Trông chờ như vậy, háo hức như vậy, đến cuối cùng… haizz… yến tiệc hoàng gia thật làm nó quá thất vọng mà. Bình thường như bao buổi tiệc đặc-biệt-long-trọng trong phim Trung Quốc… Nó còn tưởng Việt Nam cổ đại sẽ có gì mới lạ chứ, làm nó suýt chút nữa ngưỡng mộ hoàng đế - bánh bao. Chậc, chậc, chỉ có hoàng cung là hoành tráng, còn cái yến tiệc này… chỉ có thể đánh giá bằng ba từ: lòe loẹt, xa hoa, thiếu sáng tạo!
Trong lúc nó đang âm thầm chê bai thậm tệ buổi yến tiệc thì hắn – Gia Kỳ lúc này đã chễm chệ trên ngai vàng sáng chói, Trương Lĩnh cũng đã yên vị tại một bàn gần hắn, ủa mà sao nó vẫn còn đứng ngơ ngơ thế này? Khoan, khoan… là nó đang đứng giữa đại điện dưới con mắt chòng chọc “soi mói” (Chị ấy nghĩ thế thôi ^^) của hàng chục người…
Đùa! Nó còn tưởng cái đại yến này thiếu sáng tạo thật chứ, bây giờ thì nó thật sự được mở mang tầm mắt rồi. Sau ba tiếng vỗ tay lanh lảnh của Gia Kỳ, một toán binh lính từ đâu đi vào, trên vai... là một đài sen diễm lệ, những cánh hoa phớt hồng chúm chím xinh xinh, chính giữa là một khoảng trống đủ lớn để… Ách… Nó chợt dự cảm một chuyện cực kỳ khủng khiếp sắp diễn ra. Chắc không phải chứ?
Hả? Sao cái đài sen đó lại đặt bên cạnh nó? Đừng nói là…
-Mai Châu tiểu thư, đây là ta chuẩn bị cho tiên nữ nàng, nàng hài lòng chứ? – Tiếng Gia Kỳ.
Xung quanh bá quan văn võ vẫn đang đắm đuối nhìn nó, đối với cái đài sen kia lại càng trầm trồ, vật cao quý như vậy, quả rất hợp với tiên nữ.
“Aaaaa…” Nó khóc không ra nước mắt, nó không phải là chưa từng đứng trước đám đông, nhưng cái kiểu làm trung tâm chú ý một cách phô trương thế này, nó làm sao chịu nổi? Đừng nói nó là người bình thường của thế kỉ 21, cho dù theo lời mấy người cổ đại này, nó là tiên nữ đi nữa, nhưng mà… cũng đâu phải Phật bà Quan Âm, bảo nó ngồi trên đài sen, có phải là quá khoa trương hay không? Ách… Nó lại càng run rẩy, đừng nói là… bắt nó ngồi lên đó để… thờ chứ, hay là tế sống? Không… không… nó hối hận lắm rồi, rút lại lời nhận xét tiêu cực ban nãy với cái yến tiệc này, nơi này đúng là quái dị! Hix… mau mau cho nó trở về đi, ai làm ơn cứu nó với…
Nhìn nó khuôn mặt đang liên tục biến sắc, càng ngày càng xanh lè tái mét, Gia Kỳ cất tiếng phân phó:
-Người đâu, hầu hạ tiên nữ an tọa!
Lời hắn nói nghe như sét đánh bên tai, nó run rẩy nhìn hắn vừa van nài vừa đe dọa. Nhưng vô ích… đừng nói đến ánh mắt chém đinh chặt sắt của hắn, trước áp lực của quần thần bên dưới, nó chính là: không còn đường lui!
Miễn cưỡng bước vô đài sen, nó đứng thẳng người ai oán nhìn kẻ đã đẩy nó tới tình thế này… Nếu như là ở thế giới của nó, đứng trên toà sen lại còn mặc cổ trang diễm lệ thế này chắc hẳn rất kute, nó nhất định phải chụp vài pose hình tự sướng. Đáng tiếc… ở đây không có máy ảnh, hơn nữa giờ nó như pho tượng cho người ta thờ, cơ bản không vui nổi.
Ánh nhìn của mọi người chợt thay đổi, nó đứng giữa tòa sen, uy nghi lẫm liệt lại thuần khiết thanh tân, từ ngưỡng mộ, lập tức tất cả đều trở nên cung kính cúi người:
-Chúng thần bái kiến Bạch y tiên nữ!
Ách… Đó, đó, nó biết mà, đâu có gì tốt đẹp đâu chứ… Vẫn là vị trí trung tâm, nó khổ sở nặn ra một nụ cười nhăn nhúm:
-Chào… chào… mọi người!
-Được rồi! Các khanh mau bình thân, đại yến bắt đầu! – Gia Kỳ khoát tay ra lệnh, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
Hix… Không phải chứ? Nó đã phải đứng đây làm cảnh mà lại còn… lại còn không được ăn ư? Nhìn bàn tiệc hai bên đầy ắp cao lương mĩ vị, ai ai cũng đang nho nhã thưởng thức; nhất là trước mặt tên hoàng đế kia, sơn hào hải vị cao sang không thiếu món gì. Quá đáng! Nó tức tối trừng trừng nhìn kẻ chủ nhà không biết là đang đãi khách cái kiểu gì. Bắt nó bụng mốc đứng đây nhìn hắn ăn uống no say? Kinh dị hơn là… trước mặt nó… có một bát nhang… nghi ngút khói… Quái đản! Thật là quái đản mà! Nó lạc vô cái thời nào vậy trời? Mắt nhìn thấy đồ ăn mà chỉ có thể chảy nước miếng, mũi còn bị đống nhang đó xộc vô muốn ngạt thở. Hắn ta định tra tấn nó chắc? Hừ, hừ, nó hận thù nhìn hắn chằm chằm…
Nhưng mà, dưới mắt nhiều người, mắt nó long lanh lóe sáng, hai má đỏ ửng như hai trái đào tiên, phiến môi dưới vốn đã hồng hồng bị răng nó cắn chặt lại càng thêm đỏ mọng. Thật là…muôn phần kiều diễm…
Nó giận dữ còn chưa được bao lâu đã thấy một toán ca vũ từ ngoài đi vào, hắn phất tay ra hiệu bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên…
Ò…í…e…
Nó suýt té xỉu, đây… đây…
Rồi tiếng hát cũng cất cao…
“Rầm!” – Nó chính thức suy sụp khi nghe được mấy câu ngân: “ì… í… i…”…
Đó chẳng phải chính là… chèo cổ hay sao?
Đùa! Tra tấn thị giác, khứu giác nó chưa đủ bây giờ định hành hạ luôn cả thính giác của nó? Tên hoàng đế kia đúng là đồ ác ma, âm mưu giết chết gu âm nhạc đầy thẩm mĩ của một “đại nhân loại tân tiến” như nó(Cái này bé Châu đang tức quá nên nổ tí đó mà). Chèo cổ? Ngàn lần vạn lần nó cũng không muốn nghe…
Tiếng nhạc cụ cứ réo rắt bên tai, những câu hát càng ngày càng dai dẳng, văng vẳng bên tai nó chỉ có những tiếng: “i… í… i…” không ngừng làm nó bủn rủn cả tay chân, thiếu chút nữa ngã quỵ…
Khác hẳn với nó, xung quanh, triều thần, cả hoàng đế - bánh bao kia đều rất thư thái, tay chân nhịp nhịp theo điệu hát như đang thưởng thức mĩ vị.
Nó hiểu đây là loại hình nghệ thuật dân gian, đại diện cho văn hóa dân tộc. Vả lại, ở thời này, chèo chính là loại ca vũ thịnh hành, được ưa thích nhất. Nó yêu nước, nó tôn trọng văn hóa dân tộc, tuyệt đối không dám kì thị nét đẹp của dân ca dân vũ cổ. Nhưng mà… làm ơn đi, mọi người có thể hát nhưng nó cũng có thể không nghe phải không? Nó chỉ là một teen girl bình thường, thích những thứ hiện đại, trẻ trung, năng động. Còn cái này… có thể 50 năm nữa nó sẽ cố gắng nghe, nhưng không phải là bây giờ, làm ơn…
Tha cho nó đi mà! Pleaseeeeeeeee…
Mặt nó biểu tình nhăn nhó đau khổ cùng cực, đã không được ăn, đã phải hít nhang khói đến ngạt thở, lại còn bị tra tấn lỗ tai, “Hoàng đế kia, tình bạn giữa chúng ta chấm dứt tại đây!” – Nó hào hùng tuyên thệ.
…
Rốt cục là cái yến tiệc này muốn kéo dài đến bao giờ đây? Những kẻ này đúng là không có nhân tính! Muốn hại chết nó sao? Hừ, nó lại không phải loại người cam chịu bị áp đặt, cos tượng như vậy là quá đủ rồi!
-Dừng! – Nó hét lên làm không gian đang huyên náo chợt im bặt, vũ ca đang hát liền nín lặng, nhạc công dừng đàn, bá quan văn võ đang say sưa thưởng nhạc cũng cứng đờ, chỉ có Gia Kỳ điềm nhiên nhìn nó:
-Tiên nữ, nàng không hài lòng? – Ánh mắt thâm sâu khó lường chiếu thẳng vào nó.
Nó bất giác ho khan một tiếng, trong thâm tâm cảnh báo: Không tốt! Không tốt!
Nhưng không kịp nữa rồi… Kệ! Đâm lao thì phải theo lao vậy, nó hùng hổ bước khỏi đài sen, dậm chân giận dữ:
-Không hài lòng! Tất cả đều không hài lòng! Gia Kỳ kia, tôi còn tưởng anh là bạn tốt cơ đấy, kết quả lôi tôi ra đây làm tượng đá. Tôi đây cũng không phải nhỏ nhen gì mà chấp nhất chuyện ăn uống, nhưng anh có nghĩ cho cái tai cái mũi của tôi không? Tự nhiên phải hít khói nhang nồng nặc, lại còn bị màn “chèo cổ” này tra tấn, anh ác nó cũng vừa vừa thôi chứ!
Nó xổ một tràng, muốn nói hết những ấm ức từ nãy tới giờ cho hả giận, một chút cũng không để ý rằng lời nó nói ra đang gây đả kích cực kỳ nghiêm trọng tới thính giả bên dưới. Nó chợt hoàn hồn, nãy giờ nó vừa nói gì? Trời ơi! Nó vừa mới chỉ thẳng mặt hoàng đế mà chửi bới thậm tệ đó! Oh nooooo…! Cuộc đời tươi đẹp nay còn đâu…
Gia Kỳ âm trầm nhìn nó, mặt không chút cảm xúc, nhưng nó nhìn ra, bầu trời đang càng ngày càng âm u…
-Nàng nghe hát chèo rất chói tai? – Hắn cất tiếng hỏi.
-Ừ! – Ôi nó vừa mới nói cái gì thế này? Có phải lại đổ thêm dầu vào lửa rồi hay không?
Lại một màn trầm ngâm, cả đại điện ồn ào chợt lặng ngắt nhìn biểu hiện của hắn, ai nấy đều nén sợ hãi mà lén nuốt nước bọt một cái, tiêu nó rồi…
...
-Tiên nữ bất mãn với ca từ dân gian như vậy, có phải do ca vũ nơi thiên đình rất tuyệt mĩ? Liệu có thể cho phàm nhân nơi hạ thế chúng ta được mở mang tầm mắt một lần. – Một tiếng nói nơi góc khuất phát ra phá tan sự im lặng.
Nó quay lại nhìn, cũng là để tránh ánh mắt như lang như hổ của tên hoàng đế kia. Ớ? Là vương gia “lãng tử” đây mà.
Bá quan văn võ nghe ý kiến của vương gia, cũng bạo gan đồng tình, một phần vì hiếu kỳ thực sự, liệu ca vũ nơi thiên giới sẽ tuyệt mĩ như thế nào? Một phần vì muốn tránh cho hoàng đế nổi trận lôi đình mà giận cá chém thớt:
-Phải, phải, tiên nữ xin cho chúng thần được mở mang tầm mắt.
“What?” Nó thiếu chút nữa ngã ngửa, từ bao giờ chủ đề đột ngột đổi từ “bắt nó nghe” sang “bắt nó hát” thế này?
Sau vài lời "tát nước theo mưa" của quần thần, hắn vẫn không có biểu hiện gì, một mực âm u như muốn nuốt chửng con nhỏ xấc xược là nó.
“Hừ, tức giận cái gì chứ, rõ ràng là hắn ta sai trước!”, nó thấy thái độ của hắn lại càng bức xúc, “Được, để bản cô nương hôm nay cho ngươi mở mang tầm mắt”, nghĩ vậy nó liền bước lên một bước, trừng mắt nhìn hắn:
-Tôi hát!
Trong lúc nó đang âm thầm chê bai thậm tệ buổi yến tiệc thì hắn – Gia Kỳ lúc này đã chễm chệ trên ngai vàng sáng chói, Trương Lĩnh cũng đã yên vị tại một bàn gần hắn, ủa mà sao nó vẫn còn đứng ngơ ngơ thế này? Khoan, khoan… là nó đang đứng giữa đại điện dưới con mắt chòng chọc “soi mói” (Chị ấy nghĩ thế thôi ^^) của hàng chục người…
Đùa! Nó còn tưởng cái đại yến này thiếu sáng tạo thật chứ, bây giờ thì nó thật sự được mở mang tầm mắt rồi. Sau ba tiếng vỗ tay lanh lảnh của Gia Kỳ, một toán binh lính từ đâu đi vào, trên vai... là một đài sen diễm lệ, những cánh hoa phớt hồng chúm chím xinh xinh, chính giữa là một khoảng trống đủ lớn để… Ách… Nó chợt dự cảm một chuyện cực kỳ khủng khiếp sắp diễn ra. Chắc không phải chứ?
Hả? Sao cái đài sen đó lại đặt bên cạnh nó? Đừng nói là…
-Mai Châu tiểu thư, đây là ta chuẩn bị cho tiên nữ nàng, nàng hài lòng chứ? – Tiếng Gia Kỳ.
Xung quanh bá quan văn võ vẫn đang đắm đuối nhìn nó, đối với cái đài sen kia lại càng trầm trồ, vật cao quý như vậy, quả rất hợp với tiên nữ.
“Aaaaa…” Nó khóc không ra nước mắt, nó không phải là chưa từng đứng trước đám đông, nhưng cái kiểu làm trung tâm chú ý một cách phô trương thế này, nó làm sao chịu nổi? Đừng nói nó là người bình thường của thế kỉ 21, cho dù theo lời mấy người cổ đại này, nó là tiên nữ đi nữa, nhưng mà… cũng đâu phải Phật bà Quan Âm, bảo nó ngồi trên đài sen, có phải là quá khoa trương hay không? Ách… Nó lại càng run rẩy, đừng nói là… bắt nó ngồi lên đó để… thờ chứ, hay là tế sống? Không… không… nó hối hận lắm rồi, rút lại lời nhận xét tiêu cực ban nãy với cái yến tiệc này, nơi này đúng là quái dị! Hix… mau mau cho nó trở về đi, ai làm ơn cứu nó với…
Nhìn nó khuôn mặt đang liên tục biến sắc, càng ngày càng xanh lè tái mét, Gia Kỳ cất tiếng phân phó:
-Người đâu, hầu hạ tiên nữ an tọa!
Lời hắn nói nghe như sét đánh bên tai, nó run rẩy nhìn hắn vừa van nài vừa đe dọa. Nhưng vô ích… đừng nói đến ánh mắt chém đinh chặt sắt của hắn, trước áp lực của quần thần bên dưới, nó chính là: không còn đường lui!
Miễn cưỡng bước vô đài sen, nó đứng thẳng người ai oán nhìn kẻ đã đẩy nó tới tình thế này… Nếu như là ở thế giới của nó, đứng trên toà sen lại còn mặc cổ trang diễm lệ thế này chắc hẳn rất kute, nó nhất định phải chụp vài pose hình tự sướng. Đáng tiếc… ở đây không có máy ảnh, hơn nữa giờ nó như pho tượng cho người ta thờ, cơ bản không vui nổi.
Ánh nhìn của mọi người chợt thay đổi, nó đứng giữa tòa sen, uy nghi lẫm liệt lại thuần khiết thanh tân, từ ngưỡng mộ, lập tức tất cả đều trở nên cung kính cúi người:
-Chúng thần bái kiến Bạch y tiên nữ!
Ách… Đó, đó, nó biết mà, đâu có gì tốt đẹp đâu chứ… Vẫn là vị trí trung tâm, nó khổ sở nặn ra một nụ cười nhăn nhúm:
-Chào… chào… mọi người!
-Được rồi! Các khanh mau bình thân, đại yến bắt đầu! – Gia Kỳ khoát tay ra lệnh, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
Hix… Không phải chứ? Nó đã phải đứng đây làm cảnh mà lại còn… lại còn không được ăn ư? Nhìn bàn tiệc hai bên đầy ắp cao lương mĩ vị, ai ai cũng đang nho nhã thưởng thức; nhất là trước mặt tên hoàng đế kia, sơn hào hải vị cao sang không thiếu món gì. Quá đáng! Nó tức tối trừng trừng nhìn kẻ chủ nhà không biết là đang đãi khách cái kiểu gì. Bắt nó bụng mốc đứng đây nhìn hắn ăn uống no say? Kinh dị hơn là… trước mặt nó… có một bát nhang… nghi ngút khói… Quái đản! Thật là quái đản mà! Nó lạc vô cái thời nào vậy trời? Mắt nhìn thấy đồ ăn mà chỉ có thể chảy nước miếng, mũi còn bị đống nhang đó xộc vô muốn ngạt thở. Hắn ta định tra tấn nó chắc? Hừ, hừ, nó hận thù nhìn hắn chằm chằm…
Nhưng mà, dưới mắt nhiều người, mắt nó long lanh lóe sáng, hai má đỏ ửng như hai trái đào tiên, phiến môi dưới vốn đã hồng hồng bị răng nó cắn chặt lại càng thêm đỏ mọng. Thật là…muôn phần kiều diễm…
Nó giận dữ còn chưa được bao lâu đã thấy một toán ca vũ từ ngoài đi vào, hắn phất tay ra hiệu bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên…
Ò…í…e…
Nó suýt té xỉu, đây… đây…
Rồi tiếng hát cũng cất cao…
“Rầm!” – Nó chính thức suy sụp khi nghe được mấy câu ngân: “ì… í… i…”…
Đó chẳng phải chính là… chèo cổ hay sao?
Đùa! Tra tấn thị giác, khứu giác nó chưa đủ bây giờ định hành hạ luôn cả thính giác của nó? Tên hoàng đế kia đúng là đồ ác ma, âm mưu giết chết gu âm nhạc đầy thẩm mĩ của một “đại nhân loại tân tiến” như nó(Cái này bé Châu đang tức quá nên nổ tí đó mà). Chèo cổ? Ngàn lần vạn lần nó cũng không muốn nghe…
Tiếng nhạc cụ cứ réo rắt bên tai, những câu hát càng ngày càng dai dẳng, văng vẳng bên tai nó chỉ có những tiếng: “i… í… i…” không ngừng làm nó bủn rủn cả tay chân, thiếu chút nữa ngã quỵ…
Khác hẳn với nó, xung quanh, triều thần, cả hoàng đế - bánh bao kia đều rất thư thái, tay chân nhịp nhịp theo điệu hát như đang thưởng thức mĩ vị.
Nó hiểu đây là loại hình nghệ thuật dân gian, đại diện cho văn hóa dân tộc. Vả lại, ở thời này, chèo chính là loại ca vũ thịnh hành, được ưa thích nhất. Nó yêu nước, nó tôn trọng văn hóa dân tộc, tuyệt đối không dám kì thị nét đẹp của dân ca dân vũ cổ. Nhưng mà… làm ơn đi, mọi người có thể hát nhưng nó cũng có thể không nghe phải không? Nó chỉ là một teen girl bình thường, thích những thứ hiện đại, trẻ trung, năng động. Còn cái này… có thể 50 năm nữa nó sẽ cố gắng nghe, nhưng không phải là bây giờ, làm ơn…
Tha cho nó đi mà! Pleaseeeeeeeee…
Mặt nó biểu tình nhăn nhó đau khổ cùng cực, đã không được ăn, đã phải hít nhang khói đến ngạt thở, lại còn bị tra tấn lỗ tai, “Hoàng đế kia, tình bạn giữa chúng ta chấm dứt tại đây!” – Nó hào hùng tuyên thệ.
…
Rốt cục là cái yến tiệc này muốn kéo dài đến bao giờ đây? Những kẻ này đúng là không có nhân tính! Muốn hại chết nó sao? Hừ, nó lại không phải loại người cam chịu bị áp đặt, cos tượng như vậy là quá đủ rồi!
-Dừng! – Nó hét lên làm không gian đang huyên náo chợt im bặt, vũ ca đang hát liền nín lặng, nhạc công dừng đàn, bá quan văn võ đang say sưa thưởng nhạc cũng cứng đờ, chỉ có Gia Kỳ điềm nhiên nhìn nó:
-Tiên nữ, nàng không hài lòng? – Ánh mắt thâm sâu khó lường chiếu thẳng vào nó.
Nó bất giác ho khan một tiếng, trong thâm tâm cảnh báo: Không tốt! Không tốt!
Nhưng không kịp nữa rồi… Kệ! Đâm lao thì phải theo lao vậy, nó hùng hổ bước khỏi đài sen, dậm chân giận dữ:
-Không hài lòng! Tất cả đều không hài lòng! Gia Kỳ kia, tôi còn tưởng anh là bạn tốt cơ đấy, kết quả lôi tôi ra đây làm tượng đá. Tôi đây cũng không phải nhỏ nhen gì mà chấp nhất chuyện ăn uống, nhưng anh có nghĩ cho cái tai cái mũi của tôi không? Tự nhiên phải hít khói nhang nồng nặc, lại còn bị màn “chèo cổ” này tra tấn, anh ác nó cũng vừa vừa thôi chứ!
Nó xổ một tràng, muốn nói hết những ấm ức từ nãy tới giờ cho hả giận, một chút cũng không để ý rằng lời nó nói ra đang gây đả kích cực kỳ nghiêm trọng tới thính giả bên dưới. Nó chợt hoàn hồn, nãy giờ nó vừa nói gì? Trời ơi! Nó vừa mới chỉ thẳng mặt hoàng đế mà chửi bới thậm tệ đó! Oh nooooo…! Cuộc đời tươi đẹp nay còn đâu…
Gia Kỳ âm trầm nhìn nó, mặt không chút cảm xúc, nhưng nó nhìn ra, bầu trời đang càng ngày càng âm u…
-Nàng nghe hát chèo rất chói tai? – Hắn cất tiếng hỏi.
-Ừ! – Ôi nó vừa mới nói cái gì thế này? Có phải lại đổ thêm dầu vào lửa rồi hay không?
Lại một màn trầm ngâm, cả đại điện ồn ào chợt lặng ngắt nhìn biểu hiện của hắn, ai nấy đều nén sợ hãi mà lén nuốt nước bọt một cái, tiêu nó rồi…
...
-Tiên nữ bất mãn với ca từ dân gian như vậy, có phải do ca vũ nơi thiên đình rất tuyệt mĩ? Liệu có thể cho phàm nhân nơi hạ thế chúng ta được mở mang tầm mắt một lần. – Một tiếng nói nơi góc khuất phát ra phá tan sự im lặng.
Nó quay lại nhìn, cũng là để tránh ánh mắt như lang như hổ của tên hoàng đế kia. Ớ? Là vương gia “lãng tử” đây mà.
Bá quan văn võ nghe ý kiến của vương gia, cũng bạo gan đồng tình, một phần vì hiếu kỳ thực sự, liệu ca vũ nơi thiên giới sẽ tuyệt mĩ như thế nào? Một phần vì muốn tránh cho hoàng đế nổi trận lôi đình mà giận cá chém thớt:
-Phải, phải, tiên nữ xin cho chúng thần được mở mang tầm mắt.
“What?” Nó thiếu chút nữa ngã ngửa, từ bao giờ chủ đề đột ngột đổi từ “bắt nó nghe” sang “bắt nó hát” thế này?
Sau vài lời "tát nước theo mưa" của quần thần, hắn vẫn không có biểu hiện gì, một mực âm u như muốn nuốt chửng con nhỏ xấc xược là nó.
“Hừ, tức giận cái gì chứ, rõ ràng là hắn ta sai trước!”, nó thấy thái độ của hắn lại càng bức xúc, “Được, để bản cô nương hôm nay cho ngươi mở mang tầm mắt”, nghĩ vậy nó liền bước lên một bước, trừng mắt nhìn hắn:
-Tôi hát!
/25
|