Tò mò đó mà thôi không nói! Tư Viên và Linh Y cũng chỉ biết ngồi hai ghế đối diện còn lại.
Một cuộc họp của thành phần ban chỉ đạo cấp cao của một quán café với chỉ bốn CEO kiêm nhân viên quán.
Cuộc họp mở ra theo đúng lịch là mười một giờ ba mươi phút cùng ngày, không khí thật là.....thật là....chán nản!
Chuyện tiền nong vẫn chưa giải quyết được vậy mà, hai CEO lớn nắm cổ phần ít nhất vẫn đang lơ lững trên cung trăng.
Nói là họp mà thật yên tĩnh. Im lặng đến tột đỉnh của im lặng, không hề có một tiếng động, không một con ruồi con muỗi con cô trùng nào lơ đãng ở đây. Linh Y sốt sắn mới cất tiếng.
- Sao đây? Hôm nay lại im lặng đến lạ lùng thế này?
Đang nghĩ về trăng về sao, Lâm Thức bỗng liếc Đình Nghi một cái rồi nhìn Linh Y nghiêm trọng. Thân xác đã nhập vào không khí họp.
Linh Y trông chờ một điều tuyệt vời, một phép màu mang lại chút ánh sáng của tương lai về quán. Ba....hai....một....
Lâm Thức lại quay đi khiến Linh Y cứ như đang ở lưng chừng một hố sâu thăm thẳm, biết không còn đường sống, không ai có thể cứu, không không hề có phép màu nào nữa mà thất vọng đến tuyệt vọng. Linh Y bất giác thở dài. Tư Viên ngồi trầm ngâm nhìn thịt da toàn mỡ động vật cao cấp của mình, cũng đang nghĩ cách chống chọi qua bão của bậc phụ huynh, lao sâu vào két sắt để lấy nguồn vốn cho quán. Đình Nghi nghĩ từ chuyện hồi sáng, sau đó cũng len lén bén sang nghĩ tới vốn luyến cho kế hoạch của quán nhưng Lâm Thức đợt trước đã bác bỏ kịch liệt.
Ủa...gì chứ? Anh ta cũng chỉ là nhân viên thôi! Đâu phải răm rắp nghe anh ta chứ!
Đình Nghi cười mỉm một cái, định mở miệng nói thì Lâm Thức đã nhảy vào trong miệng ngồi phát thanh.
- Em lại định góp tiền? Không được.
Không chỉ là nhảy vào miệng mà như đi từ trong cơ thể đi ra, đi guốc trong bụng Đình Nghi. Đình Nghi nhìn Lâm Thức chán nản, lại ngồi thả lõng.
Bỗng cánh cửa quán mở ra, Đình Nghi bèn đứng dậy tiếp khách, ngồi một đống ở đây chỉ lại làm không khí ở đây ngột ngạt hơn.
Người khách vừa rồi đã ngồi vào bàn, ngồi quay mặt lại với hướng Đình Nghi đi đến, Đình Nghi cũng theo thói quen của một người nhân viên đi đến. Nở nụ cười tươi hỏi.
- Quý khách dùng gì ạ?
Người đó quay sang, nhìn vẻ Đình Nghi thân thiện nhìn mình, nở nụ cười mỉm. Đình Nghi nhìn kĩ lại thì nhận ra, mắt mở to ngạc nhiên, thân hình từ từ bị đóng băng từ dưới lên.
Không chỉ là người quen, mà là người từng nhớ nhung đến sắp chết một thời. Lại là người đó, người là tâm trí Đình Nghi cả buổi vẫn cứ rối như tơ vò.
Triệu Minh cười thân thiện. Không biết bao lâu rồi chưa nhìn thấy lại nụ cười này. Khá lâu rồi chỉ toàn nhận đau thương, sự ghẻ lạnh từ ngữời đó mà thôi nên trong tâm cũng không nghĩ người đó còn chiếm hữu một nụ cười ấm áp như vậy!
Bản thân không thể cứ như thế này được, Đình Nghi trấn an mình rồi nhẹ giọng hỏi.
- Anh...anh... Anh dùng gì? .
Lần nào cũng vậy, cứ gặp nhau thì tình thế lại ép Đình Nghi phải là người bắt chuyện. Khốn đốn vô cùng những tình huống ấy.
Triệu Minh cầm menu lật ra, xem xét. Lúc này Đình Nghi mới thả lõng ta một chút. Vừa mới thở nhẹ một cái thì Triệu Minh lại quay sang gọi phần, làm Đình Nghi lại cứ như cũ mà đơ người. Triệu Minh chỉ vào hình trong menu xong chuyền menu cho Đình Nghi. Đang hái hoa bắt bướm trên cung trăng thì Đình Nghi bị đánh thức. Đình Nghi chỉ nhớ là có nhìn mang máng qua cái hình anh ta vừa chỉ nên nhận menu rồi bỏ đi.
Triệu Minh ngồi quan sát quán, có vẻ chăm chú, rồi đảo mắt nhìn sang cửa kính bên cạnh nhìn ra đường trầm tư.
Đình Nghi pha chế xong, bê ra cho Triệu Minh, nhìn dáng anh ấy trầm tư bật lên cái khí chất lạnh lùng hút hồn. Đình Nghi vừa đi vừa nhìn không có ý rời mắt đi. Lâm Thức đang họp trong sự im lặng thì nhìn qua bắt gặp ngay.
Ánh mắt có trùng xuống, u sầu nghĩ ngợi. Người con gái đó trong tim có quán nhiều khoảng trống để cùng lúc chứa nhiều người. Nhưng nhiều như vậy lại chưa có chổ nào dành cho Hồ Lâm Thức này! Đến bây giờ, cũng chỉ là cái bia đỡ đạn. Cũng kì lạ nếu người con gái đó đã muốn chứa những người kia trong tim tim thì lại sao vẫn muốn bị khoá bởi bản hợp đồng này?
Lâm Thức bất giác thở dài. Đình Nghi đặt phần thức uống xuống bàn, rồi quay đi, bị Triệu Minh nắm tay kéo lại.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Đình Nghi hơi bất ngờ, quay sang nhìn. Suy nghĩ tiếp theo nên làm gì? Suy nghĩ chuyện hai người sẽ nói! Suy nghĩ nên hay không nên!.....một tràn những suy nghĩ kéo về, ập đến một lúc, nên bây giờ Đình Nghi không hiểu mình thế nào.
Triệu Minh lại nói.
- Dành thời gian cho tôi một chút thôi, tôi có chuyện quan trọng.
Chuyện quan trọng?! Đình Nghi và Triệu Minh còn có chuyện quan trọng để nói?
Lâm Thức nhìn thấy tất cả, trong người máu tự nhiên cứ sùng sục lên. Họ còn đang toan làm gì nữa đây? Đến lượt Lâm Thức đắn đo với hàng tá suy nghĩ.
Tiếp theo mình nên làm gì?
_____________________
Hãy nghĩ diễn biến tiếp theo, hoặc nhận xét chuyện ở bình luận tác giả sẽ ra truyện nhanh cho! Hihi
Một cuộc họp của thành phần ban chỉ đạo cấp cao của một quán café với chỉ bốn CEO kiêm nhân viên quán.
Cuộc họp mở ra theo đúng lịch là mười một giờ ba mươi phút cùng ngày, không khí thật là.....thật là....chán nản!
Chuyện tiền nong vẫn chưa giải quyết được vậy mà, hai CEO lớn nắm cổ phần ít nhất vẫn đang lơ lững trên cung trăng.
Nói là họp mà thật yên tĩnh. Im lặng đến tột đỉnh của im lặng, không hề có một tiếng động, không một con ruồi con muỗi con cô trùng nào lơ đãng ở đây. Linh Y sốt sắn mới cất tiếng.
- Sao đây? Hôm nay lại im lặng đến lạ lùng thế này?
Đang nghĩ về trăng về sao, Lâm Thức bỗng liếc Đình Nghi một cái rồi nhìn Linh Y nghiêm trọng. Thân xác đã nhập vào không khí họp.
Linh Y trông chờ một điều tuyệt vời, một phép màu mang lại chút ánh sáng của tương lai về quán. Ba....hai....một....
Lâm Thức lại quay đi khiến Linh Y cứ như đang ở lưng chừng một hố sâu thăm thẳm, biết không còn đường sống, không ai có thể cứu, không không hề có phép màu nào nữa mà thất vọng đến tuyệt vọng. Linh Y bất giác thở dài. Tư Viên ngồi trầm ngâm nhìn thịt da toàn mỡ động vật cao cấp của mình, cũng đang nghĩ cách chống chọi qua bão của bậc phụ huynh, lao sâu vào két sắt để lấy nguồn vốn cho quán. Đình Nghi nghĩ từ chuyện hồi sáng, sau đó cũng len lén bén sang nghĩ tới vốn luyến cho kế hoạch của quán nhưng Lâm Thức đợt trước đã bác bỏ kịch liệt.
Ủa...gì chứ? Anh ta cũng chỉ là nhân viên thôi! Đâu phải răm rắp nghe anh ta chứ!
Đình Nghi cười mỉm một cái, định mở miệng nói thì Lâm Thức đã nhảy vào trong miệng ngồi phát thanh.
- Em lại định góp tiền? Không được.
Không chỉ là nhảy vào miệng mà như đi từ trong cơ thể đi ra, đi guốc trong bụng Đình Nghi. Đình Nghi nhìn Lâm Thức chán nản, lại ngồi thả lõng.
Bỗng cánh cửa quán mở ra, Đình Nghi bèn đứng dậy tiếp khách, ngồi một đống ở đây chỉ lại làm không khí ở đây ngột ngạt hơn.
Người khách vừa rồi đã ngồi vào bàn, ngồi quay mặt lại với hướng Đình Nghi đi đến, Đình Nghi cũng theo thói quen của một người nhân viên đi đến. Nở nụ cười tươi hỏi.
- Quý khách dùng gì ạ?
Người đó quay sang, nhìn vẻ Đình Nghi thân thiện nhìn mình, nở nụ cười mỉm. Đình Nghi nhìn kĩ lại thì nhận ra, mắt mở to ngạc nhiên, thân hình từ từ bị đóng băng từ dưới lên.
Không chỉ là người quen, mà là người từng nhớ nhung đến sắp chết một thời. Lại là người đó, người là tâm trí Đình Nghi cả buổi vẫn cứ rối như tơ vò.
Triệu Minh cười thân thiện. Không biết bao lâu rồi chưa nhìn thấy lại nụ cười này. Khá lâu rồi chỉ toàn nhận đau thương, sự ghẻ lạnh từ ngữời đó mà thôi nên trong tâm cũng không nghĩ người đó còn chiếm hữu một nụ cười ấm áp như vậy!
Bản thân không thể cứ như thế này được, Đình Nghi trấn an mình rồi nhẹ giọng hỏi.
- Anh...anh... Anh dùng gì? .
Lần nào cũng vậy, cứ gặp nhau thì tình thế lại ép Đình Nghi phải là người bắt chuyện. Khốn đốn vô cùng những tình huống ấy.
Triệu Minh cầm menu lật ra, xem xét. Lúc này Đình Nghi mới thả lõng ta một chút. Vừa mới thở nhẹ một cái thì Triệu Minh lại quay sang gọi phần, làm Đình Nghi lại cứ như cũ mà đơ người. Triệu Minh chỉ vào hình trong menu xong chuyền menu cho Đình Nghi. Đang hái hoa bắt bướm trên cung trăng thì Đình Nghi bị đánh thức. Đình Nghi chỉ nhớ là có nhìn mang máng qua cái hình anh ta vừa chỉ nên nhận menu rồi bỏ đi.
Triệu Minh ngồi quan sát quán, có vẻ chăm chú, rồi đảo mắt nhìn sang cửa kính bên cạnh nhìn ra đường trầm tư.
Đình Nghi pha chế xong, bê ra cho Triệu Minh, nhìn dáng anh ấy trầm tư bật lên cái khí chất lạnh lùng hút hồn. Đình Nghi vừa đi vừa nhìn không có ý rời mắt đi. Lâm Thức đang họp trong sự im lặng thì nhìn qua bắt gặp ngay.
Ánh mắt có trùng xuống, u sầu nghĩ ngợi. Người con gái đó trong tim có quán nhiều khoảng trống để cùng lúc chứa nhiều người. Nhưng nhiều như vậy lại chưa có chổ nào dành cho Hồ Lâm Thức này! Đến bây giờ, cũng chỉ là cái bia đỡ đạn. Cũng kì lạ nếu người con gái đó đã muốn chứa những người kia trong tim tim thì lại sao vẫn muốn bị khoá bởi bản hợp đồng này?
Lâm Thức bất giác thở dài. Đình Nghi đặt phần thức uống xuống bàn, rồi quay đi, bị Triệu Minh nắm tay kéo lại.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Đình Nghi hơi bất ngờ, quay sang nhìn. Suy nghĩ tiếp theo nên làm gì? Suy nghĩ chuyện hai người sẽ nói! Suy nghĩ nên hay không nên!.....một tràn những suy nghĩ kéo về, ập đến một lúc, nên bây giờ Đình Nghi không hiểu mình thế nào.
Triệu Minh lại nói.
- Dành thời gian cho tôi một chút thôi, tôi có chuyện quan trọng.
Chuyện quan trọng?! Đình Nghi và Triệu Minh còn có chuyện quan trọng để nói?
Lâm Thức nhìn thấy tất cả, trong người máu tự nhiên cứ sùng sục lên. Họ còn đang toan làm gì nữa đây? Đến lượt Lâm Thức đắn đo với hàng tá suy nghĩ.
Tiếp theo mình nên làm gì?
_____________________
Hãy nghĩ diễn biến tiếp theo, hoặc nhận xét chuyện ở bình luận tác giả sẽ ra truyện nhanh cho! Hihi
/57
|