Một mình một bàn trên tầng thượng của quán cà phê cao nhất Las Vegas, Yuy vân vê li cappuchino gọi cách đây nửa tiếng. Ánh mắt nó lơ đãng, nhìn về phía xa xôi, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm lấy nó. Mặc dù khi nãy còn hùng hùng hổ hổ dữ lắm, nhưng nó vẫn có một chút gì đó đau lòng, dù cảm giác không rõ ràng, tuy vậy rất khó chịu.
Gió buổi tối trên tầng thượng thổi rất mạnh, tóc Yuy tung bay trong gió, đôi lúc phủ kín gương mặt nó.
Yuy bất động, chỉ có một tay là chạm vào li ca phê, còn cả thân thể hoàn toàn không cử động. Yuy chẳng buồn chỉnh lại tóc, vì chỉnh rồi gió thổi cũng sẽ bay lung tung. Nó thả hồn mình vào cơn gió, hòa mình vào bóng tối. Lẽ ra tầng thượng này sẽ được thắp đèn sáng bởi những ngọn đèn nhiều màu, nhưng hôm nay, Yuy đã yêu cầu để nó một mình trên này, không được thắp bất cứ ngọn đèn nào. Nếu như có ánh điện, Yuy sẽ cảm thấy bị lôi cuốn vào những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Hãy cứ tắt hết đèn, nhắm mắt, lắng tai nghe gió thổi, suy nghĩ thật thấu đáo những gì mình đã gặp trong suốt thời gian qua. Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng nó đã được phiêu lưu rất nhiều.
Yuy còn nhớ, lúc ba còn sống, ông có hỏi nó rằng “ước mơ của con là gì?”, Yuy ngây thơ trả lời “con muốn được phiêu lưu!”
Lúc đó ông cười rất vui, ông cho rằng Yuy tuy còn nhỏ nhưng lại thích thử thách bản thân, khi lớn lên chắc chắn sẽ không từ bỏ hi vọng của bản thân, sẽ làm những gì mình muốn, thử thách bản thân bằng những việc khó khăn. Ông đã rất vui mừng, và cũng chính vì câu nói đó ông đã tin tưởng nó tuyệt đối, đến nỗi giao toàn quyền xử lí cho nó.
Đến hôm nay, Yuy rốt cuộc cũng phiêu lưu, đạp đến ranh giới giữa sống và chết, cuối cùng vẫn tồn tại cùng với UA. Nhưng hai chữ “phiêu lưu” này thật sự rất đắt, nó đã phải trả bằng cái giá mà bản thân tưởng chừng không thể đáp ứng nổi, là bị ruồng bỏ, bị bỏ rơi, bị lừa dối, bị sát hại…
Nếu ba còn sống, ông nhất định sẽ hỏi nó đã mệt mỏi chưa? Có muốn dừng lại chưa? Nó sẽ trả lời rằng con không bao giờ bỏ cuộc, con muốn phiêu lưu và hạnh phúc với cuộc phiêu lưu của mình.
Hiện tại và quá khứ của nó chỉ có sự đau thương, không có hạnh phúc. Nhưng nó không được phép bỏ cuộc. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn kết thúc thì không ai có thể đoán trước. Giống như ước mơ của nó, đích đến của nó, là hạnh phúc, là được phiêu lưu, vậy tại sao không thể tiếp tục phiêu lưu để có được hạnh phúc chứ?
Những đau khổ ở hiện tại Yuy sẽ vượt qua, Yuy sẽ cùng những người bạn tốt nhất phiêu lưu…Yuy muốn bản thân phải chiến thắng được nổi buồn, nhưng không hiểu sao, những lúc gặp chuyện thì lại chẳng thể tỏ ra bình thường. Dù ngoài mặt luôn luôn tỏ ra tôi đây không sao cả, vậy mà trong lòng lại tồn tại một nỗi đau nào đó.
Gương mặt Yuy bị gió thổi làm cho lạnh toát. Nếu không phải vì hơi nóng của cà phê phả lên mặt thì nó cũng chẳng nhận ra là mình đang lạnh. Đúng là lạnh, cái giá lạnh thấu xương tủy khiến cho nỗi đau trong lòng nó giảm đi, đây chính là lí do vì sao nó lại ngồi uống cà phê trên tầng cao nhất mà không mở đèn, không mặc áo khoác. Nó muốn tận hưởng cái lạnh của buổi tối, chúng khiến cho trái tim lạnh lẽo của con người cảm thấy được đồng cảm, như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Yuy bất động ngồi đó suốt 2 tiếng đồng hồ. Nó nào có biết rằng, cũng trong bóng tối đó, có một con người vẫn lặng lẽ theo dõi nó, người này cũng bất động vì không muốn để nó phát hiện ra.
Nhưng Yuy cứ thử sự nhẫn nại của người đó. Nó mặc phong phanh như vậy mà chẳng hề than vãn, còn rất đỗi thản nhiên, cứ như vậy sẽ bị cảm mất thôi. Người này không thể cứ để yên cho Yuy bị cảm được.
Kevin từ phía cầu thang tiến lại gần cái bàn của Yuy. Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình đặt lên vai nó.
Yuy ngạc nhiên khi có người đến nơi này, rõ ràng là nó đã dặn không cho ai lên cơ mà? ( anh này có gì mà không thể làm hả chị? )
Dù đang là bóng đêm nhưng Yuy vẫn nhìn thấy nụ cười tràn ngập lo lắng của Kevin, hắn là cố gắng cười cho nó vui sao?
_ “Em không về thì sẽ bị cảm đấy.” – Kevin nhẹ nhàng nói.
_ “Sao anh biết tôi ở đây?” – Yuy nhấp ngụm cà phê cuối cùng.
_ “Tôi luôn đi theo em.” – Hắn bá đạo thật.
Yuy mém sặc. Nó không ngờ hắn đi theo nó từ chiều tối tới giờ, lại còn chịu lạnh với nó suốt hơn hai tiếng. Bây giờ đổi lại là Yuy lo lắng cho Kevin. Nhưng nó cũng không quên đùa:
_ “Tôi thật không nghĩ tên công tử như anh có thể chịu được thời tiết lạnh như vậy. Haizzz, Yuy này quá xem thường Kevin anh rồi.” – Nó tặc lưỡi. Tay nhấc áo khoác của Kevin ra khỏi người và trả lại cho hắn.
_ “Cho em nói lại lần nữa.” – Giọng hắn đe dọa.
_ “Ây ây, tôi chỉ mới nói anh là công tử thôi mà, đừng có cáu chứ?” – Yuy cười tươi.
_ “Dẹp nụ cười giả tạo đó đi. Em vốn chẳng vui, vì vậy đừng cười trước mặt tôi. Tên ngốc Vick đó, hắn chẳng phân biệt được nụ cười của em sao?” – Kevin lạnh lùng nói.
Phong thái kiêu ngạo của hắn như bị đè nén giờ mới bộc phát hay sao ấy? Hắn đứng trước gió, mái tóc bay bay, lại càng đẹp trai và đạo mạo hơn rất nhiều. Nhìn hắn từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ quý tộc, nhìn vào là biết con người thuộc dạng ưu tú rồi. Thế mới nói, tên này kiêu ngạo đến phát ghét, làm như hiểu rõ Yuy lắm vậy.
_ “Anh thì hiểu tôi lắm chắc? Này nhé, tôi đang cười, tôi đang vui, là đang cười một cách vui vẻ đó tên ngốc!!!” – Yuy vừa nói vừa nhấn nhá mấy từ thuộc dạng trọng điểm với bộ dạng ngố hết mức ngố.
_ “Tôi thông minh có thừa nhé!” – Cau có.
_ “Hây, anh cau có khiến tôi rất thích thú, anh cứ cau có đi cho tôi xem.” – Nó thách thức.
_ “Con ngốc này!” – Hắn trợn mắt đe dọa.
_ “Thôi thôi, tôi biết rồi, không chọc tiểu công tử nữa, chúng ta về thôi.”
Yuy kéo tay Kevin rời khỏi tầng thượng. Đúng là sự xuất hiện của Kevin đã khiến Yuy hoàn toàn vui vẻ, nó sẽ tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình. Và cũng chỉ còn một điều mà nó e ngại, chính là tình cảm giữa nó và Vick.
Chuyện đến rồi sẽ đến, Yuy không ngốc mà đi lao vào những chuyện đau buồn tương tự. Yuy từ nay sẽ miễn dịch với mọi đau khổ, chỉ cần có những người bạn tốt nhất này ở bên, chắc chắn họ sẽ tỉm cách lôi nó ra khỏi vùng bùn đó. Yuy chỉ cần nghĩ đến những người bạn tốt hiện tại của mình cũng vui lắm rồi.
Có một chuyện, Yuy và Kevin vẫn chưa nhận ra. Cả hai nếu ở bên nhau cũng rất hợp, rất xứng đôi. Khi hai người này ở cùng nhau họ sẽ tạo ra những câu chuyện gây tranh cãi, không có chuyện vô vị ở đây, do đó sẽ không buồn chán nếu họ ở bên nhau. Nhỉ? ( trời!? Cãi nhau cho vui ư? )
Bằng chứng là suốt dọc đường đi về, cả hai cứ mãi tranh cãi với nhau về những vấn đề ngốc nghếch chưa từng thấy. Đường đường là hai người đứng đầu của Hắc Bang lại có thể làm những chuyện ngu ngốc như vậy, họ đúng là không phải ngoại lệ nha. ( Em xin thua! )
Rốt cuộc, về đến nhà mà cuộc tranh cãi vẫn chưa chấm dứt. Cả hai vừa vô tới phòng khách, không thèm để ý đến những người khác, vẫn tiếp tục tranh cãi:
_ “Rõ ràng là tôi đúng.” – Hắn nhăn mặt.
_ “Anh sai!” – Yuy gân cổ lên cãi.
_ “Tôi đúng.” – Kevin lặp lại lần nữa.
_ “Anh sai.” – Yuy lại cãi.
_ “Tôi không sai.” – Kevin bá đạo quá.
_ “Anh không đúng.” – Yuy còn dữ dội hơn.
_ “Hai người vui vẻ quá!” – Một giọng nói oanh vàng.
Lúc này cả hai mới để ý đến những người xung quanh. Họ đang bày tiệc tại phòng khách, nói đúng hơn là Huyền Anh và Vick bày ra, mấy người còn lại đứng chơi thôi. Và hiện tại, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Kevin và Yuy.
Yuy liếc Kevin một cái rồi lè lưỡi trêu hắn, sau đó vội vã bỏ chạy. Dám Anna không ra ngăn thì hai người đó đã đuổi nhau khắp nhà rồi.
Phải mất một phút sau hai người mới quay về với thực tế. Cả hai bắt đầu mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. ( Từ bao giờ mà anh chị tâm đầu ý hợp như vậy ạ? )
Trước mặt cả hai là một bữa tiệc rất thịnh soạn. Yuy liền hỏi:
_ “Mấy người làm gì vậy?” – Yuy khó chịu.
_ “Tớ muốn ăn mừng ngày gặp lại cậu và sự hợp tác của hai chúng ta!” – Huyền Anh cười vui vẻ.
Anna lập tức phi ngay đến chỗ Yuy, vẻ mặt khó chịu không kém. Nhưng Yuy không có nhà, nhỏ chẳng biết nên xử lí ra sao. Night cũng bảo là cô ta mặt quá dày nên mới làm vậy.
Kì thực, Yuy không quan tâm đến da mặt của Huyền Anh làm gì, cái quan trọng nhất là cô ta đã hỏi ý kiến chủ nhân ngôi nhà này chưa? Nếu không có Yuy ở nhà thì còn có Jack, Vick. Dù biết Vick đồng ý nhưng vẫn còn Jack! Yuy ngó nghiêng tìm Jack thì mới nhận ra cậu nhóc cũng không có nhà, lúc chiều tối Yuy đã nhờ cậu đi làm một vài việc rồi.
Yuy không nói thêm lời nào nữa. Nó ngồi xuống ghế và chờ đợi Huyền Anh bày tiệc. Riêng Kevin, hắn trông rất khó hiểu, nãy giờ hắn nhìn Huyền Anh chằm chằm hoài.
Nó khẽ huých tay Kevin, hắn liền nghiêm túc quay lại nhìn nó với ánh mắt không thể trìu mến hơn nữa. Yuy thoáng nổi da gà.
_ “Thiên Duyên, em không phải là rất muốn gà chiên với uống bia sao?” – Kevin nói mà Yuy chẳng hiểu gì cả.
Ngay lập tức Vick tiến lại gần chỗ nó và Kevin đang ngồi, vẻ mặt anh cũng khó chịu không kém.
Anh khó chịu là vì hai người này thân nhau quá rồi. Nãy giờ anh quan sát nhìn thái độ của họ thì cứ tưởng là người yêu, là anh đang ghen sao?
Vick hắng giọng nói:
_ “Yuy, em không được ăn gà chiên và uống bia, quên mất bệnh của mình rồi sao?” – Vick xoa đầu nó.
Yuy không né kịp bàn tay của Vick. Nó cau mày rồi gạt phắt tay Vick ra.
Kevin nhếch môi cười, tay hắn chỉ lên cái bàn gần đó:
_ “Không được sao? Vậy tại sao người yêu anh lại mua một đống thế kia?” – Kevin rất đắc ý. Hắn nhìn Vick đầy thách thức.
Yuy lúc này mới để ý, nó nhìn lên bàn, quả thật có rất nhiều gà chiên và bia. Yuy chợt nhận ra Kevin đã cố tình nói như vậy để xem Vick phản ứng ra sao? Nhưng làm sao Kevin biết được nó không thể ăn gà chiên với uống bia chứ? Yuy tuyệt nhiên lạ lẫm vô cùng.
Vốn dĩ Vick biết rất rõ tình trạng sức khỏe của nó, vậy mà lại để Huyền Anh bày một đống ra…Là ý gì?
_ “Là không muốn tôi ăn nên mới làm vậy?” – Ánh mắt Yuy thất vọng vô cùng.
Vick thật sự không nói gì được nữa. Anh đọc được mọi thứ trong mắt nó, thất vọng, buồn bã, giận dỗi…là lỗi của anh.
_ “Anh xin lỗi, anh sẽ làm món khác cho em.” – Vick nói.
_ “Những thứ đó là do anh làm?” – Yuy nheo mắt.
_ “Đúng vậy, là tớ nhờ anh ấy làm. Xin lỗi cậu, tớ sơ ý quá.” – Huyền Anh đột nhiên chen vào.
_ “Biết em không ăn được mà vẫn làm, là do vô ý?” – Yuy thất vọng rõ rệt.
_ “Anh ta không để tâm đến em thì tôi sẽ để tâm đến em.” – Kevin quả quyết.
Không chần chừ thêm, Kevin cầm tay Yuy kéo ngay vào nhà bếp trước con mắt của mọi người. Yuy còn chưa kịp phản ứng gì cả đã bị lôi đi xồng xộc, trong đầu nó đang có tìm xem lí do gì mà hôm nay tên Kevin đó đáng yêu thế không biết? Làm đủ trò để giúp đỡ nó?
Huyền Anh nhìn theo bóng dáng hai người đó, trong lòng không khỏi ghen tức. Cô không biết là vì sao mà những người đàn ông như Kevin, Night, Vick, Ryan đều liên quan đến Yuy? Ánh mắt cô tràn ngập căm thù, cô không muốn số phận của mình phải gắn với Yuy. Huyền Anh rất ghét Yuy!
Night dĩ nhiên là nhận ra điều đó từ Huyền Anh. Anh còn đang lo lắng Kevin sẽ vì gặp lại Huyền Anh mà trở nên mê muội như khi trước, sợ hắn sẽ lao vào Huyền Anh rồi đòi giải thích này nọ. Nhưng không, Kevin lại tỏ ra bình thản, thậm chí khinh bỉ cô gái đó, rồi lại giành cho Yuy một sự quan tâm không nhỏ. Người ta có thể sẽ nghĩ Kevin vì trả thù Huyền Anh mà quan tâm Yuy trước mặt cô ấy, tuy nhiên lại chẳng phải vậy, Kevin quan tâm Yuy một cách chân thành, điều mà trước nay chưa từng xảy ra. Có vẻ như Kevin đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh đã có thể yên tâm về tình cảm của Kevin, điều duy nhất mà anh lo lắng.
Anna hoàn toàn đồng tình với Night về sự quan tâm đặc biệt này của Kevin. Nhỏ cũng rất muốn hai người này thành đôi với nhau. Có điều, tình cảm giữa Vick và Yuy cũng đâu dễ phai nhạt? Hai người họ tuy mới tỏ tình với nhau nhưng đã thân thiết ngay từ khi còn nhỏ rồi. Còn Kevin với Yuy chỉ mới gặp nhau được hai tháng chứ nhiêu. Anna cũng nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt thu hút của Vick, anh rõ ràng là buồn bã vô cùng. Anna không đồng tình với Vick, anh vì Huyền Anh mà lãng quên Yuy, điều này không thể tha thứ được.
Yuy sau khi bị lôi đi cùng Kevin, nó chẳng biết làm gì hơn ngoài đứng trân trối nhìn hắn trổ tài là bánh bông lan sô cô la. Yuy thật không ngờ đến tên tiểu công tử này lại rất khéo tay nha. Hắn là từng công đoạn một cách khoa học, canh đúng thời gian, đánh trứng đúng cách nữa chứ. Những thứ ấy Yuy có học qua mà chẳng thực hành nổi trong khi tên công tử này lại thành thạo đến vậy.
Yuy đứng một bên quan sát thôi nhưng miệng lúc nào cũng liên thanh, nó hết khen ngợi hắn giỏi làm bánh lại quay sang châm biếm rằng tại sao tên tiểu công tử như anh lại có thể làm bánh ngon đến như vậy, vân vân và mây mây. Trong suốt quá trình làm bánh, Yuy đứng cạnh nhoi nhoi không ngừng, nó liên tục khoét một lỗ trên chiếc bánh khiến Kevin phải làm đi làm lại. Yuy lấy đó làm vui. Cho nên chiếc bánh phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành.
Yuy thật sự ngưỡng mộ Kevin, hắn đi đến bồn rửa bát nó cũng theo đến bồn rửa bát, hắn đi đến lò vi sóng nó cũng theo đến lò vi sóng, hắn đi đến tủ lạnh nó cũng theo đến tủ lạnh…Cốt yếu để hỏi bí quyết làm bánh của hắn. Còn một điều nữa Yuy rất thích, đó là Kevin biết nó thích ăn bánh bông lan phủ kem sô cô la.
Yuy năn nỉ Kevin truyền bí kíp cho mình nhưng hắn nhất định không chỉ, một mực nói sẽ làm cho nó ăn mỗi khi nó muốn.
_ “Khốn thật, lỡ sau này anh trốn mất thì tôi ăn kiểu gì được.” – Yuy lẩm bẩm.
_ “Ai khốn?” – Kevin thính tai thật nha.
_ “Haha…tôi khốn…tôi khốn…haha…” – Yuy cười chảy cả nước mắt, đúng là không gì đau bằng tự mình chửi mình mà.
Những điều xảy ra trong nhà bếp đều không qua được mắt của những người ngoài kia. Người vui, kẻ buồn, họ chỉ im lặng và tự trải với cảm xúc của bản thân. Anna đột nhiên nói:
_ “Em được biết Nhật Thiên đã thề không bao giờ làm bánh nữa.”
_ “Đúng vậy. Chiếc bánh đó coi như là chiếc bánh đầu tiên cậu ta làm đi.” – Night mỉm cười.
Lời nói này thật khiến Huyền Anh giật mình. Lúc trước yêu Kevin, hắn hay làm bánh cho cô ăn lắm, duy nhất một mình cô, cũng chính là loại bánh bông lan phủ kem sô cô la. Từ sau khi chia tay cô, hắn đã thề không làm bánh nữa cơ mà? (Chị nên chạy đến hỏi anh ấy xem tại sao anh ấy lại tiếp tục làm bánh nhé. *.*)
Mọi người đều biết, riêng Yuy lại không biết, nó không biết đây là cái bánh mà mấy năm rồi Kevin mới động tay vào, vậy mà nó tàn phá cái bánh không chút thương tiếc. Người khổ nhất vẫn sẽ Kevin (Ôi sao anh đáng yêu thế?)!
Kevin đứng đến rã chân rồi thì Yuy mới chịu buông tha, lần cuối sửa lại cái bánh, Yuy kéo hắn cùng chiếc bánh theo. Nó đặt bánh lên chính giữa bàn.
Để ý kĩ, trên lớp sô cô la có một hình vẽ rất ngố, hình một cô gái có tóc mái ngố được vẽ bằng kem sữa. Xung quanh có rất nhiều hoa cỏ để trang trí. Nhìn vào cái bánh mọi người không thể không nhìn Yuy, cả hai có nét tương đồng là đều tóc ngố. Lúc này thì họ đã vỡ lẽ, cái bánh này Kevin làm cho Yuy. Hắn cũng tuyên bố luôn:
_ “Cái này là của Yuy!” – Mặt lạnh như tiền.
_ “Hây, Kevin biết thiên vị hồi nào vậy?” – Anna ỉu xìu.
_ “Anh cũng làm cho em một cái nhé?” – Night từ đâu chen vào.
_ “Stop, anh mà làm, chắc em không dám đụng vô đâu.” – Anna cười đau khổ.
Huyền Anh bị xem như là người ngoài, nói đúng hơn là vô hình.
Yuy cười ẩn ý với Kevin, cả hai cùng cười một cách nguy hiểm. Nụ cười này hướng vào cặp đôi Night và Anna.
_ “Ghê vậy? Dám qua mặt tao sao Anna?” – Yuy nheo mắt giận dỗi.
_ “À, có người thích nhau mà không thèm nói tiếng nào kìa!” – Kevin cười đểu.
Anna xua tay, mặt ngượng chín, phân phân giải giải cho hai người này hiểu:
_ “Tụi tao trong sáng, tuyệt đối không có tình cảm gì ở đây cả.” – Mặt Anna đỏ bừng lên.
Night thật rất biết phối hợp để trêu người mà, anh không những không chối cãi mà còn chứng tỏ điều đó là đúng. Night quàng tay lên vai Anna (hai người này ngồi cạnh nhau à?), mặt gian nói:
_ “Ai nói là không có tình cảm gì?” – Night cười nhẹ nhàng.
Anna đã tức điên lên, hận không giết chết được ba người này.
Nó với hai anh em họ cười ha hả, càng làm Anna sôi máu mà không sao làm gì được, nhỏ gõ đũa bùm bụp vào đầu Yuy để trút giận nhưng nó may mắn né được.
Dường như chuyện không vui trước đó đối với Yuy đã trôi tuột, nó cảm thấy rất vui vẻ bên những người bạn này, họ thật sự khiến nó không một chút cô đơn, ước mơ được phiêu lưu lại càng thêm hừng hực. Kể cả đang ngồi ăn cùng bàn với người mà mình không thích cũng chẳng trở thành vấn đề với Yuy nữa rồi, nó để mặc Vick và Huyền Anh làm gì thì làm. Đôi khi nó cũng tự hỏi có phải mình đã quá hời hợt? Hay là tại Vick khiến nó thất vọng?
Yuy cần phải suy nghĩ về chuyện của mình và Vick, bởi vì Huyền Anh lúc này đã quay lại với anh, mặc dù anh không khẳng định hay phủ định. Yuy nhất nhất làm rõ chuyện này. Nếu không, ngày ngày gặp mặt lại không tiện nhìn nhau thì khó chịu lắm.
Đột nhiên cười vui vẻ, la toáng lên một cách thoải mái, kể đủ điều trên trời dưới đất, lần đầu Yuy thấy mình hòa đồng với mọi người. Và hôm nay, rõ ràng là nó nên cảm ơn Kevin, nhờ hắn mà nó có được buổi tối rất vui. Còn nữa, nếu Kevin không đến quán cà phê đó tìm nó, chẳng biết hiện giờ nó đang thả hồn chốn nào nữa. Bất chợt, Yuy thấy mình như được những người bạn này bảo vệ, che chở, cảm giác không còn chùn chân trước bất kì khó khăn nào. Yuy lại lần nữa tin rằng họ sẽ không bỏ rơi hay phản bội nó. Cứ coi như Yuy mạo hiểm thêm một lần, tin tưởng không đắn đo.
Gió buổi tối trên tầng thượng thổi rất mạnh, tóc Yuy tung bay trong gió, đôi lúc phủ kín gương mặt nó.
Yuy bất động, chỉ có một tay là chạm vào li ca phê, còn cả thân thể hoàn toàn không cử động. Yuy chẳng buồn chỉnh lại tóc, vì chỉnh rồi gió thổi cũng sẽ bay lung tung. Nó thả hồn mình vào cơn gió, hòa mình vào bóng tối. Lẽ ra tầng thượng này sẽ được thắp đèn sáng bởi những ngọn đèn nhiều màu, nhưng hôm nay, Yuy đã yêu cầu để nó một mình trên này, không được thắp bất cứ ngọn đèn nào. Nếu như có ánh điện, Yuy sẽ cảm thấy bị lôi cuốn vào những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Hãy cứ tắt hết đèn, nhắm mắt, lắng tai nghe gió thổi, suy nghĩ thật thấu đáo những gì mình đã gặp trong suốt thời gian qua. Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng nó đã được phiêu lưu rất nhiều.
Yuy còn nhớ, lúc ba còn sống, ông có hỏi nó rằng “ước mơ của con là gì?”, Yuy ngây thơ trả lời “con muốn được phiêu lưu!”
Lúc đó ông cười rất vui, ông cho rằng Yuy tuy còn nhỏ nhưng lại thích thử thách bản thân, khi lớn lên chắc chắn sẽ không từ bỏ hi vọng của bản thân, sẽ làm những gì mình muốn, thử thách bản thân bằng những việc khó khăn. Ông đã rất vui mừng, và cũng chính vì câu nói đó ông đã tin tưởng nó tuyệt đối, đến nỗi giao toàn quyền xử lí cho nó.
Đến hôm nay, Yuy rốt cuộc cũng phiêu lưu, đạp đến ranh giới giữa sống và chết, cuối cùng vẫn tồn tại cùng với UA. Nhưng hai chữ “phiêu lưu” này thật sự rất đắt, nó đã phải trả bằng cái giá mà bản thân tưởng chừng không thể đáp ứng nổi, là bị ruồng bỏ, bị bỏ rơi, bị lừa dối, bị sát hại…
Nếu ba còn sống, ông nhất định sẽ hỏi nó đã mệt mỏi chưa? Có muốn dừng lại chưa? Nó sẽ trả lời rằng con không bao giờ bỏ cuộc, con muốn phiêu lưu và hạnh phúc với cuộc phiêu lưu của mình.
Hiện tại và quá khứ của nó chỉ có sự đau thương, không có hạnh phúc. Nhưng nó không được phép bỏ cuộc. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn kết thúc thì không ai có thể đoán trước. Giống như ước mơ của nó, đích đến của nó, là hạnh phúc, là được phiêu lưu, vậy tại sao không thể tiếp tục phiêu lưu để có được hạnh phúc chứ?
Những đau khổ ở hiện tại Yuy sẽ vượt qua, Yuy sẽ cùng những người bạn tốt nhất phiêu lưu…Yuy muốn bản thân phải chiến thắng được nổi buồn, nhưng không hiểu sao, những lúc gặp chuyện thì lại chẳng thể tỏ ra bình thường. Dù ngoài mặt luôn luôn tỏ ra tôi đây không sao cả, vậy mà trong lòng lại tồn tại một nỗi đau nào đó.
Gương mặt Yuy bị gió thổi làm cho lạnh toát. Nếu không phải vì hơi nóng của cà phê phả lên mặt thì nó cũng chẳng nhận ra là mình đang lạnh. Đúng là lạnh, cái giá lạnh thấu xương tủy khiến cho nỗi đau trong lòng nó giảm đi, đây chính là lí do vì sao nó lại ngồi uống cà phê trên tầng cao nhất mà không mở đèn, không mặc áo khoác. Nó muốn tận hưởng cái lạnh của buổi tối, chúng khiến cho trái tim lạnh lẽo của con người cảm thấy được đồng cảm, như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Yuy bất động ngồi đó suốt 2 tiếng đồng hồ. Nó nào có biết rằng, cũng trong bóng tối đó, có một con người vẫn lặng lẽ theo dõi nó, người này cũng bất động vì không muốn để nó phát hiện ra.
Nhưng Yuy cứ thử sự nhẫn nại của người đó. Nó mặc phong phanh như vậy mà chẳng hề than vãn, còn rất đỗi thản nhiên, cứ như vậy sẽ bị cảm mất thôi. Người này không thể cứ để yên cho Yuy bị cảm được.
Kevin từ phía cầu thang tiến lại gần cái bàn của Yuy. Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình đặt lên vai nó.
Yuy ngạc nhiên khi có người đến nơi này, rõ ràng là nó đã dặn không cho ai lên cơ mà? ( anh này có gì mà không thể làm hả chị? )
Dù đang là bóng đêm nhưng Yuy vẫn nhìn thấy nụ cười tràn ngập lo lắng của Kevin, hắn là cố gắng cười cho nó vui sao?
_ “Em không về thì sẽ bị cảm đấy.” – Kevin nhẹ nhàng nói.
_ “Sao anh biết tôi ở đây?” – Yuy nhấp ngụm cà phê cuối cùng.
_ “Tôi luôn đi theo em.” – Hắn bá đạo thật.
Yuy mém sặc. Nó không ngờ hắn đi theo nó từ chiều tối tới giờ, lại còn chịu lạnh với nó suốt hơn hai tiếng. Bây giờ đổi lại là Yuy lo lắng cho Kevin. Nhưng nó cũng không quên đùa:
_ “Tôi thật không nghĩ tên công tử như anh có thể chịu được thời tiết lạnh như vậy. Haizzz, Yuy này quá xem thường Kevin anh rồi.” – Nó tặc lưỡi. Tay nhấc áo khoác của Kevin ra khỏi người và trả lại cho hắn.
_ “Cho em nói lại lần nữa.” – Giọng hắn đe dọa.
_ “Ây ây, tôi chỉ mới nói anh là công tử thôi mà, đừng có cáu chứ?” – Yuy cười tươi.
_ “Dẹp nụ cười giả tạo đó đi. Em vốn chẳng vui, vì vậy đừng cười trước mặt tôi. Tên ngốc Vick đó, hắn chẳng phân biệt được nụ cười của em sao?” – Kevin lạnh lùng nói.
Phong thái kiêu ngạo của hắn như bị đè nén giờ mới bộc phát hay sao ấy? Hắn đứng trước gió, mái tóc bay bay, lại càng đẹp trai và đạo mạo hơn rất nhiều. Nhìn hắn từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ quý tộc, nhìn vào là biết con người thuộc dạng ưu tú rồi. Thế mới nói, tên này kiêu ngạo đến phát ghét, làm như hiểu rõ Yuy lắm vậy.
_ “Anh thì hiểu tôi lắm chắc? Này nhé, tôi đang cười, tôi đang vui, là đang cười một cách vui vẻ đó tên ngốc!!!” – Yuy vừa nói vừa nhấn nhá mấy từ thuộc dạng trọng điểm với bộ dạng ngố hết mức ngố.
_ “Tôi thông minh có thừa nhé!” – Cau có.
_ “Hây, anh cau có khiến tôi rất thích thú, anh cứ cau có đi cho tôi xem.” – Nó thách thức.
_ “Con ngốc này!” – Hắn trợn mắt đe dọa.
_ “Thôi thôi, tôi biết rồi, không chọc tiểu công tử nữa, chúng ta về thôi.”
Yuy kéo tay Kevin rời khỏi tầng thượng. Đúng là sự xuất hiện của Kevin đã khiến Yuy hoàn toàn vui vẻ, nó sẽ tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình. Và cũng chỉ còn một điều mà nó e ngại, chính là tình cảm giữa nó và Vick.
Chuyện đến rồi sẽ đến, Yuy không ngốc mà đi lao vào những chuyện đau buồn tương tự. Yuy từ nay sẽ miễn dịch với mọi đau khổ, chỉ cần có những người bạn tốt nhất này ở bên, chắc chắn họ sẽ tỉm cách lôi nó ra khỏi vùng bùn đó. Yuy chỉ cần nghĩ đến những người bạn tốt hiện tại của mình cũng vui lắm rồi.
Có một chuyện, Yuy và Kevin vẫn chưa nhận ra. Cả hai nếu ở bên nhau cũng rất hợp, rất xứng đôi. Khi hai người này ở cùng nhau họ sẽ tạo ra những câu chuyện gây tranh cãi, không có chuyện vô vị ở đây, do đó sẽ không buồn chán nếu họ ở bên nhau. Nhỉ? ( trời!? Cãi nhau cho vui ư? )
Bằng chứng là suốt dọc đường đi về, cả hai cứ mãi tranh cãi với nhau về những vấn đề ngốc nghếch chưa từng thấy. Đường đường là hai người đứng đầu của Hắc Bang lại có thể làm những chuyện ngu ngốc như vậy, họ đúng là không phải ngoại lệ nha. ( Em xin thua! )
Rốt cuộc, về đến nhà mà cuộc tranh cãi vẫn chưa chấm dứt. Cả hai vừa vô tới phòng khách, không thèm để ý đến những người khác, vẫn tiếp tục tranh cãi:
_ “Rõ ràng là tôi đúng.” – Hắn nhăn mặt.
_ “Anh sai!” – Yuy gân cổ lên cãi.
_ “Tôi đúng.” – Kevin lặp lại lần nữa.
_ “Anh sai.” – Yuy lại cãi.
_ “Tôi không sai.” – Kevin bá đạo quá.
_ “Anh không đúng.” – Yuy còn dữ dội hơn.
_ “Hai người vui vẻ quá!” – Một giọng nói oanh vàng.
Lúc này cả hai mới để ý đến những người xung quanh. Họ đang bày tiệc tại phòng khách, nói đúng hơn là Huyền Anh và Vick bày ra, mấy người còn lại đứng chơi thôi. Và hiện tại, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Kevin và Yuy.
Yuy liếc Kevin một cái rồi lè lưỡi trêu hắn, sau đó vội vã bỏ chạy. Dám Anna không ra ngăn thì hai người đó đã đuổi nhau khắp nhà rồi.
Phải mất một phút sau hai người mới quay về với thực tế. Cả hai bắt đầu mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. ( Từ bao giờ mà anh chị tâm đầu ý hợp như vậy ạ? )
Trước mặt cả hai là một bữa tiệc rất thịnh soạn. Yuy liền hỏi:
_ “Mấy người làm gì vậy?” – Yuy khó chịu.
_ “Tớ muốn ăn mừng ngày gặp lại cậu và sự hợp tác của hai chúng ta!” – Huyền Anh cười vui vẻ.
Anna lập tức phi ngay đến chỗ Yuy, vẻ mặt khó chịu không kém. Nhưng Yuy không có nhà, nhỏ chẳng biết nên xử lí ra sao. Night cũng bảo là cô ta mặt quá dày nên mới làm vậy.
Kì thực, Yuy không quan tâm đến da mặt của Huyền Anh làm gì, cái quan trọng nhất là cô ta đã hỏi ý kiến chủ nhân ngôi nhà này chưa? Nếu không có Yuy ở nhà thì còn có Jack, Vick. Dù biết Vick đồng ý nhưng vẫn còn Jack! Yuy ngó nghiêng tìm Jack thì mới nhận ra cậu nhóc cũng không có nhà, lúc chiều tối Yuy đã nhờ cậu đi làm một vài việc rồi.
Yuy không nói thêm lời nào nữa. Nó ngồi xuống ghế và chờ đợi Huyền Anh bày tiệc. Riêng Kevin, hắn trông rất khó hiểu, nãy giờ hắn nhìn Huyền Anh chằm chằm hoài.
Nó khẽ huých tay Kevin, hắn liền nghiêm túc quay lại nhìn nó với ánh mắt không thể trìu mến hơn nữa. Yuy thoáng nổi da gà.
_ “Thiên Duyên, em không phải là rất muốn gà chiên với uống bia sao?” – Kevin nói mà Yuy chẳng hiểu gì cả.
Ngay lập tức Vick tiến lại gần chỗ nó và Kevin đang ngồi, vẻ mặt anh cũng khó chịu không kém.
Anh khó chịu là vì hai người này thân nhau quá rồi. Nãy giờ anh quan sát nhìn thái độ của họ thì cứ tưởng là người yêu, là anh đang ghen sao?
Vick hắng giọng nói:
_ “Yuy, em không được ăn gà chiên và uống bia, quên mất bệnh của mình rồi sao?” – Vick xoa đầu nó.
Yuy không né kịp bàn tay của Vick. Nó cau mày rồi gạt phắt tay Vick ra.
Kevin nhếch môi cười, tay hắn chỉ lên cái bàn gần đó:
_ “Không được sao? Vậy tại sao người yêu anh lại mua một đống thế kia?” – Kevin rất đắc ý. Hắn nhìn Vick đầy thách thức.
Yuy lúc này mới để ý, nó nhìn lên bàn, quả thật có rất nhiều gà chiên và bia. Yuy chợt nhận ra Kevin đã cố tình nói như vậy để xem Vick phản ứng ra sao? Nhưng làm sao Kevin biết được nó không thể ăn gà chiên với uống bia chứ? Yuy tuyệt nhiên lạ lẫm vô cùng.
Vốn dĩ Vick biết rất rõ tình trạng sức khỏe của nó, vậy mà lại để Huyền Anh bày một đống ra…Là ý gì?
_ “Là không muốn tôi ăn nên mới làm vậy?” – Ánh mắt Yuy thất vọng vô cùng.
Vick thật sự không nói gì được nữa. Anh đọc được mọi thứ trong mắt nó, thất vọng, buồn bã, giận dỗi…là lỗi của anh.
_ “Anh xin lỗi, anh sẽ làm món khác cho em.” – Vick nói.
_ “Những thứ đó là do anh làm?” – Yuy nheo mắt.
_ “Đúng vậy, là tớ nhờ anh ấy làm. Xin lỗi cậu, tớ sơ ý quá.” – Huyền Anh đột nhiên chen vào.
_ “Biết em không ăn được mà vẫn làm, là do vô ý?” – Yuy thất vọng rõ rệt.
_ “Anh ta không để tâm đến em thì tôi sẽ để tâm đến em.” – Kevin quả quyết.
Không chần chừ thêm, Kevin cầm tay Yuy kéo ngay vào nhà bếp trước con mắt của mọi người. Yuy còn chưa kịp phản ứng gì cả đã bị lôi đi xồng xộc, trong đầu nó đang có tìm xem lí do gì mà hôm nay tên Kevin đó đáng yêu thế không biết? Làm đủ trò để giúp đỡ nó?
Huyền Anh nhìn theo bóng dáng hai người đó, trong lòng không khỏi ghen tức. Cô không biết là vì sao mà những người đàn ông như Kevin, Night, Vick, Ryan đều liên quan đến Yuy? Ánh mắt cô tràn ngập căm thù, cô không muốn số phận của mình phải gắn với Yuy. Huyền Anh rất ghét Yuy!
Night dĩ nhiên là nhận ra điều đó từ Huyền Anh. Anh còn đang lo lắng Kevin sẽ vì gặp lại Huyền Anh mà trở nên mê muội như khi trước, sợ hắn sẽ lao vào Huyền Anh rồi đòi giải thích này nọ. Nhưng không, Kevin lại tỏ ra bình thản, thậm chí khinh bỉ cô gái đó, rồi lại giành cho Yuy một sự quan tâm không nhỏ. Người ta có thể sẽ nghĩ Kevin vì trả thù Huyền Anh mà quan tâm Yuy trước mặt cô ấy, tuy nhiên lại chẳng phải vậy, Kevin quan tâm Yuy một cách chân thành, điều mà trước nay chưa từng xảy ra. Có vẻ như Kevin đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh đã có thể yên tâm về tình cảm của Kevin, điều duy nhất mà anh lo lắng.
Anna hoàn toàn đồng tình với Night về sự quan tâm đặc biệt này của Kevin. Nhỏ cũng rất muốn hai người này thành đôi với nhau. Có điều, tình cảm giữa Vick và Yuy cũng đâu dễ phai nhạt? Hai người họ tuy mới tỏ tình với nhau nhưng đã thân thiết ngay từ khi còn nhỏ rồi. Còn Kevin với Yuy chỉ mới gặp nhau được hai tháng chứ nhiêu. Anna cũng nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt thu hút của Vick, anh rõ ràng là buồn bã vô cùng. Anna không đồng tình với Vick, anh vì Huyền Anh mà lãng quên Yuy, điều này không thể tha thứ được.
Yuy sau khi bị lôi đi cùng Kevin, nó chẳng biết làm gì hơn ngoài đứng trân trối nhìn hắn trổ tài là bánh bông lan sô cô la. Yuy thật không ngờ đến tên tiểu công tử này lại rất khéo tay nha. Hắn là từng công đoạn một cách khoa học, canh đúng thời gian, đánh trứng đúng cách nữa chứ. Những thứ ấy Yuy có học qua mà chẳng thực hành nổi trong khi tên công tử này lại thành thạo đến vậy.
Yuy đứng một bên quan sát thôi nhưng miệng lúc nào cũng liên thanh, nó hết khen ngợi hắn giỏi làm bánh lại quay sang châm biếm rằng tại sao tên tiểu công tử như anh lại có thể làm bánh ngon đến như vậy, vân vân và mây mây. Trong suốt quá trình làm bánh, Yuy đứng cạnh nhoi nhoi không ngừng, nó liên tục khoét một lỗ trên chiếc bánh khiến Kevin phải làm đi làm lại. Yuy lấy đó làm vui. Cho nên chiếc bánh phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành.
Yuy thật sự ngưỡng mộ Kevin, hắn đi đến bồn rửa bát nó cũng theo đến bồn rửa bát, hắn đi đến lò vi sóng nó cũng theo đến lò vi sóng, hắn đi đến tủ lạnh nó cũng theo đến tủ lạnh…Cốt yếu để hỏi bí quyết làm bánh của hắn. Còn một điều nữa Yuy rất thích, đó là Kevin biết nó thích ăn bánh bông lan phủ kem sô cô la.
Yuy năn nỉ Kevin truyền bí kíp cho mình nhưng hắn nhất định không chỉ, một mực nói sẽ làm cho nó ăn mỗi khi nó muốn.
_ “Khốn thật, lỡ sau này anh trốn mất thì tôi ăn kiểu gì được.” – Yuy lẩm bẩm.
_ “Ai khốn?” – Kevin thính tai thật nha.
_ “Haha…tôi khốn…tôi khốn…haha…” – Yuy cười chảy cả nước mắt, đúng là không gì đau bằng tự mình chửi mình mà.
Những điều xảy ra trong nhà bếp đều không qua được mắt của những người ngoài kia. Người vui, kẻ buồn, họ chỉ im lặng và tự trải với cảm xúc của bản thân. Anna đột nhiên nói:
_ “Em được biết Nhật Thiên đã thề không bao giờ làm bánh nữa.”
_ “Đúng vậy. Chiếc bánh đó coi như là chiếc bánh đầu tiên cậu ta làm đi.” – Night mỉm cười.
Lời nói này thật khiến Huyền Anh giật mình. Lúc trước yêu Kevin, hắn hay làm bánh cho cô ăn lắm, duy nhất một mình cô, cũng chính là loại bánh bông lan phủ kem sô cô la. Từ sau khi chia tay cô, hắn đã thề không làm bánh nữa cơ mà? (Chị nên chạy đến hỏi anh ấy xem tại sao anh ấy lại tiếp tục làm bánh nhé. *.*)
Mọi người đều biết, riêng Yuy lại không biết, nó không biết đây là cái bánh mà mấy năm rồi Kevin mới động tay vào, vậy mà nó tàn phá cái bánh không chút thương tiếc. Người khổ nhất vẫn sẽ Kevin (Ôi sao anh đáng yêu thế?)!
Kevin đứng đến rã chân rồi thì Yuy mới chịu buông tha, lần cuối sửa lại cái bánh, Yuy kéo hắn cùng chiếc bánh theo. Nó đặt bánh lên chính giữa bàn.
Để ý kĩ, trên lớp sô cô la có một hình vẽ rất ngố, hình một cô gái có tóc mái ngố được vẽ bằng kem sữa. Xung quanh có rất nhiều hoa cỏ để trang trí. Nhìn vào cái bánh mọi người không thể không nhìn Yuy, cả hai có nét tương đồng là đều tóc ngố. Lúc này thì họ đã vỡ lẽ, cái bánh này Kevin làm cho Yuy. Hắn cũng tuyên bố luôn:
_ “Cái này là của Yuy!” – Mặt lạnh như tiền.
_ “Hây, Kevin biết thiên vị hồi nào vậy?” – Anna ỉu xìu.
_ “Anh cũng làm cho em một cái nhé?” – Night từ đâu chen vào.
_ “Stop, anh mà làm, chắc em không dám đụng vô đâu.” – Anna cười đau khổ.
Huyền Anh bị xem như là người ngoài, nói đúng hơn là vô hình.
Yuy cười ẩn ý với Kevin, cả hai cùng cười một cách nguy hiểm. Nụ cười này hướng vào cặp đôi Night và Anna.
_ “Ghê vậy? Dám qua mặt tao sao Anna?” – Yuy nheo mắt giận dỗi.
_ “À, có người thích nhau mà không thèm nói tiếng nào kìa!” – Kevin cười đểu.
Anna xua tay, mặt ngượng chín, phân phân giải giải cho hai người này hiểu:
_ “Tụi tao trong sáng, tuyệt đối không có tình cảm gì ở đây cả.” – Mặt Anna đỏ bừng lên.
Night thật rất biết phối hợp để trêu người mà, anh không những không chối cãi mà còn chứng tỏ điều đó là đúng. Night quàng tay lên vai Anna (hai người này ngồi cạnh nhau à?), mặt gian nói:
_ “Ai nói là không có tình cảm gì?” – Night cười nhẹ nhàng.
Anna đã tức điên lên, hận không giết chết được ba người này.
Nó với hai anh em họ cười ha hả, càng làm Anna sôi máu mà không sao làm gì được, nhỏ gõ đũa bùm bụp vào đầu Yuy để trút giận nhưng nó may mắn né được.
Dường như chuyện không vui trước đó đối với Yuy đã trôi tuột, nó cảm thấy rất vui vẻ bên những người bạn này, họ thật sự khiến nó không một chút cô đơn, ước mơ được phiêu lưu lại càng thêm hừng hực. Kể cả đang ngồi ăn cùng bàn với người mà mình không thích cũng chẳng trở thành vấn đề với Yuy nữa rồi, nó để mặc Vick và Huyền Anh làm gì thì làm. Đôi khi nó cũng tự hỏi có phải mình đã quá hời hợt? Hay là tại Vick khiến nó thất vọng?
Yuy cần phải suy nghĩ về chuyện của mình và Vick, bởi vì Huyền Anh lúc này đã quay lại với anh, mặc dù anh không khẳng định hay phủ định. Yuy nhất nhất làm rõ chuyện này. Nếu không, ngày ngày gặp mặt lại không tiện nhìn nhau thì khó chịu lắm.
Đột nhiên cười vui vẻ, la toáng lên một cách thoải mái, kể đủ điều trên trời dưới đất, lần đầu Yuy thấy mình hòa đồng với mọi người. Và hôm nay, rõ ràng là nó nên cảm ơn Kevin, nhờ hắn mà nó có được buổi tối rất vui. Còn nữa, nếu Kevin không đến quán cà phê đó tìm nó, chẳng biết hiện giờ nó đang thả hồn chốn nào nữa. Bất chợt, Yuy thấy mình như được những người bạn này bảo vệ, che chở, cảm giác không còn chùn chân trước bất kì khó khăn nào. Yuy lại lần nữa tin rằng họ sẽ không bỏ rơi hay phản bội nó. Cứ coi như Yuy mạo hiểm thêm một lần, tin tưởng không đắn đo.
/63
|