Editor: Đô Đô
Xử lý Hồng Hạnh xong, Hoa gia liền đứng ra làm sáng vụ việc, nguyên lai là nha hoàn thiếp thân của Hoa phu nhân bởi vì phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên ghi hận trong lòng, vì hãm hại chủ cũ, chạy đi tung tin đồn, vu oan khâm sai đại nhân cùng La Tư Nông.
Dân chúng đều là nghe tiếng gió đoán trời mưa, sau khi nghe những lời giải thích này, còn nóng nháo một đoạn thời gian, hơn nữa cách thức La Tố cùng Triệu Từ đối phó với tin đồn rất không tệ, trong ngày thường cũng không có thiếu vì dân chúng mưu phúc chỉ đường, toàn bộ dân chúng Tây Nam đều cảm động và ghi nhớ trong lòng. Đợt trước nghe thấy những lời đồn kia, trong nội tâm đều hết sức thất vọng đau lòng, hiện giờ biết rõ hai người thật sự bị oan uổng, tự nhiên lập tức tin tưởng, xoay người liền đi nói cho những thân bằng hảo hữu còn chưa biết chân tướng, không nên tiếp tục bôi nhọ danh tiếng của hai vị đại nhân.
Chuyện này cuối cùng ổn định xuống. Trong nội tâm La Tố coi như là rơi xuống một tảng đá. Chỉ là trải qua chuyện lần này, La Tố cũng tận mắt thấy rõ thái độ của dân chúng nhân dân đối với chuyện này.
Nàng không khỏi lo sợ, đến lúc nàng cùng Triệu Từ quang minh chính đại cùng một chỗ, những cấp trên kia, những người đọc sách kia, rồi cả dân chúng... không biết sẽ có một phen kinh thiên động địa ầm ĩ như thế nào.
Giờ ngọ Triệu Từ từ bên ngoài trở về, hai người cùng nhau dùng bữa, trong lòng La Tố lo sợ bất an. Mấy lần muốn cùng Triệu Từ nhắc tới chuyện này, lại không biết mở miệng như thế nào.
Đợi ăn cơm xong, Triệu Từ không có vội vội vàng vàng ra cửa làm việc như bình thường, mà kéo La Tố đi tản bộ trong hoa viên.
Tiểu Lục bưng trái cây cùng trà lài đến, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trong sân giờ chỉ còn lại hai người.
Triệu Từ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cười như không cười nhìn nàng: Ngươi lại đang lo lắng chuyện gì? Hôm nay vừa về đến nhà, hắn liền phát hiện ra thần sắc La Tố lo lắng, chần chừ không tiến.
Hiện giờ chuyện kia đã được xử trí, hắn nghĩ, chỉ còn có một khả năng.
Bất quá loại khả năng này, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
La Tố cắn cắn môi, lo lắng nói: Ta cảm thấy chuyện về sau sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Đến khi chúng ta trở về Bắc Đô thành, cũng không phải chỉ có dân chúng nghị luận đơn giản như lần này. Ở đó còn có Hoàng thượng, các đại thần trong triều và cả nương ngươi nữa. Ta cứ nghĩ đến bọn họ, liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Cho nên ngươi muốn từ bỏ? Lúc Triệu Từ nói lời này, trong giọng nói toát ra sự trầm thấp mà nghiêm túc, khiến La Tố không khỏi căng thẳng trong lòng. Trong lòng nàng đúng là lo lắng, đã từng nghĩ tới chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Nàng cũng đã quyết định, nếu đời này không thể cùng Triệu Từ quang minh chính đại chung một chỗ, vậy thì đứng xa xa nhìn là được rồi.
Nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cũng không biết khi người ta yêu nhau sẽ có cảm giác gì. Nàng chỉ biết mình hết sức yêu thích cảm giác được kề cận Triệu Từ. Yêu thích thứ tình cảm không có oanh oanh liệt liệt nóng bỏng, mà giống như một loại ôn tình nước chảy đá mòn này. Bọn họ hiểu nhau không cần nói, dễ dàng lý giải suy nghĩ của đối phương, còn có chung đề tài yêu thích để tán gẫu. Thời điểm cùng Triệu Từ chung đụng, tâm tình tốt đẹp làm cho nàng cảm thấy giống như cưỡi mây bay lượn vậy.
Nàng thích loại tình yêu này, nghĩ tới mất đi nó, trong lòng nàng cũng khổ sở. Nhưng cái xã hội này, thật sự đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
Ở hiện đại, loại chuyện này chẳng phải là chuyện lớn gì. Chớ nói chi là có người có thể đủ sức ngăn cấm. Nhưng ở cổ đại này, thân phận cùng địa vị của nàng và Triệu Từ, hôn sự của hai người nhất định không thể tự mình làm chủ.
Thấy La Tố trầm mặc, sắc mặt Triệu Từ từ từ trầm xuống. Bàn tay cầm chén trà của hắn có chút run rẩy.
Ta vốn tưởng rằng, ngươi, ngươi và ta tâm ý tương thương. Dù khó khăn có trắc trở thế nào, hai người chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Hiện giờ mới xảy ra một chút chuyện, ngươi đã muốn lùi bước?
Ta không phải bởi vì chuyện này, mà là nghĩ tới mai sau. Triệu Từ, ngươi sẽ bị thiên phu sở chỉ.
Vậy thì cứ để thiên phu sở chỉ đi. Trong giọng nói của Triệu Từ mang theo vài phần tức giận. Tính tình hắn vốn ôn hòa, rất ít khi nổi giận. Lúc này nổi giận, đều hiện lên sắc mặt. Ngay cả thanh âm cũng to hơn bình thường.
Nhưng trong lòng lại chưa bao giờ có đau đớn như vậy.
Từ nhỏ hắn đã đọc sách thánh hiền, tự nhiên hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ. Hắn biết rõ, thú tẩu tử góa là tổn hại lễ nghĩa, nhưng nếu như có thể khống chế nửa phần tâm tư này, hắn đã không phải thống khổ như vậy. Hắn chẳng qua là thích một nữ tử mà thôi. Mà nữ tử này, cơ bản cũng không phải là tẩu tử của hắn, vì sao không thể cùng nàng một chỗ.
Thấy Triệu Từ tức giận xanh mặt, toàn thân mang theo tức giận, trong lòng La Tố căng thẳng: Triệu Từ, ngươi không nên như vậy, chúng ta hảo hảo thương nghị. Ta, ta không nói gì nữa. Thấy dáng vẻ Triệu Từ thống khổ như vậy, trong lòng nàng cũng không đành lòng.
Nàng vừa mới dứt miệng, Triệu Từ liền đứng phắt dậy, sải rộng bước chân lao đến, đem nàng ôm vào trong ngực.
Thân thể La Tố cứng đờ, theo bản năng muốn giãy giụa, Triệu Từ lại càng ôm càng chặt.
Ta biết rõ, nếu như ngươi không chọn ta, sau này ngươi cũng sẽ tái giá, cũng có thể tìm được hảo nam nhi tướng mạo thượng cấp. Cũng không sẽ phải chịu sự chỉ trích của người khác. Cùng một chỗ với ta, xác thực là ủy khuất ngươi.
Thanh âm hắn nhiễm chút khàn khàn. Cứ cho là ta ích kỷ, cũng phải giữ ngươi lại. Mạng ta là do ngươi cứu về, tim ta là do ngươi ủ nóng. Từ lâu ta đã không thể buông tha ngươi.
Lần đầu tiên La Tố thấy Triệu Từ lộ ra chân tình như vậy, trắng trợn thổ lộ, lập tức trong lòng mềm nhũn, đưa tay vòng quanh eo hắn. Đây là ta sai, ta không nên lo lắng không đâu. Sau này chỉ cần ngươi không lùi bước, ta liền đi theo ngươi cùng tiến cùng lùi. Dù cho có bị thiên phu sở chỉ, vạn người thóa mạ, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Triệu Từ hơi nới lỏng tay một chút, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu kiên định: Tin tưởng ta, không có ngày đó. Hắn trù tính đã lâu như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy, sao có thể để cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh như thế.
Tháng bảy, Tây Nam lần nữa nghênh đón mùa thu hoạch lớn.
Từ sau mùa thu hoạch lúa mạch lần trước, dân chúng Tây Nam vô cùng sùng bái phương thức trồng trọt của La Tố. Cộng thêm lúa nước Lâm Gia Câu trồng trọt hết sức thành công, đây đều là điều quá rõ ràng, cho nên khi Triệu Từ cưỡng chế mỗi thôn gieo trồng lúa nước, toàn bộ ruộng đất Tây Nam không sai biệt lắm đều trồng lúa nước. Hiện nay lúa nước thành thục, không quan tâm điền lý có nuôi cá hay không, chỉ cần nhìn một mảnh vàng óng này, liền hết sức khả quan.
Thời điểm thu lúa, La Tố cùng Triệu Từ đi đến từng thôn xóm kiểm tra một phen. Mỗi cái thôn mỗi cái hộ chỉ cần cù chịu khó, đều có thể được ăn no cơm, trong nhà có lương thực dư. Không chỉ thế bởi vì triều đình miễn thuế ba năm, cho nên số lương thực dư ăn không hết kia, còn có thể thông qua bên Tây Nam thương hội tiêu thụ ra bên ngoài. Như thế lại có thêm một khoản thu nhập.
Đến đây, vấn đề ấm no của Tây Nam cũng được giải quyết không sai biệt lắm.
Triệu Từ lại khích lệ dân chúng trong lúc nông nhàn, nuôi dưỡng gia súc gia cầm. Để vào lúc lễ tết, cũng có thể có miếng thịt ăn.
Nếu là trước kia, dân chúng chắc chắn không dám nghĩ đến, bất quá hiện giờ mọi nhà đều có cơm ăn, đám mạch phu cùng cốc xác cũng có thể dùng để chăn heo dưỡng gà. Cho nên lúc La Tố thừa dịp cơ hội tuyên truyền pháp nuôi dưỡng, cũng nhận được rất nhiều hưởng ứng của mọi người.
La Tố nhân tiện đi đến Lâm Gia Câu một chuyến kiểm tra vườn trái cây, phát hiện trái cây trong vườn toàn bộ đã nở hoa rồi. Chỉ sợ cuối tháng Mười có thể bắt đầu kết quả, trước mùa đông là có thể hái xuống bán ra các nơi.
Sau khi ăn trưa, hai người đi dạo trong hậu viện nhắc tới chuyện này, Triệu Từ cười nói: Hoa nhị gia muốn mua một ngọn núi hoang ở chỗ này trồng cây ăn quả, bên cạnh còn hứa hẹn thỉnh dân chúng quanh đây làm công nhật.
Hắn đúng là có mắt nhìn. Đúng rồi, rốt cuộc đến khi nào hắn mới về Bắc Đô thành đây. Bổn gia hắn không phải là ở Bì Lăng huyện sao?
Hiện nay tình thế trong Bắc Đô thành phức tạp, hắn tự nhiên không muốn trở về sớm như vậy. Có thể là qua đợt này.
Vậy khi nào chúng ta trở về? La Tố nhìn hắn, trong lòng có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm. Nghiêm túc tính ra, nàng cùng Triệu Từ còn không bằng họ Hoa. Họ Hoa dầu gì có thể quyết định chính mình đi hay ở, nàng cùng Triệu Từ là bất cứ lúc nào cũng phải chờ đợi điều lệnh. Làm quan còn không bằng kinh thương. Nếu nàng được lựa chọn, nàng chỉ muốn ở Triệu gia thôn làm một phú bà, cùng lão công hài tử đầu giường lò sưởi.
Triệu Từ biết trong lòng nàng bồn chồn, cười trấn an: Chắc là một vài ngày nữa. Sổ con của ta đã gửi về Bắc Đô Thành, cộng thêm lộ trình qua lại, có thể cần phải đợi thêm một hai ngày nữa.
Chắc chắn mấy ngày này sẽ không quá dài.
Bắc Đô Thành.
Bởi vì năm nay được mùa thu hoạch lớn, nên Bắc Đô thành ở dưới chân thiên tử, cũng được thơm lây. Dân chúng các nơi bán cá bán cá, bán lương thực bán lương thực, Bì Lăng huyện còn có heo sống cùng gà vịt đi bán.
Một chiếc xe ngựa theo hướng Bì Lăng huyện chạy đến đây, người đánh xe đúng là Triệu Đại Mộc Triệu gia thôn. Ngồi bên cạnh là phụ thân La Tố La Lão Căn.
Lúc này La Lão Căn đang trừu cái gạt tàn thuốc, sắc mặt căng cứng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong xe ngựa một cái, sau đó hừ một tiếng.
Triệu Đại Mộc đang toét miệng cười, nghe thấy La Lão Căn Hừ giọng, lập tức không cười được nữa, hắn nhỏ giọng nói: Lão ca ca a, người còn sống vẫn hơn người đã chết, hơn nữa, hiện tại La đại nhân có tiền đồ, dù thế nào cũng là phải làm đại. Ngươi cũng đừng tức giận. Quay đầu lại khiến trong lòng Triệu Thành không thoải mái, đến lúc đó còn khiến La đại nhân khó xử.
Cứ cho La đại nhân đã trở thành quan, sau khi trở về nhà, còn không phải là Triệu Thành tức phụ? Triệu Đại Mộc thấy La Lão Căn hành động như vậy hết sức không đồng tình. Trong lòng hắn tự nhiên cũng bất bình thay Triệu gia đại nương tử. La đại nhân không chỉ nuôi sống bà bà nàng, còn lôi kéo nhóm đệ muội. Lại giúp đỡ Triệu gia thôn thay hình đổi dạng trải qua ngày tốt lành. Đang an phận kiếp sống quả phụ, Triệu Thành lại trở về như vậy, chao ôi...
La Lão Căn nghe xong trong lòng càng không có tư vị. Hắn đã nghĩ thông, nếu lần này đi Bắc Đô thành, khuê nữ mình bị ủy khuất, hắn liền thẳng thừng góp ý với người Triệu gia. Dù sao khuê nữ hắn cũng là quan gia, còn là nữ quan duy nhất của Đại Chu đâu. Này bao nhiêu thể diện a, hắn cũng không sợ đắc tội người Triệu gia.
Trong xe ngựa, Triệu Thành nghe được động tĩnh bên ngoài, sắc mặt có chút khó xử nhìn sang nữ tử đang ngồi bên cạnh. Trong tay nữ tử ôm một hài tử hơn một tuổi. Hài tử đang ngậm đầu ngón tay, vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt mũi nữ tử mặc dù thanh tú, giờ phút này lại nhăn nhó sầu khổ, tràn đầy ủy khuất.
Đến Bắc Đô thành rồi, bà bà không chấp nhận ta thì phải làm sao?
Triệu Thành vỗ vỗ vào mu bàn tay của nàng: Lệ nương, yên tâm đi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, lại sinh Lỗi nhi. Nương ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi.
Tôn Lệ Nương khẽ gật đầu một cái, tựa đầu vào vai hắn. “Nếu La tỷ tỷ quả thật không thể dung chứa được ta, ta liền dẫn Lỗi nhi ra bên ngoài sống qua ngày.
Ngươi yên tâm đi, nàng ấy, là một người rộng lượng. Có thể được Triệu gia thôn từ trên xuống dưới tán thưởng, Nhị đệ cũng kính trọng nàng, hiện tại lại là mệnh quan triều đình, ắt hẳn không phải là một phụ nhân lòng dạ hẹp hòi.
Xử lý Hồng Hạnh xong, Hoa gia liền đứng ra làm sáng vụ việc, nguyên lai là nha hoàn thiếp thân của Hoa phu nhân bởi vì phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên ghi hận trong lòng, vì hãm hại chủ cũ, chạy đi tung tin đồn, vu oan khâm sai đại nhân cùng La Tư Nông.
Dân chúng đều là nghe tiếng gió đoán trời mưa, sau khi nghe những lời giải thích này, còn nóng nháo một đoạn thời gian, hơn nữa cách thức La Tố cùng Triệu Từ đối phó với tin đồn rất không tệ, trong ngày thường cũng không có thiếu vì dân chúng mưu phúc chỉ đường, toàn bộ dân chúng Tây Nam đều cảm động và ghi nhớ trong lòng. Đợt trước nghe thấy những lời đồn kia, trong nội tâm đều hết sức thất vọng đau lòng, hiện giờ biết rõ hai người thật sự bị oan uổng, tự nhiên lập tức tin tưởng, xoay người liền đi nói cho những thân bằng hảo hữu còn chưa biết chân tướng, không nên tiếp tục bôi nhọ danh tiếng của hai vị đại nhân.
Chuyện này cuối cùng ổn định xuống. Trong nội tâm La Tố coi như là rơi xuống một tảng đá. Chỉ là trải qua chuyện lần này, La Tố cũng tận mắt thấy rõ thái độ của dân chúng nhân dân đối với chuyện này.
Nàng không khỏi lo sợ, đến lúc nàng cùng Triệu Từ quang minh chính đại cùng một chỗ, những cấp trên kia, những người đọc sách kia, rồi cả dân chúng... không biết sẽ có một phen kinh thiên động địa ầm ĩ như thế nào.
Giờ ngọ Triệu Từ từ bên ngoài trở về, hai người cùng nhau dùng bữa, trong lòng La Tố lo sợ bất an. Mấy lần muốn cùng Triệu Từ nhắc tới chuyện này, lại không biết mở miệng như thế nào.
Đợi ăn cơm xong, Triệu Từ không có vội vội vàng vàng ra cửa làm việc như bình thường, mà kéo La Tố đi tản bộ trong hoa viên.
Tiểu Lục bưng trái cây cùng trà lài đến, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trong sân giờ chỉ còn lại hai người.
Triệu Từ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cười như không cười nhìn nàng: Ngươi lại đang lo lắng chuyện gì? Hôm nay vừa về đến nhà, hắn liền phát hiện ra thần sắc La Tố lo lắng, chần chừ không tiến.
Hiện giờ chuyện kia đã được xử trí, hắn nghĩ, chỉ còn có một khả năng.
Bất quá loại khả năng này, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
La Tố cắn cắn môi, lo lắng nói: Ta cảm thấy chuyện về sau sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Đến khi chúng ta trở về Bắc Đô thành, cũng không phải chỉ có dân chúng nghị luận đơn giản như lần này. Ở đó còn có Hoàng thượng, các đại thần trong triều và cả nương ngươi nữa. Ta cứ nghĩ đến bọn họ, liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Cho nên ngươi muốn từ bỏ? Lúc Triệu Từ nói lời này, trong giọng nói toát ra sự trầm thấp mà nghiêm túc, khiến La Tố không khỏi căng thẳng trong lòng. Trong lòng nàng đúng là lo lắng, đã từng nghĩ tới chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Nàng cũng đã quyết định, nếu đời này không thể cùng Triệu Từ quang minh chính đại chung một chỗ, vậy thì đứng xa xa nhìn là được rồi.
Nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cũng không biết khi người ta yêu nhau sẽ có cảm giác gì. Nàng chỉ biết mình hết sức yêu thích cảm giác được kề cận Triệu Từ. Yêu thích thứ tình cảm không có oanh oanh liệt liệt nóng bỏng, mà giống như một loại ôn tình nước chảy đá mòn này. Bọn họ hiểu nhau không cần nói, dễ dàng lý giải suy nghĩ của đối phương, còn có chung đề tài yêu thích để tán gẫu. Thời điểm cùng Triệu Từ chung đụng, tâm tình tốt đẹp làm cho nàng cảm thấy giống như cưỡi mây bay lượn vậy.
Nàng thích loại tình yêu này, nghĩ tới mất đi nó, trong lòng nàng cũng khổ sở. Nhưng cái xã hội này, thật sự đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
Ở hiện đại, loại chuyện này chẳng phải là chuyện lớn gì. Chớ nói chi là có người có thể đủ sức ngăn cấm. Nhưng ở cổ đại này, thân phận cùng địa vị của nàng và Triệu Từ, hôn sự của hai người nhất định không thể tự mình làm chủ.
Thấy La Tố trầm mặc, sắc mặt Triệu Từ từ từ trầm xuống. Bàn tay cầm chén trà của hắn có chút run rẩy.
Ta vốn tưởng rằng, ngươi, ngươi và ta tâm ý tương thương. Dù khó khăn có trắc trở thế nào, hai người chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Hiện giờ mới xảy ra một chút chuyện, ngươi đã muốn lùi bước?
Ta không phải bởi vì chuyện này, mà là nghĩ tới mai sau. Triệu Từ, ngươi sẽ bị thiên phu sở chỉ.
Vậy thì cứ để thiên phu sở chỉ đi. Trong giọng nói của Triệu Từ mang theo vài phần tức giận. Tính tình hắn vốn ôn hòa, rất ít khi nổi giận. Lúc này nổi giận, đều hiện lên sắc mặt. Ngay cả thanh âm cũng to hơn bình thường.
Nhưng trong lòng lại chưa bao giờ có đau đớn như vậy.
Từ nhỏ hắn đã đọc sách thánh hiền, tự nhiên hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ. Hắn biết rõ, thú tẩu tử góa là tổn hại lễ nghĩa, nhưng nếu như có thể khống chế nửa phần tâm tư này, hắn đã không phải thống khổ như vậy. Hắn chẳng qua là thích một nữ tử mà thôi. Mà nữ tử này, cơ bản cũng không phải là tẩu tử của hắn, vì sao không thể cùng nàng một chỗ.
Thấy Triệu Từ tức giận xanh mặt, toàn thân mang theo tức giận, trong lòng La Tố căng thẳng: Triệu Từ, ngươi không nên như vậy, chúng ta hảo hảo thương nghị. Ta, ta không nói gì nữa. Thấy dáng vẻ Triệu Từ thống khổ như vậy, trong lòng nàng cũng không đành lòng.
Nàng vừa mới dứt miệng, Triệu Từ liền đứng phắt dậy, sải rộng bước chân lao đến, đem nàng ôm vào trong ngực.
Thân thể La Tố cứng đờ, theo bản năng muốn giãy giụa, Triệu Từ lại càng ôm càng chặt.
Ta biết rõ, nếu như ngươi không chọn ta, sau này ngươi cũng sẽ tái giá, cũng có thể tìm được hảo nam nhi tướng mạo thượng cấp. Cũng không sẽ phải chịu sự chỉ trích của người khác. Cùng một chỗ với ta, xác thực là ủy khuất ngươi.
Thanh âm hắn nhiễm chút khàn khàn. Cứ cho là ta ích kỷ, cũng phải giữ ngươi lại. Mạng ta là do ngươi cứu về, tim ta là do ngươi ủ nóng. Từ lâu ta đã không thể buông tha ngươi.
Lần đầu tiên La Tố thấy Triệu Từ lộ ra chân tình như vậy, trắng trợn thổ lộ, lập tức trong lòng mềm nhũn, đưa tay vòng quanh eo hắn. Đây là ta sai, ta không nên lo lắng không đâu. Sau này chỉ cần ngươi không lùi bước, ta liền đi theo ngươi cùng tiến cùng lùi. Dù cho có bị thiên phu sở chỉ, vạn người thóa mạ, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Triệu Từ hơi nới lỏng tay một chút, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu kiên định: Tin tưởng ta, không có ngày đó. Hắn trù tính đã lâu như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy, sao có thể để cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh như thế.
Tháng bảy, Tây Nam lần nữa nghênh đón mùa thu hoạch lớn.
Từ sau mùa thu hoạch lúa mạch lần trước, dân chúng Tây Nam vô cùng sùng bái phương thức trồng trọt của La Tố. Cộng thêm lúa nước Lâm Gia Câu trồng trọt hết sức thành công, đây đều là điều quá rõ ràng, cho nên khi Triệu Từ cưỡng chế mỗi thôn gieo trồng lúa nước, toàn bộ ruộng đất Tây Nam không sai biệt lắm đều trồng lúa nước. Hiện nay lúa nước thành thục, không quan tâm điền lý có nuôi cá hay không, chỉ cần nhìn một mảnh vàng óng này, liền hết sức khả quan.
Thời điểm thu lúa, La Tố cùng Triệu Từ đi đến từng thôn xóm kiểm tra một phen. Mỗi cái thôn mỗi cái hộ chỉ cần cù chịu khó, đều có thể được ăn no cơm, trong nhà có lương thực dư. Không chỉ thế bởi vì triều đình miễn thuế ba năm, cho nên số lương thực dư ăn không hết kia, còn có thể thông qua bên Tây Nam thương hội tiêu thụ ra bên ngoài. Như thế lại có thêm một khoản thu nhập.
Đến đây, vấn đề ấm no của Tây Nam cũng được giải quyết không sai biệt lắm.
Triệu Từ lại khích lệ dân chúng trong lúc nông nhàn, nuôi dưỡng gia súc gia cầm. Để vào lúc lễ tết, cũng có thể có miếng thịt ăn.
Nếu là trước kia, dân chúng chắc chắn không dám nghĩ đến, bất quá hiện giờ mọi nhà đều có cơm ăn, đám mạch phu cùng cốc xác cũng có thể dùng để chăn heo dưỡng gà. Cho nên lúc La Tố thừa dịp cơ hội tuyên truyền pháp nuôi dưỡng, cũng nhận được rất nhiều hưởng ứng của mọi người.
La Tố nhân tiện đi đến Lâm Gia Câu một chuyến kiểm tra vườn trái cây, phát hiện trái cây trong vườn toàn bộ đã nở hoa rồi. Chỉ sợ cuối tháng Mười có thể bắt đầu kết quả, trước mùa đông là có thể hái xuống bán ra các nơi.
Sau khi ăn trưa, hai người đi dạo trong hậu viện nhắc tới chuyện này, Triệu Từ cười nói: Hoa nhị gia muốn mua một ngọn núi hoang ở chỗ này trồng cây ăn quả, bên cạnh còn hứa hẹn thỉnh dân chúng quanh đây làm công nhật.
Hắn đúng là có mắt nhìn. Đúng rồi, rốt cuộc đến khi nào hắn mới về Bắc Đô thành đây. Bổn gia hắn không phải là ở Bì Lăng huyện sao?
Hiện nay tình thế trong Bắc Đô thành phức tạp, hắn tự nhiên không muốn trở về sớm như vậy. Có thể là qua đợt này.
Vậy khi nào chúng ta trở về? La Tố nhìn hắn, trong lòng có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm. Nghiêm túc tính ra, nàng cùng Triệu Từ còn không bằng họ Hoa. Họ Hoa dầu gì có thể quyết định chính mình đi hay ở, nàng cùng Triệu Từ là bất cứ lúc nào cũng phải chờ đợi điều lệnh. Làm quan còn không bằng kinh thương. Nếu nàng được lựa chọn, nàng chỉ muốn ở Triệu gia thôn làm một phú bà, cùng lão công hài tử đầu giường lò sưởi.
Triệu Từ biết trong lòng nàng bồn chồn, cười trấn an: Chắc là một vài ngày nữa. Sổ con của ta đã gửi về Bắc Đô Thành, cộng thêm lộ trình qua lại, có thể cần phải đợi thêm một hai ngày nữa.
Chắc chắn mấy ngày này sẽ không quá dài.
Bắc Đô Thành.
Bởi vì năm nay được mùa thu hoạch lớn, nên Bắc Đô thành ở dưới chân thiên tử, cũng được thơm lây. Dân chúng các nơi bán cá bán cá, bán lương thực bán lương thực, Bì Lăng huyện còn có heo sống cùng gà vịt đi bán.
Một chiếc xe ngựa theo hướng Bì Lăng huyện chạy đến đây, người đánh xe đúng là Triệu Đại Mộc Triệu gia thôn. Ngồi bên cạnh là phụ thân La Tố La Lão Căn.
Lúc này La Lão Căn đang trừu cái gạt tàn thuốc, sắc mặt căng cứng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong xe ngựa một cái, sau đó hừ một tiếng.
Triệu Đại Mộc đang toét miệng cười, nghe thấy La Lão Căn Hừ giọng, lập tức không cười được nữa, hắn nhỏ giọng nói: Lão ca ca a, người còn sống vẫn hơn người đã chết, hơn nữa, hiện tại La đại nhân có tiền đồ, dù thế nào cũng là phải làm đại. Ngươi cũng đừng tức giận. Quay đầu lại khiến trong lòng Triệu Thành không thoải mái, đến lúc đó còn khiến La đại nhân khó xử.
Cứ cho La đại nhân đã trở thành quan, sau khi trở về nhà, còn không phải là Triệu Thành tức phụ? Triệu Đại Mộc thấy La Lão Căn hành động như vậy hết sức không đồng tình. Trong lòng hắn tự nhiên cũng bất bình thay Triệu gia đại nương tử. La đại nhân không chỉ nuôi sống bà bà nàng, còn lôi kéo nhóm đệ muội. Lại giúp đỡ Triệu gia thôn thay hình đổi dạng trải qua ngày tốt lành. Đang an phận kiếp sống quả phụ, Triệu Thành lại trở về như vậy, chao ôi...
La Lão Căn nghe xong trong lòng càng không có tư vị. Hắn đã nghĩ thông, nếu lần này đi Bắc Đô thành, khuê nữ mình bị ủy khuất, hắn liền thẳng thừng góp ý với người Triệu gia. Dù sao khuê nữ hắn cũng là quan gia, còn là nữ quan duy nhất của Đại Chu đâu. Này bao nhiêu thể diện a, hắn cũng không sợ đắc tội người Triệu gia.
Trong xe ngựa, Triệu Thành nghe được động tĩnh bên ngoài, sắc mặt có chút khó xử nhìn sang nữ tử đang ngồi bên cạnh. Trong tay nữ tử ôm một hài tử hơn một tuổi. Hài tử đang ngậm đầu ngón tay, vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt mũi nữ tử mặc dù thanh tú, giờ phút này lại nhăn nhó sầu khổ, tràn đầy ủy khuất.
Đến Bắc Đô thành rồi, bà bà không chấp nhận ta thì phải làm sao?
Triệu Thành vỗ vỗ vào mu bàn tay của nàng: Lệ nương, yên tâm đi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, lại sinh Lỗi nhi. Nương ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi.
Tôn Lệ Nương khẽ gật đầu một cái, tựa đầu vào vai hắn. “Nếu La tỷ tỷ quả thật không thể dung chứa được ta, ta liền dẫn Lỗi nhi ra bên ngoài sống qua ngày.
Ngươi yên tâm đi, nàng ấy, là một người rộng lượng. Có thể được Triệu gia thôn từ trên xuống dưới tán thưởng, Nhị đệ cũng kính trọng nàng, hiện tại lại là mệnh quan triều đình, ắt hẳn không phải là một phụ nhân lòng dạ hẹp hòi.
/109
|