ngang qua một chỗ bụi gai mọc lan tràn như rừng rậm, một tiếng sầu triền miên từ trong cây cối truyền đến.
A a a... Dâm lang... Nhẹ một chút... Ừ a... Hừ...
Đầu tiên, Ngự Tiên cảm thấy bí cảnh lại có những người khác, lẽ nào giống bọn họ đều bị Ma tôn Tiêu Sơn nhốt ở chỗ này. Nhưng mà nữ nhân này như mèo hoang bị chà đạp, bị làm cho thê thảm như vậy, có khi nào đang bị ức hiếp.
Ngự Tiên tách bụi cây ra, thấy một đôi nam nữ chống đỡ ở trên cây khô, hai thân thể trắng bóng đan vào nhau ở một chỗ. Hai chân thẳng tắp của nữ nhân quấn quanh bên hông nam nhân. Một cây dương cụ thô to, dường như hung hăng đi vào trong chọc, huyệt khẩu nữ tử bị nhồi vào tạo ra nước mật.
Ở Tiên giới coi trọng thanh tâm quả dục, Ngự Tiên không thể nào biết chuyện nam nữ, đây là lần đầu nàng thấy cảnh sống, nhu nhu nói: Đôi trai gái này đang làm cái gì, nhìn nét mặt của nàng, như vừa thống khổ vừa giống như khoái hoạt, rốt cuộc muốn ta cứu nàng hay không?
Một cánh tay che khuất mi mắt Ngự Tiên, triệt để chặn trước ánh mắt nàng: Không nên nhìn...
Tiểu Bạch xà ở trong núi sâu quanh năm, cũng chẳng biết bọn họ làm ra chuyện gì, nhưng trực giác đây là việc xấu, không muốn Ngự Tiên thấy những thứ này.
Trước mắt Ngự Tiên chợt tối sầm lại, nhìn không thấy chuyện làm nàng tò mò, không khỏi dâng lên một cơn lửa giận. Ngươi không để cho ta xem ngươi cũng không thể nhìn, lật tay che khuất hai mắt Tiểu Bạch xà. Hai người lại cùng di chuyển, thân thể khó tránh khỏi dính chặt vào nhau.
Tiểu Bạch xà trên thân không một mảnh vải, băng lãnh da thịt trong suốt như ngọc, bóng loáng phải khiến cho Ngự Tiên phải dùng một tay còn lại xoa, trong lòng chậc chậc ngợi khen, làn da so với nàng tốt hơn.
Tiểu Bạch xà cứng ngắc vẫn phải không nhúc nhích, mặc cho tay nàng ở lồng ngực chạy, lại trượt tới phía dưới. Cơ bắp dưới bụng vừa đúng,nhiều một chút lại mập, ít một chút lại gầy. Sau đó lại đi xuống đụng phải đuôi rắn, vảy ngắn bạch ngọc san sát nối tiếp nhau.
Lúc này Ngự Tiên bị ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đuôi Tiểu Bạch xà, như có cây gậy thô to cứng rắn chống đỡ ở mông , đâm nàng rất khó chịu.
Ngự Tiên đẩy tat Tiểu Bạch xà ra, cúi đầu nhìn đó là cái vật gì, một tiếng cười dữ tợn cắt đứt cử động của.
Xem chúng ta khoái hoạt, hai ngươi cũng không nhịn được, trốn ở một bên ăn vụng sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ một mảnh Diệp Tử trân châu vỏ sò
Vương Phỉ Nhi thâm tình một nụ hôn đang ở đưa vào ba trai ngọc xác muốn ăn bánh bao Hoa Chi hoàn xuyến Carol cái ly bánh ga-tô
Gương mặt ngạc nhiên của Ngự Tiên: Ngươi là Tiểu Bạch?
Hắn mới ý thức việc hắn tự mình biến hóa, khó có thể tin được, lật bàn tay như củ sen trắng: Sao ta lại biến thành như này?
Ngự Tiên vuốt cằm, suy nghĩ một chút: Chắc nguyên nhân là ngươi uống máu ta, trong lúc vô tình đã tăng tu vi của ngươi.
Tiểu Bạch xà uốn cái đuôi dài của hắn, buồn nản cúi thấp đầu: Người không ra người, xà không ra xà, cực kì kỳ quái, chẳng ra cái gì cả.
Sao lại thế, tốt xấu gì ta đã sống vạn năm, trong tam giới ngươi là người đẹp mắt nhất ta từng gặp. Ngự Tiên không nói khoa trương chút nào, tiến đến trước mặt Tiểu Bạch xà , nâng cằm tinh tế của hắn quan sát.
Tiểu Bạch xà bị hành động của nàng làm kinh ngạc, ngốc lăng trừng hai mắt trong suốt. Hô hấp của Ngự Tiên ở trên mặt, chọc cho hắn hai gò má đều ủng hồng, luống cuống lui về phía sau .
Ngự Tiên cho là hắn bị dọa sợ, ngượng ngùng cười cười: Trước đây ta còn không biết máu thần tiên có thể tăng tu vi cho yêu tinh. Ngươi chỉ thay đổi nửa trên, chắc là do uống quá ít, nếu không.. thử cắn lại một cái xem?
Dứt lời, Ngự Tiên dứt khoát vén tay áo lên, đem cổ tay trắng ngần đưa đến bên miệng hắn.
Ta không cần máu của ngươi. Tiểu Bạch xà cầm tay Ngự Tiên, đau lòng xoa xoa ngón tay của nàng, theo thói quen dùng đầu lưỡi liếm liếm Tay còn đau không?
Đầu lưỡi đỏ thắm ở khe hở khẽ liếm, ướt nhẹp, hơi tê tê, như mấy con trùng nhỏ chui trong da nàng, quá kích thích, Ngự Tiên rút ngón tay về, nàng ho nhẹ một tiếng: Trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, tìm khắp nơi xem có lối ra hay không.
Tiểu Bạch xà lảo đảo đứng dậy, chưa thích ứng với thân thể này, đuôi rắn kéo trên mặt đất lay động.
Ngự Tiên thấy thế, cầm tay hắn nói: Ta đỡ ngươi đi được rồi, cẩn thận đừng ngã sấp xuống.
Tiểu Bạch xà cười gật đầu, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Ngự Tiên , đáy lòng lại ước có hai cánh tay thì thật tốt, có thể đụng vào nàng có thể dắt nàng, thậm chí có thể ôm nàng...
Tiểu Bạch, nếu như chúng ta vĩnh viễn không ra được thì sao? Hai người đã đi hết một đoạn lộ trình, đột nhiên Ngự Tiên nói ra một câu. Dù sao bọn họ bị vây trong mê cung của Càn Khôn bí cảnh, tỷ lệ có thể đi ra thật xa vời. Nàng sợ dọa Tiểu Bạch xà, cho nên không có nói rõ tình cảnh của bọn họ.
Thế nào cũng tốt... Tiểu Bạch xà không chút nghĩ ngợi nói ra.
Thế nào cũng tốt, chỉ cần đi cùng với nàng, câu phía sau kia hắn nói không nên lời.
Ngự Tiên đi đến, nheo mắt lại nhìn hắn: Cái gì gọi là thế nào cũng tốt, Tiểu Bạch sau khi ngươi biến thành người, đầu óc cũng hồ đồ, nơi này là nơi ngươi có thể đợi à?
Tiểu Bạch xà ngửa đầu nhìn khắp bốn phía, hít một hơi thật sâu: Nơi này có áp lực, ta đoán là nơi phong bế,rất khó ra ngoài đi?
Ngự Tiên tán dương cười nói: Không sai, ngươi còn không có hồ đồ hoàn toàn.
Hai người đi ngang qua một chỗ bụi gai mọc lan tràn như rừng rậm, một tiếng sầu triền miên từ trong cây cối truyền đến.
A a a... Dâm lang... Nhẹ một chút... Ừ a... Hừ...
Đầu tiên, Ngự Tiên cảm thấy bí cảnh lại có những người khác, lẽ nào giống bọn họ đều bị Ma tôn Tiêu Sơn nhốt ở chỗ này. Nhưng mà nữ nhân này như mèo hoang bị chà đạp, bị làm cho thê thảm như vậy, có khi nào đang bị ức hiếp.
Ngự Tiên tách bụi cây ra, thấy một đôi nam nữ chống đỡ ở trên cây khô, hai thân thể trắng bóng đan vào nhau ở một chỗ. Hai chân thẳng tắp của nữ nhân quấn quanh bên hông nam nhân. Một cây dương cụ thô to, dường như hung hăng đi vào trong chọc, huyệt khẩu nữ tử bị nhồi vào tạo ra nước mật.
Ở Tiên giới coi trọng thanh tâm quả dục, Ngự Tiên không thể nào biết chuyện nam nữ, đây là lần đầu nàng thấy cảnh sống, nhu nhu nói: Đôi trai gái này đang làm cái gì, nhìn nét mặt của nàng, như vừa thống khổ vừa giống như khoái hoạt, rốt cuộc muốn ta cứu nàng hay không?
Một cánh tay che khuất mi mắt Ngự Tiên, triệt để chặn trước ánh mắt nàng: Không nên nhìn...
Tiểu Bạch xà ở trong núi sâu quanh năm, cũng chẳng biết bọn họ làm ra chuyện gì, nhưng trực giác đây là việc xấu, không muốn Ngự Tiên thấy những thứ này.
Trước mắt Ngự Tiên chợt tối sầm lại, nhìn không thấy chuyện làm nàng tò mò, không khỏi dâng lên một cơn lửa giận. Ngươi không để cho ta xem ngươi cũng không thể nhìn, lật tay che khuất hai mắt Tiểu Bạch xà. Hai người lại cùng di chuyển, thân thể khó tránh khỏi dính chặt vào nhau.
Tiểu Bạch xà trên thân không một mảnh vải, băng lãnh da thịt trong suốt như ngọc, bóng loáng phải khiến cho Ngự Tiên phải dùng một tay còn lại xoa, trong lòng chậc chậc ngợi khen, làn da so với nàng tốt hơn.
Tiểu Bạch xà cứng ngắc vẫn phải không nhúc nhích, mặc cho tay nàng ở lồng ngực chạy, lại trượt tới phía dưới. Cơ bắp dưới bụng vừa đúng,nhiều một chút lại mập, ít một chút lại gầy. Sau đó lại đi xuống đụng phải đuôi rắn, vảy ngắn bạch ngọc san sát nối tiếp nhau.
Lúc này Ngự Tiên bị ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đuôi Tiểu Bạch xà, như có cây gậy thô to cứng rắn chống đỡ ở mông , đâm nàng rất khó chịu.
Ngự Tiên đẩy tat Tiểu Bạch xà ra, cúi đầu nhìn đó là cái vật gì, một tiếng cười dữ tợn cắt đứt cử động của.
Xem chúng ta khoái hoạt, hai ngươi cũng không nhịn được, trốn ở một bên ăn vụng sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ một mảnh Diệp Tử trân châu vỏ sò
Vương Phỉ Nhi thâm tình một nụ hôn đang ở đưa vào ba trai ngọc xác muốn ăn bánh bao Hoa Chi hoàn xuyến Carol cái ly bánh ga-tô
/68
|