La Tố không nghĩ, Từ Oánh trông được nuông chiều như vậy, mà có thể chịu được xóc nảy trên đường. = =
Ngược lại tiểu nha hoàn Hồng Hạnh bên cạnh Từ Oánh lại ngất ngây con gà tây.
Tiểu Lục không ưa Hồng Hạnh, cho nên trong tay có thuốc say xe cũng không đưa cho nàng ta dùng, mà chỉ cho lão ma ma hầu hạ Từ Oánh uống một viên, khiến cho bà thoải mái hơn.
Hồng Hạnh há miệng muốn đòi, lại bị Từ Oánh nhìn thoáng qua, cứ thế ngậm miệng lại.
La Tố biết, làm một người chủ tử, lúc này cần phải thể hiện ra khí chất độ lượng, cần sai Tiểu Lục chủ động đưa một viên cho người ta. Bất quá từ xưa đến nay nàng cũng không phải là người hào phóng nhân. Muốn nàng vì cái gọi là thể diện đi dụ dỗ một tiểu nha hoàn chán ghét nàng, nàng thật tâm không làm được chuyện ủy khuất chính mình như vậy, cho nên coi như không nhìn thấy.
Cũng may Từ Oánh không có nghĩ nhiều, cũng không để ý Hồng Hạnh, tự nhiên bồi La Tố nói chuyện phiếm.
Biết La Tố muốn làm vườn trái cây ở Lâm Gia Câu, mặt mũi tràn đầy hứng thú hỏi: Nếu vườn trái cây này làm thành, sau này có phải cũng như cam quýt hay không, giao cho Tây Nam thương hội vận chuyển tiêu thụ? Ta nghe cha ta nói, hiện giờ Triệu đại nhân đang xây dựng bến cảng, sau này có thể đi đường thủy, nếu thuận buồm xuôi gió, trên đường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, người ở những nơi xa cũng có thể ăn được trái cây Xuyên Châu tươi ngon.
La Tố vừa nghe, liền biết Từ cô nương này không phải là chủ tử chỉ biết hưởng thụ, người ta cũng là người không ngại học hỏi. Nên kiên nhẫn giải thích: Ta cũng đang tính như vậy, chỉ cần đường đi của Tây Nam thông thuận, tiết kiệm thời gian đi đường, trái cây Xuyên Châu có thể bán đi, dân chúng nơi này sẽ không lo không có bạc kiếm. Chỉ cần kinh tế phát triển, sẽ không còn có người đói bụng.
Từ Oánh nói: Phu nhân nói kinh tế, là chỉ kinh thương?
La Tố cười ha ha một tiếng: Ý tứ không sai biệt lắm.
Từ Oánh bội phục nói: Không thể tưởng tượng được phu nhân không chỉ tinh thông nông nghiệp, ngay cả kinh thương cũng rành rọt như vậy. Ta cứ nghĩ rằng, lấy thân phận địa vị của Triệu đại nhân hiện giờ, phu nhân tất nhiên sẽ không nhìn trúng thương gia chúng ta.
Này có cái gì nhìn trúng hay không nhìn trúng, thương hộ cũng có chỗ tốt của thương hộ, ai có chức nấy mà thôi.
Phu nhân cảm thấy thương hộ cũng quan trọng?
Đôi mắt Từ Oánh lóe sáng nhìn La Tố.
La Tố thấy ánh mắt nàng ta trong suốt, bất giác gật đầu: Ngươi nghĩ xem, nếu Tây Nam không có thương nhân, hàng hóa không thể bán đi, chúng ta có loại nhiều trái cây, cũng chỉ có thể để rữa ở trong đất. Loại hoa mầu, ngoại trừ không đói bụng, cũng không cách nào đạt được cuộc sống tốt hơn. Người nơi khác muốn ăn trái cây Tây Nam, có bạc cũng không mua được.
Từ Oánh thấy La Tố nói gần nói xa đều là sùng bái với người buôn bán, trong lòng dâng trào một cỗ tự hào thoải mái, nàng làm nữ nhi thương gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên dám ngẩng đầu ưỡn ngực.
Từ Oánh nói: Hiện giờ không chỉ có thế nhân xem thường thương hộ, mà ngay cả triều đình cũng chướng mắt thương nhân. Những năm này mặc dù triều đình không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng phàm là người xuất thân thương hộ, thì không thể tham gia khoa cử, không thể làm quan, cho nên thế nhân đều cảm thấy thương hộ là bị coi thường.
La Tố biết quan niệm này không chỉ có ở nơi đây, ngay cả những triều đại trong lịch sử nàng biết đến cũng đều như vậy, ngay cả dân chúng khốn cùng, mặc dù hâm mộ gia đình thương nhân giàu có, nhưng trong lòng lúc nào khinh bỉ thương gia. Một chút thơ từ lại là châm chọc thương nhân lãi nặng lời nhẹ. Coi thương nhân là hạng người hám lợi. Cho nên buôn bán ở cổ đại cũng không phát triển.
Nhưng mà loại chuyện như vậy là do một cái vương triều quyết định, dù nàng biết đó là không tốt, cũng không thể thay đổi được gì.
Thấy Từ Oánh cảm khái, nàng cười nói: Có lẽ có một ngày, sẽ có người thấy được thương nhân mang đến chỗ tốt cho dân chúng, triều đình cũng sẽ coi trọng thương nhân.
Từ Oánh mím môi cười: Nếu thật sự có ngày đó, ta nhất định phải làm một nữ thương nhân.
La Tố gật đầu khẳng định: Ừm, biết đâu sẽ là nữ thương nhân nổi tiếng nhất thiên hạ.
Hai người tự nhiên không biết, một câu nói đùa lúc này, sau này quả thật có một ngày ứng nghiệm.
Từ gia có một thôn trang ở gần Lâm Gia Câu, cách không xa, chỉ là muốn tới tới lui lui, đường núi kia cũng không tiện đi lại. Cho nên Từ Oánh dứt khoát năn nỉ La Tố cho mình lưu lại, cùng ở với nhau, thuận tiện làm bạn.
La Tố ngược lại không sao cả, dù sao trong nhà cũng chỉ có vài nha hoàn bà tử, bình thường ngoại trừ gián điệp Tiểu Lục có thể nói bâng quơ hai câu, thật sự là không có người có thể nói chuyện, liền sảng khoái đáp ứng. Nhưng cũng đánh cái dự phòng: Ta chỗ này điều kiện xác thực không được tốt, bình thường cũng là tùy tiện sống, dù sao ra bên ngoài cũng không nên quá chú ý. Ngươi cứ ở đây trước, nếu cảm thấy không thích hợp, liền trở về thôn trang của ngươi đi.
Từ Oánh cười nói: Sau này ta còn muốn làm thương nhân uống phong nuốt cát, sao có thể sợ khổ?
La Tố thấy nàng ta không câu nệ như thế, cũng không khuyên nữa, nàng đi thay bộ quần áo khác, mang mũ rơm đi ra ngoài thị sát một chuyến.
Từ Oánh muốn đi theo, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, cho nên chỉ có thể ở trong phòng thu thập hành lý.
Hồng Hạnh ghét bỏ nhìn vách tranh phòng đất, thấy trên mặt đất một miếng thảm cũng không có, giường chiếu đều cũ kỹ, lập tức cảm thấy toàn thân nổi cả da gà: Tiểu thư, ngươi thực sự muốn ở lại chỗ này a. Hay là chúng ta đi tới thôn trang đi, nơi này đâu phải là chỗ cho người ở.
Từ Oánh đang nghĩ ngợi nên sử dụng cơ hội này thế nào, nghe Hồng Hạnh oán hận, sắc mặt trầm xuống: Ngươi càng ngày càng to gan lớn mật, lời như vậy cũng dám nói. Triệu đại phu nhân có thể ở đây, sao ngươi lại không thể?
Hồng Hạnh sợ hết hồn, ủy khuất nói: Nô tỳ đây cũng là lo lắng cho tiểu thư a.
Từ Oánh nhíu mày: Ta có thể ở hay không, là chuyện của ta, cần gì tới phiên ngươi quan tâm. Nếu không phải thấy thường ngày ngươi coi như tận tâm tẫn trách, hôm nay ta nhất định sẽ không giữ ngươi lại. Hồng Hạnh, xem tình cảm những năm này của chúng ta, lời hôm nay ngươi nói, ta sẽ không truy cứu. Sau này nếu tái phạm, thì tự thân đến chỗ quản gia cầm khế ước bán thân xuất phủ đi.
Tiểu thư, ngươi đừng đuổi nô tỳ đi a, nô tỳ không dám nói lung tung nữa. Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống đất cầu xin.
Nàng ở Từ phủ không lo ăn mặc, so với các cô nương bên ngoài đều sống tốt hơn, đi ra ngoài, thì biết sống thế nào. Nàng cũng không thể cứ đi ra ngoài như vậy.
Từ Oánh chỉ nhìn Hồng Hạnh một cái, rồi không để ý tới nàng ta nữa.
Nàng nghĩ, nếu lần sau nàng ta còn tái phạm liền để bà vú dạy dỗ nàng ta một trận.
Ở địa bàn La Tố sinh sống xảy ra chuyện, La Tố rất nhanh nhận được tin tức.
Hai lão mụ tử hầu hạ La Tố ở Lâm Gia Câu đều là mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng. Đầu đuôi câu chuyện của hai chủ tớ nhà kia, bọn họ đều nắm bắt tường tận, nhanh chóng phái người đi tìm La Tố, đem chuyện này nhất nhất bẩm báo.
Đây là lần đầu tiên La Tố phát hiện người bên cạnh nàng còn có chức năng này. Cảm giác tựa như cài đặt máy nghe trộm vậy.
Tiểu Lục nghe lão mụ tử nói xong, tức giận nói: Phu nhân, chúng ta nên cách xa hai chủ tớ nhà kia một chút đi, vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện, nhìn cái nha đầu kia đã biết không có tâm địa tốt gì.
La Tố thầm nghĩ, ngươi cũng không có lòng tốt gì. Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Nàng không sao cả khoát tay: Không nghe Từ cô nương nói sao, tái phạm liền đuổi đi. Chuyện khúc mắc giữa chủ tớ nhà người ta, mắc mớ gì đến chúng ta a.
Hơn nữa thông qua chuyện này, nàng có cái nhìn khác về Từ Oánh. Người có thể không bị người bên cạnh ảnh hưởng, bảo trì quan điểm của mình như vậy, là một người rất đáng kết giao.
Người như vậy muốn làm bằng hữu với nàng, nàng làm sao có thể từ chối chứ.
Sau hai ngày Từ Oánh đã có thể thích ứng với cuộc sống nông thôn, mỗi ngày không chỉ cùng La Tố ăn cơm, lúc La Tố ra cửa, còn có thể đi thăm ruộng đồng cùng nàng.
La Tố cũng không che giấu, nàng biết gì, đều góp ý cho Từ Oánh.
Khi đến vườn trái cây, La Tố nói: Không phải ngươi nói muốn làm nữ thương nhân sao, về sau không chừng trái cây sẽ trở thành đặc sản của Xuyên Châu, nếu ngươi muốn làm thương nhân, thì phải hiểu rõ sản lượng, đặc điểm của sản phẩm. Như thế sẽ không bị kẻ dưới lừa gạt. Về sau cùng người khác đàm việc buôn bán, ngươi hiểu biết nhiều, đối phương càng thêm tôn trọng ngươi.
Từ Oánh nói: Nhà chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, nghe cha ta nói còn có tiêu cục cùng cửa hàng đồ sứ, kể cả cửa hàng bán trang sức cũng có. Những thứ này đều phải hiểu?
Kỳ thật làm nhiều lần là hiểu thôi. Bất quá nếu ngươi dành hết tâm sức tìm hiểu, thì có thể học nhanh hơn một chút.
Từ Oánh hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn La Tố càng thêm sùng bái. Không hổ là tẩu tử của Triệu đại nhân, từ học thức đến khí chất đều hơn người.
Nếu lúc trước nàng nịnh nọt La Tố chỉ vì muốn gần gũi với Triệu Từ, sau một thời gian tiếp xúc, nàng thật sự bội phục nữ nhân này. Nữ nhân này hoàn toàn khác biệt với các nữ nhân nàng từng gặp.
Từ Oánh cảm giác được sự thần kỳ từ trên người La Tố. Trông thấy nàng, Từ Oánh nhận thấy, nữ nhân không phải chỉ có thể dựa vào nam nhân, nữ nhân cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
Cá lớn hơn rồi, vẫn còn sống nhăn.
Xa xa trong ruộng lúa, một lão hán đang thét to với người bên cạnh. Hắn mới vừa từ trên núi đào đất trở về, đi ngang qua bên này nghe thấy tiếng động, liền đến nhìn xem, không ngờ thấy một con cá choai choai đang quẫy nước.
Hắn cũng biết, vài ngày trước đó nơi này đều là cá nhỏ. Mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lên núi trồng cây ăn quả, không có thời gian ra thăm ruộng lúa. Cứ nghĩ rằng đám cá này không sống được lâu, còn lãng phí lúa mạ. Không ngờ hôm nay thấy được, bọn chúng vẫn sống thật tốt đâu, lập tức kích động thét to.
Lão hán này hét lên, kinh động những người xung quanh, từng người từng người nhòm xuống ruộng lúa, phát hiện có rất nhiều con cá đang bơi qua bơi lại trong nước. Hơn nữa trông lớn hơn trước rõ thấy.
Lão thiên a, thật đúng là có thể nuôi cá a.
Trong ruộng lúa có thể nuôi cá, chuyện thần kỳ như vậy bọn họ có thể gặp được.
Lý chính Lâm Gia Câu vừa ngậm điếu thước vừa dạo qua một vòng, cả khuôn mặt kích động đỏ tưng bừng, nghiêng ngả chạy đi tìm La Tố.
Ngược lại tiểu nha hoàn Hồng Hạnh bên cạnh Từ Oánh lại ngất ngây con gà tây.
Tiểu Lục không ưa Hồng Hạnh, cho nên trong tay có thuốc say xe cũng không đưa cho nàng ta dùng, mà chỉ cho lão ma ma hầu hạ Từ Oánh uống một viên, khiến cho bà thoải mái hơn.
Hồng Hạnh há miệng muốn đòi, lại bị Từ Oánh nhìn thoáng qua, cứ thế ngậm miệng lại.
La Tố biết, làm một người chủ tử, lúc này cần phải thể hiện ra khí chất độ lượng, cần sai Tiểu Lục chủ động đưa một viên cho người ta. Bất quá từ xưa đến nay nàng cũng không phải là người hào phóng nhân. Muốn nàng vì cái gọi là thể diện đi dụ dỗ một tiểu nha hoàn chán ghét nàng, nàng thật tâm không làm được chuyện ủy khuất chính mình như vậy, cho nên coi như không nhìn thấy.
Cũng may Từ Oánh không có nghĩ nhiều, cũng không để ý Hồng Hạnh, tự nhiên bồi La Tố nói chuyện phiếm.
Biết La Tố muốn làm vườn trái cây ở Lâm Gia Câu, mặt mũi tràn đầy hứng thú hỏi: Nếu vườn trái cây này làm thành, sau này có phải cũng như cam quýt hay không, giao cho Tây Nam thương hội vận chuyển tiêu thụ? Ta nghe cha ta nói, hiện giờ Triệu đại nhân đang xây dựng bến cảng, sau này có thể đi đường thủy, nếu thuận buồm xuôi gió, trên đường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, người ở những nơi xa cũng có thể ăn được trái cây Xuyên Châu tươi ngon.
La Tố vừa nghe, liền biết Từ cô nương này không phải là chủ tử chỉ biết hưởng thụ, người ta cũng là người không ngại học hỏi. Nên kiên nhẫn giải thích: Ta cũng đang tính như vậy, chỉ cần đường đi của Tây Nam thông thuận, tiết kiệm thời gian đi đường, trái cây Xuyên Châu có thể bán đi, dân chúng nơi này sẽ không lo không có bạc kiếm. Chỉ cần kinh tế phát triển, sẽ không còn có người đói bụng.
Từ Oánh nói: Phu nhân nói kinh tế, là chỉ kinh thương?
La Tố cười ha ha một tiếng: Ý tứ không sai biệt lắm.
Từ Oánh bội phục nói: Không thể tưởng tượng được phu nhân không chỉ tinh thông nông nghiệp, ngay cả kinh thương cũng rành rọt như vậy. Ta cứ nghĩ rằng, lấy thân phận địa vị của Triệu đại nhân hiện giờ, phu nhân tất nhiên sẽ không nhìn trúng thương gia chúng ta.
Này có cái gì nhìn trúng hay không nhìn trúng, thương hộ cũng có chỗ tốt của thương hộ, ai có chức nấy mà thôi.
Phu nhân cảm thấy thương hộ cũng quan trọng?
Đôi mắt Từ Oánh lóe sáng nhìn La Tố.
La Tố thấy ánh mắt nàng ta trong suốt, bất giác gật đầu: Ngươi nghĩ xem, nếu Tây Nam không có thương nhân, hàng hóa không thể bán đi, chúng ta có loại nhiều trái cây, cũng chỉ có thể để rữa ở trong đất. Loại hoa mầu, ngoại trừ không đói bụng, cũng không cách nào đạt được cuộc sống tốt hơn. Người nơi khác muốn ăn trái cây Tây Nam, có bạc cũng không mua được.
Từ Oánh thấy La Tố nói gần nói xa đều là sùng bái với người buôn bán, trong lòng dâng trào một cỗ tự hào thoải mái, nàng làm nữ nhi thương gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên dám ngẩng đầu ưỡn ngực.
Từ Oánh nói: Hiện giờ không chỉ có thế nhân xem thường thương hộ, mà ngay cả triều đình cũng chướng mắt thương nhân. Những năm này mặc dù triều đình không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng phàm là người xuất thân thương hộ, thì không thể tham gia khoa cử, không thể làm quan, cho nên thế nhân đều cảm thấy thương hộ là bị coi thường.
La Tố biết quan niệm này không chỉ có ở nơi đây, ngay cả những triều đại trong lịch sử nàng biết đến cũng đều như vậy, ngay cả dân chúng khốn cùng, mặc dù hâm mộ gia đình thương nhân giàu có, nhưng trong lòng lúc nào khinh bỉ thương gia. Một chút thơ từ lại là châm chọc thương nhân lãi nặng lời nhẹ. Coi thương nhân là hạng người hám lợi. Cho nên buôn bán ở cổ đại cũng không phát triển.
Nhưng mà loại chuyện như vậy là do một cái vương triều quyết định, dù nàng biết đó là không tốt, cũng không thể thay đổi được gì.
Thấy Từ Oánh cảm khái, nàng cười nói: Có lẽ có một ngày, sẽ có người thấy được thương nhân mang đến chỗ tốt cho dân chúng, triều đình cũng sẽ coi trọng thương nhân.
Từ Oánh mím môi cười: Nếu thật sự có ngày đó, ta nhất định phải làm một nữ thương nhân.
La Tố gật đầu khẳng định: Ừm, biết đâu sẽ là nữ thương nhân nổi tiếng nhất thiên hạ.
Hai người tự nhiên không biết, một câu nói đùa lúc này, sau này quả thật có một ngày ứng nghiệm.
Từ gia có một thôn trang ở gần Lâm Gia Câu, cách không xa, chỉ là muốn tới tới lui lui, đường núi kia cũng không tiện đi lại. Cho nên Từ Oánh dứt khoát năn nỉ La Tố cho mình lưu lại, cùng ở với nhau, thuận tiện làm bạn.
La Tố ngược lại không sao cả, dù sao trong nhà cũng chỉ có vài nha hoàn bà tử, bình thường ngoại trừ gián điệp Tiểu Lục có thể nói bâng quơ hai câu, thật sự là không có người có thể nói chuyện, liền sảng khoái đáp ứng. Nhưng cũng đánh cái dự phòng: Ta chỗ này điều kiện xác thực không được tốt, bình thường cũng là tùy tiện sống, dù sao ra bên ngoài cũng không nên quá chú ý. Ngươi cứ ở đây trước, nếu cảm thấy không thích hợp, liền trở về thôn trang của ngươi đi.
Từ Oánh cười nói: Sau này ta còn muốn làm thương nhân uống phong nuốt cát, sao có thể sợ khổ?
La Tố thấy nàng ta không câu nệ như thế, cũng không khuyên nữa, nàng đi thay bộ quần áo khác, mang mũ rơm đi ra ngoài thị sát một chuyến.
Từ Oánh muốn đi theo, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, cho nên chỉ có thể ở trong phòng thu thập hành lý.
Hồng Hạnh ghét bỏ nhìn vách tranh phòng đất, thấy trên mặt đất một miếng thảm cũng không có, giường chiếu đều cũ kỹ, lập tức cảm thấy toàn thân nổi cả da gà: Tiểu thư, ngươi thực sự muốn ở lại chỗ này a. Hay là chúng ta đi tới thôn trang đi, nơi này đâu phải là chỗ cho người ở.
Từ Oánh đang nghĩ ngợi nên sử dụng cơ hội này thế nào, nghe Hồng Hạnh oán hận, sắc mặt trầm xuống: Ngươi càng ngày càng to gan lớn mật, lời như vậy cũng dám nói. Triệu đại phu nhân có thể ở đây, sao ngươi lại không thể?
Hồng Hạnh sợ hết hồn, ủy khuất nói: Nô tỳ đây cũng là lo lắng cho tiểu thư a.
Từ Oánh nhíu mày: Ta có thể ở hay không, là chuyện của ta, cần gì tới phiên ngươi quan tâm. Nếu không phải thấy thường ngày ngươi coi như tận tâm tẫn trách, hôm nay ta nhất định sẽ không giữ ngươi lại. Hồng Hạnh, xem tình cảm những năm này của chúng ta, lời hôm nay ngươi nói, ta sẽ không truy cứu. Sau này nếu tái phạm, thì tự thân đến chỗ quản gia cầm khế ước bán thân xuất phủ đi.
Tiểu thư, ngươi đừng đuổi nô tỳ đi a, nô tỳ không dám nói lung tung nữa. Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống đất cầu xin.
Nàng ở Từ phủ không lo ăn mặc, so với các cô nương bên ngoài đều sống tốt hơn, đi ra ngoài, thì biết sống thế nào. Nàng cũng không thể cứ đi ra ngoài như vậy.
Từ Oánh chỉ nhìn Hồng Hạnh một cái, rồi không để ý tới nàng ta nữa.
Nàng nghĩ, nếu lần sau nàng ta còn tái phạm liền để bà vú dạy dỗ nàng ta một trận.
Ở địa bàn La Tố sinh sống xảy ra chuyện, La Tố rất nhanh nhận được tin tức.
Hai lão mụ tử hầu hạ La Tố ở Lâm Gia Câu đều là mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng. Đầu đuôi câu chuyện của hai chủ tớ nhà kia, bọn họ đều nắm bắt tường tận, nhanh chóng phái người đi tìm La Tố, đem chuyện này nhất nhất bẩm báo.
Đây là lần đầu tiên La Tố phát hiện người bên cạnh nàng còn có chức năng này. Cảm giác tựa như cài đặt máy nghe trộm vậy.
Tiểu Lục nghe lão mụ tử nói xong, tức giận nói: Phu nhân, chúng ta nên cách xa hai chủ tớ nhà kia một chút đi, vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện, nhìn cái nha đầu kia đã biết không có tâm địa tốt gì.
La Tố thầm nghĩ, ngươi cũng không có lòng tốt gì. Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Nàng không sao cả khoát tay: Không nghe Từ cô nương nói sao, tái phạm liền đuổi đi. Chuyện khúc mắc giữa chủ tớ nhà người ta, mắc mớ gì đến chúng ta a.
Hơn nữa thông qua chuyện này, nàng có cái nhìn khác về Từ Oánh. Người có thể không bị người bên cạnh ảnh hưởng, bảo trì quan điểm của mình như vậy, là một người rất đáng kết giao.
Người như vậy muốn làm bằng hữu với nàng, nàng làm sao có thể từ chối chứ.
Sau hai ngày Từ Oánh đã có thể thích ứng với cuộc sống nông thôn, mỗi ngày không chỉ cùng La Tố ăn cơm, lúc La Tố ra cửa, còn có thể đi thăm ruộng đồng cùng nàng.
La Tố cũng không che giấu, nàng biết gì, đều góp ý cho Từ Oánh.
Khi đến vườn trái cây, La Tố nói: Không phải ngươi nói muốn làm nữ thương nhân sao, về sau không chừng trái cây sẽ trở thành đặc sản của Xuyên Châu, nếu ngươi muốn làm thương nhân, thì phải hiểu rõ sản lượng, đặc điểm của sản phẩm. Như thế sẽ không bị kẻ dưới lừa gạt. Về sau cùng người khác đàm việc buôn bán, ngươi hiểu biết nhiều, đối phương càng thêm tôn trọng ngươi.
Từ Oánh nói: Nhà chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, nghe cha ta nói còn có tiêu cục cùng cửa hàng đồ sứ, kể cả cửa hàng bán trang sức cũng có. Những thứ này đều phải hiểu?
Kỳ thật làm nhiều lần là hiểu thôi. Bất quá nếu ngươi dành hết tâm sức tìm hiểu, thì có thể học nhanh hơn một chút.
Từ Oánh hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn La Tố càng thêm sùng bái. Không hổ là tẩu tử của Triệu đại nhân, từ học thức đến khí chất đều hơn người.
Nếu lúc trước nàng nịnh nọt La Tố chỉ vì muốn gần gũi với Triệu Từ, sau một thời gian tiếp xúc, nàng thật sự bội phục nữ nhân này. Nữ nhân này hoàn toàn khác biệt với các nữ nhân nàng từng gặp.
Từ Oánh cảm giác được sự thần kỳ từ trên người La Tố. Trông thấy nàng, Từ Oánh nhận thấy, nữ nhân không phải chỉ có thể dựa vào nam nhân, nữ nhân cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
Cá lớn hơn rồi, vẫn còn sống nhăn.
Xa xa trong ruộng lúa, một lão hán đang thét to với người bên cạnh. Hắn mới vừa từ trên núi đào đất trở về, đi ngang qua bên này nghe thấy tiếng động, liền đến nhìn xem, không ngờ thấy một con cá choai choai đang quẫy nước.
Hắn cũng biết, vài ngày trước đó nơi này đều là cá nhỏ. Mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lên núi trồng cây ăn quả, không có thời gian ra thăm ruộng lúa. Cứ nghĩ rằng đám cá này không sống được lâu, còn lãng phí lúa mạ. Không ngờ hôm nay thấy được, bọn chúng vẫn sống thật tốt đâu, lập tức kích động thét to.
Lão hán này hét lên, kinh động những người xung quanh, từng người từng người nhòm xuống ruộng lúa, phát hiện có rất nhiều con cá đang bơi qua bơi lại trong nước. Hơn nữa trông lớn hơn trước rõ thấy.
Lão thiên a, thật đúng là có thể nuôi cá a.
Trong ruộng lúa có thể nuôi cá, chuyện thần kỳ như vậy bọn họ có thể gặp được.
Lý chính Lâm Gia Câu vừa ngậm điếu thước vừa dạo qua một vòng, cả khuôn mặt kích động đỏ tưng bừng, nghiêng ngả chạy đi tìm La Tố.
/109
|