Editor: Đô Đô
Triệu gia nuôi cá trong ruộng lúa.
Tin tức này giống như mọc cánh mà bay, lan truyền khắp Triệu gia thôn, toàn thôn là một mảnh ồn ào huyên náo.
Thôn dân coi như nghe một câu chuyện cười, không để ở trong lòng, cho là nhà ai đó nhàm chán tung tin vịt.
Cho đến khi Triệu Đại Mộc mang theo vài chiếc xe bò, kéo rất nhiều thùng gỗ lớn trở về, mọi người mới hơi tin, rối rít vây quanh những chiếc thùng đó nhìn ngó, quả nhiên thấy rất nhiều cá.
Tin tức này truyền ra, nhà nào trong thôn cũng chạy tới xem náo nhiệt. Có vài người đang làm việc trong ruộng, nghe động tĩnh cũng vội vội vàng vàng chạy về.
Đây chính là chuyện kỳ lạ hiếm có nha, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Lần này tổng cộng Triệu Đại Mộc mua hai ngàn ba trăm con cá trở về, còn thừa lại hơn trăm văn tiền, khiến La Tố vui vẻ nửa ngày. Nàng đưa số tiền này cho Triệu Đại Mộc làm phí vất vả, bất quá Triệu Đại Mộc không thu, đẩy nửa ngày. Còn là nhờ Triệu nhị nương nói đợi nuôi được cá rồi ra nói sau hai người mới thôi đưa đẩy.
Bởi vì số cá bột này đều là mò được từ trong hồ chim én, cho nên to nhỏ không đồng nhất, La Tố không muốn tỷ mỉ phân loại, định thả toàn bộ chúng xuống ruộng cho chúng tự lớn.
Triệu Đại Mộc nói: Ta nghĩ cá mè hoa dễ nuôi, nên mua nhiều hơn, không biết ngươi nghĩ thế nào.
La Tố vội vàng nói: Vẫn là Đại Mộc thúc suy tính chu đáo, ban đầu ta cũng muốn tìm mua cá bột dễ nuôi, chỉ lo quá mức rườm rà, sợ bọn họ không vui ý.
Muốn kiếm tiền, nào có ai không vui ý. Triệu Đại Mộc cười ha hả khoát tay áo, cảm thấy Triệu Thành tức phụ này quả nhiên là người biết tiếp thu ý kiến của người khác, tính tình tốt vô cùng.
Dưới sự chứng kiến của thôn dân, La Tố thả từng đám cá bột xuống khe nước đã đào trong ruộng lúa. Những con cá này vừa vào trong ruộng, đã bơi tung tăng bốn phía, có vài người vẫn đứng lặng bên ruộng lúa bỗng tức giận lên tiếng.
Con cá này có thể nuôi sống sao, có thể trưởng thành sao? Lão tộc trưởng sờ sờ chòm râu trắng xóa.
Vài lão nhân gia bên cạnh đều rung đùi đắc ý, trên mặt viết hai chữ không tin.
Còn có mấy người hài tử muốn ngoạn cá, bị lão cha và lão nương nhà mình kéo lại. Con cá này không thể tùy tiện cầm a, chúng nó chính là dùng bạc mua về, muốn bắt sẽ phải đền tiền. .
Sau khi thả xong cá bột, La Tố đi dựng thêm hàng rào xung quanh bờ ruộng, phòng ngừa gà vịt chạy đến điền lý kiếm ăn.
Đợi La Tố Từ điền lý về nhà, mỗi nhà trong thôn lại có thêm một câu chuyện để tán gẫu.
Chuyện này thật là ly kỳ, điền lý có thể nuôi cá, có thể nuôi sống không?
Cũng chưa từng thấy ai nuôi cá trong ruộng cả. Đây thật là chuyện ly kỳ.
Những người này hiếu kỳ, chạy đi tìm Triệu mẫu hỏi thăm. Mọi chuyện Triệu mẫu đều giao cho La Tố, bà không biết đầu cua tai nheo chuyện này là thế nào đâu. Dù gì bà đã hứa để đại tức phụ thích làm gì thì làm rồi.
Con cá sống trong ruộng lúa, La Tố nghiên cứu làm thức ăn cho chúng.
Bây giờ điền lý đang là lúc dồi dào thức ăn, có nhiều sâu ốc, nên nàng cũng không làm nhiều. Ngày nào hai hài tử Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên cũng chạy tới điền lý, thăm cá bột trong ruộng lúa nhà mình.
La Tố không thể nhìn hai hài tử mải mê chơi đùa suốt ngày như vậy được, lúc ăn cơm trưa, bèn thương lượng với Triệu mẫu cho bọn nhỏ đi tư thục.
Triệu mẫu khó xử nói: Ban đầu là Từ nhi dạy tiểu Lâm học bài, chẳng qua ngày trước thân thể lão Nhị không tốt, hiện tại lại muốn đi huyện học, nên không có thời gian dạy nó.
Triệu Lâm nghe phải đi học đường thì không muốn: Nhị ngưu đều không đi học đâu, ta cũng không đi.
Triệu Mộc Miên kéo tay áo La Tố: Đại tẩu, muội muốn đi học.
Đừng lộn xộn, con gái con đứa học bài làm gì?
Triệu mẫu lập tức phản bác.
Triệu Mộc Miên quệt miệng không nói.
La Tố cười sờ sờ đầu nàng, nhìn tiểu cô nương mày rậm mắt to, mềm lòng nói: Tẩu cũng sẽ cho ngươi đi học, đi niệm sách cùng tiểu Lâm.
Nàng lại nhìn Triệu mẫu: Nương, đều cho bọn nhỏ học bài đi, đầu năm nay biết đọc sách viết chữ về sau cũng không mất cái gì. Ta nếu là không biết mấy chữ, thì sao có thể học được cách loại nấm mèo, cũng không thể cùng người khác ký khế ước.
Triệu mẫu nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, khẽ gật đầu, nhưng vẫn còn có chút khó xử: Xét theo điều kiện trong nhà hiện nay, đi tư thục cũng không phải là chuyện to tát, chẳng qua hiện tại tìm không được hảo tiên sinh. Lúc trước là công công ngươi đưa lão Nhị đi lên huyện học bài. Hiện tại để hai hài tử đi lên huyện, trong nhà cũng không có người đưa đi đón về.
Hiện tại có ít người đọc sách, cho dù có tiên sinh, đều dạy học cho nhà phú quý người ta, làm gì có ai chịu để mắt tới những hàn môn tử đệ này.
Nhưng Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên đều đã bảy tám tuổi, Tiểu Hổ bên kia xem chừng cũng là không ai đưa đi học bài, đợi một thời gian nữa, hài tử lớn dần, chuyện học hành càng khó hơn.
Hay là như vậy, bây giờ ta đang rảnh rỗi, cũng biết được mấy chữ, trước tiên để ta dạy bọn nhỏ, đợi bọn nhỏ biết chữ, lại nghĩ cách khác. Trái phải cũng không thể trì hoãn thời cơ tốt, về sau tuổi tác Tiểu Lâm lớn hơn, chỉ sợ là đứa không chịu ngồi yên.
Triệu mẫu nghe vậy, cao hứng nói: Cái này thỏa đáng, thỏa đáng.
Còn không thỏa đáng sao, không cần tốn tiền, có thể học chữ, thật sự là không tìm ra một chút không thỏa đáng. Triệu mẫu càng nghĩ, càng thấy vui sướng.
Cơm nước xong, Triệu Từ từ thư phòng đi ra, sau khi nghe dự định của La Tố, trở về phòng tìm bộ sách vỡ lòng ngày trước của hắn đưa cho La Tố, để nàng sử dụng lúc dạy học.
Đều là sách ta tự chép ra, hiện giờ cũng không dùng được, tẩu cần thì lấy mà dùng. Nếu còn cần thêm sách gì nữa, cứ nói với ta. Ta ở trong trường chép xong sẽ mang về.
La Tố mở hé ra, phát hiện những quyển sách này giống với bộ sách vỡ lòng mà nàng biết ( Tam tự kinh ), ( thiên tự văn ) chỉ là không giống hoàn toàn, tuy chữ viết khác nhau nhưng ý nghĩa thì lại giống nhau đến kì diệu, nàng có thể đọc trôi chảy từng câu đến thuộc lòng.
Quả nhiên là khác biệt, nhưng lại giống như không có chút khác biệt nào.
Lúc này nàng vui vẻ gật đầu: Trước tiên ta dùng bộ sách vỡ lòng này là đủ rồi, học vấn của ta không cao, cũng không biết được bao nhiêu. Chỉ có thể dạy bọn nhỏ biết vài chữ mà thôi. Sau này vẫn là nên thỉnh một tiên sinh có học vấn cao. Nhị đệ ngươi ở trong huyện, nếu thấy ai thích hợp, thì nhớ lưu ý.
Tẩu tử yên tâm, ta nhất định sẽ để ý. Triệu Từ thấy nàng tươi cười xinh đẹp, trong lòng đột nhiên nóng lên, lại lập tức hít vào một hơi, vội vàng bình định tâm tư, cất tiếng chào tạm biệt rồi vội vàng đi vào nhà.
La Tố thấy hắn vội vội vàng vàng trở về phòng, nghĩ hắn vội vã đi học bài, nên không nghĩ nhiều.
Sau khi làm xong việc nhà, nàng tùy ý mở bộ sách vỡ lòng cơ bản này ra xem.
Chữ viết bên trên không khó nhận thức.
Bên cạnh xem hai tài liệu dạy học này, nàng còn lên một kế hoạch dạy học. Chuẩn bị dùng Hán ngữ ghép vần đi dạy học.
Nàng từng nghe Triệu Từ nói bằng tiếng phổ thông nơi này, thấy nó cùng Hán ngữ ghép vần không khác nhau lắm.
Nàng cũng muốn cảm tạ vị hoàng đế đương thời đã lập ra thủ đô Bắc Đô Thành. Người Bắc Đô Thành đều phát âm không khác tiếng phổ thông chỗ nàng lắm, nên dùng Hán ngữ ghép vần dạy học, là hoàn toàn không có vấn đề.
Đương nhiên, qua vài manh mối tìm được, La Tố phát hiện, Đại Chu hoàng triều nơi nàng đang ở rất có khả năng thuộc vùng Trung Nguyên. Chắc là trong dòng lịch sử xuất hiện ngã ba, nên các địa danh địa phương, khác với tên gọi ở hoàng triều.
Điều này khiến trong lòng nàng có cảm giác an tâm. Ít nhất nàng còn ở địa cầu, còn ở Trung Nguyên. Còn ở trên mảnh đất chỗ nàng từng sinh trưởng lớn lên.
************
Vì để dạy học tốt hơn, La Tố đốt than củi làm bút viết chữ trên tấm ván gỗ. Nàng định bớt chút thời gian đi tìm chút vôi trở về làm phấn viết. Đỡ phải viết xong cục than thì lãng phí một tấm ván gỗ.
Ở trong nhà chính Triệu gia, hai hài tử đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn khoác ở sau lưng.
Thừa lúc La Tố quay người lại viết chữ trên ván gỗ, Triệu Lâm ngồi không yên, đưa tay kéo kéo bím tóc Triệu Mộc Miên nhu thuận ngồi bên cạnh.
Tóc Triệu Mộc Miên bị kéo đau xót, hai mắt hồng hồng trừng tam ca.
La Tố đúng lúc xoay người lại, thấy tình cảnh này, chỉ muốn trừng trị hai hùng hài tử này một trận. Tiết thứ nhất hôm nay mới học được một lát, đã ngã trái ngã phải, nàng không có cách nào, đành dùng cách lão sư tiểu học hay đối phó với mình ngày trước, bắt hai hài tử đem bàn tay nhỏ bé đặt ở sau lưng. Kết quả hai hùng hài tử này thế nhưng vẫn còn trêu chọc lẫn nhau, quả thật khiến nàng muốn cầm roi đánh hai đứa một trận cho hả giận.
Nàng còn muốn đưa Tiểu Hổ đến đây cùng hai hài tử này học chữ đâu. Xem tình trạng này, đến lúc đó chắc bọn chúng sẽ làm loạn không thể trị được.
Cũng may Triệu Lâm còn biết sợ đại tẩu nhà mình, thấy nàng xoay người, vội vàng ngồi ngay ngắn.
La Tố cũng không trách cứ hắn, chỉ nói: Ban đầu ta định xem ai học tốt hơn, sẽ thưởng cho người đó một viên kẹo mạch nha. Bây giờ xem ra chắc chắn tiểu Miên sẽ được thưởng.
Triệu Lâm nghe vậy nóng nảy: Tẩu tử tẩu tử, chắc chắn kẹo là của ta, ta thông minh hơn nàng.
Không nhất định phải vậy, tiểu Miên ngoan nhất, chắc chắn học nhanh hơn, đệ có muốn đánh cược với ta, xem đệ hay tiểu Miên ai học giỏi hơn?
Bị La Tố dùng phép khích tướng, Triệu Lâm sục sôi ý chí chiến đấu, ưỡn cao bộ ngực nhỏ: Ta nhất định học giỏi hơn.
La Tố cười một tiếng: Hảo, vậy chúng ta bắt đầu.
Bởi vì hai đứa còn bé, nên La Tố chỉ dạy Hán ngữ ghép vần trong một tháng. Thời gian còn lại thì để cho bọn nhỏ tập viết chữ. Nàng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Trong thời gian đó, nàng dạy hai hài tử học số học, rồi lại để cho hai đứa tiếp tục luyện chữ.
Học một lát, Triệu Lâm lại ngồi không yên, nhìn chữ cái trên bảng đen nói: Tẩu tử, đây là cái gì a, trước kia Nhị ca học chữ hay bây giờ đều không có học qua thứ này.
Triệu Mộc Miên cũng gật đầu: Đúng vậy tẩu tử.
Đây là âm đọc. Có lợi cho nhận thức về sau của các ngươi. Nếu các ngươi học cái này, về sau chữ gì cũng biết, cũng đọc được. Còn có thể học tiếng phổ thông nữa. Có biết tiếng phổ thông là gì không, chính là âm thanh các quan nói ra, các ngươi có muốn học hay không?
Tại nơi sĩ nông công thương này, không quan tâm nam nữ già trẻ, đều đối với chuyện làm quan có một loại kính ngưỡng gần như biến thái cuồng vậy. Cho nên hai hài tử vừa nghe là tiếng phổ thông, hai mắt lập tức sáng long lanh, mặt mũi tràn đầy khát vọng.
Muốn học thì hảo hảo học, đọc theo ta, nhất định phải phát âm chuẩn.
Hai hài tử gật gật đầu, chăm chú, nghiêm túc đọc theo nàng từng tiếng từng tiếng.
Triệu Từ ở trong thư phòng nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, nghe thấy tiếng phát âm kì kì quái quái, lập tức hiếu kỳ để sách trong tay xuống, từ trong phòng đi ra. Đi qua cửa nhà chính, thì thấy tiểu đệ cùng muội muội nhà mình vốn không chịu ngồi yên một chỗ hiện giờ lại đang quy quy củ củ ngồi đọc sách.
Bên trên tấm ván gỗ nhỏ, chi chít những chữ kì kì quái quái do dùng than củi màu đen viết ra, hắn nhìn một chút cũng không hiểu.
Nghĩ lại, hắn vỡ lẽ.
Đây chắc là chữ viết ở ngoại quốc kia.
Biết đây là chữ viết của ngoại quốc, Triệu Từ cũng biết chữ đó ở chỗ này là không thể dùng được, nên hắn chờ La Tố nghỉ giữa tiết, đến gặp nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nói xong, vành tai cũng phiếm hồng.
La Tố thấy dáng vẻ hắn lúng túng, lại nghe lời hắn nói, nhịn không được che miệng cười trộm.
Thấy nàng cười, khuôn mặt lạnh nhạt của Triệu Từ trở nên ngây ngốc.
La Tố vội vàng ôm bụng phất phất tay, cười nói: Là lỗi của ta, chuyện này ta vẫn chưa nói cho ngươi biết. Nàng cười thêm vài cái, mới sâu mấy hơi, nghiêm túc giải thích ý tưởng của nàng.
Sau khi nghe xong ý tưởng La Tố, Triệu Từ từ vẻ mặt ngu ngơ biến thành khiếp sợ, rồi lại hết sức kích động.
Đại tẩu, ý tưởng này rất hay. Hiện thời tân triều mới vừa lập, triều đình phổ biến tiếng phổ thông chưa được mấy ngày, có vài phu tử tài giỏi đều không nói tiếng phổ thông, ngay cả nhóm học sinh trong huyện học cũng có rất nhiều người không nói tiếng phổ thông. Nếu tẩu tử phổ biến phương pháp này ra ngoài, sau này phàm là người biết chữ cũng sẽ nói tiếng phổ thông, cho dù hành tẩu thiên hạ cũng không sợ gặp trở ngại về giao tiếp.
Triệu gia nuôi cá trong ruộng lúa.
Tin tức này giống như mọc cánh mà bay, lan truyền khắp Triệu gia thôn, toàn thôn là một mảnh ồn ào huyên náo.
Thôn dân coi như nghe một câu chuyện cười, không để ở trong lòng, cho là nhà ai đó nhàm chán tung tin vịt.
Cho đến khi Triệu Đại Mộc mang theo vài chiếc xe bò, kéo rất nhiều thùng gỗ lớn trở về, mọi người mới hơi tin, rối rít vây quanh những chiếc thùng đó nhìn ngó, quả nhiên thấy rất nhiều cá.
Tin tức này truyền ra, nhà nào trong thôn cũng chạy tới xem náo nhiệt. Có vài người đang làm việc trong ruộng, nghe động tĩnh cũng vội vội vàng vàng chạy về.
Đây chính là chuyện kỳ lạ hiếm có nha, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Lần này tổng cộng Triệu Đại Mộc mua hai ngàn ba trăm con cá trở về, còn thừa lại hơn trăm văn tiền, khiến La Tố vui vẻ nửa ngày. Nàng đưa số tiền này cho Triệu Đại Mộc làm phí vất vả, bất quá Triệu Đại Mộc không thu, đẩy nửa ngày. Còn là nhờ Triệu nhị nương nói đợi nuôi được cá rồi ra nói sau hai người mới thôi đưa đẩy.
Bởi vì số cá bột này đều là mò được từ trong hồ chim én, cho nên to nhỏ không đồng nhất, La Tố không muốn tỷ mỉ phân loại, định thả toàn bộ chúng xuống ruộng cho chúng tự lớn.
Triệu Đại Mộc nói: Ta nghĩ cá mè hoa dễ nuôi, nên mua nhiều hơn, không biết ngươi nghĩ thế nào.
La Tố vội vàng nói: Vẫn là Đại Mộc thúc suy tính chu đáo, ban đầu ta cũng muốn tìm mua cá bột dễ nuôi, chỉ lo quá mức rườm rà, sợ bọn họ không vui ý.
Muốn kiếm tiền, nào có ai không vui ý. Triệu Đại Mộc cười ha hả khoát tay áo, cảm thấy Triệu Thành tức phụ này quả nhiên là người biết tiếp thu ý kiến của người khác, tính tình tốt vô cùng.
Dưới sự chứng kiến của thôn dân, La Tố thả từng đám cá bột xuống khe nước đã đào trong ruộng lúa. Những con cá này vừa vào trong ruộng, đã bơi tung tăng bốn phía, có vài người vẫn đứng lặng bên ruộng lúa bỗng tức giận lên tiếng.
Con cá này có thể nuôi sống sao, có thể trưởng thành sao? Lão tộc trưởng sờ sờ chòm râu trắng xóa.
Vài lão nhân gia bên cạnh đều rung đùi đắc ý, trên mặt viết hai chữ không tin.
Còn có mấy người hài tử muốn ngoạn cá, bị lão cha và lão nương nhà mình kéo lại. Con cá này không thể tùy tiện cầm a, chúng nó chính là dùng bạc mua về, muốn bắt sẽ phải đền tiền. .
Sau khi thả xong cá bột, La Tố đi dựng thêm hàng rào xung quanh bờ ruộng, phòng ngừa gà vịt chạy đến điền lý kiếm ăn.
Đợi La Tố Từ điền lý về nhà, mỗi nhà trong thôn lại có thêm một câu chuyện để tán gẫu.
Chuyện này thật là ly kỳ, điền lý có thể nuôi cá, có thể nuôi sống không?
Cũng chưa từng thấy ai nuôi cá trong ruộng cả. Đây thật là chuyện ly kỳ.
Những người này hiếu kỳ, chạy đi tìm Triệu mẫu hỏi thăm. Mọi chuyện Triệu mẫu đều giao cho La Tố, bà không biết đầu cua tai nheo chuyện này là thế nào đâu. Dù gì bà đã hứa để đại tức phụ thích làm gì thì làm rồi.
Con cá sống trong ruộng lúa, La Tố nghiên cứu làm thức ăn cho chúng.
Bây giờ điền lý đang là lúc dồi dào thức ăn, có nhiều sâu ốc, nên nàng cũng không làm nhiều. Ngày nào hai hài tử Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên cũng chạy tới điền lý, thăm cá bột trong ruộng lúa nhà mình.
La Tố không thể nhìn hai hài tử mải mê chơi đùa suốt ngày như vậy được, lúc ăn cơm trưa, bèn thương lượng với Triệu mẫu cho bọn nhỏ đi tư thục.
Triệu mẫu khó xử nói: Ban đầu là Từ nhi dạy tiểu Lâm học bài, chẳng qua ngày trước thân thể lão Nhị không tốt, hiện tại lại muốn đi huyện học, nên không có thời gian dạy nó.
Triệu Lâm nghe phải đi học đường thì không muốn: Nhị ngưu đều không đi học đâu, ta cũng không đi.
Triệu Mộc Miên kéo tay áo La Tố: Đại tẩu, muội muốn đi học.
Đừng lộn xộn, con gái con đứa học bài làm gì?
Triệu mẫu lập tức phản bác.
Triệu Mộc Miên quệt miệng không nói.
La Tố cười sờ sờ đầu nàng, nhìn tiểu cô nương mày rậm mắt to, mềm lòng nói: Tẩu cũng sẽ cho ngươi đi học, đi niệm sách cùng tiểu Lâm.
Nàng lại nhìn Triệu mẫu: Nương, đều cho bọn nhỏ học bài đi, đầu năm nay biết đọc sách viết chữ về sau cũng không mất cái gì. Ta nếu là không biết mấy chữ, thì sao có thể học được cách loại nấm mèo, cũng không thể cùng người khác ký khế ước.
Triệu mẫu nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, khẽ gật đầu, nhưng vẫn còn có chút khó xử: Xét theo điều kiện trong nhà hiện nay, đi tư thục cũng không phải là chuyện to tát, chẳng qua hiện tại tìm không được hảo tiên sinh. Lúc trước là công công ngươi đưa lão Nhị đi lên huyện học bài. Hiện tại để hai hài tử đi lên huyện, trong nhà cũng không có người đưa đi đón về.
Hiện tại có ít người đọc sách, cho dù có tiên sinh, đều dạy học cho nhà phú quý người ta, làm gì có ai chịu để mắt tới những hàn môn tử đệ này.
Nhưng Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên đều đã bảy tám tuổi, Tiểu Hổ bên kia xem chừng cũng là không ai đưa đi học bài, đợi một thời gian nữa, hài tử lớn dần, chuyện học hành càng khó hơn.
Hay là như vậy, bây giờ ta đang rảnh rỗi, cũng biết được mấy chữ, trước tiên để ta dạy bọn nhỏ, đợi bọn nhỏ biết chữ, lại nghĩ cách khác. Trái phải cũng không thể trì hoãn thời cơ tốt, về sau tuổi tác Tiểu Lâm lớn hơn, chỉ sợ là đứa không chịu ngồi yên.
Triệu mẫu nghe vậy, cao hứng nói: Cái này thỏa đáng, thỏa đáng.
Còn không thỏa đáng sao, không cần tốn tiền, có thể học chữ, thật sự là không tìm ra một chút không thỏa đáng. Triệu mẫu càng nghĩ, càng thấy vui sướng.
Cơm nước xong, Triệu Từ từ thư phòng đi ra, sau khi nghe dự định của La Tố, trở về phòng tìm bộ sách vỡ lòng ngày trước của hắn đưa cho La Tố, để nàng sử dụng lúc dạy học.
Đều là sách ta tự chép ra, hiện giờ cũng không dùng được, tẩu cần thì lấy mà dùng. Nếu còn cần thêm sách gì nữa, cứ nói với ta. Ta ở trong trường chép xong sẽ mang về.
La Tố mở hé ra, phát hiện những quyển sách này giống với bộ sách vỡ lòng mà nàng biết ( Tam tự kinh ), ( thiên tự văn ) chỉ là không giống hoàn toàn, tuy chữ viết khác nhau nhưng ý nghĩa thì lại giống nhau đến kì diệu, nàng có thể đọc trôi chảy từng câu đến thuộc lòng.
Quả nhiên là khác biệt, nhưng lại giống như không có chút khác biệt nào.
Lúc này nàng vui vẻ gật đầu: Trước tiên ta dùng bộ sách vỡ lòng này là đủ rồi, học vấn của ta không cao, cũng không biết được bao nhiêu. Chỉ có thể dạy bọn nhỏ biết vài chữ mà thôi. Sau này vẫn là nên thỉnh một tiên sinh có học vấn cao. Nhị đệ ngươi ở trong huyện, nếu thấy ai thích hợp, thì nhớ lưu ý.
Tẩu tử yên tâm, ta nhất định sẽ để ý. Triệu Từ thấy nàng tươi cười xinh đẹp, trong lòng đột nhiên nóng lên, lại lập tức hít vào một hơi, vội vàng bình định tâm tư, cất tiếng chào tạm biệt rồi vội vàng đi vào nhà.
La Tố thấy hắn vội vội vàng vàng trở về phòng, nghĩ hắn vội vã đi học bài, nên không nghĩ nhiều.
Sau khi làm xong việc nhà, nàng tùy ý mở bộ sách vỡ lòng cơ bản này ra xem.
Chữ viết bên trên không khó nhận thức.
Bên cạnh xem hai tài liệu dạy học này, nàng còn lên một kế hoạch dạy học. Chuẩn bị dùng Hán ngữ ghép vần đi dạy học.
Nàng từng nghe Triệu Từ nói bằng tiếng phổ thông nơi này, thấy nó cùng Hán ngữ ghép vần không khác nhau lắm.
Nàng cũng muốn cảm tạ vị hoàng đế đương thời đã lập ra thủ đô Bắc Đô Thành. Người Bắc Đô Thành đều phát âm không khác tiếng phổ thông chỗ nàng lắm, nên dùng Hán ngữ ghép vần dạy học, là hoàn toàn không có vấn đề.
Đương nhiên, qua vài manh mối tìm được, La Tố phát hiện, Đại Chu hoàng triều nơi nàng đang ở rất có khả năng thuộc vùng Trung Nguyên. Chắc là trong dòng lịch sử xuất hiện ngã ba, nên các địa danh địa phương, khác với tên gọi ở hoàng triều.
Điều này khiến trong lòng nàng có cảm giác an tâm. Ít nhất nàng còn ở địa cầu, còn ở Trung Nguyên. Còn ở trên mảnh đất chỗ nàng từng sinh trưởng lớn lên.
************
Vì để dạy học tốt hơn, La Tố đốt than củi làm bút viết chữ trên tấm ván gỗ. Nàng định bớt chút thời gian đi tìm chút vôi trở về làm phấn viết. Đỡ phải viết xong cục than thì lãng phí một tấm ván gỗ.
Ở trong nhà chính Triệu gia, hai hài tử đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn khoác ở sau lưng.
Thừa lúc La Tố quay người lại viết chữ trên ván gỗ, Triệu Lâm ngồi không yên, đưa tay kéo kéo bím tóc Triệu Mộc Miên nhu thuận ngồi bên cạnh.
Tóc Triệu Mộc Miên bị kéo đau xót, hai mắt hồng hồng trừng tam ca.
La Tố đúng lúc xoay người lại, thấy tình cảnh này, chỉ muốn trừng trị hai hùng hài tử này một trận. Tiết thứ nhất hôm nay mới học được một lát, đã ngã trái ngã phải, nàng không có cách nào, đành dùng cách lão sư tiểu học hay đối phó với mình ngày trước, bắt hai hài tử đem bàn tay nhỏ bé đặt ở sau lưng. Kết quả hai hùng hài tử này thế nhưng vẫn còn trêu chọc lẫn nhau, quả thật khiến nàng muốn cầm roi đánh hai đứa một trận cho hả giận.
Nàng còn muốn đưa Tiểu Hổ đến đây cùng hai hài tử này học chữ đâu. Xem tình trạng này, đến lúc đó chắc bọn chúng sẽ làm loạn không thể trị được.
Cũng may Triệu Lâm còn biết sợ đại tẩu nhà mình, thấy nàng xoay người, vội vàng ngồi ngay ngắn.
La Tố cũng không trách cứ hắn, chỉ nói: Ban đầu ta định xem ai học tốt hơn, sẽ thưởng cho người đó một viên kẹo mạch nha. Bây giờ xem ra chắc chắn tiểu Miên sẽ được thưởng.
Triệu Lâm nghe vậy nóng nảy: Tẩu tử tẩu tử, chắc chắn kẹo là của ta, ta thông minh hơn nàng.
Không nhất định phải vậy, tiểu Miên ngoan nhất, chắc chắn học nhanh hơn, đệ có muốn đánh cược với ta, xem đệ hay tiểu Miên ai học giỏi hơn?
Bị La Tố dùng phép khích tướng, Triệu Lâm sục sôi ý chí chiến đấu, ưỡn cao bộ ngực nhỏ: Ta nhất định học giỏi hơn.
La Tố cười một tiếng: Hảo, vậy chúng ta bắt đầu.
Bởi vì hai đứa còn bé, nên La Tố chỉ dạy Hán ngữ ghép vần trong một tháng. Thời gian còn lại thì để cho bọn nhỏ tập viết chữ. Nàng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Trong thời gian đó, nàng dạy hai hài tử học số học, rồi lại để cho hai đứa tiếp tục luyện chữ.
Học một lát, Triệu Lâm lại ngồi không yên, nhìn chữ cái trên bảng đen nói: Tẩu tử, đây là cái gì a, trước kia Nhị ca học chữ hay bây giờ đều không có học qua thứ này.
Triệu Mộc Miên cũng gật đầu: Đúng vậy tẩu tử.
Đây là âm đọc. Có lợi cho nhận thức về sau của các ngươi. Nếu các ngươi học cái này, về sau chữ gì cũng biết, cũng đọc được. Còn có thể học tiếng phổ thông nữa. Có biết tiếng phổ thông là gì không, chính là âm thanh các quan nói ra, các ngươi có muốn học hay không?
Tại nơi sĩ nông công thương này, không quan tâm nam nữ già trẻ, đều đối với chuyện làm quan có một loại kính ngưỡng gần như biến thái cuồng vậy. Cho nên hai hài tử vừa nghe là tiếng phổ thông, hai mắt lập tức sáng long lanh, mặt mũi tràn đầy khát vọng.
Muốn học thì hảo hảo học, đọc theo ta, nhất định phải phát âm chuẩn.
Hai hài tử gật gật đầu, chăm chú, nghiêm túc đọc theo nàng từng tiếng từng tiếng.
Triệu Từ ở trong thư phòng nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, nghe thấy tiếng phát âm kì kì quái quái, lập tức hiếu kỳ để sách trong tay xuống, từ trong phòng đi ra. Đi qua cửa nhà chính, thì thấy tiểu đệ cùng muội muội nhà mình vốn không chịu ngồi yên một chỗ hiện giờ lại đang quy quy củ củ ngồi đọc sách.
Bên trên tấm ván gỗ nhỏ, chi chít những chữ kì kì quái quái do dùng than củi màu đen viết ra, hắn nhìn một chút cũng không hiểu.
Nghĩ lại, hắn vỡ lẽ.
Đây chắc là chữ viết ở ngoại quốc kia.
Biết đây là chữ viết của ngoại quốc, Triệu Từ cũng biết chữ đó ở chỗ này là không thể dùng được, nên hắn chờ La Tố nghỉ giữa tiết, đến gặp nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nói xong, vành tai cũng phiếm hồng.
La Tố thấy dáng vẻ hắn lúng túng, lại nghe lời hắn nói, nhịn không được che miệng cười trộm.
Thấy nàng cười, khuôn mặt lạnh nhạt của Triệu Từ trở nên ngây ngốc.
La Tố vội vàng ôm bụng phất phất tay, cười nói: Là lỗi của ta, chuyện này ta vẫn chưa nói cho ngươi biết. Nàng cười thêm vài cái, mới sâu mấy hơi, nghiêm túc giải thích ý tưởng của nàng.
Sau khi nghe xong ý tưởng La Tố, Triệu Từ từ vẻ mặt ngu ngơ biến thành khiếp sợ, rồi lại hết sức kích động.
Đại tẩu, ý tưởng này rất hay. Hiện thời tân triều mới vừa lập, triều đình phổ biến tiếng phổ thông chưa được mấy ngày, có vài phu tử tài giỏi đều không nói tiếng phổ thông, ngay cả nhóm học sinh trong huyện học cũng có rất nhiều người không nói tiếng phổ thông. Nếu tẩu tử phổ biến phương pháp này ra ngoài, sau này phàm là người biết chữ cũng sẽ nói tiếng phổ thông, cho dù hành tẩu thiên hạ cũng không sợ gặp trở ngại về giao tiếp.
/109
|