Chung Định đánh giá vị hôn thê của hắn một chút.
Phụ nữ được đám già cổ lỗ sĩ của Chung gia giám định qua, nhan sắc quả nhiên thượng thừa, bộ đồ đặt may cao cấp trên người, lại càng tôn lên đẳng cấp thượng lưu.
Ánh mắt của Chung Định lướt một vòng qua người phụ nữ đó, rồi trở về lại ly pudding trên bàn. “Cô đến sớm rồi.” Lúc ăn đồ điểm tâm ngọt, hắn không thích bị quấy rầy.
“Em không thích để người khác đợi.” Thẩm Thung Nhạn ngồi xuống đối diện hắn, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, vờ ngượng ngùng, “Đặc biệt là chồng tương lai của em.”
“Nghe giọng điệu của Hôn Thê tiểu thư, chúng ta quen biết à?” Hắn vẫn không nhìn cô, nhè nhẹ dùng muỗng xắn chiếc bánh pudding.
“Thì ra Hôn Phu tiên sinh không nhớ ra em rồi.”
“Mặt mũi của cô, có chỗ nào khiến người khác ghi nhớ hả?” Đẹp đến nỗi chẳng chút đặc biệt.
Thẩm Thung Nhạn xì một tiếng, sau đó che miệng lại, đôi mắt sáng đảo lên nhìn Chung Định, “Em đã nghe nói từ trước, lời đồn về Hôn Phu tiên sinh, không được tốt lắm.”
“Thế à.” Hắn thuận miệng đáp một tiếng, tiếp tục ăn một miếng pudding.
“Phụ nữ sợ gả sai chồng, cho nên em có nghe ngóng trước một số chuyện truyền kỳ của Hôn Phu tiên sinh.”
“Ồ.”
“Nghe nói ấy, năm Hôn Phu tiên sinh 14 tuổi, vì phát sinh quan hệ bất chính với cô giáo trong lớp, khiến cho cô giáo bị ép phải nghỉ việc.” Thẩm Thung Nhạn chăm chú nhìn phản ứng của Chung Định, nhưng thấy hắn vẫn thờ ơ hờ hững, bèn tiếp tục cười nói, “Đương nhiên, thời kỳ thanh xuân, khó tránh được chuyện ngông cuồng bừa bãi, em có thể hiểu được.”
Chung Định mất hết hứng thú.
“Em còn nghe nói ấy, hồi học cấp ba, Hôn Phu tiên sinh còn xảy ra chuyện không trong sáng với bạn học nữ cùng lớp, kết quả cô gái có thai ngoài ý muốn. Vốn là một học sinh giỏi giang xán lạn, thế nhưng lại thi trượt, làm hỏng cả một tiền đồ tươi sáng.” Nói đến phần sau, cô nàng càng tăng phần thương tiếc.
Cuối cùng hắn cũng hờ hững liếc Thẩm Thung Nhạn một cái.
“Đương nhiên, chân tướng kỳ thật chính là ba của đứa bé đó không phải là Hôn Phu tiên sinh thân mến của em.” Cô lại che miệng cười duyên, “Em còn nghe nói ấy.”
“Hôn Thê tiểu thư, nước miếng của cô bắn vào ly của tôi rồi.” Hắn thuận tay lấy khăn giấy che miệng ly lại.
“Anh thật đáng ghét.” Thẩm Thung Nhạn lấy từ chiếc túi ra một chiếc khăn tay bằng tơ lụa, nhè nhẹ chấm chấm khóe miệng mình, sau đó cô nàng nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ, hài lòng cười lên, “Son môi này quả nhiên không trôi màu.”
Cô nàng tự mình ngây ngất hết một hồi mới giật mình tỉnh lại, “Ài, em nói đến đâu rồi?” Biểu cảm của của nàng hoảng hốt, sau đó lại chuyển thành tươi cười, “Đúng rồi, em lại nghe nói, lúc học đại học, Hôn Phu tiên sinh chơi đùa hết cô nữ sinh ngây thơ này đến cô khác.”
Cô nàng nắm chặt khăn tay, “Trời ôi… Hôn Phu tiên sinh, anh đúng là tay sát gái, người nào yêu phải anh đều chẳng có kết quả tốt đẹp.” Đột nhiên tâm tình của cô nàng biến đổi lớn, cố nặn ra một giọt nước mắt, một tay giữ lấy cổ áo, dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Theo những gì đã nói, em thật sự rất lo lắng.”
Chung Định hừ nhẹ một tiếng, sau đó dựa vào lưng ghế sofa, nhàn nhã lười biếng thưởng thức màn diễn của cô nàng.
“Người theo đuổi nhiều vô số đã khiến em rất đau đầu rồi.” Thẩm Thung Nhạn nhíu mày, vẻ u sầu tràn mặt, “Anh tuyệt đối tuyệt đối đừng yêu em nhé. Không thì, một năm bốn mùa, mũ anh đội chỉ có thể xanh tươi như màu đồng nội vào xuân thôi.”
Hắn phì cười ra tiếng.
Cô nàng cầm khăn tay lên, động tác chậm rãi như lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, “Em hy vọng, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ vô cùng hoàn mỹ.”
“Nói nhảm xong chưa.”
“Em vẫn còn một chút chuyện.” Vẻ mặt của Thẩm Thung Nhạn lại thay đổi, thương hại mà đồng tình, “Em nghe nói, Hôn Phu tiên sinh ở nơi nào đó có bệnh khó nói. Thời thiếu niên quá mức buông thả, một mai có tuổi rồi, thì sẽ dễ dàng…” Cô ngừng lại, ngược lại kiên định nói, “Nhưng mà, em sẽ không chê bai anh đâu.”
Khóe miệng Chung Định cong lên nụ cười, “Mặt này được hay không, đợi đêm tân hôn hẵng định đoạt. Hôn Thê tiểu thư, nếu như cô không muốn sau đêm tân hôn không xuống nổi giường thì, có thể tiếp tục nói.”
“Vậy em cực kỳ mong chờ đến đêm của chúng ta.” Cô nàng khẽ liếm khóe môi, “Vì anh, em sẽ chia tay hết những người bạn trai của mình.”
“Không sao cả.” Nụ cười của hắn càng rộng, “Tôi cũng không tính sẽ trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Anh nói vậy khiến em đau lòng quá.”
“Tôi còn có chuyện khiến cô đau lòng hơn kìa.” Chung Định đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Thung Nhạn, sau đó một tay cầm lấy ly rượu lạnh đã chuẩn bị ở trên bàn, một tay kéo cổ áo của cô nàng ra.
Một ly nước đá đổ vào từ cổ áo.
Cô nàng bị lạnh sợ hãi kêu lên thành tiếng, nhảy dựng dậy.
Hắn nghịch ly rượu trong tay, cười đến là dịu dàng, “Hôn Thê tiểu thư xinh đẹp, cô cứ thế này mà đi khắp nơi đặt điều nghi ngờ chồng tương lai của mình, sẽ ảnh hướng đến tình cảm vợ chồng đấy.”
“Em đều là nghe ngóng được thôi…” Rượu chầm chậm chảy dọc xuống theo bộ trang phục, cơn lạnh thấu xương theo đó mà lan tràn, Thẩm Thung Nhạn không ngừng run rẩy.
“Khéo thật, tôi cũng vậy.”
Cô nàng không nói được lên lời nào nữa.
“Hôn Thê tiểu thư, đợi sau khi chúng ta kết hôn rồi, cô có đặt điều cũng không muộn. Bởi vì thân phận lúc đó của cô càng làm tăng thêm độ chân thật của lời đồn đại.” Hắn trào phúng, “Đương nhiên, cô không có đủ sức quyến rũ khiến tôi muốn chạm vào, nên đó chính là chuyện của mình cô rồi.”
Thẩm Thung Nhạn đang cố làm cho hơi thở của mình ổn định lại.
Chung Định tiện tay ném cái ly xuống bàn, hắn vỗ vỗ lưng của cô nàng, giả dối nói, “Hôn Thê tiểu thư, tôi rất mong chờ cuộc sống hôn nhân của chúng ta.”
“Đương nhiên.” Thẩm Thung Nhạn cóng đến răng lợi va nhau cầm cập.
“Nếu như cô đã biết như thế này rồi, vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp.” Hắn gẩy gẩy tóc của cô nàng, “Lạnh lắm hả?”
Cô nàng nhìn hắn, rất muốn nổi sùng lên, nhưng lại cật lực nhẫn nhịn. Đột nhiên cô hắt xì một cái thiệt mạnh, sau đó ngồi xuống, “Vậy chúng ta đi bàn chính sự.” Lúc nói chuyện, cô nàng vẫn không kiềm chế được mà run cầm cập một hồi, lưng của cô quá lạnh, xiêm y ướt nhẹp dính chặt, rất khó chịu.
Chung Định vẫn cười mỉm chi như cũ, trở về chỗ của mình.
Cái gọi là chính sự, chẳng qua chỉ là những việc liên quan đến hôn lễ của hai người.
Hai nhà Chung, Thẩm đã có ba phương án, cũng đã gửi cho nam nữ đương sự, để cho hai người họ thêm một bước xác nhận nữa. Tất nhiên, lần này sắp xếp gặp mặt, thật ta cũng là có ý để cho đôi vợ chồng sắp cưới này quen thuộc nhau một chút.
Đối với hôn lễ, Chung Định không có ý kiến gì, cái nào tốn ít sức nhất thì làm cái đó.
Nhưng Thẩm Thung Nhạn lại muốn cực kỳ long trọng xa hoa, “Người theo đuổi em xếp hàng dài ở ngoài cổng, em gả đi mất mặt thế này, đừng nói là em, Thẩm gia nhà em cũng không đồng ý.”
“Cái giọng phách lối của cô, có thể để lại cho lần kết hôn sau.”
“Nhưng em lại tính cùng anh đầu bạc răng long đấy.”
“Nghĩ nhiều quá. Thẩm gia nhà các cô bây giờ là mới nổi, nếu ngày nào đó sụp đổ, cô nghĩ đám già bảo thủ Chung gia sẽ giữ cô lại sao.”
“Anh nói chuyện thật tàn nhẫn.”
“Đừng có nhập vai quá. Kế hoạch giản lược này là đủ rồi.” Chung Định cười rất ám muội, “Dù sao, đêm tân hôn mới là chủ đề của chúng ta, không phải sao?”
Đôi môi đỏ của Thẩm Thung Nhạn vểnh lên, “Em thật sự không thể chờ nổi để nhìn thấy Hôn Phu tiên sinh có thể hùng ưng tung cánh.”
Ngoại trừ chuyện hôn lễ, cả hai còn dính dấp đến lợi ích kinh tế của hai nhà Chung Thẩm. Tiêu chuẩn thấp nhất của sính lễ, Chung thị, Thẩm thị đều đã liệt kê đẩy đủ từng mục. Chung Định chỉ nhìn lướt qua, rồi ném sang một bên.
Thẩm Thung Nhạn lúc thì hé miệng lúc thì cười hiền, “Lần này em có tính là mười dặm hồng trang không nhỉ?”
“Nếu như không có chuyện gì nữa, thì tan họp.”
“Ngày tháng còn chưa định đấy.”
“Tùy.” Hắn căn bản không để vào tâm, nhắc nhở nói, “Nhắc tôi trước ba ngày, tránh cho tôi về không kịp.”
“Vậy thì Hôn Phu tiên sinh, anh xem ngày tháng bọn họ đã chọn, ngày nào thích hợp?” Thẩm Thung Nhạn nhìn ba lựa chọn đó, ném qua một nụ cười.
Ba lựa chọn đó, chia ra vào tháng ba, tháng năm và tháng sáu.
“Tháng sáu tốt. Nếu như ngày đó mà đổ tuyết, thì càng đẹp.”
—-
Hứa Huệ Chanh lên mạng cố gắng chọn nhà hàng. Nếu như quá rẻ tiền thì cô cảm thấy Chung Định sẽ có ý kiến. Cô chỉ có thể tính toán số tiền của mình, rồi chọn những nơi vừa tầm.
Khoảng năm giờ, Chung Định gọi điện thoại đến nói rằng mình rảnh rồi, đại khái mười phút nữa thì sẽ đến chỗ trọ của cô.
Cô mặc áo khoác vào, vội vàng xuống lầu đợi.
Sau khi chạy xuống đến đại sảnh, cô chợt khựng lại.
Ở đối diện khu lầu trọ này, chiếc xe của Chu Cát Vũ đang dừng ở nơi đó. Trước kia, thỉnh thoảng gã mới qua bên này, đa số thời gian thì gã sẽ không đến.
Cô không biết hôm nay có phải gã đến để kết toán với bên bảo an hay không, cô chỉ thấy sợ.
Hứa Huệ Chanh lặng lẽ núp vào phía sau cây cột, sau đó cô gọi một cú điện thoại, “Chung tiên sinh, tôi đợi ở dưới lầu, anh đến thì gọi điện cho tôi nhé.”
Chung Định ừ một tiếng.
Hắn đến rất nhanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy xe của hắn, như thể gặp được thiên thần vậy. Cô vội vàng chạy tới, mở cửa xe rồi chui tọt vào trong. Cô cầu cho động tác của mình coi như là nhanh nhẹn, không gây sự chú ý cho Chu Cát Vũ.
Chung Định liếc mắt nhìn mặt của cô, sắc mặt cô tái mét, trong đáy mắt còn ánh lên vẻ đề phòng. Nhưng, không phải là nhìn về phía hắn.
Hắn cũng chuyển ánh mắt về phía chiếc xe màu đen ở nơi không xa kia. Sau khi quét mắt qua tấm biển số xe, hắn nở nụ cười, “Tiểu Sơn Trà, sợ cái gì?”
Hứa Huệ Chanh dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn ngơ ngác, cô nhìn Chung Định, thì thào hỏi, “Chung tiên sinh, anh biết đó là ai à?”
“Một người không đẹp trai bằng tôi.” Giọng điệu của hắn rất bình thường.
Vì câu nói này, cô nghẹn họng, nhưng đồng thời, sự hỗn loạn trong lòng cũng lắng dịu xuống. Dường như chỉ cần có Chung Định ở bên, cô sẽ cảm thấy khá yên tâm, tuy rằng hắn nói chuyện theo kiểu khá là ác độc.
Đôi cánh ác ma của hắn, vì cô mà đã mở ra một khoảng trời mới mẻ.
—-
Địa điểm mà Hứa Huệ Chanh chọn là một căn Dược Thiện Quán.
(Dược: thuốc, Thiện: bữa ăn; quán nấu các món ăn kết hợp giữa thức ăn và các vị thuốc để dưỡng sinh, bồi bổ…)
Khung cảnh rất yên tĩnh, kiến trúc thiết kế còn có cả giếng trời. Sau khi bước vào cửa chính sẽ là một quầy bán thuốc, tiếp sau đó, đi dọc theo thềm đá dài, bên dưới có một con suối nhỏ chảy xuôi dòng, nước trong và sạch đến mức có thể nhìn thấy đàn cá đang tung tăng vui đùa.
Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh lén nhìn sắc mặt của Chung Định, chỉ sợ hắn ta phun ra từ ngữ nghẹn họng gì đó.
Cũng may, không có gì.
Cô gái phục vụ đưa hai người họ đến phòng bao, sau đó cười tươi như hoa đưa qua hai quyển thực đơn khá dày.
Sau khi nhận lấy, Hứa Huệ Chanh lễ phép nói, “Chung tiên sinh, anh muốn ăn gì, xin đừng khách sáo.”
Hắn không mặn không nhạt, “Có lúc nào tôi khách sáo hả?”
Cô cười xòa một tiếng, sau đó lật mở quyển thực đơn. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này dùng bữa.
Cô không biết khẩu vị của Chung Định thế nào, chỉ biết rằng hắn thích món ngọt. Cho nên cô lật xem từng món một, cảm thấy món nào mới mẻ thì sẽ khẽ tiếng hỏi hắn có muốn ăn hay không.
Câu trả lời của hắn chỉ là “Ừm”, hoặc im lặng.
Chủ đạo của Dược Thiện quán chính là các món ăn và canh tẩm bổ, cô gái phục vụ ân cần giới thiệu món đặc biệt của quán.
Lúc nghe, Hứa Huệ Chanh hơi lơ đãng, cho đến khi lướt đến trang món ăn của “lộc tiên”, cô ngừng lại một chút. Cô cảm thấy Chung Định nên tẩm bổ thêm, không biết bản thân hắn có biết đến vấn đề này hay không.
(Lộc tiên: cơ quan sinh dục đực của các động vật họ hưu sao, công dụng thì khỏi nói ha.)
Kết quả là, hắn chỉ gọi mấy món ngọt tráng miệng, cái gì mà “lộc tiên”, “hải mã”, hắn chỉ nhìn chưa đến nửa giây đã lật sang trang khác.
Trong khi ăn, Chung Định không nói gì nhiều.
Sau khi hắn buông đũa xuống, Hứa Huệ Chanh mới hỏi, “Chung tiên sinh, bữa cơm này cũng được chứ ạ?”
“Cũng được.” Thật ra mùi vị bình thường, chỉ là hơn ở cảnh sắc bài trí. Nhưng nhìn thấy đôi mắt lóe sáng mong chờ của cô, hắn lại sửa lời nói lại. Cũng vào giây phút này, cuối cùng hắn cũng đã biết được, bản thân vì sao lại cảm thấy cô quen thuộc như vậy. Bởi vì đôi mắt sáng lấp lánh của cô, rất giống với con chó mà ngày trước hắn đã nuôi.
Hứa Huệ Chanh nghe được câu trả lời của hắn thì liền thấy yên tâm.
Cô vốn tưởng sau khi ăn xong cơm thì hành trình sẽ kết thuốc, ai ngờ được Chung Định đánh xe một vòng, lượn đến một khu thương mại sầm uất. Hắn có chuyện phải vào một cửa hàng, kêu cô đợi ở ngoài cửa một chốc.
Hứa Huệ Chanh gật đầu đồng ý.
Lúc chờ đợi, cô nhìn thấy nơi quảng trường không xa có một đám người vây lại, thậm chí còn có tiếng nhạc vang lên, kèm theo là tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ.
Cô hiếu kỳ, nên cũng đi đến vòng ngoài cùng nhất của vòng tròn, nhón chân lên nhìn vào phía bên trong. Thì ra bên trong đang có một cuộc thi nhảy. Có năm, sáu cậu nhóc, phối hợp với tiết tấu âm nhạc, đang nhảy múa rất sôi động.
Bản thân Hứa Huệ Chanh không có tế bào nhảy múa, cho nên đối với những người có thể tùy ý chuyển động thế này, cô rất hâm mộ.
Dần dà, trong đám người vang lên tiếng vỗ tay rất có trật tự.
Cô cũng vừa cười vừa vỗ tay.
Lúc Chung Định bước ra thì không nhìn thấy Hứa Huệ Chanh. Hắn lướt mắt nhìn chung quanh, vừa nhìn đã nhận ra chiếc áo khoác phao màu quýt của cô. Khăn quàng cổ, áo khoác phao, quần vải bông, giày đi tuyết, dường như đều là dấu hiệu tiêu chuẩn của cô.
Cô xoay lưng lại với hắn, đang lắc lư khe khẽ.
Hắn chầm chậm đi đến nơi, đứng ở bên cạnh cô, “Không phải tôi kêu cô đứng ở cửa đợi tôi sao?”
Hứa Huệ Chanh không nghe rõ, cô quay đầu lại, nụ cười trên mặt vẫn sáng rực lên, “Chung tiên sinh.”
Chung Định nhìn thấy chiếc răng khểnh nhòn nhọn của cô, thật mất hứng.
“Bọn họ!” Cô chỉ về phía trước, nâng cao âm lượng, “Đẹp trai (*) quá đi!” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi nhảy trực tiếp, cô rất kích động.
Hắn liếc nhìn mấy cậu trai một cái, bỗng chốc hắn khẽ túm lấy lỗ tai của cô, ghé sát vào mặt cô, khẽ khàng nhả chữ, “Mắt của cô bị viễn thị hả?”
(* Tác giả dùng từ “soái” [帅], ngoài nghĩa “đẹp trai” ra còn có thể hiểu là “ngầu, bảnh”)
Phụ nữ được đám già cổ lỗ sĩ của Chung gia giám định qua, nhan sắc quả nhiên thượng thừa, bộ đồ đặt may cao cấp trên người, lại càng tôn lên đẳng cấp thượng lưu.
Ánh mắt của Chung Định lướt một vòng qua người phụ nữ đó, rồi trở về lại ly pudding trên bàn. “Cô đến sớm rồi.” Lúc ăn đồ điểm tâm ngọt, hắn không thích bị quấy rầy.
“Em không thích để người khác đợi.” Thẩm Thung Nhạn ngồi xuống đối diện hắn, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, vờ ngượng ngùng, “Đặc biệt là chồng tương lai của em.”
“Nghe giọng điệu của Hôn Thê tiểu thư, chúng ta quen biết à?” Hắn vẫn không nhìn cô, nhè nhẹ dùng muỗng xắn chiếc bánh pudding.
“Thì ra Hôn Phu tiên sinh không nhớ ra em rồi.”
“Mặt mũi của cô, có chỗ nào khiến người khác ghi nhớ hả?” Đẹp đến nỗi chẳng chút đặc biệt.
Thẩm Thung Nhạn xì một tiếng, sau đó che miệng lại, đôi mắt sáng đảo lên nhìn Chung Định, “Em đã nghe nói từ trước, lời đồn về Hôn Phu tiên sinh, không được tốt lắm.”
“Thế à.” Hắn thuận miệng đáp một tiếng, tiếp tục ăn một miếng pudding.
“Phụ nữ sợ gả sai chồng, cho nên em có nghe ngóng trước một số chuyện truyền kỳ của Hôn Phu tiên sinh.”
“Ồ.”
“Nghe nói ấy, năm Hôn Phu tiên sinh 14 tuổi, vì phát sinh quan hệ bất chính với cô giáo trong lớp, khiến cho cô giáo bị ép phải nghỉ việc.” Thẩm Thung Nhạn chăm chú nhìn phản ứng của Chung Định, nhưng thấy hắn vẫn thờ ơ hờ hững, bèn tiếp tục cười nói, “Đương nhiên, thời kỳ thanh xuân, khó tránh được chuyện ngông cuồng bừa bãi, em có thể hiểu được.”
Chung Định mất hết hứng thú.
“Em còn nghe nói ấy, hồi học cấp ba, Hôn Phu tiên sinh còn xảy ra chuyện không trong sáng với bạn học nữ cùng lớp, kết quả cô gái có thai ngoài ý muốn. Vốn là một học sinh giỏi giang xán lạn, thế nhưng lại thi trượt, làm hỏng cả một tiền đồ tươi sáng.” Nói đến phần sau, cô nàng càng tăng phần thương tiếc.
Cuối cùng hắn cũng hờ hững liếc Thẩm Thung Nhạn một cái.
“Đương nhiên, chân tướng kỳ thật chính là ba của đứa bé đó không phải là Hôn Phu tiên sinh thân mến của em.” Cô lại che miệng cười duyên, “Em còn nghe nói ấy.”
“Hôn Thê tiểu thư, nước miếng của cô bắn vào ly của tôi rồi.” Hắn thuận tay lấy khăn giấy che miệng ly lại.
“Anh thật đáng ghét.” Thẩm Thung Nhạn lấy từ chiếc túi ra một chiếc khăn tay bằng tơ lụa, nhè nhẹ chấm chấm khóe miệng mình, sau đó cô nàng nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ, hài lòng cười lên, “Son môi này quả nhiên không trôi màu.”
Cô nàng tự mình ngây ngất hết một hồi mới giật mình tỉnh lại, “Ài, em nói đến đâu rồi?” Biểu cảm của của nàng hoảng hốt, sau đó lại chuyển thành tươi cười, “Đúng rồi, em lại nghe nói, lúc học đại học, Hôn Phu tiên sinh chơi đùa hết cô nữ sinh ngây thơ này đến cô khác.”
Cô nàng nắm chặt khăn tay, “Trời ôi… Hôn Phu tiên sinh, anh đúng là tay sát gái, người nào yêu phải anh đều chẳng có kết quả tốt đẹp.” Đột nhiên tâm tình của cô nàng biến đổi lớn, cố nặn ra một giọt nước mắt, một tay giữ lấy cổ áo, dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Theo những gì đã nói, em thật sự rất lo lắng.”
Chung Định hừ nhẹ một tiếng, sau đó dựa vào lưng ghế sofa, nhàn nhã lười biếng thưởng thức màn diễn của cô nàng.
“Người theo đuổi nhiều vô số đã khiến em rất đau đầu rồi.” Thẩm Thung Nhạn nhíu mày, vẻ u sầu tràn mặt, “Anh tuyệt đối tuyệt đối đừng yêu em nhé. Không thì, một năm bốn mùa, mũ anh đội chỉ có thể xanh tươi như màu đồng nội vào xuân thôi.”
Hắn phì cười ra tiếng.
Cô nàng cầm khăn tay lên, động tác chậm rãi như lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, “Em hy vọng, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ vô cùng hoàn mỹ.”
“Nói nhảm xong chưa.”
“Em vẫn còn một chút chuyện.” Vẻ mặt của Thẩm Thung Nhạn lại thay đổi, thương hại mà đồng tình, “Em nghe nói, Hôn Phu tiên sinh ở nơi nào đó có bệnh khó nói. Thời thiếu niên quá mức buông thả, một mai có tuổi rồi, thì sẽ dễ dàng…” Cô ngừng lại, ngược lại kiên định nói, “Nhưng mà, em sẽ không chê bai anh đâu.”
Khóe miệng Chung Định cong lên nụ cười, “Mặt này được hay không, đợi đêm tân hôn hẵng định đoạt. Hôn Thê tiểu thư, nếu như cô không muốn sau đêm tân hôn không xuống nổi giường thì, có thể tiếp tục nói.”
“Vậy em cực kỳ mong chờ đến đêm của chúng ta.” Cô nàng khẽ liếm khóe môi, “Vì anh, em sẽ chia tay hết những người bạn trai của mình.”
“Không sao cả.” Nụ cười của hắn càng rộng, “Tôi cũng không tính sẽ trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Anh nói vậy khiến em đau lòng quá.”
“Tôi còn có chuyện khiến cô đau lòng hơn kìa.” Chung Định đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Thung Nhạn, sau đó một tay cầm lấy ly rượu lạnh đã chuẩn bị ở trên bàn, một tay kéo cổ áo của cô nàng ra.
Một ly nước đá đổ vào từ cổ áo.
Cô nàng bị lạnh sợ hãi kêu lên thành tiếng, nhảy dựng dậy.
Hắn nghịch ly rượu trong tay, cười đến là dịu dàng, “Hôn Thê tiểu thư xinh đẹp, cô cứ thế này mà đi khắp nơi đặt điều nghi ngờ chồng tương lai của mình, sẽ ảnh hướng đến tình cảm vợ chồng đấy.”
“Em đều là nghe ngóng được thôi…” Rượu chầm chậm chảy dọc xuống theo bộ trang phục, cơn lạnh thấu xương theo đó mà lan tràn, Thẩm Thung Nhạn không ngừng run rẩy.
“Khéo thật, tôi cũng vậy.”
Cô nàng không nói được lên lời nào nữa.
“Hôn Thê tiểu thư, đợi sau khi chúng ta kết hôn rồi, cô có đặt điều cũng không muộn. Bởi vì thân phận lúc đó của cô càng làm tăng thêm độ chân thật của lời đồn đại.” Hắn trào phúng, “Đương nhiên, cô không có đủ sức quyến rũ khiến tôi muốn chạm vào, nên đó chính là chuyện của mình cô rồi.”
Thẩm Thung Nhạn đang cố làm cho hơi thở của mình ổn định lại.
Chung Định tiện tay ném cái ly xuống bàn, hắn vỗ vỗ lưng của cô nàng, giả dối nói, “Hôn Thê tiểu thư, tôi rất mong chờ cuộc sống hôn nhân của chúng ta.”
“Đương nhiên.” Thẩm Thung Nhạn cóng đến răng lợi va nhau cầm cập.
“Nếu như cô đã biết như thế này rồi, vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp.” Hắn gẩy gẩy tóc của cô nàng, “Lạnh lắm hả?”
Cô nàng nhìn hắn, rất muốn nổi sùng lên, nhưng lại cật lực nhẫn nhịn. Đột nhiên cô hắt xì một cái thiệt mạnh, sau đó ngồi xuống, “Vậy chúng ta đi bàn chính sự.” Lúc nói chuyện, cô nàng vẫn không kiềm chế được mà run cầm cập một hồi, lưng của cô quá lạnh, xiêm y ướt nhẹp dính chặt, rất khó chịu.
Chung Định vẫn cười mỉm chi như cũ, trở về chỗ của mình.
Cái gọi là chính sự, chẳng qua chỉ là những việc liên quan đến hôn lễ của hai người.
Hai nhà Chung, Thẩm đã có ba phương án, cũng đã gửi cho nam nữ đương sự, để cho hai người họ thêm một bước xác nhận nữa. Tất nhiên, lần này sắp xếp gặp mặt, thật ta cũng là có ý để cho đôi vợ chồng sắp cưới này quen thuộc nhau một chút.
Đối với hôn lễ, Chung Định không có ý kiến gì, cái nào tốn ít sức nhất thì làm cái đó.
Nhưng Thẩm Thung Nhạn lại muốn cực kỳ long trọng xa hoa, “Người theo đuổi em xếp hàng dài ở ngoài cổng, em gả đi mất mặt thế này, đừng nói là em, Thẩm gia nhà em cũng không đồng ý.”
“Cái giọng phách lối của cô, có thể để lại cho lần kết hôn sau.”
“Nhưng em lại tính cùng anh đầu bạc răng long đấy.”
“Nghĩ nhiều quá. Thẩm gia nhà các cô bây giờ là mới nổi, nếu ngày nào đó sụp đổ, cô nghĩ đám già bảo thủ Chung gia sẽ giữ cô lại sao.”
“Anh nói chuyện thật tàn nhẫn.”
“Đừng có nhập vai quá. Kế hoạch giản lược này là đủ rồi.” Chung Định cười rất ám muội, “Dù sao, đêm tân hôn mới là chủ đề của chúng ta, không phải sao?”
Đôi môi đỏ của Thẩm Thung Nhạn vểnh lên, “Em thật sự không thể chờ nổi để nhìn thấy Hôn Phu tiên sinh có thể hùng ưng tung cánh.”
Ngoại trừ chuyện hôn lễ, cả hai còn dính dấp đến lợi ích kinh tế của hai nhà Chung Thẩm. Tiêu chuẩn thấp nhất của sính lễ, Chung thị, Thẩm thị đều đã liệt kê đẩy đủ từng mục. Chung Định chỉ nhìn lướt qua, rồi ném sang một bên.
Thẩm Thung Nhạn lúc thì hé miệng lúc thì cười hiền, “Lần này em có tính là mười dặm hồng trang không nhỉ?”
“Nếu như không có chuyện gì nữa, thì tan họp.”
“Ngày tháng còn chưa định đấy.”
“Tùy.” Hắn căn bản không để vào tâm, nhắc nhở nói, “Nhắc tôi trước ba ngày, tránh cho tôi về không kịp.”
“Vậy thì Hôn Phu tiên sinh, anh xem ngày tháng bọn họ đã chọn, ngày nào thích hợp?” Thẩm Thung Nhạn nhìn ba lựa chọn đó, ném qua một nụ cười.
Ba lựa chọn đó, chia ra vào tháng ba, tháng năm và tháng sáu.
“Tháng sáu tốt. Nếu như ngày đó mà đổ tuyết, thì càng đẹp.”
—-
Hứa Huệ Chanh lên mạng cố gắng chọn nhà hàng. Nếu như quá rẻ tiền thì cô cảm thấy Chung Định sẽ có ý kiến. Cô chỉ có thể tính toán số tiền của mình, rồi chọn những nơi vừa tầm.
Khoảng năm giờ, Chung Định gọi điện thoại đến nói rằng mình rảnh rồi, đại khái mười phút nữa thì sẽ đến chỗ trọ của cô.
Cô mặc áo khoác vào, vội vàng xuống lầu đợi.
Sau khi chạy xuống đến đại sảnh, cô chợt khựng lại.
Ở đối diện khu lầu trọ này, chiếc xe của Chu Cát Vũ đang dừng ở nơi đó. Trước kia, thỉnh thoảng gã mới qua bên này, đa số thời gian thì gã sẽ không đến.
Cô không biết hôm nay có phải gã đến để kết toán với bên bảo an hay không, cô chỉ thấy sợ.
Hứa Huệ Chanh lặng lẽ núp vào phía sau cây cột, sau đó cô gọi một cú điện thoại, “Chung tiên sinh, tôi đợi ở dưới lầu, anh đến thì gọi điện cho tôi nhé.”
Chung Định ừ một tiếng.
Hắn đến rất nhanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy xe của hắn, như thể gặp được thiên thần vậy. Cô vội vàng chạy tới, mở cửa xe rồi chui tọt vào trong. Cô cầu cho động tác của mình coi như là nhanh nhẹn, không gây sự chú ý cho Chu Cát Vũ.
Chung Định liếc mắt nhìn mặt của cô, sắc mặt cô tái mét, trong đáy mắt còn ánh lên vẻ đề phòng. Nhưng, không phải là nhìn về phía hắn.
Hắn cũng chuyển ánh mắt về phía chiếc xe màu đen ở nơi không xa kia. Sau khi quét mắt qua tấm biển số xe, hắn nở nụ cười, “Tiểu Sơn Trà, sợ cái gì?”
Hứa Huệ Chanh dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn ngơ ngác, cô nhìn Chung Định, thì thào hỏi, “Chung tiên sinh, anh biết đó là ai à?”
“Một người không đẹp trai bằng tôi.” Giọng điệu của hắn rất bình thường.
Vì câu nói này, cô nghẹn họng, nhưng đồng thời, sự hỗn loạn trong lòng cũng lắng dịu xuống. Dường như chỉ cần có Chung Định ở bên, cô sẽ cảm thấy khá yên tâm, tuy rằng hắn nói chuyện theo kiểu khá là ác độc.
Đôi cánh ác ma của hắn, vì cô mà đã mở ra một khoảng trời mới mẻ.
—-
Địa điểm mà Hứa Huệ Chanh chọn là một căn Dược Thiện Quán.
(Dược: thuốc, Thiện: bữa ăn; quán nấu các món ăn kết hợp giữa thức ăn và các vị thuốc để dưỡng sinh, bồi bổ…)
Khung cảnh rất yên tĩnh, kiến trúc thiết kế còn có cả giếng trời. Sau khi bước vào cửa chính sẽ là một quầy bán thuốc, tiếp sau đó, đi dọc theo thềm đá dài, bên dưới có một con suối nhỏ chảy xuôi dòng, nước trong và sạch đến mức có thể nhìn thấy đàn cá đang tung tăng vui đùa.
Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh lén nhìn sắc mặt của Chung Định, chỉ sợ hắn ta phun ra từ ngữ nghẹn họng gì đó.
Cũng may, không có gì.
Cô gái phục vụ đưa hai người họ đến phòng bao, sau đó cười tươi như hoa đưa qua hai quyển thực đơn khá dày.
Sau khi nhận lấy, Hứa Huệ Chanh lễ phép nói, “Chung tiên sinh, anh muốn ăn gì, xin đừng khách sáo.”
Hắn không mặn không nhạt, “Có lúc nào tôi khách sáo hả?”
Cô cười xòa một tiếng, sau đó lật mở quyển thực đơn. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này dùng bữa.
Cô không biết khẩu vị của Chung Định thế nào, chỉ biết rằng hắn thích món ngọt. Cho nên cô lật xem từng món một, cảm thấy món nào mới mẻ thì sẽ khẽ tiếng hỏi hắn có muốn ăn hay không.
Câu trả lời của hắn chỉ là “Ừm”, hoặc im lặng.
Chủ đạo của Dược Thiện quán chính là các món ăn và canh tẩm bổ, cô gái phục vụ ân cần giới thiệu món đặc biệt của quán.
Lúc nghe, Hứa Huệ Chanh hơi lơ đãng, cho đến khi lướt đến trang món ăn của “lộc tiên”, cô ngừng lại một chút. Cô cảm thấy Chung Định nên tẩm bổ thêm, không biết bản thân hắn có biết đến vấn đề này hay không.
(Lộc tiên: cơ quan sinh dục đực của các động vật họ hưu sao, công dụng thì khỏi nói ha.)
Kết quả là, hắn chỉ gọi mấy món ngọt tráng miệng, cái gì mà “lộc tiên”, “hải mã”, hắn chỉ nhìn chưa đến nửa giây đã lật sang trang khác.
Trong khi ăn, Chung Định không nói gì nhiều.
Sau khi hắn buông đũa xuống, Hứa Huệ Chanh mới hỏi, “Chung tiên sinh, bữa cơm này cũng được chứ ạ?”
“Cũng được.” Thật ra mùi vị bình thường, chỉ là hơn ở cảnh sắc bài trí. Nhưng nhìn thấy đôi mắt lóe sáng mong chờ của cô, hắn lại sửa lời nói lại. Cũng vào giây phút này, cuối cùng hắn cũng đã biết được, bản thân vì sao lại cảm thấy cô quen thuộc như vậy. Bởi vì đôi mắt sáng lấp lánh của cô, rất giống với con chó mà ngày trước hắn đã nuôi.
Hứa Huệ Chanh nghe được câu trả lời của hắn thì liền thấy yên tâm.
Cô vốn tưởng sau khi ăn xong cơm thì hành trình sẽ kết thuốc, ai ngờ được Chung Định đánh xe một vòng, lượn đến một khu thương mại sầm uất. Hắn có chuyện phải vào một cửa hàng, kêu cô đợi ở ngoài cửa một chốc.
Hứa Huệ Chanh gật đầu đồng ý.
Lúc chờ đợi, cô nhìn thấy nơi quảng trường không xa có một đám người vây lại, thậm chí còn có tiếng nhạc vang lên, kèm theo là tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ.
Cô hiếu kỳ, nên cũng đi đến vòng ngoài cùng nhất của vòng tròn, nhón chân lên nhìn vào phía bên trong. Thì ra bên trong đang có một cuộc thi nhảy. Có năm, sáu cậu nhóc, phối hợp với tiết tấu âm nhạc, đang nhảy múa rất sôi động.
Bản thân Hứa Huệ Chanh không có tế bào nhảy múa, cho nên đối với những người có thể tùy ý chuyển động thế này, cô rất hâm mộ.
Dần dà, trong đám người vang lên tiếng vỗ tay rất có trật tự.
Cô cũng vừa cười vừa vỗ tay.
Lúc Chung Định bước ra thì không nhìn thấy Hứa Huệ Chanh. Hắn lướt mắt nhìn chung quanh, vừa nhìn đã nhận ra chiếc áo khoác phao màu quýt của cô. Khăn quàng cổ, áo khoác phao, quần vải bông, giày đi tuyết, dường như đều là dấu hiệu tiêu chuẩn của cô.
Cô xoay lưng lại với hắn, đang lắc lư khe khẽ.
Hắn chầm chậm đi đến nơi, đứng ở bên cạnh cô, “Không phải tôi kêu cô đứng ở cửa đợi tôi sao?”
Hứa Huệ Chanh không nghe rõ, cô quay đầu lại, nụ cười trên mặt vẫn sáng rực lên, “Chung tiên sinh.”
Chung Định nhìn thấy chiếc răng khểnh nhòn nhọn của cô, thật mất hứng.
“Bọn họ!” Cô chỉ về phía trước, nâng cao âm lượng, “Đẹp trai (*) quá đi!” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi nhảy trực tiếp, cô rất kích động.
Hắn liếc nhìn mấy cậu trai một cái, bỗng chốc hắn khẽ túm lấy lỗ tai của cô, ghé sát vào mặt cô, khẽ khàng nhả chữ, “Mắt của cô bị viễn thị hả?”
(* Tác giả dùng từ “soái” [帅], ngoài nghĩa “đẹp trai” ra còn có thể hiểu là “ngầu, bảnh”)
/92
|