Hai chân non mịn của Ngự Tiên bủn rủn đứng thẳng, dọc theo bắp đùi dịch trắng ồ ồ chảy ra, trên thảm cỏ xanh dính một chút bọt dịch. Nơi tư mật một mảnh bọt mép, hoa huyệt sưng huyết hồng một mảnh, miệng huyệt bị làm không khép lại được.
Ngự Tiên nhìn tiểu Bạch Xà quỳ rạp trên mặt đất, một cơn lửa giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, khóc không ra nước mắt dùng phép thuật lau hạ thể sạch sẽ, vẫn cảm thấy trên người mùi tinh dịch.
Ngự Tiên tức giận nói: “Đừng tưởng rằng cố ý biến thành nhỏ, có thể trốn tội.”
Tiểu Bạch xà quấn quanh lên đuôi dài, đạp lạp đầu nhỏ: “Cũng không phải cố ý, ta cũng chẳng biết tại sao biến trở về nguyên thân...”
Ngự Tiên nhất thời nghẹn họng không nói được gì, nàng có thể lý giải vì tinh lực hao hết mới bị lộ nguyên hình?
Tiểu Bạch xà lắc lư đuôi, cật lực leo đến bên chân nàng, khàn khàn nói rằng: “Ngự Tiên, xin lỗi, nhưng ta không hối hận, ta sẽ phụ trách với ngươi...”
Tiểu Bạch xà không hiểu phụ trách ở thế gian, thầm nghĩ vì nàng mà bồi thường, dù cho Ngự Tiên muốn mạng của mình, hắn cũng cam tâm tình nguyện hết thảy.
Lấy thân thể nhỏ bé, nói trách nhiệm to lonw, Ngự Tiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng muộn phiền hít và một hơi: “Việc này để tắm rửa xong rồi bàn lại.”
Cách đó trăm bước, trùng hợp có một chỗ ao nước có cây hoa đào, Ngự Tiên kéo đuôi dài Tiểu Bạch xà, cuộn đuôi hắn ở trên nhánh cây một vòng, buộc chặt thành một vòng kết.
Ngự Tiên đi mấy bước, nhớ tới cái gì quay đầu lại nói: “Cột có đau hay không?”
“Không đau...” Tiểu Bạch xà cong chân mày lên, như đang cười sung sướng.
“Vậy rất tốt, ngươi ở nơi này đợi, không cho phép đi qua nhìn lén.”
“...”
Ngự Tiên cầm quần áo đầy đất lên, đi tới bên đầm nước, nhìn chằm chằm chỗ quần áo như vải rách tựa hồ nhớ lại cái gì, cắn môi dưới, ảo não không thể tả.
Ngự Tiên mơ hồ nhớ kỹ trúng độc thì một chút kinh nghiệm, là nàng không kiềm chế được dâm độc, cưỡng bức Tiểu Bạch xà trước. Tuy rằng sau ba ngày giải độc, hai cái dương vật xà thay phiên xỏ xuyên qua nàng.
Tâm trí hiện lên một bộ hình ảnh diễm tình, Ngự Tiên nhanh chóng nhảy vào đầm nước lạnh giá, làm lạnh bớt nóng rực trên má.
Ngự Tiên ở bên trong nước xoa nắn bầu ngực, phát hiện nụ hoa bị cắn xước da một chút, da thịt nõn nà lại loang lổ điểm đỏ, rửa sạch hoa đế vẫn còn mười phần mẫn cảm, khe khẽ chạm vào liền ngứa tê tê.
Chuyện Tiểu Bạch xà làm rất ghê tởm, mặc kệ là đúng hay sai, đều phải cẩn thận giáo huấn hắn một trận.
Ở đáy lòng Ngự Tiên nghĩ nên nghiêm phạt như thế nào thì người khởi xướng kia im lặng không tiếng động trượt vào đầm nước, giống như ngọn cỏ lau màu trắng nổi trên mặt nước, bơi về hướng Ngự Tiên.
Ngự Tiên chéo tay chà lau cái cổ, hình như có một vật trắng mịn, leo lên sống lưng nàng. Nàng chợt rùng mình một cái, nắm sợi dây kia xem như vật dư thừa, kéo tới trước mắt vừa nhìn, đối diện một đôi mắt nhỏ xanh đen.
Cái Ngự Tiên bắt được là phần đuôi, Tiểu Bạch xà rũ đầu xuống, lúc đầu rắn vô tình đụng lên bầu ngực của nàng, lưỡi rắn vừa vặn liếm đến nụ hoa bên phải.
“Ngươi tên hỗn đản này!!!” Ngự Tiên một tay lôi Tiểu Bạch xà, đem vứt hắn ra xa.
Tiểu Bạch xà “Chạm” một tiếng rơi xuống đầm nước, giãy dụa tạo nên từng đợt sóng rung động. sau một lúc lâu vòng xoáy nhỏ biến mất, Tiểu Bạch xà còn không có nổi lên mặt nước, gương mặt Ngự Tiên thoáng chốc trách bệch, bơi tới đáy nước nơi hắn rơi xuống, tìm kiếm bóng dáng màu trắng.
Thiếu chút nữa Ngự Tiên hoảng loạn rơi nước mắt, gấp rút gào thét: “Tiểu Bạch ngươi ở đâu, tuyệt đối đừng làm ta sợ, mau chạy ra đây cho ta, ta tha thứ cho ngươi...”
Lúc này đột nhiên có một đôi tay mò lên eo nhỏ, nâng mông của nàng nổi lên mặt nước. Trước mắt Ngự Tiên xuất hiện da thịt bóng loáng trắng noãn, lồng ngực dày rộng chắn ánh nắng buổi sớm từ phía đông chiếu đến, khuôn mặt tinh xảo nhủ bản vẽ phác thảo tinh tế, ánh sáng trời đất như đang lưu chuyển trong ánh mắt.
Như một nhân vật thần tiên trong thần thoại, khẽ vuốt cằm nàng, cười tủm tỉm nói rằng: “Ta có nghe lầm hay không, ngươi tha thứ cho ta...”
Ngự Tiên nhìn tiểu Bạch Xà quỳ rạp trên mặt đất, một cơn lửa giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, khóc không ra nước mắt dùng phép thuật lau hạ thể sạch sẽ, vẫn cảm thấy trên người mùi tinh dịch.
Ngự Tiên tức giận nói: “Đừng tưởng rằng cố ý biến thành nhỏ, có thể trốn tội.”
Tiểu Bạch xà quấn quanh lên đuôi dài, đạp lạp đầu nhỏ: “Cũng không phải cố ý, ta cũng chẳng biết tại sao biến trở về nguyên thân...”
Ngự Tiên nhất thời nghẹn họng không nói được gì, nàng có thể lý giải vì tinh lực hao hết mới bị lộ nguyên hình?
Tiểu Bạch xà lắc lư đuôi, cật lực leo đến bên chân nàng, khàn khàn nói rằng: “Ngự Tiên, xin lỗi, nhưng ta không hối hận, ta sẽ phụ trách với ngươi...”
Tiểu Bạch xà không hiểu phụ trách ở thế gian, thầm nghĩ vì nàng mà bồi thường, dù cho Ngự Tiên muốn mạng của mình, hắn cũng cam tâm tình nguyện hết thảy.
Lấy thân thể nhỏ bé, nói trách nhiệm to lonw, Ngự Tiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng muộn phiền hít và một hơi: “Việc này để tắm rửa xong rồi bàn lại.”
Cách đó trăm bước, trùng hợp có một chỗ ao nước có cây hoa đào, Ngự Tiên kéo đuôi dài Tiểu Bạch xà, cuộn đuôi hắn ở trên nhánh cây một vòng, buộc chặt thành một vòng kết.
Ngự Tiên đi mấy bước, nhớ tới cái gì quay đầu lại nói: “Cột có đau hay không?”
“Không đau...” Tiểu Bạch xà cong chân mày lên, như đang cười sung sướng.
“Vậy rất tốt, ngươi ở nơi này đợi, không cho phép đi qua nhìn lén.”
“...”
Ngự Tiên cầm quần áo đầy đất lên, đi tới bên đầm nước, nhìn chằm chằm chỗ quần áo như vải rách tựa hồ nhớ lại cái gì, cắn môi dưới, ảo não không thể tả.
Ngự Tiên mơ hồ nhớ kỹ trúng độc thì một chút kinh nghiệm, là nàng không kiềm chế được dâm độc, cưỡng bức Tiểu Bạch xà trước. Tuy rằng sau ba ngày giải độc, hai cái dương vật xà thay phiên xỏ xuyên qua nàng.
Tâm trí hiện lên một bộ hình ảnh diễm tình, Ngự Tiên nhanh chóng nhảy vào đầm nước lạnh giá, làm lạnh bớt nóng rực trên má.
Ngự Tiên ở bên trong nước xoa nắn bầu ngực, phát hiện nụ hoa bị cắn xước da một chút, da thịt nõn nà lại loang lổ điểm đỏ, rửa sạch hoa đế vẫn còn mười phần mẫn cảm, khe khẽ chạm vào liền ngứa tê tê.
Chuyện Tiểu Bạch xà làm rất ghê tởm, mặc kệ là đúng hay sai, đều phải cẩn thận giáo huấn hắn một trận.
Ở đáy lòng Ngự Tiên nghĩ nên nghiêm phạt như thế nào thì người khởi xướng kia im lặng không tiếng động trượt vào đầm nước, giống như ngọn cỏ lau màu trắng nổi trên mặt nước, bơi về hướng Ngự Tiên.
Ngự Tiên chéo tay chà lau cái cổ, hình như có một vật trắng mịn, leo lên sống lưng nàng. Nàng chợt rùng mình một cái, nắm sợi dây kia xem như vật dư thừa, kéo tới trước mắt vừa nhìn, đối diện một đôi mắt nhỏ xanh đen.
Cái Ngự Tiên bắt được là phần đuôi, Tiểu Bạch xà rũ đầu xuống, lúc đầu rắn vô tình đụng lên bầu ngực của nàng, lưỡi rắn vừa vặn liếm đến nụ hoa bên phải.
“Ngươi tên hỗn đản này!!!” Ngự Tiên một tay lôi Tiểu Bạch xà, đem vứt hắn ra xa.
Tiểu Bạch xà “Chạm” một tiếng rơi xuống đầm nước, giãy dụa tạo nên từng đợt sóng rung động. sau một lúc lâu vòng xoáy nhỏ biến mất, Tiểu Bạch xà còn không có nổi lên mặt nước, gương mặt Ngự Tiên thoáng chốc trách bệch, bơi tới đáy nước nơi hắn rơi xuống, tìm kiếm bóng dáng màu trắng.
Thiếu chút nữa Ngự Tiên hoảng loạn rơi nước mắt, gấp rút gào thét: “Tiểu Bạch ngươi ở đâu, tuyệt đối đừng làm ta sợ, mau chạy ra đây cho ta, ta tha thứ cho ngươi...”
Lúc này đột nhiên có một đôi tay mò lên eo nhỏ, nâng mông của nàng nổi lên mặt nước. Trước mắt Ngự Tiên xuất hiện da thịt bóng loáng trắng noãn, lồng ngực dày rộng chắn ánh nắng buổi sớm từ phía đông chiếu đến, khuôn mặt tinh xảo nhủ bản vẽ phác thảo tinh tế, ánh sáng trời đất như đang lưu chuyển trong ánh mắt.
Như một nhân vật thần tiên trong thần thoại, khẽ vuốt cằm nàng, cười tủm tỉm nói rằng: “Ta có nghe lầm hay không, ngươi tha thứ cho ta...”
/68
|