Bản thân Vick không hề đau đớn vì vết thương nhỏ nhặt này, cũng may là vì Yuy chỉ muốn trả thù cái vụ vết thương trên mặt chứ không cố ý hủy hoại dung nhan của Kevin, nếu không thì người lãnh đủ sẽ là anh. Nhưng dù thế nào đi nữa, hành động đó vô cùng nguy hiểm. Và khiến anh chàng bất tỉnh nhân sự. Lý do có lẽ không phải do bị thương, bị chảy máu rồi ngất mà là do sợ Yuy nổi giận khi mình đỡ đạn dùm Kevin, thế nên chuồn trước cho lành.
Kể ra thì anh chàng cũng nghĩa hiệp giúp đỡ, nên Kevin lập tức dìu anh ta lên ghế sô pha gần đó, nhưng nó không đồng ý và tự mình đỡ Vick lên giường bệnh của mình. Thế là tình thế đổi ngước, bệnh nhân giờ là Vick.
Ryan phụ nó đỡ anh chàng kia vì nó còn đang bị thương khắp người, nhỏ Anna thì chỉ biết ngồi quỵ dưới đất. Tất cả chỉ nặng nề, nặng nề và nặng nề. Dù Ryan có nói cỡ nào thì nó cũng vẫn đứng bên cạnh giường Vick, không gọi y tá, không gọi bác sĩ, tự tay sát trùng rồi băng bó cho anh chàng. Ryan điên tiết hét lên, lần đầu anh nổi giận với nó:
_Nếu em không chịu để y tá làm thì từ nay đừng nhìn mặt anh nữa! – ngữ điệu lẫn ngữ cảnh đều khiến cho người khác hiểu lầm là Ryan đang ghen tức, nhưng điều đó chẳng ai biết chính là sự thật. Anh là đang ghen đấy!
Và lẽ ra, người được phép nổi giận chính là Yuy, nhưng nó không nổi giận mà Anna, Ryan và Kevin nổi giận thay nó. Họ liên tục la lối sa sả bên tai nó. Và đây cũng là lần thứ ba, nó cảm thấy mình như mất hết thảy mọi thứ. Cảm giác rất khó chịu, khi nó mất đi thứ nó yêu thương thì nó sẽ như vậy. Chẳng lẽ Vick lại quan trọng đến vậy?
Con người mà, giới hạn của sự chịu đựng rất lớn và cũng rất gần. Chịu đủ rồi thì sẽ không chịu nữa. Đơn giản mà vô cùng phức tạp bởi chẳng ai biết nó sẽ chịu đựng được đến bao giờ. Và giây phút này, mọi thứ như nổ tung.
_Tôi đâu có phải thiên thần! – Yuy đáp một cách hờ hững, khiến cho những người khác chột dạ. Và nó quay người lại nhìn từng người, ánh mắt lóe lên tia lửa, nó cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm khi làm bạn cùng họ.
_Hôm nay, chúng ta sẽ nói rõ ràng. Tôi muốn nghe mọi người nghĩ gì! – nó khinh khỉnh nói tiếp.
_Tôi đang muốn biết tại sao cô lại dùng dao uy hiếp tôi! – Kevin vẫn lạnh lùng.
_Tao không muốn mày giết Nhật Dạ. Dù sao đó cũng là chị của tao mà. Ban đầu không phải là chỉ lật đổ bọn họ thôi sao? – Anna bình tĩnh nói
_Còn anh cảm thấy, em hành động vội vàng quá, người em nên động tay là Nhật Dạ chứ không phải Kevin. – Ryan là người phân ra đúng, sai. Nhưng, đúng của anh lại là sai của nó.
_Thứ nhất, cô ta dám làm Jackson ra đến nông nổi này, còn bắt cóc tôi và gây ra những vết thương này, nhà họ Hoàng đã đắc tội với UA. Thứ hai, Ông Trùm đây đang ngăn cản tôi. Thứ ba, là bạn mà không nghĩ đến những tổn thương của bạn mình, lại chỉ lo tổn thương của bản thân. Cả ba điều này, có giải thích được việc tôi muốn giết Nhật Dạ và muốn rạch mặt Ông Trùm đây không? – nó cười nửa miệng. Mọi thứ lúc này hoàn toàn vô giá trị, nó không muốn gặp ai trong ba người đang đứng trước mặt. Vô nghĩa cả!
_Yu..y… - Hình như Anna đang định nói gì đó rồi lại thôi, ánh mắt nhỏ tràn ngập nỗi hy vọng, rồi nhỏ cũng lấy hết can đảm để chọc vào sự tức giân của Yuy:_Lần này, đừng giết Nhật Dạ, tao biết UA dư sức làm cho Nhật Dạ biến mất nhưng làm như vậy cũng khiến UA tổn thất không ít, lại còn bị những kẻ không ưa quấy nhiễu, như thế không phiền sao? Vả lại, Hoàng Thanh Nhất không đời nào chịu để yên cho kẻ hại chết Nhật Dạ đâu. – càng về sau nhỏ càng cứng rắn, cứ như nhỏ đã đánh trúng tử huyệt của nó vậy.
Yuy nhìn Anna nhưng không nói gì cả, rồi lại nhìn Vick. Nếu anh tỉnh dậy, sẽ nói cho nó biết phải làm thế nào!
_Tỉnh đi Vick! Tôi không rãnh nhìn anh đang nằm chỗ của tôi vậy đâu. – nó mỉm cười chờ anh chàng tỉnh dậy.
Vick đang nằm mà lập tức bật dậy như con rô bốt. Mặt lấm la lấm lét, mồ hôi hột toát ra, sẵn sàng chịu trận. Vốn dĩ anh dư sức đánh trả nó, nhưng nó lại là Lead của anh, không thể mạo phạm, mà có thể thì anh tuyệt đối không động thủ. Lúc này chỉ có đành đợi nó xử sao thì xử.
Cơ mà thái độ của Yuy không giống với những gì Vick dự đoán, nó mỉm cười thiệt nhẹ nhàng, nhẹ hết sức có thể nhưng ánh mắt đang có chút gì đó lạ lẫm không tài nào đoán được.
_Chuyện này tôi phải xử sao đây Vick? – nó thốt ra một cách nhẹ tễnh
Ánh mắt đó, nụ cười đó đang ẩn chứa một kế hoạch trả đũa không thể tuyệt vời hơn, nhưng rất tiếc, những kẻ đó sẽ không để nó thực hiện đâu.
Và mọi người có thể cảm nhận được tâm trạng Yuy qua giọng nói. Đâu phải cứ nhẹ nhàng là mọi thứ đều ổn? Con người Yuy không hề ổn khi nó nhẹ nhàng. Ai nấy đều đã lĩnh hội được điều này. Họ chờ xem quyết định của nó.
Nhưng Yuy không quyết định mà lại đi hỏi Vick. Lại lần nữa, ai nấy ngạc nhiên khi có người được Yuy nể nang đến nhường này. Vì thế, mọi ánh mắt đang dồn về anh chàng.
Còn Vick, anh chính là người duy nhất nhìn thấu được đá, nhưng Yuy thì không thể thấu hiểu hoàn toàn, vì nó không phải đá, mà là nước. Thế nên lần này chính là cơ hội để Vick có thể hiểu Yuy hơn:
_Tiểu thư à. Cô có muốn sử dụng Khuyển Cổ Thuật không? – ánh mắt Vick ánh lên sự tàn nhẫn. Phải, hai con người này giống nhau ở chỗ tàn nhẫn, bên chín, bên mười.
_Great! – Yuy không màng đến sự ngơ ngác của những người xung quanh, nó búng tay và nháy mắt với Vick_Không ngờ anh và tôi lại có chung suy nghĩ đó nha.
Quả nhiên, Vick đã có thể hiểu hơn về nó. Không phải anh không thể hiểu mà chỉ do thời gian, nếu ở cạng Yuy, anh sẽ hiểu nó hơn, nhất là lúc không có Jackson bên cạnh và những kẻ kia không hề đáng tin cậy, họ sẽ phản bộ Yuy lúc nào đó mà người ta không ngờ tới. Tuy nhiên, một điểm nữa Vick nhìn thấy ở Yuy chính là sự tin tưởng tuyệt đối với Ryan. Người mà từ trước đến nay chưa được nó nhắc tới, Vick cũng khá tò mò về người này nhưng không hỏi nhiều, chỉ tự mình điều tra. Và đối với Vick, một gián điệp mang biệt hiệu King như Ryan, cần phải đề phòng.
Nhưng có lẽ lại lần nữa, Vick sai lầm khi không nói về King cho Yuy nghe…Bởi anh đâu tài nào đoán trước được những âm mưu to lớn về sau do con người này đem đến.
Anh chàng Vick đang mông lung nghĩ ngợi thì bị Yuy lôi về hiện tại:
_Nhưng họ sẽ không để chúng ta làm như vậy đâu! – nói rồi nó quay lưng về phía ba người kia.
_Khuyển Cổ Thuật? – Anna ngạc nhiên hỏi, có vẻ nhỏ cũng không biết đây là gì!
_Tốt nhất là mày đừng hỏi tao làm gì!Bây giờ, nếu tôi nhất quyết đấu tới chết với Nhật Dạ thì sao đây? Các người sẽ làm gì? – Yuy cười mỉm hỏi.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên, Nhật Hạ cảm thấy ghét cái nụ cười của Yuy. Ghét vô cùng, mặc dù nhỏ cũng không muốn như vậy.
_Nói thẳng ra ngay bây giờ, mọi người muốn gì! – Yuy cứng rắn, gương mặt lạnh lẽo, khốc liệt.
_Tha cho Nhật Dạ lần này đi Yuy, coi như là vì tao đi mà… - nước mắt của Anna bắt đầu rơi, và lần này, nó mặc kệ, nước mắt đó đáng phải rơi, nó không cấm nhỏ không được khóc.
_Không được động tới Nhật Dạ! – Kevin nhìn nó đầy thách thức, nó biết, tình cảm của hắn dành cho Nhật Dạ không đơn thuần và đối với hắn thì nó không khác công cụ lợi dụng là mấy.
_Đừng quá lạm quyền, em đã từng nói em không thích những kẻ lợi dụng quyền lực rồi mà, không nhớ sao? – Ryan nhìn vào mắt Yuy và nói. Đó có phải lời nói của một anh trai?
Lạm quyền? Hai chữ này khiến nó giật mình. Thì ra, con người này, người mà nó gọi là anh trai lại cho là nó đang lạm quyền…Nó thật tình không hiểu nổi, tại sao Nhật Dạ làm ra bao nhiều chuyện ác độc như thế mà lại có kẻ muốn bảo bệ cô ta? Còn nó? Biết bao nhiêu thiệt thòi đều đổ dồn về cho nó, thật không biết nên khóc hay nên cười lúc này.
_Thôi đi, mấy người đòi hỏi quá cao rồi đó. Không phải tất cả là đứng về phía Yuy hay sao? Mấy người lấy quyền hạn gì mà đòi cô ấy tha cho ả tiện nhân Nhật Dạ? – đột nhiên Vick lên tiếng.
_Còn cậu thì có quyền gì mà nói chúng tôi như vậy? – Kevin hống hách hỏi.
Nhìn hai người con trai đấu khẩu, thì sẽ có những người nhìn bề ngoài của họ để mà phán xét.
Nếu như nét kiêu ngạo, lạnh lùng, vẻ đẹp ma mị tập trung ở Kevin thì Vick lại sở hữu vẻ đẹp của một thiên thần, rất phóng khoáng, vô tư, rất ấm áp. Nhưng tận sâu trong con người Vick, không phải là một thiên thần, mà là một ác quỷ chính hiệu, nhưng vì lời hứa năm xưa, anh không thể là chính anh được.
Chính cái vẻ hiền lành, ấm áp đó lại khiến người ta không thể đề phòng được. Đúng vậy, lúc này chẳng ai ngờ Vick lại hỏi câu đó. Ánh mắt lạnh lẽo của Vick xoáy sâu vào mắt Kevin, làm đóng băng mọi sự tức giận của hắn. Một luồng khí lạnh vồ lấy Kevin, gai óc nổi lên khắp người. Mặc dù vậy nhưng tâm can hắn tức giận vô cùng, gương mặt lại hiện lên sự ngạo mạn, muốn nhai sống Vick.
_Quyền gì hả? Quyền của Leader! Vick là chủ nhân của chiếc ghế thứ hai trong UA, chiếc ghế bỏ trống trong buổi họp lần trước, quên rồi sao? Ba người chỉ là người mới gia nhập UA, dĩ nhiên, không thể nào biết được chủ nhân của chiếc ghế thứ hai rồi. Theo lẽ đó, Vick có quyền ngang tôi. – Yuy khinh bỉ nhìn Kevin và đáp trả.
Câu trả lời đó cũng phần nào giải đáp thắc mắc của mọi người mấy ngày qua, nhưng, nó lại là cội rễ của rắc rối. Vì bất kì ai cũng đều ao ước vị trí của Vick, nhưng họ lại không biết điều gì về anh. Một con người bí ẩn, không ai biết được điều gì về anh trừ Yuy.
_Vậy tại sao Vick luôn đối xử với mày như chủ với tớ thế? – Anna vô tình thốt lên.
_Tôi thích thế, làm gì có chuyện gì của chủ mà tớ không biết, đúng không Yuy? – Vick nháy mắt với Yuy, ngay lập tức sắc mắt ấm áp trở lại.
_Đúng đúng, nhưng mà đừng gọi vậy nữa, anh biết là em sắp hết chịu nổi cái từ tiểu thư rồi mà! – nó cười khì khì rồi lại nói tiếp:_Lần này, coi như không giết Nhật Dạ, tôi sẽ tính sổ ả sau, đừng làm căng nữa. Lúc này tôi cần biết được sự hợp tác của UA và Trần Gia sẽ đi đến đâu.
Kevin gật đầu. Tuy vậy, hắn cảm thấy nghi ngờ về con người Vick. Không chỉ Kevin, mà Ryan, anh nhất định sẽ điều tra Vick bằng mọi giá. Điều đó không khó, Key hiện đang ở Mĩ, cậu ta còn là gián điệp, chắc chắn là biết nhiều rồi!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Ryan và Kevin. Còn Vick, anh cũng biết trước là hai người đó sẽ tìm hiểu mình nên mọi thông tin đều đã được tung ra, muốn biết thì sẽ biết, anh sẽ để hai người họ toại nguyện. Rồi trên môi vẽ lên nụ cười khiêu khích, tất nhiên là Ryan, Kevin đều nhìn thấy.
Quay lại với Anna và Yuy, lúc mấy tên con trai lo chiến ngầm thì Anna đã nhảy vào ôm chầm lấy Yuy, rối rít cảm ơn, mặc cho nó la oai oái vì bị đau.
Kể ra thì anh chàng cũng nghĩa hiệp giúp đỡ, nên Kevin lập tức dìu anh ta lên ghế sô pha gần đó, nhưng nó không đồng ý và tự mình đỡ Vick lên giường bệnh của mình. Thế là tình thế đổi ngước, bệnh nhân giờ là Vick.
Ryan phụ nó đỡ anh chàng kia vì nó còn đang bị thương khắp người, nhỏ Anna thì chỉ biết ngồi quỵ dưới đất. Tất cả chỉ nặng nề, nặng nề và nặng nề. Dù Ryan có nói cỡ nào thì nó cũng vẫn đứng bên cạnh giường Vick, không gọi y tá, không gọi bác sĩ, tự tay sát trùng rồi băng bó cho anh chàng. Ryan điên tiết hét lên, lần đầu anh nổi giận với nó:
_Nếu em không chịu để y tá làm thì từ nay đừng nhìn mặt anh nữa! – ngữ điệu lẫn ngữ cảnh đều khiến cho người khác hiểu lầm là Ryan đang ghen tức, nhưng điều đó chẳng ai biết chính là sự thật. Anh là đang ghen đấy!
Và lẽ ra, người được phép nổi giận chính là Yuy, nhưng nó không nổi giận mà Anna, Ryan và Kevin nổi giận thay nó. Họ liên tục la lối sa sả bên tai nó. Và đây cũng là lần thứ ba, nó cảm thấy mình như mất hết thảy mọi thứ. Cảm giác rất khó chịu, khi nó mất đi thứ nó yêu thương thì nó sẽ như vậy. Chẳng lẽ Vick lại quan trọng đến vậy?
Con người mà, giới hạn của sự chịu đựng rất lớn và cũng rất gần. Chịu đủ rồi thì sẽ không chịu nữa. Đơn giản mà vô cùng phức tạp bởi chẳng ai biết nó sẽ chịu đựng được đến bao giờ. Và giây phút này, mọi thứ như nổ tung.
_Tôi đâu có phải thiên thần! – Yuy đáp một cách hờ hững, khiến cho những người khác chột dạ. Và nó quay người lại nhìn từng người, ánh mắt lóe lên tia lửa, nó cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm khi làm bạn cùng họ.
_Hôm nay, chúng ta sẽ nói rõ ràng. Tôi muốn nghe mọi người nghĩ gì! – nó khinh khỉnh nói tiếp.
_Tôi đang muốn biết tại sao cô lại dùng dao uy hiếp tôi! – Kevin vẫn lạnh lùng.
_Tao không muốn mày giết Nhật Dạ. Dù sao đó cũng là chị của tao mà. Ban đầu không phải là chỉ lật đổ bọn họ thôi sao? – Anna bình tĩnh nói
_Còn anh cảm thấy, em hành động vội vàng quá, người em nên động tay là Nhật Dạ chứ không phải Kevin. – Ryan là người phân ra đúng, sai. Nhưng, đúng của anh lại là sai của nó.
_Thứ nhất, cô ta dám làm Jackson ra đến nông nổi này, còn bắt cóc tôi và gây ra những vết thương này, nhà họ Hoàng đã đắc tội với UA. Thứ hai, Ông Trùm đây đang ngăn cản tôi. Thứ ba, là bạn mà không nghĩ đến những tổn thương của bạn mình, lại chỉ lo tổn thương của bản thân. Cả ba điều này, có giải thích được việc tôi muốn giết Nhật Dạ và muốn rạch mặt Ông Trùm đây không? – nó cười nửa miệng. Mọi thứ lúc này hoàn toàn vô giá trị, nó không muốn gặp ai trong ba người đang đứng trước mặt. Vô nghĩa cả!
_Yu..y… - Hình như Anna đang định nói gì đó rồi lại thôi, ánh mắt nhỏ tràn ngập nỗi hy vọng, rồi nhỏ cũng lấy hết can đảm để chọc vào sự tức giân của Yuy:_Lần này, đừng giết Nhật Dạ, tao biết UA dư sức làm cho Nhật Dạ biến mất nhưng làm như vậy cũng khiến UA tổn thất không ít, lại còn bị những kẻ không ưa quấy nhiễu, như thế không phiền sao? Vả lại, Hoàng Thanh Nhất không đời nào chịu để yên cho kẻ hại chết Nhật Dạ đâu. – càng về sau nhỏ càng cứng rắn, cứ như nhỏ đã đánh trúng tử huyệt của nó vậy.
Yuy nhìn Anna nhưng không nói gì cả, rồi lại nhìn Vick. Nếu anh tỉnh dậy, sẽ nói cho nó biết phải làm thế nào!
_Tỉnh đi Vick! Tôi không rãnh nhìn anh đang nằm chỗ của tôi vậy đâu. – nó mỉm cười chờ anh chàng tỉnh dậy.
Vick đang nằm mà lập tức bật dậy như con rô bốt. Mặt lấm la lấm lét, mồ hôi hột toát ra, sẵn sàng chịu trận. Vốn dĩ anh dư sức đánh trả nó, nhưng nó lại là Lead của anh, không thể mạo phạm, mà có thể thì anh tuyệt đối không động thủ. Lúc này chỉ có đành đợi nó xử sao thì xử.
Cơ mà thái độ của Yuy không giống với những gì Vick dự đoán, nó mỉm cười thiệt nhẹ nhàng, nhẹ hết sức có thể nhưng ánh mắt đang có chút gì đó lạ lẫm không tài nào đoán được.
_Chuyện này tôi phải xử sao đây Vick? – nó thốt ra một cách nhẹ tễnh
Ánh mắt đó, nụ cười đó đang ẩn chứa một kế hoạch trả đũa không thể tuyệt vời hơn, nhưng rất tiếc, những kẻ đó sẽ không để nó thực hiện đâu.
Và mọi người có thể cảm nhận được tâm trạng Yuy qua giọng nói. Đâu phải cứ nhẹ nhàng là mọi thứ đều ổn? Con người Yuy không hề ổn khi nó nhẹ nhàng. Ai nấy đều đã lĩnh hội được điều này. Họ chờ xem quyết định của nó.
Nhưng Yuy không quyết định mà lại đi hỏi Vick. Lại lần nữa, ai nấy ngạc nhiên khi có người được Yuy nể nang đến nhường này. Vì thế, mọi ánh mắt đang dồn về anh chàng.
Còn Vick, anh chính là người duy nhất nhìn thấu được đá, nhưng Yuy thì không thể thấu hiểu hoàn toàn, vì nó không phải đá, mà là nước. Thế nên lần này chính là cơ hội để Vick có thể hiểu Yuy hơn:
_Tiểu thư à. Cô có muốn sử dụng Khuyển Cổ Thuật không? – ánh mắt Vick ánh lên sự tàn nhẫn. Phải, hai con người này giống nhau ở chỗ tàn nhẫn, bên chín, bên mười.
_Great! – Yuy không màng đến sự ngơ ngác của những người xung quanh, nó búng tay và nháy mắt với Vick_Không ngờ anh và tôi lại có chung suy nghĩ đó nha.
Quả nhiên, Vick đã có thể hiểu hơn về nó. Không phải anh không thể hiểu mà chỉ do thời gian, nếu ở cạng Yuy, anh sẽ hiểu nó hơn, nhất là lúc không có Jackson bên cạnh và những kẻ kia không hề đáng tin cậy, họ sẽ phản bộ Yuy lúc nào đó mà người ta không ngờ tới. Tuy nhiên, một điểm nữa Vick nhìn thấy ở Yuy chính là sự tin tưởng tuyệt đối với Ryan. Người mà từ trước đến nay chưa được nó nhắc tới, Vick cũng khá tò mò về người này nhưng không hỏi nhiều, chỉ tự mình điều tra. Và đối với Vick, một gián điệp mang biệt hiệu King như Ryan, cần phải đề phòng.
Nhưng có lẽ lại lần nữa, Vick sai lầm khi không nói về King cho Yuy nghe…Bởi anh đâu tài nào đoán trước được những âm mưu to lớn về sau do con người này đem đến.
Anh chàng Vick đang mông lung nghĩ ngợi thì bị Yuy lôi về hiện tại:
_Nhưng họ sẽ không để chúng ta làm như vậy đâu! – nói rồi nó quay lưng về phía ba người kia.
_Khuyển Cổ Thuật? – Anna ngạc nhiên hỏi, có vẻ nhỏ cũng không biết đây là gì!
_Tốt nhất là mày đừng hỏi tao làm gì!Bây giờ, nếu tôi nhất quyết đấu tới chết với Nhật Dạ thì sao đây? Các người sẽ làm gì? – Yuy cười mỉm hỏi.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên, Nhật Hạ cảm thấy ghét cái nụ cười của Yuy. Ghét vô cùng, mặc dù nhỏ cũng không muốn như vậy.
_Nói thẳng ra ngay bây giờ, mọi người muốn gì! – Yuy cứng rắn, gương mặt lạnh lẽo, khốc liệt.
_Tha cho Nhật Dạ lần này đi Yuy, coi như là vì tao đi mà… - nước mắt của Anna bắt đầu rơi, và lần này, nó mặc kệ, nước mắt đó đáng phải rơi, nó không cấm nhỏ không được khóc.
_Không được động tới Nhật Dạ! – Kevin nhìn nó đầy thách thức, nó biết, tình cảm của hắn dành cho Nhật Dạ không đơn thuần và đối với hắn thì nó không khác công cụ lợi dụng là mấy.
_Đừng quá lạm quyền, em đã từng nói em không thích những kẻ lợi dụng quyền lực rồi mà, không nhớ sao? – Ryan nhìn vào mắt Yuy và nói. Đó có phải lời nói của một anh trai?
Lạm quyền? Hai chữ này khiến nó giật mình. Thì ra, con người này, người mà nó gọi là anh trai lại cho là nó đang lạm quyền…Nó thật tình không hiểu nổi, tại sao Nhật Dạ làm ra bao nhiều chuyện ác độc như thế mà lại có kẻ muốn bảo bệ cô ta? Còn nó? Biết bao nhiêu thiệt thòi đều đổ dồn về cho nó, thật không biết nên khóc hay nên cười lúc này.
_Thôi đi, mấy người đòi hỏi quá cao rồi đó. Không phải tất cả là đứng về phía Yuy hay sao? Mấy người lấy quyền hạn gì mà đòi cô ấy tha cho ả tiện nhân Nhật Dạ? – đột nhiên Vick lên tiếng.
_Còn cậu thì có quyền gì mà nói chúng tôi như vậy? – Kevin hống hách hỏi.
Nhìn hai người con trai đấu khẩu, thì sẽ có những người nhìn bề ngoài của họ để mà phán xét.
Nếu như nét kiêu ngạo, lạnh lùng, vẻ đẹp ma mị tập trung ở Kevin thì Vick lại sở hữu vẻ đẹp của một thiên thần, rất phóng khoáng, vô tư, rất ấm áp. Nhưng tận sâu trong con người Vick, không phải là một thiên thần, mà là một ác quỷ chính hiệu, nhưng vì lời hứa năm xưa, anh không thể là chính anh được.
Chính cái vẻ hiền lành, ấm áp đó lại khiến người ta không thể đề phòng được. Đúng vậy, lúc này chẳng ai ngờ Vick lại hỏi câu đó. Ánh mắt lạnh lẽo của Vick xoáy sâu vào mắt Kevin, làm đóng băng mọi sự tức giận của hắn. Một luồng khí lạnh vồ lấy Kevin, gai óc nổi lên khắp người. Mặc dù vậy nhưng tâm can hắn tức giận vô cùng, gương mặt lại hiện lên sự ngạo mạn, muốn nhai sống Vick.
_Quyền gì hả? Quyền của Leader! Vick là chủ nhân của chiếc ghế thứ hai trong UA, chiếc ghế bỏ trống trong buổi họp lần trước, quên rồi sao? Ba người chỉ là người mới gia nhập UA, dĩ nhiên, không thể nào biết được chủ nhân của chiếc ghế thứ hai rồi. Theo lẽ đó, Vick có quyền ngang tôi. – Yuy khinh bỉ nhìn Kevin và đáp trả.
Câu trả lời đó cũng phần nào giải đáp thắc mắc của mọi người mấy ngày qua, nhưng, nó lại là cội rễ của rắc rối. Vì bất kì ai cũng đều ao ước vị trí của Vick, nhưng họ lại không biết điều gì về anh. Một con người bí ẩn, không ai biết được điều gì về anh trừ Yuy.
_Vậy tại sao Vick luôn đối xử với mày như chủ với tớ thế? – Anna vô tình thốt lên.
_Tôi thích thế, làm gì có chuyện gì của chủ mà tớ không biết, đúng không Yuy? – Vick nháy mắt với Yuy, ngay lập tức sắc mắt ấm áp trở lại.
_Đúng đúng, nhưng mà đừng gọi vậy nữa, anh biết là em sắp hết chịu nổi cái từ tiểu thư rồi mà! – nó cười khì khì rồi lại nói tiếp:_Lần này, coi như không giết Nhật Dạ, tôi sẽ tính sổ ả sau, đừng làm căng nữa. Lúc này tôi cần biết được sự hợp tác của UA và Trần Gia sẽ đi đến đâu.
Kevin gật đầu. Tuy vậy, hắn cảm thấy nghi ngờ về con người Vick. Không chỉ Kevin, mà Ryan, anh nhất định sẽ điều tra Vick bằng mọi giá. Điều đó không khó, Key hiện đang ở Mĩ, cậu ta còn là gián điệp, chắc chắn là biết nhiều rồi!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Ryan và Kevin. Còn Vick, anh cũng biết trước là hai người đó sẽ tìm hiểu mình nên mọi thông tin đều đã được tung ra, muốn biết thì sẽ biết, anh sẽ để hai người họ toại nguyện. Rồi trên môi vẽ lên nụ cười khiêu khích, tất nhiên là Ryan, Kevin đều nhìn thấy.
Quay lại với Anna và Yuy, lúc mấy tên con trai lo chiến ngầm thì Anna đã nhảy vào ôm chầm lấy Yuy, rối rít cảm ơn, mặc cho nó la oai oái vì bị đau.
/63
|