Khỏi phải nói chúng tôi mừng như thế nào nữa. Chúng tôi cố gắng đi thật nhanh tới ngôi nhà đó, ngôi nhà còn sáng đèn duy nhất ở đây, cảm giác như là trong đường hầm tối tăm tự dưng thấy có nguồn sáng vậy, nó có ý nghĩa lắm.
Ngôi nhà nhỏ cách mặt đường không xa, chúng tôi chỉ mất một lúc là có mặt ngay tại đó, nhưng cũng hơi dè dặt khi gõ cửa nhà người ta, lại là lúc đêm khuya như thế này. Ngập ngừng một lúc nhưng tôi cũng gõ cửa.
- Ai đấy ạ? – Một cô gái trẻ bế một đứa trẻ con mở cửa hỏi chúng tôi.
Khả Vân bấu vào sườn tôi ý nói tôi đề nghị đi. Thế là đành vậy
- Chị ơi! Xin lỗi vì gõ cửa muộn thế này nhưng chúng em bị hỏng xe, chị có thể cho chúng em ngủ nhờ một đêm được không ạ? – Tôi lễ phép mặc dù đoán cô gái này may ra chỉ hơn tuổi được Khả Vân chứ còn kém tôi xa.
- Anh chị vào đây đã – Cô gái ái ngại nhìn chúng tôi rồi mời vào nhà.
Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng có vẻ ấm cúng hẳn, không hiểu là do chúng tôi lạnh quá hay sao ấy nên cảm thấy như vậy. Chúng tôi còn đang co ro vì người ướt sũng, chẳng biết ngồi ở đâu cả thì trong buồng có một thanh niên trẻ bước ra, người vẫn cởi trần chắc đang ngủ. Chào hỏi xã giao xong anh hỏi chúng tôi:
- Anh chị là vợ chồng hả?
- Vâng ạ! – Khả Vân nhanh nhảu trả lời khi tôi còn chưa kịp mở miệng.
- Anh chị đi đâu hay sao mà mưa ướt lại đêm khuya thế này.
- Chúng em đi chơi! – Vẫn là tiếng Khả Vân
- Chết thật, anh bị thương rồi, bị ngã xe hả? – Anh chồng giật mình chắc vừa để ý thấy tôi bị thương ở chân.
- Không sao đâu, vết xước nhỏ ấy mà. – Tôi trả lời.
- Ấy chết, không được đâu, nhiễm trùng mất.
Không làm phiền chúng tôi nhiều nữa, anh chồng nói còn căn phòng trống phía sau nhà thôi nên bảo chúng tôi nghỉ tạm ở đấy cho ấm, còn lấy khăn và quần áo cho tôi và Khả Vân mặc nữa vì chúng tôi ướt hết rồi. Số chúng tôi thật là may mắn.
Khả Vân băng bó lại vết thương cho tôi xong, chúng tôi mới nhìn nhau và phá lên cười. Tôi thì mặc cái quần xà lỏn màu nâu đất của anh chồng, còn Khả Vân thì mặc nguyên một cái áo phông với cái quần đốm hoa rộng thùng thình ngắn tới đầu gối.
- Đi thế này vui anh nhỉ? – Khả Vân khoái chí hào hứng
- Vui gì mà vui, may mà có nhà của hai vợ chồng này chứ không mình đang ở ngoài mưa kia kìa
- Thế mới hay, cái này gọi là duyên đấy, số em may lắm – Khả Vân vui vẻ.
- Ừ, he he – Tôi cười theo Khả Vân
- Anh còn đau nữa không?
- Không đau, tay em tay thần nên không đau nữa – Tôi trêu
- Ớ chuyện, anh nói chuẩn rồi, chẳng chỉnh nữa – Khả Vân cười
- À ừ, “chân” nào được em động vào mà chẳng hết bệnh, lại khỏe ra – Tôi nháy mắt với em.
- Thật á?
Khả Vân sà vào lòng tôi, kéo chăn lên đắp ngang người chúng tôi rồi bắt đầu giở trò mò mẫm..
- Ấy làm thật đấy à? – Tôi ra vẻ hoảng hốt
- Em kiểm tra thôi – Khả Vân cười hí hí
- Dê thế? – Tôi giữ tay em lại
- Dê đâu, tại xem có bị thương không thôi? - Khả Vân cố dứt tay tôi ra
- Không bị thương mà, đảm bảo đấy – Tôi trả lời
- Thật á?
- Thật....
- Để xem nào
- Xem gì?
Khả Vân không trả lời mà bắt đầu hôn tôi, tôi tròn mắt ngạc nhiên với em, em cho tôi một nụ hôn ướt thật sâu ở môi, nơi tôi vẫn cảm nhận thấy vị ngọt của mưa ở trong miệng nàng. Rồi em lại bắt đầu đưa cái thú vị nhất ấy khám phá mặt, tai, cổ tôi.. tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi em.. Cái bản năng của tôi bị em quyến rũ không ngừng đòi hỏi. Có đôi lúc tôi muốn ghì em ra nhưng bị em ghì lại, khẽ thủ thỉ vào tai tôi
- Anh bị thương thì nằm yên đó để em kiểm tra – Em vừa nói vừa vuốt tóc mình ra đằng sau cho đỡ vướng.
Tôi chỉ việc nằm đó mà cho em kiểm tra, em kiểm tra không sót chỗ nào, rồi từ trên xuống em kiểm tra gáy, ngực, bụng, rồi..... Tôi chỉ muốn vỡ tung.
Em làm tôi ngây ngất, cơ thể nhưng muốn bật tung lên, tôi không biết mình đang bị thương ở đâu nữa, chỉ biết cơ thể mình đang bị chi phối bởi em, bị em điều khiển.
Chỉ một lúc là em đã tự tay lột bỏ hết của tôi, trong mắt em tôi trần tục như một đứa trẻ. Tôi cũng vội vàng định giúp em nhưng đến cái việc nhỏ nhoi ấy em cũng không cho tôi làm, em và tôi giờ đây một lần nữa lại hoàn toàn khỏa thân, khoe vẻ đẹp trong ánh đèn vàng vèo vọt. Trèo lên hẳn người tôi, em lạnh lùng như tiên nữ trước hơi thở hổn hển không của một kẻ phàm phu tục tử là tôi, em ban phát cho tôi những nhịp điệu nhẹ nhàng đầy yêu thương..
- Hình như chân giường kêu em ạ? – Tôi cố kìm hãm bản năng của mình
- Mưa to thế chả ai nghe thấy đâu
- Có thật không? nhỡ...
- Anh nói nhiều quá, hi hi
- Nhưng....
Em bịt chặt tôi lại bằng một nụ hôn sâu, tôi như muốn ngạt thở, em yêu tôi nhanh như tiếng mưa sầm sập ngoài kia, đến khi tôi co rúm lại ôm chặt lấy em, vùi đầu vào giữa đôi ngực trần nóng hổi kia thì em mới chịu buông tôi ra. Dí tay vào trán tôi em bảo:
- Khám xong rồi, không có vấn đề gì hết nhé
- Thật à? Vậy mai khám tiếp nhé – Tôi vừa thở vừa nói với em
- Dê thế, khỏi rồi thì khám làm gì, hi hi! – Em cười
- Biết đâu đấy còn chỗ nào nữa – Tôi nhe nhởn
- Rõ tham, em đi ngủ đây
- Ơ kìa! phải khám định kỳ chứ
- Mai tính, kệ anh nhé
- Hơ hơ...
Khả Vân leo xuống gối đầu lên tay tôi, mắt nhìn ra ngoài trời đang mưa vội vã..
- Giá có nhạc thì hay anh nhỉ!
- Có ngay! – Tôi lôi điện thoại ra – nhưng bật nhỏ nhỏ thôi nhé
- Hi hi! Bài nào cho hợp hoàn cảnh anh nhỉ?
- Kiss the rain chăng? – Tôi tò mò hỏi em
- Anh có November rain không?
- Ừ có.
Tưởng nhạc gì thì tôi không có chứ trong máy tôi lúc nào cũng đầy nhạc của Gun’n’Rose, cả của Bon Jovi nữa, nói chung là nhạc rock, tôi luôn yêu thích dòng rock ballad này. Chúng tôi ngồi ôm nhau trong giọng khàn đặc, tiếng piano, violin, guitar trộn lẫn
Tự dưng trong tôi buồn đến khó tả khi những câu hát của Axl Rose như vang lên từ trong tâm khảm.
“When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle”
Nỗi cay đắng chợt tràn về khiến cổ họng tôi đắng ngắt, có dòng nước đâu đó tràn vào khóe mắt tôi cay xè và từ bao giờ giọt nước mắt của tôi tràn ra không kìm được, lăn thật nhanh xuống trán em..
Hình như em cũng nhận ra, em đang thảng thốt thì phải
Chết tiệt! Mình thật vớ vẩn! tôi nghĩ vậy và cảm thấy hơi xấu hổ với em, nhưng em không làm gì cả, chỉ ôm chặt tôi, áp cả cơ thể nóng hổi vào người tôi, hình như em đang cố sưởi ấm cho trái tim tôi.
Ngôi nhà nhỏ cách mặt đường không xa, chúng tôi chỉ mất một lúc là có mặt ngay tại đó, nhưng cũng hơi dè dặt khi gõ cửa nhà người ta, lại là lúc đêm khuya như thế này. Ngập ngừng một lúc nhưng tôi cũng gõ cửa.
- Ai đấy ạ? – Một cô gái trẻ bế một đứa trẻ con mở cửa hỏi chúng tôi.
Khả Vân bấu vào sườn tôi ý nói tôi đề nghị đi. Thế là đành vậy
- Chị ơi! Xin lỗi vì gõ cửa muộn thế này nhưng chúng em bị hỏng xe, chị có thể cho chúng em ngủ nhờ một đêm được không ạ? – Tôi lễ phép mặc dù đoán cô gái này may ra chỉ hơn tuổi được Khả Vân chứ còn kém tôi xa.
- Anh chị vào đây đã – Cô gái ái ngại nhìn chúng tôi rồi mời vào nhà.
Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng có vẻ ấm cúng hẳn, không hiểu là do chúng tôi lạnh quá hay sao ấy nên cảm thấy như vậy. Chúng tôi còn đang co ro vì người ướt sũng, chẳng biết ngồi ở đâu cả thì trong buồng có một thanh niên trẻ bước ra, người vẫn cởi trần chắc đang ngủ. Chào hỏi xã giao xong anh hỏi chúng tôi:
- Anh chị là vợ chồng hả?
- Vâng ạ! – Khả Vân nhanh nhảu trả lời khi tôi còn chưa kịp mở miệng.
- Anh chị đi đâu hay sao mà mưa ướt lại đêm khuya thế này.
- Chúng em đi chơi! – Vẫn là tiếng Khả Vân
- Chết thật, anh bị thương rồi, bị ngã xe hả? – Anh chồng giật mình chắc vừa để ý thấy tôi bị thương ở chân.
- Không sao đâu, vết xước nhỏ ấy mà. – Tôi trả lời.
- Ấy chết, không được đâu, nhiễm trùng mất.
Không làm phiền chúng tôi nhiều nữa, anh chồng nói còn căn phòng trống phía sau nhà thôi nên bảo chúng tôi nghỉ tạm ở đấy cho ấm, còn lấy khăn và quần áo cho tôi và Khả Vân mặc nữa vì chúng tôi ướt hết rồi. Số chúng tôi thật là may mắn.
Khả Vân băng bó lại vết thương cho tôi xong, chúng tôi mới nhìn nhau và phá lên cười. Tôi thì mặc cái quần xà lỏn màu nâu đất của anh chồng, còn Khả Vân thì mặc nguyên một cái áo phông với cái quần đốm hoa rộng thùng thình ngắn tới đầu gối.
- Đi thế này vui anh nhỉ? – Khả Vân khoái chí hào hứng
- Vui gì mà vui, may mà có nhà của hai vợ chồng này chứ không mình đang ở ngoài mưa kia kìa
- Thế mới hay, cái này gọi là duyên đấy, số em may lắm – Khả Vân vui vẻ.
- Ừ, he he – Tôi cười theo Khả Vân
- Anh còn đau nữa không?
- Không đau, tay em tay thần nên không đau nữa – Tôi trêu
- Ớ chuyện, anh nói chuẩn rồi, chẳng chỉnh nữa – Khả Vân cười
- À ừ, “chân” nào được em động vào mà chẳng hết bệnh, lại khỏe ra – Tôi nháy mắt với em.
- Thật á?
Khả Vân sà vào lòng tôi, kéo chăn lên đắp ngang người chúng tôi rồi bắt đầu giở trò mò mẫm..
- Ấy làm thật đấy à? – Tôi ra vẻ hoảng hốt
- Em kiểm tra thôi – Khả Vân cười hí hí
- Dê thế? – Tôi giữ tay em lại
- Dê đâu, tại xem có bị thương không thôi? - Khả Vân cố dứt tay tôi ra
- Không bị thương mà, đảm bảo đấy – Tôi trả lời
- Thật á?
- Thật....
- Để xem nào
- Xem gì?
Khả Vân không trả lời mà bắt đầu hôn tôi, tôi tròn mắt ngạc nhiên với em, em cho tôi một nụ hôn ướt thật sâu ở môi, nơi tôi vẫn cảm nhận thấy vị ngọt của mưa ở trong miệng nàng. Rồi em lại bắt đầu đưa cái thú vị nhất ấy khám phá mặt, tai, cổ tôi.. tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi em.. Cái bản năng của tôi bị em quyến rũ không ngừng đòi hỏi. Có đôi lúc tôi muốn ghì em ra nhưng bị em ghì lại, khẽ thủ thỉ vào tai tôi
- Anh bị thương thì nằm yên đó để em kiểm tra – Em vừa nói vừa vuốt tóc mình ra đằng sau cho đỡ vướng.
Tôi chỉ việc nằm đó mà cho em kiểm tra, em kiểm tra không sót chỗ nào, rồi từ trên xuống em kiểm tra gáy, ngực, bụng, rồi..... Tôi chỉ muốn vỡ tung.
Em làm tôi ngây ngất, cơ thể nhưng muốn bật tung lên, tôi không biết mình đang bị thương ở đâu nữa, chỉ biết cơ thể mình đang bị chi phối bởi em, bị em điều khiển.
Chỉ một lúc là em đã tự tay lột bỏ hết của tôi, trong mắt em tôi trần tục như một đứa trẻ. Tôi cũng vội vàng định giúp em nhưng đến cái việc nhỏ nhoi ấy em cũng không cho tôi làm, em và tôi giờ đây một lần nữa lại hoàn toàn khỏa thân, khoe vẻ đẹp trong ánh đèn vàng vèo vọt. Trèo lên hẳn người tôi, em lạnh lùng như tiên nữ trước hơi thở hổn hển không của một kẻ phàm phu tục tử là tôi, em ban phát cho tôi những nhịp điệu nhẹ nhàng đầy yêu thương..
- Hình như chân giường kêu em ạ? – Tôi cố kìm hãm bản năng của mình
- Mưa to thế chả ai nghe thấy đâu
- Có thật không? nhỡ...
- Anh nói nhiều quá, hi hi
- Nhưng....
Em bịt chặt tôi lại bằng một nụ hôn sâu, tôi như muốn ngạt thở, em yêu tôi nhanh như tiếng mưa sầm sập ngoài kia, đến khi tôi co rúm lại ôm chặt lấy em, vùi đầu vào giữa đôi ngực trần nóng hổi kia thì em mới chịu buông tôi ra. Dí tay vào trán tôi em bảo:
- Khám xong rồi, không có vấn đề gì hết nhé
- Thật à? Vậy mai khám tiếp nhé – Tôi vừa thở vừa nói với em
- Dê thế, khỏi rồi thì khám làm gì, hi hi! – Em cười
- Biết đâu đấy còn chỗ nào nữa – Tôi nhe nhởn
- Rõ tham, em đi ngủ đây
- Ơ kìa! phải khám định kỳ chứ
- Mai tính, kệ anh nhé
- Hơ hơ...
Khả Vân leo xuống gối đầu lên tay tôi, mắt nhìn ra ngoài trời đang mưa vội vã..
- Giá có nhạc thì hay anh nhỉ!
- Có ngay! – Tôi lôi điện thoại ra – nhưng bật nhỏ nhỏ thôi nhé
- Hi hi! Bài nào cho hợp hoàn cảnh anh nhỉ?
- Kiss the rain chăng? – Tôi tò mò hỏi em
- Anh có November rain không?
- Ừ có.
Tưởng nhạc gì thì tôi không có chứ trong máy tôi lúc nào cũng đầy nhạc của Gun’n’Rose, cả của Bon Jovi nữa, nói chung là nhạc rock, tôi luôn yêu thích dòng rock ballad này. Chúng tôi ngồi ôm nhau trong giọng khàn đặc, tiếng piano, violin, guitar trộn lẫn
Tự dưng trong tôi buồn đến khó tả khi những câu hát của Axl Rose như vang lên từ trong tâm khảm.
“When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle”
Nỗi cay đắng chợt tràn về khiến cổ họng tôi đắng ngắt, có dòng nước đâu đó tràn vào khóe mắt tôi cay xè và từ bao giờ giọt nước mắt của tôi tràn ra không kìm được, lăn thật nhanh xuống trán em..
Hình như em cũng nhận ra, em đang thảng thốt thì phải
Chết tiệt! Mình thật vớ vẩn! tôi nghĩ vậy và cảm thấy hơi xấu hổ với em, nhưng em không làm gì cả, chỉ ôm chặt tôi, áp cả cơ thể nóng hổi vào người tôi, hình như em đang cố sưởi ấm cho trái tim tôi.
/101
|