Thời điểm La Tố đến Xuyên Châu, đã sớm có người chờ ở cửa thành, thấy đoàn xe của nàng đến, lập tức mời La Tố lên một chiếc xe ngựa to hơn thoải mái hơn.
Triệu Tiểu Ngũ tự thân đến đón nàng: Đại nhân có việc bận phải ra ngoài, trước khi đi phân phó nô tài tới đón phu nhân.
Nghe thấy Triệu Từ không ở trong phủ, trong lòng La Tố thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng còn chưa không biết nên đối mặt với Triệu Từ thế nào.
Sau khi về phủ khâm sai, La Tố chỉ kịp đổi thân xiêm y, liền vội vàng đi đến mảnh đất Triệu Từ cho người kiến tạo trong nội thành.
Mảnh đất có diện tích không lớn, bất quá bên trong cũng có dáng vẻ của một ruộng lúa.
Lúc La Tố tới, bên trong đã chen lấn một đống người.
Những người kia thấy La Tố đến, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực. Ngày Lâm Gia Câu thu lúa đó, bọn họ đều thấy mặt triệu đại phu nhân này.
Người Lâm Gia Câu kia ai cũng nói, vị triệu đại phu nhân này chính là nông thần nương nương, hoa mầu trong điền lý, chính là nàng mang theo bọn họ loại ra.
La Tố mặc một thân xiêm y vải thô tố sắc, một cái trâm cài hay vòng tay cũng không mang. Giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ thanh thản tự tại, hoàn toàn không có tư thái ngượng ngùng của nữ tử. Ngay từ đầu còn có nhiều người có ý xem thường nàng là nữ tử, đều từ từ quên đi giới tính của nàng, hoàn toàn coi nàng như một đại sư phụ đáng tôn kính.
La Tố vừa nói cho mọi người biết nên chú ý những gì khi loại lúa, vừa để cho người của mình làm mẫu dạy cách đào mương ở trong đồng ruộng, cách cấy mạ, mỗi một gốc mạ cách nhau bao nhiêu phân.
Có người làm mẫu, hơn nữa La Tố còn cho người ghi chép lại cẩn thận, những người đến học tập kia hết sức vừa lòng thỏa mãn ra về.
La Tố lại sai Triệu Tiểu Ngũ truyền lời cho bọn họ, ở lại thành Xuyên Châu thêm vài ngày, để học cách trồng cây nông nghiệp.
Sau khi Triệu Tiểu Ngũ đi truyền lời, có vài người lựa chọn lưu lại, có vài người không hoàn toàn tin tưởng nên bỏ về.
Triệu Tiểu Ngũ nói: Sao không lấy danh nghĩa quan phủ yêu cầu bọn họ làm theo phương pháp của ngài.
La Tố lắc đầu: Chuyện khác còn có thể cưỡng bách, chứ loại chuyện trồng trọt này thì không thể. Bình thường không có người đốc thúc, nếu bọn hắn không tự giác, tự nhiên sẽ bỏ mặc, đến lúc đó sẽ chỉ hại bọn họ không thu được hạt thóc nào, càng thêm oán hận triều đình.
Nói đi nói lại, cũng là lực ảnh hưởng hiện tại của nàng còn chưa đủ, những người kia vẫn không thể trăm phần trăm tin tưởng nàng. Đợi nàng làm ra thành tích ở Tây Nam, danh tiếng vang khắp thiên hạ, rồi dạy cho dân chúng phương pháp trồng trọt của nàng cũng chưa muộn, khi đó mới có người chân chính làm theo lời nàng nói.
Đối với những người không vui ý ở lại, La Tố cũng không cưỡng cầu, còn người ở lại, nàng đem tất cả kinh nghiệm gieo trồng của mình nói ra hết, tuyệt không giấu giếm, hận không thể khiến bọn họ học được càng nhiều càng tốt.
Cũng may những người này tuy không có văn hóa gì, nhưng ở phương diện làm ruộng đều có mấy chục năm kinh nghiệm, ai nấy nghiêm túc lắng nghe, khi truyền dạy cũng không gặp phải khó khăn.
Trải qua bảy tám ngày dụng tâm chỉ dạy, những người này đã nắm bắt được tường tận cách thức trồng cây nông nghiệp. Bọn họ hận không thể lập tức làm thử phương pháp trồng trọt mới này. Đặc biệt là phân bón La Tố điều chế mẫu, từng người đều trang mấy cái thùng lớn dùng xe bò kéo trở về.
Chờ những chuyện này hết bận, La Tố mới xem như chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Triệu Từ không ở trong phủ khâm sai, cho nên một chút áp lực La Tố cũng không có. Nghe Triệu Tiểu Ngũ nói Triệu Từ đã đến Thục Châu, phải hai ngày nữa mới có thể trở về, nàng dứt khoát dọn vào phủ khâm sai nghỉ ngơi một ngày, rồi mới về Lâm Gia Câu.
Đợi những cây nông nghiệp khác của Lâm Gia Câu đều có thể thu hoạch với sản lượng lớn, nàng sẽ càng thêm thuận lợi truyền dạy phương pháp trồng trọt của mình ở Tây Nam này, không cần phải chờ đến năm sau, toàn bộ Tây Nam, cũng đã thay hình đổi dạng.
Đến lúc đó công đức viên mãn, nàng sẽ viết lại phương pháp trồng trọt này, dâng cho triều đình, sau đó về Triệu gia thôn sống qua ngày.
Nếu như không thể được ở cùng một chỗ với người mình thích, nàng tình nguyện cả đời này không xuất giá.
Hôm sau La Tố đang ở trong phủ nghỉ ngơi, Từ Oánh đột nhiên tìm tới cửa.
La Tố đã biết tâm tư của Từ Oánh, vả lại khá lâu rồi bọn họ không gặp lại nhau, cũng không biết nàng ta cùng Triệu Từ tiến triển đến đâu rồi. Cho nên khi hay tin nàng ta tới cửa, tâm tình có chút phức tạp.
Sau khi sai tiểu Lục đi dẫn người vào, nàng ngồi chờ ở trong hoa viên. Một lát sau, Từ Oánh dẫn theo tiểu nha hoàn đi đến. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mang theo vẻ tươi tắn dịu dàng.
So với lần từ biệt trước ở Lâm Gia Câu, lần này rõ ràng gầy đi nhiều. Bất quá khí chất lại tiêu sái hơn, thần sắc trông cũng tốt hơn.
Trong lòng La Tố căng thẳng, nàng cười nói: Chúng ta cũng lâu không gặp nhau rồi.
Từ Oánh nhìn La Tố, tỏ ra hết sức vui vẻ: Đã sớm muốn đến thăm đại phu nhân, chỉ là đợt trước bị gia phụ cấm túc, vừa mới nghe nói phu nhân trở về thành Xuyên Châu, nhưng lại bận rộn công chuyện, cho nên không tiện tới quấy rầy. Nếu không ta đã sớm tới tìm phu nhân.
La Tố thấy nàng ta ngay thẳng như vậy, tâm tình cũng thư thái hơn, không có đè nén như trước. Thấy Từ Oánh ý cười đầy mặt, nàng cười rồi thở dài một hơi, hỏi: Nhìn dáng vẻ ngươi hiện giờ, là đã được như nguyện ? Chắc hẳn không lâu nữa, chúng ta sẽ là người một nhà đi.
Từ Oánh thiên tư lệ chất, tính tình còn tốt, ở cùng một chỗ với Triệu Từ, chẳng phải là rất đẹp đôi.
La Tố khổ sở nghĩ, trong nụ cười cũng mang theo vài phần cô đơn.
Từ Oánh lại cười nói: Mặc dù chưa được như nguyện, nhưng cũng nghĩ thông rồi.
La Tố nghe vậy, cảm thấy không đúng, hỏi: Ý của ngươi là, ngươi bỏ cuộc?
Ừm. Từ Oánh cười nhẹ phất tay cho Hồng Hạnh hạ lui ra. Mắt La Tố nhìn tiểu Lục, cũng cho nàng lui ra theo.
Chờ hai nha hoàn đi khỏi, Từ Oánh mới cười nói: Thật ra, từ lúc trên đường từ Lâm Gia Câu trở về, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Âu cũng phải cảm tạ Triệu đại nhân quang minh lỗi lạc, nếu không hiện giờ ta vẫn còn hãm sâu trong đó.
“Nhị đệ ta?
La Tố tò mò nhìn nàng ta. Càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Từ Oánh thở dài, ánh mắt nhìn ra những bông hoa trong vườn đang nở rộ, nhẹ giọng nói: Hôm đó trở về, bởi vì trên đường cần xuống xe ngựa qua sơn đạo. Khi đó ta biết cơ hội như vậy chắc chắn sẽ không có nữa, cho nên liền nổi lên dũng khí, đem tâm ý của mình thổ lộ với Triệu đại nhân.
Ngươi nói, ngươi bày tỏ tình cảm với hắn? La Tố kinh ngạc nhìn Từ Oánh. Nàng thật sự không ngờ, lá gan của Từ Oánh lớn như vậy, dám làm chuyện vượt quy củ như thế.
Khuôn mặt Từ Oánh hồng hồng: Phu nhân ngài đừng cười ta, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn thấy rất thẹn thùng.
La Tố nói: Ta không có cười ngươi, ta thật sự bội phục ngươi. Có dũng khí hơn người. Ngay cả nàng cũng không có lá gan này đâu. Nói đến chuyện này cũng thật sự là mặc cảm. Vậy mọi chuyện sau đó thế nào?
Từ Oánh mím môi: Triệu đại nhân cũng không thẳng thừng cự tuyệt ta, mà làm như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ta, hắn nói, trong lòng hắn đã có hình bóng của một nữ tử khác rồi, còn nói, đợi đến khi có năng lực bảo hộ nàng ta một đời bình an, hắn sẽ hướng nàng ta biểu lộ cõi lòng. Nếu không lấy được nàng ta, hắn tình nguyện cả đời không cưới.
La Tố nghe vậy, trái tim đập mạnh một cái. Sau đó liền bắt đầu cuồng loạn không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Mặc dù nàng không dám khẳng định, nhưng lại không thể không suy nghĩ, người Triệu Từ nói kia, có lẽ là nàng, rất có thể là nàng... Nhưng mà ngẫm lại, lại cảm thấy mình quá tự luyến.
Từ Oánh không thấy sự biến hóa của nàng, chỉ lầm lũi cười cười: Lúc ấy trong lòng của ta rất khó chịu, nhưng về sau nghĩ lại, nam tử ta thích là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng là phúc khí của ta. Cho dù vô duyên, ta cũng không hối hận. Nàng ôn nhu nhìn La Tố: Ta thật sự rất hâm mộ nữ tử trong lòng hắn, có thể được người như vậy chung tâm một lòng, đúng là người có phúc phận nhất thế gian.
Trong lòng La Tố chấn động, bắt gặp ánh mắt của Từ Oánh, có chút chột dạ nóng mặt. Lại thấy nàng ta gặp phải chuyện như vậy còn có thể suy nghĩ tích cực như thế, lòng dạ này khiến cho người ta cảm thấy hổ thẹn.
Từ Oánh, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người phù hợp với ngươi.
Từ Oánh lại lắc đầu: Chỉ sợ không đợi được. Nàng thở dài một tiếng: Đợt trước ta bị cấm túc, chính là bởi vì cha ta biết chuyện ta thổ lộ tình cảm với Triệu đại nhân. Từ ngày đó ông ấy vẫn luôn cho người trông chừng ta, hiện giờ vẫn còn đang giận dữ. Có lẽ không quá mấy ngày nữa, ta phải thành thân rồi.
Nhanh như vậy? La Tố có chút không thể tiếp thu tin tức này. Thấy một nữ tốt như Từ Oánh cũng phải trải qua chuyện ép duyên mà thấy hơi chạnh lòng.
Từ Oánh nhàn nhạt cười: Tuổi tác của ta cũng không nhỏ, lúc trước là phụ thân đau lòng ta, dung túng ta. Hiện giờ ta cũng nên gánh vác chức trách của một người nữ nhi. Đợi sau khi thành thân, ta sẽ cố gắng giúp đỡ phu quân tương lai xử lý chuyện làm ăn. Sau này thương nghiệp của Tây Nam, nhất định sẽ có một phần của ta.
Nghe Từ Oánh nói như vậy, La Tố thấy khâm phục sự kiên cường của nàng: Từ Oánh, ngươi có trí tuệ khí độ như vậy, thượng thiên nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Hai người tán gẫu rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi.
Đợi Từ Oánh đi rồi, La Tố nhìn theo bóng lưng của nàng, lại nghĩ tới lời nói ban nãy, trong lòng không nhịn được suy đoán người trong lòng Triệu Từ đến cùng là ai. Là nàng, hay không phải là nàng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai đáp án này đối với nàng mà nói, đều không phải là cái đáp án hài lòng gì.
Buổi chiều La Tố lăn qua lộn lại không ngủ được, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Bởi vì biết hôm nay Triệu Từ trở về đây, cho nên nàng dứt khoát cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát rời thành Xuyên Châu từ lúc tinh mơ.
Các lão mụ tử không muốn trở lại Lâm gia câu chịu khổ, nhưng không thể ngăn cản được vị chủ tử tinh lực tràn đầy, đành phải vội vàng thu dọn đồ đạc.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, Triệu Tiểu Ngũ vội vội vàng vàng chạy đến, hô to: Đại nhân bị thương, mời phu nhân đi qua xem một chút. Nha hoàn cùng mụ tử trong sân nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng đi vào trong nhà bẩm báo cho La Tố.
Triệu Tiểu Ngũ tự thân đến đón nàng: Đại nhân có việc bận phải ra ngoài, trước khi đi phân phó nô tài tới đón phu nhân.
Nghe thấy Triệu Từ không ở trong phủ, trong lòng La Tố thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng còn chưa không biết nên đối mặt với Triệu Từ thế nào.
Sau khi về phủ khâm sai, La Tố chỉ kịp đổi thân xiêm y, liền vội vàng đi đến mảnh đất Triệu Từ cho người kiến tạo trong nội thành.
Mảnh đất có diện tích không lớn, bất quá bên trong cũng có dáng vẻ của một ruộng lúa.
Lúc La Tố tới, bên trong đã chen lấn một đống người.
Những người kia thấy La Tố đến, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực. Ngày Lâm Gia Câu thu lúa đó, bọn họ đều thấy mặt triệu đại phu nhân này.
Người Lâm Gia Câu kia ai cũng nói, vị triệu đại phu nhân này chính là nông thần nương nương, hoa mầu trong điền lý, chính là nàng mang theo bọn họ loại ra.
La Tố mặc một thân xiêm y vải thô tố sắc, một cái trâm cài hay vòng tay cũng không mang. Giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ thanh thản tự tại, hoàn toàn không có tư thái ngượng ngùng của nữ tử. Ngay từ đầu còn có nhiều người có ý xem thường nàng là nữ tử, đều từ từ quên đi giới tính của nàng, hoàn toàn coi nàng như một đại sư phụ đáng tôn kính.
La Tố vừa nói cho mọi người biết nên chú ý những gì khi loại lúa, vừa để cho người của mình làm mẫu dạy cách đào mương ở trong đồng ruộng, cách cấy mạ, mỗi một gốc mạ cách nhau bao nhiêu phân.
Có người làm mẫu, hơn nữa La Tố còn cho người ghi chép lại cẩn thận, những người đến học tập kia hết sức vừa lòng thỏa mãn ra về.
La Tố lại sai Triệu Tiểu Ngũ truyền lời cho bọn họ, ở lại thành Xuyên Châu thêm vài ngày, để học cách trồng cây nông nghiệp.
Sau khi Triệu Tiểu Ngũ đi truyền lời, có vài người lựa chọn lưu lại, có vài người không hoàn toàn tin tưởng nên bỏ về.
Triệu Tiểu Ngũ nói: Sao không lấy danh nghĩa quan phủ yêu cầu bọn họ làm theo phương pháp của ngài.
La Tố lắc đầu: Chuyện khác còn có thể cưỡng bách, chứ loại chuyện trồng trọt này thì không thể. Bình thường không có người đốc thúc, nếu bọn hắn không tự giác, tự nhiên sẽ bỏ mặc, đến lúc đó sẽ chỉ hại bọn họ không thu được hạt thóc nào, càng thêm oán hận triều đình.
Nói đi nói lại, cũng là lực ảnh hưởng hiện tại của nàng còn chưa đủ, những người kia vẫn không thể trăm phần trăm tin tưởng nàng. Đợi nàng làm ra thành tích ở Tây Nam, danh tiếng vang khắp thiên hạ, rồi dạy cho dân chúng phương pháp trồng trọt của nàng cũng chưa muộn, khi đó mới có người chân chính làm theo lời nàng nói.
Đối với những người không vui ý ở lại, La Tố cũng không cưỡng cầu, còn người ở lại, nàng đem tất cả kinh nghiệm gieo trồng của mình nói ra hết, tuyệt không giấu giếm, hận không thể khiến bọn họ học được càng nhiều càng tốt.
Cũng may những người này tuy không có văn hóa gì, nhưng ở phương diện làm ruộng đều có mấy chục năm kinh nghiệm, ai nấy nghiêm túc lắng nghe, khi truyền dạy cũng không gặp phải khó khăn.
Trải qua bảy tám ngày dụng tâm chỉ dạy, những người này đã nắm bắt được tường tận cách thức trồng cây nông nghiệp. Bọn họ hận không thể lập tức làm thử phương pháp trồng trọt mới này. Đặc biệt là phân bón La Tố điều chế mẫu, từng người đều trang mấy cái thùng lớn dùng xe bò kéo trở về.
Chờ những chuyện này hết bận, La Tố mới xem như chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Triệu Từ không ở trong phủ khâm sai, cho nên một chút áp lực La Tố cũng không có. Nghe Triệu Tiểu Ngũ nói Triệu Từ đã đến Thục Châu, phải hai ngày nữa mới có thể trở về, nàng dứt khoát dọn vào phủ khâm sai nghỉ ngơi một ngày, rồi mới về Lâm Gia Câu.
Đợi những cây nông nghiệp khác của Lâm Gia Câu đều có thể thu hoạch với sản lượng lớn, nàng sẽ càng thêm thuận lợi truyền dạy phương pháp trồng trọt của mình ở Tây Nam này, không cần phải chờ đến năm sau, toàn bộ Tây Nam, cũng đã thay hình đổi dạng.
Đến lúc đó công đức viên mãn, nàng sẽ viết lại phương pháp trồng trọt này, dâng cho triều đình, sau đó về Triệu gia thôn sống qua ngày.
Nếu như không thể được ở cùng một chỗ với người mình thích, nàng tình nguyện cả đời này không xuất giá.
Hôm sau La Tố đang ở trong phủ nghỉ ngơi, Từ Oánh đột nhiên tìm tới cửa.
La Tố đã biết tâm tư của Từ Oánh, vả lại khá lâu rồi bọn họ không gặp lại nhau, cũng không biết nàng ta cùng Triệu Từ tiến triển đến đâu rồi. Cho nên khi hay tin nàng ta tới cửa, tâm tình có chút phức tạp.
Sau khi sai tiểu Lục đi dẫn người vào, nàng ngồi chờ ở trong hoa viên. Một lát sau, Từ Oánh dẫn theo tiểu nha hoàn đi đến. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mang theo vẻ tươi tắn dịu dàng.
So với lần từ biệt trước ở Lâm Gia Câu, lần này rõ ràng gầy đi nhiều. Bất quá khí chất lại tiêu sái hơn, thần sắc trông cũng tốt hơn.
Trong lòng La Tố căng thẳng, nàng cười nói: Chúng ta cũng lâu không gặp nhau rồi.
Từ Oánh nhìn La Tố, tỏ ra hết sức vui vẻ: Đã sớm muốn đến thăm đại phu nhân, chỉ là đợt trước bị gia phụ cấm túc, vừa mới nghe nói phu nhân trở về thành Xuyên Châu, nhưng lại bận rộn công chuyện, cho nên không tiện tới quấy rầy. Nếu không ta đã sớm tới tìm phu nhân.
La Tố thấy nàng ta ngay thẳng như vậy, tâm tình cũng thư thái hơn, không có đè nén như trước. Thấy Từ Oánh ý cười đầy mặt, nàng cười rồi thở dài một hơi, hỏi: Nhìn dáng vẻ ngươi hiện giờ, là đã được như nguyện ? Chắc hẳn không lâu nữa, chúng ta sẽ là người một nhà đi.
Từ Oánh thiên tư lệ chất, tính tình còn tốt, ở cùng một chỗ với Triệu Từ, chẳng phải là rất đẹp đôi.
La Tố khổ sở nghĩ, trong nụ cười cũng mang theo vài phần cô đơn.
Từ Oánh lại cười nói: Mặc dù chưa được như nguyện, nhưng cũng nghĩ thông rồi.
La Tố nghe vậy, cảm thấy không đúng, hỏi: Ý của ngươi là, ngươi bỏ cuộc?
Ừm. Từ Oánh cười nhẹ phất tay cho Hồng Hạnh hạ lui ra. Mắt La Tố nhìn tiểu Lục, cũng cho nàng lui ra theo.
Chờ hai nha hoàn đi khỏi, Từ Oánh mới cười nói: Thật ra, từ lúc trên đường từ Lâm Gia Câu trở về, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Âu cũng phải cảm tạ Triệu đại nhân quang minh lỗi lạc, nếu không hiện giờ ta vẫn còn hãm sâu trong đó.
“Nhị đệ ta?
La Tố tò mò nhìn nàng ta. Càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Từ Oánh thở dài, ánh mắt nhìn ra những bông hoa trong vườn đang nở rộ, nhẹ giọng nói: Hôm đó trở về, bởi vì trên đường cần xuống xe ngựa qua sơn đạo. Khi đó ta biết cơ hội như vậy chắc chắn sẽ không có nữa, cho nên liền nổi lên dũng khí, đem tâm ý của mình thổ lộ với Triệu đại nhân.
Ngươi nói, ngươi bày tỏ tình cảm với hắn? La Tố kinh ngạc nhìn Từ Oánh. Nàng thật sự không ngờ, lá gan của Từ Oánh lớn như vậy, dám làm chuyện vượt quy củ như thế.
Khuôn mặt Từ Oánh hồng hồng: Phu nhân ngài đừng cười ta, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn thấy rất thẹn thùng.
La Tố nói: Ta không có cười ngươi, ta thật sự bội phục ngươi. Có dũng khí hơn người. Ngay cả nàng cũng không có lá gan này đâu. Nói đến chuyện này cũng thật sự là mặc cảm. Vậy mọi chuyện sau đó thế nào?
Từ Oánh mím môi: Triệu đại nhân cũng không thẳng thừng cự tuyệt ta, mà làm như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ta, hắn nói, trong lòng hắn đã có hình bóng của một nữ tử khác rồi, còn nói, đợi đến khi có năng lực bảo hộ nàng ta một đời bình an, hắn sẽ hướng nàng ta biểu lộ cõi lòng. Nếu không lấy được nàng ta, hắn tình nguyện cả đời không cưới.
La Tố nghe vậy, trái tim đập mạnh một cái. Sau đó liền bắt đầu cuồng loạn không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Mặc dù nàng không dám khẳng định, nhưng lại không thể không suy nghĩ, người Triệu Từ nói kia, có lẽ là nàng, rất có thể là nàng... Nhưng mà ngẫm lại, lại cảm thấy mình quá tự luyến.
Từ Oánh không thấy sự biến hóa của nàng, chỉ lầm lũi cười cười: Lúc ấy trong lòng của ta rất khó chịu, nhưng về sau nghĩ lại, nam tử ta thích là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng là phúc khí của ta. Cho dù vô duyên, ta cũng không hối hận. Nàng ôn nhu nhìn La Tố: Ta thật sự rất hâm mộ nữ tử trong lòng hắn, có thể được người như vậy chung tâm một lòng, đúng là người có phúc phận nhất thế gian.
Trong lòng La Tố chấn động, bắt gặp ánh mắt của Từ Oánh, có chút chột dạ nóng mặt. Lại thấy nàng ta gặp phải chuyện như vậy còn có thể suy nghĩ tích cực như thế, lòng dạ này khiến cho người ta cảm thấy hổ thẹn.
Từ Oánh, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người phù hợp với ngươi.
Từ Oánh lại lắc đầu: Chỉ sợ không đợi được. Nàng thở dài một tiếng: Đợt trước ta bị cấm túc, chính là bởi vì cha ta biết chuyện ta thổ lộ tình cảm với Triệu đại nhân. Từ ngày đó ông ấy vẫn luôn cho người trông chừng ta, hiện giờ vẫn còn đang giận dữ. Có lẽ không quá mấy ngày nữa, ta phải thành thân rồi.
Nhanh như vậy? La Tố có chút không thể tiếp thu tin tức này. Thấy một nữ tốt như Từ Oánh cũng phải trải qua chuyện ép duyên mà thấy hơi chạnh lòng.
Từ Oánh nhàn nhạt cười: Tuổi tác của ta cũng không nhỏ, lúc trước là phụ thân đau lòng ta, dung túng ta. Hiện giờ ta cũng nên gánh vác chức trách của một người nữ nhi. Đợi sau khi thành thân, ta sẽ cố gắng giúp đỡ phu quân tương lai xử lý chuyện làm ăn. Sau này thương nghiệp của Tây Nam, nhất định sẽ có một phần của ta.
Nghe Từ Oánh nói như vậy, La Tố thấy khâm phục sự kiên cường của nàng: Từ Oánh, ngươi có trí tuệ khí độ như vậy, thượng thiên nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Hai người tán gẫu rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi.
Đợi Từ Oánh đi rồi, La Tố nhìn theo bóng lưng của nàng, lại nghĩ tới lời nói ban nãy, trong lòng không nhịn được suy đoán người trong lòng Triệu Từ đến cùng là ai. Là nàng, hay không phải là nàng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai đáp án này đối với nàng mà nói, đều không phải là cái đáp án hài lòng gì.
Buổi chiều La Tố lăn qua lộn lại không ngủ được, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Bởi vì biết hôm nay Triệu Từ trở về đây, cho nên nàng dứt khoát cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát rời thành Xuyên Châu từ lúc tinh mơ.
Các lão mụ tử không muốn trở lại Lâm gia câu chịu khổ, nhưng không thể ngăn cản được vị chủ tử tinh lực tràn đầy, đành phải vội vàng thu dọn đồ đạc.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, Triệu Tiểu Ngũ vội vội vàng vàng chạy đến, hô to: Đại nhân bị thương, mời phu nhân đi qua xem một chút. Nha hoàn cùng mụ tử trong sân nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng đi vào trong nhà bẩm báo cho La Tố.
/109
|