Chờ đợi mấy tiết học không hứng thú trôi qua quả thật khó khăn.Đối với một đứa ham học như nó lại càng lạ khi chán học…Nguyên nhân đều là do tên ác ma ngồi đối diện nó.Hắn cứ chăm chăm nhìn nó khiến nó nổi gai ốc.Không dám nhìn xung quanh,chỉ có ba điểm nhìn,bên trái,trên bảng và dưới cuốn vở…
Không hiểu sao nó cảm thấy cái tên Nhật Thiên đó có vẻ gì đó hơi đáng sợ.Nó linh cảm rằng hắn đến trường này không đơn thuần là để học.Cộng thêm thái độ của hiệu trưởng khi nãy nữa thì càng đáng nghi ngờ hơn.
Suy nghĩ rời rạc không mang lại kết quả gì thì tốt nhất là đừng suy nghĩ.Nó nghĩ thầm như vậy,và may thay,tiếng chuông ra chơi vang lên.Nó đang nhớ cái căn tin tới phát điên.Đã lâu rồi không được sử dụng mấy chiêu chen lấn dưới đó…T_T
Nhưng hôm nay đã có dịp thực hiện.Thật ra nếu nói là lâu thì không đúng,vì chỉ mới có hôm qua là nó không được ăn dưới căn tin thôi.Nhưng đối với nó có thể ví như cả thế kỉ vậy.
Lôi bốn người kia đi xuống căn tin.Với tâm hôn ăn uống cũng giống Yuy, Anna thậm chí còn thích ăn hơn cả Yuy tất nhiên là đồng ý rồi. Còn ba người kia chỉ biết lắc đầu và đi theo.
Dùng nội công thâm hậu chen vô chốn căn tin ngìn người. Một người con gái trông thật nhỏ bé nhưng lại không hề tỏ ra nhỏ bé.Yuy, nó đang luồn lách để mua những món ăn ưa thích.
Đích đến ngay trước mắt nó.Hai bước…Một bước…
RẦM….
Một cú té rất chi là ngoạn mục.Yuy đã bị một người đó dùng cái chân để ngáng đường,và thế là nó phải ôm hôn mặt đất…
Cảnh tượng đó khiến cho mọi người có mặt trong căn tin vô cùng sửng sốt,trừ những đứa có hiềm khích với nó.Anna,Ryan,và Key chạy đến đỡ Yuy dậy…
Nó bực bội và hét thẳng vào mặt ba người đó:
_Không cần!
Cả ba đứng đơ ra, nhìn nhỏ ngơ ngác.Thì ra nhỏ đang tiến tới gần thủ phạm.Nơi hắn bị Minh Quân túm cổ.
Nó trừng mắt nhìn hắn và chuẩn bị buông ra những câu nói rất đỗi dịu dàng mà nhỏ đã sắp xếp.
Nhưng tiếc rằng trước khi nhỏ nói thì nhỏ đã phải nếm mùi vị của tô súp.Cũng may là súp không nóng lắm,chứ nếu không nó đã bị bỏng mất rồi.
Tô súp đổ thẳng lên đầu nó, trước con mắt của ngàn người.Họ liên tục được chiêm ngưỡng những cảnh tượng thú vị và đầy ngạc nhiên.
Anna và Ryan chạy đến bên Yuy xem nhỏ có bị làm sao không.Cho dù đó có lay cỡ nào thì nó vẫn đứng im.Yuy không hề cử động,không chớp mắt,không nói bất cứ thứ gì.
Thấy vậy,Key và Quân bay vào định xử cho tên đó một trận nhưng hắn lại quá mạnh.Trước khi để hai người đó túm cổ mình,thủ phạm đã né được.
Rất ít ai né được những đòn tấn công của Key và Minh Quân.Người đó ắt hẳn phải giỏi võ lắm.Hắn là ai?????
_Trần Nhật Thiên! – Yuy gằn từng tiếng
Hắn nhếch mép cười một cái rồi xô Key và Quân sang một bên.Thiên tiến tới gần Yuy,hắn đưa tay vuốt lọn tóc bị dính súp của nó.Nét mặt vô cùng thích thú…
_Cái giá cho việc trêu chọc Trần Nhật Thiên.Có lẽ còn quá ít? – nói xong hắn cười khẩy
_Tên khốn! Các người đều giống nhau!
Nó không làm gì hắn cả.Chỉ nói hai câu duy nhất.Và điều đó khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ Yuy sợ hắn.Bây giờ bọn họ mừng ra mặt,họ cảm thấy mình không cần sợ Yuy nữa,vì đã có Trần Nhật Thiên ra mặt thay.Không biết chừng hắn ta còn cướp luôn cái chức hội trưởng của Yuy không chừng.
Yuy quay người bỏ đi,ba người kia cũng đi theo.Hắn không tỏ vẻ gì cả,đơn giản là hắn cũng có chung suy nghĩ như những người khác.Nhưng hắn đã lầm to…
Có một điều hắn vẫn không hiểu,tại sao khi hắn đổ súp lên đầu nó,ngáng chân nó,nghe câu nói của nó hắn lại không thấy vui vẻ gì cả.Trái ngược với những lần hắn trừng trị người khác.
Bản thân không hiểu thì còn ai hiểu(có tác giả), hắn lại bỏ lên sân thượng.Mặc cho những đứa con gái kia túm lấy hỏi han,hắn chỉ cần trừng mắt là bọn họ đã bỏ chạy.Đúng là sức mạnh của ác quỷ.
Còn Yuy?Tại sao nó lại đứng im như trời trồng và không làm gì hắn?Không phải nó sợ,mà là vì nó nhớ lại cái lần nó bị chính CHA ĐẺ của mình đổ nước sôi lên người.Cũng chỉ vì không muốn nhận nó là con gái mà ông ta đã nỡ lòng hủy hoại nó.Nhưng may là có Ryan,chính Ryan đã dùng tấm chăn dày của mình kịp thời che cho Yuy…Vì vậy mà nó hoàn toàn không sao…Sau đó nó rất sợ hãi,nếu như lúc đó không có anh trai cứu thì chắc nó cũng đã chết rồi.Thật là đáng sợ…Những suy nghĩ miên man,mãi không dứt ra khỏi đầu nó…
Yuy bảo những ba người kia hãy để cho nó yên,nó muốn yên tĩnh.Do cũng khá hiểu Yuy nên họ đành ngậm ngùi làm theo.Chắc chắn rằng tính mạng của họ không được đảm bảo khi chọc trúng nổi đau của nó.
Lang thang ngoài khu vườn hoa của trường.Nơi đây thường rất vắng người,hầu như không có ai.Và đây là nơi nó lui tới mỗi khi buồn.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bãi cỏ bên dưới gốc phượng,nó khẽ bẻ cổ áo ra xem.Nó nhìn thấy một vết sẹo,một vết sẹo rất lớn và sẽ theo nó suốt cuộc đời này…
Đó không phải là vết sẹo do súp gây ra,mà là CHA ĐẺ của nó gây ra.Những chuyện tồi tệ mà ông ta gây ra cho nó lại được khơi dậy.Những thứ mà nó muốn quên,song vẫn luôn tồn tại bên cạnh nó.Tại sao?
Nó không muốn trả lời câu hỏi đó.Có lẽ là do nó quá ám ảnh quá khứ.Một quá khứ đau buồn…Nước mắt lại lần nữa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Yuy.Những giọt nước mắt đau đớn…đã bị một người thấy…
Từ trên sân thượng,Nhật Thiên vô tình thấy nó.Thì ra đứng trên này là có nhìn toàn cảnh của ngôi trường.Hắn cũng đã thấy vết sẹo của nó.Trong lòng có cảm giác gì đó lạ lẫm đan xen…
Thiên nhìn người con gái đang gục đầu xuống khóc.Trông hoàn toàn khác hẳn người mà hắn gặp lúc nãy.Cô gái lúc nãy là người đanh đá,lanh lợi,lém lỉnh,tinh nghịch,còn người này lại yếu đuối và mọi nỗi đau như thể hiện hết lên trên mặt cô ấy…
Lần đầu tiên có cảm giác hối hận.Nhật Thiên không biết có phải đó là vết sẹo do hắn gây ra hay không.Nhưng rõ ràng súp không nóng.
Hắn lại tiếp tục quan sát nó. Lúc này nó đang lấy tay quệt hết nước mắt rồi đứng dậy.Cô gái yếu đuối lập tức biến mất.Khuôn mặt nhỏ đanh lại,lạnh lùng,không cảm xúc.Hắn thấy nó khẽ cười,nụ cười khinh bỉ người khác…
Không hề hay biết rằng có người nhìn thấy mình.Yuy đã khóc đã rồi,bây giờ nó không muốn khóc,không muốn nhớ lại những gì trong quá khứ.Hiện tại và tương lai mới là mục đích của nó.Nó sẽ không để cho bất cứ ai ngáng đường mình…
Nụ cười đó là nó dành cho Trần Nhật Thiên,Hoàng Nhật Dạ,Hoàng Thanh Nhất và cha đẻ của mình.Yuy thề rằng tự tay nó,sẽ lật đổ tất cả những gì mà bọn người đó yêu quý,trân trọng.
Yuy lấy lại tinh thần và nó thề sẽ quyết chiến với tên Trần Nhật Thiên.Trả lại những gì mà hắn đối xử với nó.Nhớ lại những lời lúc nãy hắn dành cho mình,Yuy bật cười thành tiếng và tự nói với bản thân:
_Đúng!Quá rẻ,nhưng là đối với cậu.Không phải với tôi
Do khoảng cách về chiều cao quá lớn nên hắn không nghe thấy nó nói gì.Chỉ biết nó đã lấy lại được tinh thần.
Bỗng nhiên một tiếng vỗ tay vang lên…Nhật Thiên quay lại,nhìn người kia bằng ánh mắt vô cảm…
Mặt giáp mặt.Một kẻ cười,một kẻ nhăn mặt.Thật là đối lập.Họ nhìn nhau hồi lâu,ánh mắt không ngừng dò xét,không khí xung quanh thật là căng thẳng.Cuối cùng kẻ mới xuất hiện lên tiếng:
_Đứng đây nhìn trộm người khác có phải hành động quân tử không Trần Nhật Thiên????? – là giọng của Key
_Sao biết tôi ở đây?-hắn bình thản hỏi
Key cười to,nét mặt lạnh lùng xuất hiện.Ánh mắt của Key dành cho Nhật Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trời sinh tính tình tò mò,bản năng ham tìm kiếm,đã dẫn dụ cậu và Ryan vào con đường của thế giới ngầm.Với khả năng của mình,hai người dễ dàng đoán được người kia đang nghĩ gì và muốn biết họ đang làm gì cũng không khó.
Key rút trong túi ra một chiếc điện thoại Nokia Lumia 920 và bắt đầu đọc:
_Trần Nhật Thiên,16 tuổi,con trai của tập đoàn Full lớn nhất thứ giới,ngang hàng với tập đoàn Rel.Được mệnh danh là ông trùm Kevin của thế giới ngầm.Người có đầy đủ tài năng,đứng đầu CIA,thay gái như thay quần áo,tàn nhẫn với tất cả không trừ một ai.Lạnh lùng,ngạo mạn và vô cùng mạnh mẽ……. – Key thao thao bất tuyệt một loạt những thông tin về Nhật Thiên
_Điều tra kĩ nhỉ? Tôi nhớ trên mạng đâu có mấy cái này? – Kevin hỏi với vẻ mặt như biết trước câu trả lời rồi
_Thì tôi có lấy trên mạng ra đọc đâu.Tôi mới cho điều tra cách đây vài phút thôi.Và rất vinh hạnh khi nhìn thấy cậu ở đây,để nhìn ngắm người nào đó. –Key bỡn cợt
Kevin lạnh lùng nhìn Key.Hắn chẳng nói gì cả,có vẻ như hắn đang muốn thử độ kiên trì của Key.Rất tiếc phải làm hắn thất vọng.Key không thể nhẫn nại,cậu xông thẳng đến túm cổ áo Kevin và dằn mặt:
_Tại sao cậu lại làm như vậy với Yuy?Đồ khốn
_Yuy? – Kevin thay đổi sắc mặt, có chút gì đó mơ hồ trong giọng nói
Biết mình đã lỡ lời nên Key lập tức chữa lại thành Thiên Duyên.Nếu không chắc Key sẽ bị Yuy xử đẹp,xác không toàn thây,hồn không siêu thoát mất thôi…
Kevin như mất đi nguồn hi vọng.Hắn lại lần nữa thay đổi sắc mặt,lại lần nữa lạnh lùng như một tảng băng.Có vẻ như việc tìm kiếm một người không hề dễ dàng tí nào với hắn.Chợt hắn a lên một tiếng:
_Cậu rất giỏi tìm người đúng không?
_Đúng – Key tò mò nhìn Kevin
_Tốt! Vậy cậu biết người nào tên Yuy không? – Trong ánh mắt nhen nhói những tia hi vọng
Key thắc mắc tại sao người này lại quan tâm đến Yuy đến vậy,lại còn thái độ ngạc nhiên khi cậu nhắc đến nó nữa chứ.Nhất định là có cái gì đó bất ổn.Để đề phòng,tốt nhất không nên nói:
_Không!Mà cậu hỏi chi vậy?
_À…Không có gì…Không biết thì thôi
Nói xong hắn bỏ đi không nói lời nào nữa,trên mặt in hai chữ “thất vọng”,nhìn mà phải buồn cười =)))))))
Cùng lúc đó, tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên.Tất cả mọi học sinh đều quay trở về lớp để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Không hiểu sao nó cảm thấy cái tên Nhật Thiên đó có vẻ gì đó hơi đáng sợ.Nó linh cảm rằng hắn đến trường này không đơn thuần là để học.Cộng thêm thái độ của hiệu trưởng khi nãy nữa thì càng đáng nghi ngờ hơn.
Suy nghĩ rời rạc không mang lại kết quả gì thì tốt nhất là đừng suy nghĩ.Nó nghĩ thầm như vậy,và may thay,tiếng chuông ra chơi vang lên.Nó đang nhớ cái căn tin tới phát điên.Đã lâu rồi không được sử dụng mấy chiêu chen lấn dưới đó…T_T
Nhưng hôm nay đã có dịp thực hiện.Thật ra nếu nói là lâu thì không đúng,vì chỉ mới có hôm qua là nó không được ăn dưới căn tin thôi.Nhưng đối với nó có thể ví như cả thế kỉ vậy.
Lôi bốn người kia đi xuống căn tin.Với tâm hôn ăn uống cũng giống Yuy, Anna thậm chí còn thích ăn hơn cả Yuy tất nhiên là đồng ý rồi. Còn ba người kia chỉ biết lắc đầu và đi theo.
Dùng nội công thâm hậu chen vô chốn căn tin ngìn người. Một người con gái trông thật nhỏ bé nhưng lại không hề tỏ ra nhỏ bé.Yuy, nó đang luồn lách để mua những món ăn ưa thích.
Đích đến ngay trước mắt nó.Hai bước…Một bước…
RẦM….
Một cú té rất chi là ngoạn mục.Yuy đã bị một người đó dùng cái chân để ngáng đường,và thế là nó phải ôm hôn mặt đất…
Cảnh tượng đó khiến cho mọi người có mặt trong căn tin vô cùng sửng sốt,trừ những đứa có hiềm khích với nó.Anna,Ryan,và Key chạy đến đỡ Yuy dậy…
Nó bực bội và hét thẳng vào mặt ba người đó:
_Không cần!
Cả ba đứng đơ ra, nhìn nhỏ ngơ ngác.Thì ra nhỏ đang tiến tới gần thủ phạm.Nơi hắn bị Minh Quân túm cổ.
Nó trừng mắt nhìn hắn và chuẩn bị buông ra những câu nói rất đỗi dịu dàng mà nhỏ đã sắp xếp.
Nhưng tiếc rằng trước khi nhỏ nói thì nhỏ đã phải nếm mùi vị của tô súp.Cũng may là súp không nóng lắm,chứ nếu không nó đã bị bỏng mất rồi.
Tô súp đổ thẳng lên đầu nó, trước con mắt của ngàn người.Họ liên tục được chiêm ngưỡng những cảnh tượng thú vị và đầy ngạc nhiên.
Anna và Ryan chạy đến bên Yuy xem nhỏ có bị làm sao không.Cho dù đó có lay cỡ nào thì nó vẫn đứng im.Yuy không hề cử động,không chớp mắt,không nói bất cứ thứ gì.
Thấy vậy,Key và Quân bay vào định xử cho tên đó một trận nhưng hắn lại quá mạnh.Trước khi để hai người đó túm cổ mình,thủ phạm đã né được.
Rất ít ai né được những đòn tấn công của Key và Minh Quân.Người đó ắt hẳn phải giỏi võ lắm.Hắn là ai?????
_Trần Nhật Thiên! – Yuy gằn từng tiếng
Hắn nhếch mép cười một cái rồi xô Key và Quân sang một bên.Thiên tiến tới gần Yuy,hắn đưa tay vuốt lọn tóc bị dính súp của nó.Nét mặt vô cùng thích thú…
_Cái giá cho việc trêu chọc Trần Nhật Thiên.Có lẽ còn quá ít? – nói xong hắn cười khẩy
_Tên khốn! Các người đều giống nhau!
Nó không làm gì hắn cả.Chỉ nói hai câu duy nhất.Và điều đó khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ Yuy sợ hắn.Bây giờ bọn họ mừng ra mặt,họ cảm thấy mình không cần sợ Yuy nữa,vì đã có Trần Nhật Thiên ra mặt thay.Không biết chừng hắn ta còn cướp luôn cái chức hội trưởng của Yuy không chừng.
Yuy quay người bỏ đi,ba người kia cũng đi theo.Hắn không tỏ vẻ gì cả,đơn giản là hắn cũng có chung suy nghĩ như những người khác.Nhưng hắn đã lầm to…
Có một điều hắn vẫn không hiểu,tại sao khi hắn đổ súp lên đầu nó,ngáng chân nó,nghe câu nói của nó hắn lại không thấy vui vẻ gì cả.Trái ngược với những lần hắn trừng trị người khác.
Bản thân không hiểu thì còn ai hiểu(có tác giả), hắn lại bỏ lên sân thượng.Mặc cho những đứa con gái kia túm lấy hỏi han,hắn chỉ cần trừng mắt là bọn họ đã bỏ chạy.Đúng là sức mạnh của ác quỷ.
Còn Yuy?Tại sao nó lại đứng im như trời trồng và không làm gì hắn?Không phải nó sợ,mà là vì nó nhớ lại cái lần nó bị chính CHA ĐẺ của mình đổ nước sôi lên người.Cũng chỉ vì không muốn nhận nó là con gái mà ông ta đã nỡ lòng hủy hoại nó.Nhưng may là có Ryan,chính Ryan đã dùng tấm chăn dày của mình kịp thời che cho Yuy…Vì vậy mà nó hoàn toàn không sao…Sau đó nó rất sợ hãi,nếu như lúc đó không có anh trai cứu thì chắc nó cũng đã chết rồi.Thật là đáng sợ…Những suy nghĩ miên man,mãi không dứt ra khỏi đầu nó…
Yuy bảo những ba người kia hãy để cho nó yên,nó muốn yên tĩnh.Do cũng khá hiểu Yuy nên họ đành ngậm ngùi làm theo.Chắc chắn rằng tính mạng của họ không được đảm bảo khi chọc trúng nổi đau của nó.
Lang thang ngoài khu vườn hoa của trường.Nơi đây thường rất vắng người,hầu như không có ai.Và đây là nơi nó lui tới mỗi khi buồn.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bãi cỏ bên dưới gốc phượng,nó khẽ bẻ cổ áo ra xem.Nó nhìn thấy một vết sẹo,một vết sẹo rất lớn và sẽ theo nó suốt cuộc đời này…
Đó không phải là vết sẹo do súp gây ra,mà là CHA ĐẺ của nó gây ra.Những chuyện tồi tệ mà ông ta gây ra cho nó lại được khơi dậy.Những thứ mà nó muốn quên,song vẫn luôn tồn tại bên cạnh nó.Tại sao?
Nó không muốn trả lời câu hỏi đó.Có lẽ là do nó quá ám ảnh quá khứ.Một quá khứ đau buồn…Nước mắt lại lần nữa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Yuy.Những giọt nước mắt đau đớn…đã bị một người thấy…
Từ trên sân thượng,Nhật Thiên vô tình thấy nó.Thì ra đứng trên này là có nhìn toàn cảnh của ngôi trường.Hắn cũng đã thấy vết sẹo của nó.Trong lòng có cảm giác gì đó lạ lẫm đan xen…
Thiên nhìn người con gái đang gục đầu xuống khóc.Trông hoàn toàn khác hẳn người mà hắn gặp lúc nãy.Cô gái lúc nãy là người đanh đá,lanh lợi,lém lỉnh,tinh nghịch,còn người này lại yếu đuối và mọi nỗi đau như thể hiện hết lên trên mặt cô ấy…
Lần đầu tiên có cảm giác hối hận.Nhật Thiên không biết có phải đó là vết sẹo do hắn gây ra hay không.Nhưng rõ ràng súp không nóng.
Hắn lại tiếp tục quan sát nó. Lúc này nó đang lấy tay quệt hết nước mắt rồi đứng dậy.Cô gái yếu đuối lập tức biến mất.Khuôn mặt nhỏ đanh lại,lạnh lùng,không cảm xúc.Hắn thấy nó khẽ cười,nụ cười khinh bỉ người khác…
Không hề hay biết rằng có người nhìn thấy mình.Yuy đã khóc đã rồi,bây giờ nó không muốn khóc,không muốn nhớ lại những gì trong quá khứ.Hiện tại và tương lai mới là mục đích của nó.Nó sẽ không để cho bất cứ ai ngáng đường mình…
Nụ cười đó là nó dành cho Trần Nhật Thiên,Hoàng Nhật Dạ,Hoàng Thanh Nhất và cha đẻ của mình.Yuy thề rằng tự tay nó,sẽ lật đổ tất cả những gì mà bọn người đó yêu quý,trân trọng.
Yuy lấy lại tinh thần và nó thề sẽ quyết chiến với tên Trần Nhật Thiên.Trả lại những gì mà hắn đối xử với nó.Nhớ lại những lời lúc nãy hắn dành cho mình,Yuy bật cười thành tiếng và tự nói với bản thân:
_Đúng!Quá rẻ,nhưng là đối với cậu.Không phải với tôi
Do khoảng cách về chiều cao quá lớn nên hắn không nghe thấy nó nói gì.Chỉ biết nó đã lấy lại được tinh thần.
Bỗng nhiên một tiếng vỗ tay vang lên…Nhật Thiên quay lại,nhìn người kia bằng ánh mắt vô cảm…
Mặt giáp mặt.Một kẻ cười,một kẻ nhăn mặt.Thật là đối lập.Họ nhìn nhau hồi lâu,ánh mắt không ngừng dò xét,không khí xung quanh thật là căng thẳng.Cuối cùng kẻ mới xuất hiện lên tiếng:
_Đứng đây nhìn trộm người khác có phải hành động quân tử không Trần Nhật Thiên????? – là giọng của Key
_Sao biết tôi ở đây?-hắn bình thản hỏi
Key cười to,nét mặt lạnh lùng xuất hiện.Ánh mắt của Key dành cho Nhật Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trời sinh tính tình tò mò,bản năng ham tìm kiếm,đã dẫn dụ cậu và Ryan vào con đường của thế giới ngầm.Với khả năng của mình,hai người dễ dàng đoán được người kia đang nghĩ gì và muốn biết họ đang làm gì cũng không khó.
Key rút trong túi ra một chiếc điện thoại Nokia Lumia 920 và bắt đầu đọc:
_Trần Nhật Thiên,16 tuổi,con trai của tập đoàn Full lớn nhất thứ giới,ngang hàng với tập đoàn Rel.Được mệnh danh là ông trùm Kevin của thế giới ngầm.Người có đầy đủ tài năng,đứng đầu CIA,thay gái như thay quần áo,tàn nhẫn với tất cả không trừ một ai.Lạnh lùng,ngạo mạn và vô cùng mạnh mẽ……. – Key thao thao bất tuyệt một loạt những thông tin về Nhật Thiên
_Điều tra kĩ nhỉ? Tôi nhớ trên mạng đâu có mấy cái này? – Kevin hỏi với vẻ mặt như biết trước câu trả lời rồi
_Thì tôi có lấy trên mạng ra đọc đâu.Tôi mới cho điều tra cách đây vài phút thôi.Và rất vinh hạnh khi nhìn thấy cậu ở đây,để nhìn ngắm người nào đó. –Key bỡn cợt
Kevin lạnh lùng nhìn Key.Hắn chẳng nói gì cả,có vẻ như hắn đang muốn thử độ kiên trì của Key.Rất tiếc phải làm hắn thất vọng.Key không thể nhẫn nại,cậu xông thẳng đến túm cổ áo Kevin và dằn mặt:
_Tại sao cậu lại làm như vậy với Yuy?Đồ khốn
_Yuy? – Kevin thay đổi sắc mặt, có chút gì đó mơ hồ trong giọng nói
Biết mình đã lỡ lời nên Key lập tức chữa lại thành Thiên Duyên.Nếu không chắc Key sẽ bị Yuy xử đẹp,xác không toàn thây,hồn không siêu thoát mất thôi…
Kevin như mất đi nguồn hi vọng.Hắn lại lần nữa thay đổi sắc mặt,lại lần nữa lạnh lùng như một tảng băng.Có vẻ như việc tìm kiếm một người không hề dễ dàng tí nào với hắn.Chợt hắn a lên một tiếng:
_Cậu rất giỏi tìm người đúng không?
_Đúng – Key tò mò nhìn Kevin
_Tốt! Vậy cậu biết người nào tên Yuy không? – Trong ánh mắt nhen nhói những tia hi vọng
Key thắc mắc tại sao người này lại quan tâm đến Yuy đến vậy,lại còn thái độ ngạc nhiên khi cậu nhắc đến nó nữa chứ.Nhất định là có cái gì đó bất ổn.Để đề phòng,tốt nhất không nên nói:
_Không!Mà cậu hỏi chi vậy?
_À…Không có gì…Không biết thì thôi
Nói xong hắn bỏ đi không nói lời nào nữa,trên mặt in hai chữ “thất vọng”,nhìn mà phải buồn cười =)))))))
Cùng lúc đó, tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên.Tất cả mọi học sinh đều quay trở về lớp để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
/63
|