Tiếng thở nhẹ và đều của em làm tôi thấy thật bình yên, có những giây phút được làm người đàn ông đúng nghĩa như thế này khiến tôi thấy mình như trẻ lại. Phải rất lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như thế, thư thái và dễ chịu.
Cốc cafe và sự trỗi dậy của bản năng lúc nãy làm tôi tự dưng không ngủ được. Tôi ngắm em đang nằm cạnh, ngắm lại hàng mi cong, làn da trắng, bầu ngực tròn vểnh cao kiêu hãnh. Tiếng thở nhè nhẹ của em, môi em hình như đang hấp háy, hình như em đang cười. Em như con mèo nhỏ ngủ ngoan trong lòng tôi.
Nhẹ nhàng nhất có thể tôi từ từ rút tay ra khỏi đầu em, em hình như cảm thấy trong cơn mơ ngủ nên có ý không muốn rời, em đang cố ôm chặt tôi hơn nữa thì phải. Tôi kéo chăn đắp cho cơ thể tuyệt đẹp ấy không bị lạnh, khoác lấy tấm chăn mỏng bên kia giường tôi ra ngoài cửa sổ đứng nhìn.
Làn gió thổi nhẹ nhẹ từ ngoài đường khiến khuân mặt tôi mát rượi. Khẽ châm điếu thuốc tôi không thể ngăn mình có những suy nghĩ về em. Mới chỉ chiều nay thôi tôi với em là người xa lạ, hai người với cái máu hoang dại trong người tự tìm đến nhau, và giờ đây em đang nằm ngủ ở đó, yên bình sau những nụ hôn. Khả Vân, cái tên của em thật đẹp, nó đẹp đến độ tôi thấy đẹp mà người làm người xây dựng khô khan như tôi chẳng cần biết nó có ý nghĩa gì. Khả Vân? Tại sao em lại đi cùng tôi? Khả Vân! Tại sao em lại muốn hôn tôi? Khả Vân! Tại sao em lại khóc?
Tôi chắc chắn tới một triệu tỷ phần trăm là nếu tôi tiếp tục em cũng sẽ không phản đối, cơ thể em như vậy, nó đòi hỏi như vậy nhưng khi đến một giới hạn cuối cùng thì cảm xúc trong em tuôn trào. Tôi làm thế có đúng hay không? Có thể tôi hèn kém! Có thể tôi nhu nhược? Có thể tôi....? Nhưng tôi muốn như vậy, thực sự như vậy. Hãy để em sống và cảm nhận ý niệm tình cảm của mình bằng trái tim, tâm hồn em chứ không cần thiết phải tìm quên đi trong những cảm xúc bản năng.
Ngó đồng hồ, mới thế đó mà đã hơn 2h sáng. Thời gian trôi nhanh thật, phải tới tận bây giờ chuyến chạy hành trình liên tục từ chiều tới tối mới làm tôi cảm thấy mệt mỏi, cơ thể hơi đau nhức và ê ẩm. Nhìn xuống đường phố HG văng tanh vắng ngắt, hầu như chả có bóng người nào, chỉ có những cột đèn vẫn sáng trong sương đêm, không khí tĩnh lặng bao trùm, thi thoảng có tiếng xe máy mà tôi đoán nó phải ở phía xa vài km, lẻ loi, đơn độc. Chả bù cho Hà Nội, nhà tôi ở một khu tập thể ngay mặt đường, tối nào cũng ầm ầm ĩ ĩ, thậm chí mặc dù đã lắp full của cách âm và đóng kín mỗi khi đi ngủ thì tôi vẫn cứ phải giật mình trong đêm bởi những tiếng còi xe. Tôi rít thêm một hơi thuốc ấm nóng, nhậm thêm một ngụm cafe nguội ngắt còn sót lại. Ôi cuộc đời, đôi khi nó đưa ta tới những chuyến đi, những thế giới mà mà ta đã lãng quên, những phần của cuộc đời mà ta đã bỏ qua, đã từng không trân trọng.
Tôi nhớ nhà kinh khủng. Không phải là nhà ở HN mà là nhà ở nơi tôi đã sinh ra, đã lớn lên, đã là tuổi thơ tuổi thơ của tôi. Nơi ấy tôi sống những ngày thanh bình và đẹp nhất của cuộc đời. Không bon chen, không lợi dụng, không phải cân nhắc những lý do khi thiết lập một mối quan hệ nào đó, không cần phải gượng cười đến mức mà lúc sau sẽ bị đau cơ mặt. Nơi ấy đã chôn dấu những mối tình thiết tha, trong sáng, không cần sex, không cần hôn, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã đủ cảm nhận, đủ hạnh phúc rồi. Nơi ấy nơi tôi chả còn gì! chỉ còn những người bạn và ký ức mà thôi.
Tôi nhớ để rồi hình bóng em lại xuất hiện trong tôi, thật đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn. Đôi mắt buồn, nhưng vẻ mặt và tính cách lại vui tươi của em che đang dấu điều gì? Tôi không biết nữa. Tôi sợ mình phải tìm hiểu, tôi sợ mình sẽ lại như mối tình đầu với em lớp dưới. Cảm giác hụt hẫng đáng sợ khi mở được cái hộp to dầy, vững chắc với hàng loạt lớp khóa mà bên trong lại chẳng có gì, trống rỗng, còn chút gì để nhớ! Tôi không muốn tìm hiểu em, đây chỉ là một chuyến đi mà sau vài ngày nữa chúng tôi lại chia tay, mỗi người sẽ lại đi trên một con đường của riêng mình, con đường của em và tôi lúc ấy chắc chắn không cùng nhau được nữa. Tôi cố ép mình suy nghĩ như vậy, ngăn để mình đừng có lún sâu.
Điếu thuốc đã tàn, cafe đã hết, suy nghĩ cũng nên dừng lại.
Tôi rít nốt hơi cuối đầy tiếc rẻ định quay vào phía trong. Nhưng tôi chưa kịp làm cái việc đơn giản và dễ dàng như thế thì có bàn tay ai đó, từ em, của Khả Vân, chắc rồi luồn vào bụng, rồi lên ngực tôi. Em ôm tôi từ phía sau như thế, áp mặt vào lưng tôi thật chặt, nơi tôi mặc dù qua lớp chăn có thể cảm nhận thấy từng hơi ấm của cái cơ thể không một mảnh vài là em, em đã cắt đứt những dòng suy nghĩ của tôi. Tôi mặc kệ, cứ để em ôm tôi như thế.
- Sao anh lại không ôm em nữa – Tiếng em lại như tiếng nước chảy du dương
Cốc cafe và sự trỗi dậy của bản năng lúc nãy làm tôi tự dưng không ngủ được. Tôi ngắm em đang nằm cạnh, ngắm lại hàng mi cong, làn da trắng, bầu ngực tròn vểnh cao kiêu hãnh. Tiếng thở nhè nhẹ của em, môi em hình như đang hấp háy, hình như em đang cười. Em như con mèo nhỏ ngủ ngoan trong lòng tôi.
Nhẹ nhàng nhất có thể tôi từ từ rút tay ra khỏi đầu em, em hình như cảm thấy trong cơn mơ ngủ nên có ý không muốn rời, em đang cố ôm chặt tôi hơn nữa thì phải. Tôi kéo chăn đắp cho cơ thể tuyệt đẹp ấy không bị lạnh, khoác lấy tấm chăn mỏng bên kia giường tôi ra ngoài cửa sổ đứng nhìn.
Làn gió thổi nhẹ nhẹ từ ngoài đường khiến khuân mặt tôi mát rượi. Khẽ châm điếu thuốc tôi không thể ngăn mình có những suy nghĩ về em. Mới chỉ chiều nay thôi tôi với em là người xa lạ, hai người với cái máu hoang dại trong người tự tìm đến nhau, và giờ đây em đang nằm ngủ ở đó, yên bình sau những nụ hôn. Khả Vân, cái tên của em thật đẹp, nó đẹp đến độ tôi thấy đẹp mà người làm người xây dựng khô khan như tôi chẳng cần biết nó có ý nghĩa gì. Khả Vân? Tại sao em lại đi cùng tôi? Khả Vân! Tại sao em lại muốn hôn tôi? Khả Vân! Tại sao em lại khóc?
Tôi chắc chắn tới một triệu tỷ phần trăm là nếu tôi tiếp tục em cũng sẽ không phản đối, cơ thể em như vậy, nó đòi hỏi như vậy nhưng khi đến một giới hạn cuối cùng thì cảm xúc trong em tuôn trào. Tôi làm thế có đúng hay không? Có thể tôi hèn kém! Có thể tôi nhu nhược? Có thể tôi....? Nhưng tôi muốn như vậy, thực sự như vậy. Hãy để em sống và cảm nhận ý niệm tình cảm của mình bằng trái tim, tâm hồn em chứ không cần thiết phải tìm quên đi trong những cảm xúc bản năng.
Ngó đồng hồ, mới thế đó mà đã hơn 2h sáng. Thời gian trôi nhanh thật, phải tới tận bây giờ chuyến chạy hành trình liên tục từ chiều tới tối mới làm tôi cảm thấy mệt mỏi, cơ thể hơi đau nhức và ê ẩm. Nhìn xuống đường phố HG văng tanh vắng ngắt, hầu như chả có bóng người nào, chỉ có những cột đèn vẫn sáng trong sương đêm, không khí tĩnh lặng bao trùm, thi thoảng có tiếng xe máy mà tôi đoán nó phải ở phía xa vài km, lẻ loi, đơn độc. Chả bù cho Hà Nội, nhà tôi ở một khu tập thể ngay mặt đường, tối nào cũng ầm ầm ĩ ĩ, thậm chí mặc dù đã lắp full của cách âm và đóng kín mỗi khi đi ngủ thì tôi vẫn cứ phải giật mình trong đêm bởi những tiếng còi xe. Tôi rít thêm một hơi thuốc ấm nóng, nhậm thêm một ngụm cafe nguội ngắt còn sót lại. Ôi cuộc đời, đôi khi nó đưa ta tới những chuyến đi, những thế giới mà mà ta đã lãng quên, những phần của cuộc đời mà ta đã bỏ qua, đã từng không trân trọng.
Tôi nhớ nhà kinh khủng. Không phải là nhà ở HN mà là nhà ở nơi tôi đã sinh ra, đã lớn lên, đã là tuổi thơ tuổi thơ của tôi. Nơi ấy tôi sống những ngày thanh bình và đẹp nhất của cuộc đời. Không bon chen, không lợi dụng, không phải cân nhắc những lý do khi thiết lập một mối quan hệ nào đó, không cần phải gượng cười đến mức mà lúc sau sẽ bị đau cơ mặt. Nơi ấy đã chôn dấu những mối tình thiết tha, trong sáng, không cần sex, không cần hôn, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã đủ cảm nhận, đủ hạnh phúc rồi. Nơi ấy nơi tôi chả còn gì! chỉ còn những người bạn và ký ức mà thôi.
Tôi nhớ để rồi hình bóng em lại xuất hiện trong tôi, thật đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn. Đôi mắt buồn, nhưng vẻ mặt và tính cách lại vui tươi của em che đang dấu điều gì? Tôi không biết nữa. Tôi sợ mình phải tìm hiểu, tôi sợ mình sẽ lại như mối tình đầu với em lớp dưới. Cảm giác hụt hẫng đáng sợ khi mở được cái hộp to dầy, vững chắc với hàng loạt lớp khóa mà bên trong lại chẳng có gì, trống rỗng, còn chút gì để nhớ! Tôi không muốn tìm hiểu em, đây chỉ là một chuyến đi mà sau vài ngày nữa chúng tôi lại chia tay, mỗi người sẽ lại đi trên một con đường của riêng mình, con đường của em và tôi lúc ấy chắc chắn không cùng nhau được nữa. Tôi cố ép mình suy nghĩ như vậy, ngăn để mình đừng có lún sâu.
Điếu thuốc đã tàn, cafe đã hết, suy nghĩ cũng nên dừng lại.
Tôi rít nốt hơi cuối đầy tiếc rẻ định quay vào phía trong. Nhưng tôi chưa kịp làm cái việc đơn giản và dễ dàng như thế thì có bàn tay ai đó, từ em, của Khả Vân, chắc rồi luồn vào bụng, rồi lên ngực tôi. Em ôm tôi từ phía sau như thế, áp mặt vào lưng tôi thật chặt, nơi tôi mặc dù qua lớp chăn có thể cảm nhận thấy từng hơi ấm của cái cơ thể không một mảnh vài là em, em đã cắt đứt những dòng suy nghĩ của tôi. Tôi mặc kệ, cứ để em ôm tôi như thế.
- Sao anh lại không ôm em nữa – Tiếng em lại như tiếng nước chảy du dương
/101
|